Chương 13: Bất ổn
Vương Nguyên nghỉ ốm 2 ngày, Vương Tuấn Khải bất thường đủ 2 ngày.
Hắn thỉnh thoảng sẽ nhắn hỏi cậu những câu như đang làm gì, uống thuốc chưa, đỡ hơn không, bao giờ đi học. Nhưng Vương Nguyên cứ trả lời một câu thì hắn lại không nhắn tiếp nữa, một lúc rất lâu sau mới nhắn câu hỏi thứ hai.
Vương Nguyên nhìn thời gian hắn nhắn tới, phát hiện đều là ngay khi hết một tiết học, bắt đầu thời gian giải lao ngắn giữa hai tiết là hắn sẽ nhắn cho cậu. Cậu đều sẽ trả lời luôn, nhưng sau đó thì nguyên 5 phút giải lao hắn đều biến mất không rep lại nữa.
Cứ như thể là hắn đang bớt vài giây cuộc đời ra để kiểm tra xem cậu có còn sống hay không chứ không phải là muốn có một cuộc trò chuyện tử tế.
Vương Nguyên nhìn cái tin nhắn "bao giờ đi học" của hắn, lại liếc nhìn tập đề cương mẹ cậu mang về đêm qua, bên trong tập đề cương kẹp sẵn một tờ giấy nháp của Vương Tuấn Khải, nét chữ có chút tùy tiện, rắn rỏi, lại cũng khá bay bổng. Hắn ghi chú, tập đề cương này tôi xem qua hết rồi. Chỉ cần tập trung làm phần 3, 5, 6, 9. Những phần còn lại trình cậu không cần đụng làm gì.
Cậu bật cười, nghĩ cái người này thật là kì quái.
Sau đó, cậu đặt điện thoại xuống bàn, lật giở vở và đống đề cương ra bắt đầu làm bài. Căn nhà này không có bàn học, chỉ có bàn trà thấp, ngồi học không thể ngồi trên sofa vì sẽ phải cúi rất sâu, nên Vương Nguyên ngồi trên thảm, chăn quấn quanh người như một túp lều nhỏ mà làm bài. Đầu cậu vẫn còn hơi váng vất, nhưng không thể ngủ thêm được nữa.
Điện thoại của Vương Nguyên vốn không để chuông hay rung, có tin nhắn đến thì màn hình sẽ chỉ sáng lên. Cậu để đề cương lên trên điện thoại, vô tình quên cả trả lời tin nhắn của người kia.
Vương Tuấn Khải ở đầu dây còn lại, đợi mãi không thấy Vương Nguyên trả lời, liền lại bắt đầu thấy lòng như lửa đốt.
Hắn gục đầu xuống hai bàn tay đang chống trên mặt bàn, hơi bĩu môi, tự giễu, mình đúng là hết cứu rồi.
.
Buổi chiều tan học về nhà, Vương Tuấn Khải đã đắn đo rất nhiều xem có nên ghé qua quán mì để hỏi mẹ Vương Nguyên xem nhà cậu ở đâu để hắn qua thăm hay không. Nhưng lại nghĩ làm như vậy hơi quá, chẳng lẽ chơi với cậu lại không thể hỏi địa chỉ nhà cậu hay sao, hơn nữa bây giờ mới hơn 4 giờ, muốn gặp mẹ Vương Nguyên ở vị trí quán thì phải đợi đến 5 giờ hơn mới mở hàng. Nhưng Vương Nguyên nói cậu ấy mới chuyển tới nơi ở mới còn chả rõ nơi này gọi là gì, phải hỏi mẹ, thế mà chờ mãi không thấy cậu nhắc lại chuyện này, hắn gặng hỏi lần hai thì rất kì, thế là hắn từ bỏ.
Hắn trở về căn nhà của mình, làm những công việc lặp đi lặp lại.
Vương Tuấn Khải đổ viên thuốc trong lọ ra, là thuốc chống trầm cảm, mỗi ngày một viên, bây giờ trong lọ đã chỉ còn lại có vài viên, hắn tiếp tục lấy thêm thuốc cần thiết, thuốc giảm đau cũng không thể thiếu, rót một li nước ấm rồi mang vào phòng cho ba hắn.
"Ba, ba uống đi rồi con thay đồ cho ba. Nay trời lạnh rồi, ba có thấy lạnh không để con lấy thêm áo?"
Hắn đỡ lưng ba hắn dậy một chút để uống thuốc, tấm lưng gầy gò chỉ còn da bọc xương, đốt xương sống rõ ràng nổi cộm cấn vào cánh tay, mà lại thấy tim nhoi nhói.
Ba hắn lắc đầu, bàn tay nắm chặt cái chăn thêm một chút, tỏ ý như vậy đã đủ rồi không cần thêm. Ông chậm rãi uống đống thuốc, chật vật nuốt xuống, rồi dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn Vương Tuấn Khải. Bàn tay không chút sức lực rời khỏi tấm chăn, đưa tới quơ lên muốn chạm vào hắn, lại chạm không tới.
Vương Tuấn Khải nắm lấy bàn tay ông, áp lên má chính mình. Ba hắn lại bắt đầu mở miệng nói vài câu không rõ lời, hắn vừa nghe vừa ngơ ngác, hắn thật sự không thể ép bản thân nghe hiểu được những thanh âm ấy.
Nếu là những thứ liên quan đến sinh hoạt, như đói không, khát không, lạnh không, nóng không, đau không, khó chịu ở đâu, thì hắn còn có thể hiểu. Nhưng những lời dài dòng mà đều không rõ chữ này hắn không hiểu nổi. Không biết là lời yêu thương, dặn dò, quan tâm, hỏi han, hay là trách móc.
Ba hắn nhìn thấy vẻ mặt hắn hoàn toàn không thể tiếp thu nổi thông tin mà ông muốn truyền đạt, liền cũng rất bất lực, đôi mắt sâu hoắm trên gương mặt gầy gò nhợt nhạt chợt chảy xuống giọt lệ trong suốt.
Vương Tuấn Khải vội vã đưa tay lau đi giọt lệ đó, nghẹn giọng, "Con xin lỗi, con sẽ cố gắng hiểu, ba nói lại lần nữa, ba đừng khóc."
Nhưng người đàn ông ấy chật vật lắc đầu, rồi buông tay khỏi mặt hắn, ông hơi nhăn mặt vì đau, hơi thở cũng khó nhọc hơn một chút. Vương Tuấn Khải liền đặt ông nằm lại xuống giường, chèn một cái gối một bên lưng để thay đổi tư thế cho ông.
Căn phòng có người nằm liên tục lâu ngày, dù Vương Tuấn Khải có chăm chỉ dọn dẹp, thông gió đến mấy thì vẫn rất ngột ngạt đối với hắn. Hắn thay đồ cho ba, bỏ cái bỉm đã bị bẩn và nồng nặc mùi vào bao rác, sau đó đắp lại chăn cho ông.
"Con lại đàn cho ba nghe nhé. Ba chờ con đi vứt rác đã."
Vương Tuấn Khải chạy xuống lầu vứt rác, nhưng hôm nay cái xe rác không đặt ở gầm cầu thang lầu 1 như bình thường, hắn đành phải tới cái thùng rác trong sân để vứt. Hắn một tay nhấc nắp thùng rác màu xanh lá lên, một tay nâng cái túi bỏ vào trong. Mùi rác làm hắn nín cả thở, cái thùng cũng đã sắp đầy. Hình như vì người thu rác chưa trả lại xe rác vào vị trí cũ nên có rất nhiều người đều vứt rác ở đây.
Phía sau lưng hắn một đoạn khá xa, xe hàng của mẹ Vương ro ro chạy qua. Từ chỗ cất xe hàng ra cổng B của toà B cần đi chéo một chút qua sân chung. Vương Tuấn Khải nghe tiếng động đó, hắn quay đầu lại nhìn một cái, chỉ thấy đó là một xe hàng bình thường như bao xe hàng khác, cách xa nên cũng mờ mờ không rõ, vì thế cũng không để ý, hắn đi vội lên nhà rửa tay.
Hắn vo gạo cắm cơm, rồi ôm guitar ra cửa ban công ngồi đàn. Lại vẫn là những khúc tình ca solo không một lời hát. Như thể bị âm nhạc kích thích dây thần kinh giao cảm nào đó, chơi xong bài đầu tiên, hắn thấy nhớ Vương Nguyên kinh khủng.
Không rõ là "nhớ", hay là "nhớ đến", nhưng hắn rất muốn gặp cậu, chẳng hiểu vì sao. Trong đầu hắn tràn ngập hình ảnh người kia. Mắt hắn vô thức liếc về đống lọ thuốc xếp ngăn nắp bên cạnh pallet gỗ, lại nghĩ, chắc không phải là cái nhung nhớ kia đâu, vì nhung nhớ kiểu kia là cái cảm xúc sẽ làm tim hắn đập nhanh, sẽ làm hắn tự ti bất an, sẽ làm hắn buồn nôn, mất ngủ và đau khổ. Vương Nguyên thì không như thế, cậu giống thuốc giảm đau, giống thuốc ngủ, thuốc chống trầm cảm gì đó mà thôi.
Hắn vô thức ôm đàn vào trong ngực, hai tay cầm điện thoại, nhìn dòng tin nhắn "bao giờ đi học" màu xanh lá vẫn còn đang bị bỏ lơ lửng, cắn cắn môi, nhắn thêm một cái nữa: "Cậu đang làm gì thế?"
Nhắn xong, hắn để điện thoại ra mặt sàn bên cạnh, rồi lại quay ngang đàn ra, tiếp tục chơi một giai điệu chậm rãi khác.
Tiếng tin nhắn đến "ting" lẫn vào bản nhạc, Vương Tuấn Khải vẫn tiếp tục đàn, mắt hắn liếc qua màn hình điện thoại, trên màn hình khoá hiển thị lời nhắn của Vương Nguyên, "Tôi đang nghe nhạc."
Vương Tuấn Khải quay đi, tựa đầu vào cạnh cửa ban công, miệng không kìm được mà lặng lẽ cong lên một chút. Cái điện thoại không được ai chạm vào, ánh sáng màn hình dần trở về đen kịt, hắn vốn cũng không có ý định nhắn tiếp, nhìn thấy hồi âm của cậu là đủ liều thuốc cho hắn rồi.
.
Cuối cùng thì cũng đến được ngày Vương Nguyên đi học trở lại.
Vương Tuấn Khải trải qua 2 ngày không có cậu mà cứ như thể một bông hoa đã đến kì tàn úa, nhưng vừa lên lớp nhìn thấy cậu đã liền như được tưới cho một dòng nước mát dịu.
Suốt cả tối qua hát ở câu lạc bộ đêm, trong đầu hắn tràn ngập cái tên Vương Nguyên như một lời nguyền, đến mức mà một người đã hát tình ca cả năm như hắn giờ mỗi lần cất lên câu lyrics nào đó có "tôi" có "em", có "thương" có "nhớ", có "yêu" có "thích" là ngay lập tức thấy cả người run lên.
Nhưng hắn cũng không dám thể hiện ra cái gì. Là một người nhạy cảm, hắn nhạy cảm với chính những suy nghĩ và phản ứng của bản thân mình. Vì thế hắn liều mạng nhốt chặt vào lòng cái thứ vui sướng khi lại được gặp lại người kia, rồi tỏ ra không sao, không có gì, Vương Nguyên đi học lại rồi hả, ừ tốt, thế là đã khỏi ốm, sắp thi giữa kì rồi, là một người bạn cùng lớp, hắn cũng nên mừng một chút cho phải đạo.
Thế mà ngay sau đó, tự hắn liền ý thức được bản thân đang giả tạo và khẩu thị tâm phi biết bao, vì thế đột ngột thấy cả mặt nóng bừng lên như phát sốt.
Hắn đi thẳng về chỗ ngồi của mình, không thèm nhìn về phía Vương Nguyên lấy một cái. Vương Nguyên đang định chào hắn, lại thấy hắn quay ngoắt đi, cắm mặt sải bước về cái bàn cuối cùng dãy giữa. Cậu giật giật khoé miệng, nụ cười chuẩn bị trưng ra cứng ngắc lại. Sao hả, sợ tôi bị ốm chết nên oanh tạc nhắn tin liên tục, giờ xác nhận tôi còn sống rồi nên đến chào một câu cũng lười phải không?
Thầy Châu bước vào lớp, lời đầu tiên là hỏi một câu vang vọng,
"Đề cương xong hết chưa?"
Lớp 1 bắt đầu uể oải nhao nhao lên, "Làm gì mà xong được thầy? Mới 2 ngày!"
"Vương Tuấn Khải?" Thầy Châu gọi, làm Vương Tuấn Khải - kẻ đang bị đống suy nghĩ kì cục của mình làm cho khốn đốn, giật mình thót một cái, "Em làm đến đâu rồi?"
Hắn chỉ làm những phần hắn cho là quan trọng với mình, nên cũng không tính là xong hết nhỉ? Vì thế hắn lắc đầu, "Em chưa ạ."
"Vương Nguyên?" Thầy giáo lại quay sang vị trí khác hỏi tiếp, thường thì Song Vương còn chưa làm xong thì cả lớp sẽ thật sự chưa có ai xong cả.
Vương Nguyên chớp mắt, "Em mới ốm dậy..."
"Ờ nhỉ..."
Thầy Châu đang định không hỏi nữa, thì lại có một thanh âm khác cất lên, "Em xong rồi ạ."
Cả lớp đổ dồn ánh nhìn kinh hãi về phía tiếng nói ấy. Đó là Khương Vũ Luân, người mà kì thi đầu vào xếp hạng 3 với 270 điểm.
Vương Tuấn Khải không quan tâm lắm, hắn liếc nhìn Vương Nguyên một cái, thấy cậu đang dùng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn tán thưởng và ngưỡng mộ mà nhìn Khương Vũ Luân, thế là hắn vô thức cầm bút lên, lật đề cương lại từ trang số 1, bắt đầu liên tục vừa nhìn đề bài vừa khoanh tròn vào những câu không cần động não.
Thầy Châu cũng bất ngờ không kém, thầy không nghĩ Tiểu Khương lại xong nhanh đến vậy. Tiểu Khương học tốt, cũng chăm chỉ nhất lớp, lúc nào cũng học học học.
Cảm tưởng nếu ở Trung học Cẩm Hằng không xuất hiện hai tên biến thái Song Vương tranh giành nhau học bổng, thì cái suất đó sẽ rơi vào Khương Vũ Luân, không trượt đi đâu được.
Nhưng Song Vương thì đều bận tối mắt với đủ mọi loại chuyện, Khương Vũ Luân thì ba mẹ đều là giảng viên đại học, do đó thời gian học của cậu ta rất nhiều, còn có đầu tư mời gia sư tới nhà kèm cặp, mà sau cùng vẫn là hạng 3.
"Thi giữa kì này mà lấy được phần thưởng thì em sẽ khao thầy Châu và cả lớp ăn kem nha!" Tiểu Khương cười tít cả mắt lại.
Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên không hẹn mà cùng nhíu mày kinh ngạc, thi giữa kì cũng có thưởng à?
Hết chương 13.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip