Chương 19: Một ngày nghỉ ngơi

"Reng" Chuông báo 5h sáng, Vương Nguyên theo thường lệ thức dậy nhìn lịch. Hôm nay là ngày nghỉ phép, Vương Nguyên nhanh chóng xuống giường, làm công việc thường ngày. Lau dọn nhà cửa, nấu bữa ăn sáng và đọc báo. Ngày nào cũng như vậy nhưng riêng đặc biệt hôm nay, cậu làm 2 suất ăn. Hôm nay là thứ năm, thực đơn của bữa sáng hôm nay gồm trứng ốp la và thịt hun khói. Nhưng đối diện là một món Trung truyền thống. Dường như thói quen từ bốn năm trước chưa hề mất đi. Bốn năm trước thứ 5 nào cậu cũng làm 2 suất ăn Trung truyền thống cho Vương Phong lẫn Vương Tuấn Khải. Và bốn năm sau, cậu vẫn không quên làm. Ngồi vào bàn ăn, cầm dĩa lên nhìn sang bên đối diện, hình ảnh người con trai điềm tĩnh ăn sáng trước mặt, khóe mắt của Vương Nguyên cay cay. Bốn năm đâu phải là ngắn, bốn năm đủ để quên đi 1 người nhưng không, cái bóng hình ấy sao mà quên đi được? Nuốt nước mắt ngược lại vào lòng, cậu cố gắng ăn hết phần bữa sáng và sau đó dọn luôn phần của anh lẫn phần mình.

_000_

Tại căn biệt thự của Vương Phong ở Bắc Kinh. Sau trận mưa không mấy thoải mái ngày hôm qua thì hôm nay trời đã sáng hơn một chút, chim đã có thể bay. Vương Phong thức dậy trước Anh Quân, hé mở mắt nhìn ra cửa sổ rồi lại nhìn đồng hồ. Sáu giờ sáng, Anh Quân không có thói quen dậy vào 6h sáng nên anh để cho cậu nhóc trong lòng ngủ tiếp. Trước khi ra khỏi giường, Vương Phong đặt tay lên trán Anh Quân để kiểm tra nhiệt độ. Thấy nhiệt độ đã giảm, nhìn bát cháo mà lắc đầu. Anh liền bê khay xuống nhà bếp cho vào nồi hâm lại. Lúc ngồi đợi cháo nóng, anh mở báo ra đọc. Cái tít của tờ báo làm anh ngứa mắt, tay vò nát tờ báo vứt thẳng vào sọt rác. Đâu ra đấy, anh thản nhiên ra đổ cháo vào bát và lên gác gọi Anh Quân.

Trên phòng, cậu bé vẫn đang chìm trong giấc ngàn thu, tiếng cửa vừa cạch một tiếng, Anh Quân đã mở bừng mắt như một bản năng. Vương Phong cũng chẳng lạ gì Anh Quân, thản nhiên đi vào đặt khay cháo xuống.

- Dậy ăn, từ tối hôm qua đã không ăn gì rồi.

Anh Quân uể oải lết người dậy, cầm bát cháo ăn từng miếng một. Trong khi chờ đợi cậu nhóc ăn cháo, Vương Phong tiến tới chiếc tủ lôi ra vài bộ quần áo. Lựa lựa được vài chiếc hợp, anh cất đống còn lại đi. Anh Quân trên giường ngạc nhiên.

- Ca ca đang làm gì vậy?

- Đi nghỉ ngơi. Nhanh ăn xong rồi tắm rửa đi.

- Nhưng đi đâu?

- Đi rồi sẽ biết.

Anh Quân ăn xong liền đứng dậy vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ và cùng Vương Phong ra ngoài. Hôm nay là thứ năm, Anh Quân không có tiết trên trường, anh cũng không cần phải đến công ti nên anh quyết định làm một chuyến về Trùng Khánh.

Từ bốn năm trước, Anh Quân, Vương Phong, Vương Nguyên thậm chí là Chí Hoành hay Mỹ Kì đều không muốn quay lại Trùng Khánh. Vì Trùng Khánh chứa đựng những kí ức mà họ chẳng bao giờ muốn nhớ tới. Lẽ đó, tất thảy không bao giờ đặt chân lại đất Trùng Khánh chỉ trừ khi đó là ngày giỗ. Nhưng hôm nay, Vương Phong phá lệ về lại Trùng Khánh.

Hôm nay, Anh Quân mặc một bộ đồ thường ngày gồm 1 chiếc áo phông và quần rách, bên ngoài là áo khoác. Còn Vương Phong thay vì mặc vest, anh mặc theo phong cách casual friday. Anh đưa Anh Quân đến 1 khu chợ cũ, lúc đầu cậu nhìn anh khó hiểu nhưng khi nhìn lướt qua, đồng tử đen láy khẽ động, mắt chỉ dán vào một vật duy nhất.

- Phong ca!! Dừng xe, dừng xe.

- Để đi đậu xe đã. Đừng nháo tôi.

Sau 10 phút tìm chỗ đậu xe. Anh Quân đi thẳng về phía đồ vật mà cậu đã nhìn suốt lúc bấy giờ.

- Cái này, bác bán lại bao nhiêu vậy?

- Hơn 200 triệu dân tệ, cậu đủ tiền mua lại không?

- Khoan đã, chiếc vòng này có gì đặc biệt mà tận hơn 200 triệu vậy? - Vương Phong lên tiếng hỏi.

- Chàng trai trẻ, đây là chợ đồ cũ. Chúng tôi bán lại đồ thật hàng thật. Nếu như theo kiểm định, đây là chiếc vòng đã có từ hơn 1000 năm trước. Những hạt cườm này được làm từ lá bao quanh tòa thành Babylon nổi tiếng. Hơn nữa, theo lịch sử, sổ sách, chúng được cho là rất may mắn.

Anh Quân từ đó tới giờ chỉ nhìn vào duy nhất chiếc vòng, dường như không hề có ý định mua cái khác. Vương Phong thấy lạ bởi từ trước giờ, Anh Quân chưa hề chú tâm vào một thứ gì đó, kể cả việc học nhưng chiếc vòng thì lại khác.

- Phong ca, chiếc vòng này là của Tử Yến.

- Sao em có thể chắc chắn như vậy?

- Bốn năm trước, em không thấy nó đeo trên tay khi vào đó.

- Nhưng sao Tử Yến có thể....

- Anh quên nó với em là ai sao?

Vương Phong thôi không nói nữa. Anh lại quay về phía chủ cửa hàng, bắt đầu ra lại giá.

- Chiếc vòng này là từ người thân của tôi, tôi có thể mua lại với giá rẻ hơn không?

- Chàng trai, kịch lắm tôi chỉ có thể giảm xuống 180 triệu. Đây là một chiếc vòng rất quý giá.

- Bác ạ, dù là 180 triệu hay 200 triệu thật ra cũng chẳng hề hấn gì với tôi. Nhưng bác này, người thân của tôi đã sở hữu chiếc vòng qua nhiều thế hệ, may mắn cũng đã mất đi. Tôi không thể mua lại với giá quá cao như vậy được.

- Vậy cậu có thể cho tôi xem bằng chứng?

- Nếu như biết ông yêu cầu thì tôi đã mang đi rồi nhưng.....

- Trong cốp có!! Ra lấy đi!! Nhanh đi!! - Anh Quân vội kéo áo tay Vương Phong giục.

- Này nhé, em mà còn nháo nữa là tôi không....

- Nhanh đi!!

Cuối cùng vẫn là Vương Phong chịu thua. Anh Quân ở lại ngắm chiếc vòng. Thấy vậy, bác chủ cửa hàng hỏi thăm.

- Ai đã đeo chiếc vòng này vậy? Mẹ cháu sao?

- Trước khi nó trôi dạt đến cửa hàng bác, em cháu đã đeo nó trên tay. Lần cuối cùng cháu nhìn thấy là khi con bé chào tạm biệt cháu.

- Vậy giờ cô bé đâu rồi?

- Nó vĩnh viễn ở dưới mồ chôn, cùng với những tức giận từ 4 năm trước.

- Bác rất tiếc, bác cũng rất muốn đưa cho cháu nhưng bác không thể làm ăn lỗ được.

- Dạ, không sao đâu. Thật ra với giá hơn 200 triệu đấy, so với ca ca nhà cháu thì nó rẻ bèo ấy ạ.

Anh Quân cười tươi nhìn bác cửa hàng.

- Đó là anh trai cháu à?

- Cháu không có anh trai nhưng ca ca ấy rất đặc biệt ạ.

- Này, tôi mang đến rồi đây.

Vương Phong từ đâu tiến tới thấy Anh Quân cười rất tươi, anh thở phào nhẹ nhõm. Liền đưa bức ảnh cho bác chủ cửa hàng. Bác đứng so sánh một hồi. Quả thật là chiếc vòng đã qua rất nhiều thế hệ. Xoa cằm hồi lâu, bác nhìn Vương Phong trước mắt rồi quay sang nhìn Anh Quân. Cười lên tiếng.

- Vậy được rồi, giá cuối cùng tôi bán lại cho cậu là 150 triệu. Mặc dù bán lại như thế, tôi sẽ lỗ nhưng vì cậu nhóc này nên tôi sẽ quyết định như vậy.

- Vậy bác muốn trả bằng tiền mặt, kí séc hay chuyển khoản ạ?

- Không cần, nếu như cậu có thể đưa thứ gì đó bằng với giá tiền ấy thì cậu có thể lấy luôn.

Vương Phong trầm ngâm một hồi, anh lấy chiếc đồng hồ ra trả và bác chủ cửa hàng đồng ý.

Anh Quân vui vẻ cầm chiếc vòng về. Chiếc vòng hơn 4 năm cậu tìm kiếm, cuối cùng nó cũng quay trở lại. Chiếc vòng mà Tử Yến nâng niu, yêu quý nó nhất không bị trầy xước một chút nào. Anh Quân rất hài lòng. Ngồi trong xe, cậu vừa cầm trên tay vuốt ve, vừa ngó nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngày hôm nay, dù trời có hơi âm u nhưng tâm trạng của cậu lại rất tốt.

_o0o_

Vương Nguyên ở Bắc Kinh với tâm trạng rối bời. Cậu hiện tại không nghĩ được gì cũng như không thể làm được gì. Bức ảnh trên bàn đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của cậu. Diệp Vũ vào sau ngày giỗ của Vương Tuấn Khải. Không bắt được hắn, cậu không cam lòng. Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên. Cậu lết bước chân nặng trịch ra cửa.

- Vương Nguyên, thay quần áo đi rồi đi với tớ.

Mỹ Kì đến để làm Vương Nguyên vui lên nên cô đã quyết định rủ cậu đi chơi.

- Để làm gì?

- Thì cứ đi đi.

Nghe vậy, Vương Nguyên lại chậm trễ đi vào phòng ngủ thay quần áo. Ra đến cửa, Mỹ Kì lập tức lôi xuống tầng hầm, lấy xe và chạy. Vương Nguyên ngồi bên trong mặt thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ và coi việc Mỹ Kì phóng xe với vận tốc 200km/h là việc bình thường. Bỗng dưng, Mỹ Kì dừng xe trước khu chợ đêm. Cậu ngạc nhiên, cô bạn cậu rất hiếm khi vào chợ đêm nhưng hôm nay lại khác.

- Cậu vào trước đi, tớ đi cất xe.

Mỹ Kì để Vương Nguyên đứng đấy còn cô thì đi cất xe. Vương Nguyên ngắm nhìn khu chợ đêm Bắc Kinh. Cảm giác ấm áp len lỏi vào trái tim. Trước giờ, cậu chưa từng đi chợ đêm cho đến hôm nay. Đèn của từng gian hàng trong chợ đêm thật khác xa so với đèn ngoài kia. Ở trong đây, ấm áp đến lạ thường. Tâm cậu dường như bình tĩnh lại, thả lỏng cơ thể. Lần đầu tiên sau bốn năm, cậu mới cảm nhận được sự sống xung quanh cậu. Trái tim bị khóa chặt lâu nay đã dần được mở ra, cho một chút ánh sáng len vào trái tim, một chút ấm áp bao quanh trái tim nhỏ bé.

Sau đó, Mỹ Kì kéo cậu đi quanh cả một khu chợ đêm và thực sự là quá lâu rồi, Vương Nguyên mới nở một nụ cười trên môi.

Đâu đó trên nóc nhà, có hai con người đang cười hiểm ác. Một nhắm vào cậu bé đang cầm chiếc vòng cười tươi. Và một vào cô gái cười vui kéo bạn đi khắp khu chợ đêm. Cả hai đều không hề hay biết rằng mình đang bị nhắm nhưng họ chỉ cần biết rằng, họ sống cho hôm nay và cười cho hôm nay. Và nghỉ ngơi để quên đi nỗi sầu, hôm nay thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip