Chap 38: Biết trước, chính là một thứ đáng sợ
Vương Tuấn Khải vốn dĩ đang ngồi trong phòng làm việc, thậm chí không định ăn trưa, thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng động. Nghĩ là Dịch Dương Thiên Tỉ đem báo cáo đến cho mình, hắn mới cho vào. Nào ngờ Lý Trân Mã xuất hiện với một túi đồ ăn, yêu kiều bước tới. Nếu là trước đây, hắn còn thấy bộ dạng cô đáng yêu đến chết đi được. Nhưng hiện tại đặt lên bàn cân với Vương Nguyên, cô đến một cái móng tay cũng chẳng bằng. Hơn nữa, hắn tin lời Vương Nguyên, chính cô ả là kẻ gây ra bao nhiêu rắc rối đến cho hắn. Hắn đã có dự định sa thải cô từ lâu nhưng chưa đủ bằng chứng. Hiện tại người hắn cử đi điều tra cũng có bằng chứng rồi, thì cô lại tìm tới đây.
"Vương Tổng, em mua đồ ăn tới cho anh!"
"Cô tới đây chỉ để đưa đồ ăn?" Hắn nhíu mày.
Lý Trân Mã không biết rằng Vương Tuấn Khải đã động tình với Vương Nguyên, còn nghĩ mình có cơ hội, thế nên liền đặt đồ ăn xuống bàn trà rồi sấn tới trước bàn làm việc của hắn.
"Em nghe phong thanh thấy hình như anh muốn sa thải em? Ý anh là sao, Vương Tổng?"
"Ý tôi chính là cái phong thanh mà cô nghe nói đấy!" Vương Tuấn Khải đứng dậy khỏi bàn, đi tới trước mặt cô, nhàn nhạt nhìn xuống, "Bằng chứng đã có cả rồi, uổng công lúc trước tôi tin tưởng cô."
"Vương Tuấn Khải, anh có thể cho em thêm một cơ hội không? Em biết em sai rồi, em..."
"Không nói nhiều nữa. Cô không cần thiết tới đây thêm lần nào nữa đâu."
Lý Trân Mã bỗng nước mắt lưng tròng ngẩng phắt mặt lên nhìn hắn.
"Sau bao nhiêu tình cảm của chúng ta, vào sinh ra tử, cùng nhau hoạn nạn cùng nhau nguy hiểm, anh nỡ đối xử với em như vậy...?"
Vương Tuấn Khải bỗng thất thần. Tuy hắn thừa biết cái đống hoạn nạn, nguy hiểm đều là một tay cô gây ra, nhưng lời nói của cô lại gợi hắn nhớ tới một thời điên cuồng mê muội yêu cô gái này, đến nỗi nguy hiểm chẳng màng, cái mạng cũng muốn bỏ. Quả nhiên, cũng chỉ vì thế mà hắn mới làm khổ Vương Nguyên...
Thấy Vương Tuấn Khải thất thần, Lý Trân Mã nghĩ gian kế của mình thành công, liền vươn tay ôm chặt lấy hắn.
Đúng lúc Vương Tuấn Khải nhận ra cô càng ngày càng tiến sát đến, thì cũng là lúc thấy trên tay cửa vang tiếng động. Biết rõ chỉ có Vương Nguyên vào phòng là không bao giờ báo trước, hắn mới hốt hoảng.
Chẳng ngờ chỉ vừa đẩy cô ta ra xong, liền đối diện với cái nhíu mày đầy khó hiểu của Vương Nguyên.
Cậu không tức giận, không mắng chửi, không hỏi hắn bất kì cái gì, chỉ im lặng mà nhìn, khiến hắn chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui xuống. Hắn chịu không nổi cái ánh mắt thuần khiết ôn nhu ấy, cái ánh mắt mà khó chịu cách mấy cũng chỉ có một cái nhíu mày thật sâu khó hiểu. Cậu là thiên sứ tốt đẹp nhất, ôn nhu nhất, hầu như hết thảy đều là bao dung thuận tùy, hiếm khi tức giận hay ồn ào, nhưng đó lại là thứ khiến Vương Tuấn Khải đau đầu nhất.
Thà cậu cứ ầm ĩ lên, chất vấn hắn tại sao lại thân mật với Lý Trân Mã, hắn còn có cơ hội để giải thích. Đằng này, cậu im lặng mang suất cơm tới đặt trên bàn cho hắn, làm như chuyện vừa rồi là không khí, là chuyện không đáng để ý nhất trên đời!
Cậu đặt cơm xuống xong, lại định an nhiên mà quay ra khỏi phòng. Vương Tuấn Khải sau phút hốt hoảng đến thất thần, cũng đã khôi phục lại dây thần kinh vận động, chạy theo giữ lấy tay cậu:
"Vương Nguyên, em nghe anh giải thích..."
Bao nhiêu viễn cảnh vẽ ra trong đầu hắn như thước phim chiếu nhanh, rẹt rẹt rẹt xuất hiện. Vương Nguyên hất tay hắn ra, hét lên 'Tôi không cần anh giải thích!'; Vương Nguyên im lặng giằng ra khỏi tay hắn mà bỏ đi; Vương Nguyên cười cười 'Cứ coi như tôi không thấy gì'... Vô luận là cách nào hắn cũng đều không biết sẽ phản ứng ra sao sau những viễn cảnh ấy...
Nhiều viễn cảnh như vậy, lại không nghĩ tới
Vương Nguyên quay lại nhìn hắn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra.
"Anh định giải thích, hay biện hộ?"
Vương Tuấn Khải chấn kinh. Lúc này mà giải thích thì cũng thật giống như hắn đang tìm cách biện hộ.
Vương Nguyên đã không còn lựa chọn tin tưởng hắn thêm nữa.
Dẫu cho hắn là thể phách của Ô Đồng, cậu cũng không còn tin nữa.
Vương Nguyên bỏ đi, Vương Tuấn Khải giật mình, tiếp tục đuổi theo cậu. Hắn lẽo đẽo theo phía sau, không biết nên nói gì, không biết nên làm gì, cứ nhìn bóng lưng gầy gầy trước mặt là đại não lại đình trệ, khó khăn chật vật đến muốn nổ tung cả lồng ngực.
Đến một góc hành lang vắng, Vương Nguyên đi tới cái tường kính, liền dừng chân, quay lại nhìn hắn:
"Có lẽ tôi đã không còn việc gì để làm ở đây nữa rồi. Lưu Chí Hoành sẽ sớm gửi lại anh đơn thôi việc của tôi."
"Không... đừng..." Hắn nhíu mày thật sâu, mấp máy môi khó khăn mà nói.
"Tôi không cần bảo hộ anh thêm nữa. Xem như anh chai mặt với nguy hiểm rồi. Kể cả bây giờ Lý tiểu thư đang ở trong phòng làm việc của anh phá phách thì cũng không còn là vấn đề đối với tôi."
"... Nguyên Nguyên..."
"Theo như giao ước của chúng ta, tôi sẽ rời đi. Lần trước tôi còn quyến luyến Ô Đồng, thế nên mới mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng bây giờ, sẽ không."
"Em nói sao?... Không còn quyến luyến Ô Đồng? Ý em là gì?"
Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên mặt không đổi sắc mà nói ra từng câu từng câu một, không thể nhìn ra biểu tình của cậu đằng sau mỗi câu nói. Hắn sợ cái sự thản nhiên ấy, hắn sợ cái cách nói chuyện tưởng ôn nhu mà lại như vô cảm ấy. Càng sợ hơn nữa là không còn Ô Đồng là mắt xích, Vương Nguyên cũng chẳng còn gì để ràng buộc lại bên cạnh hắn cả.
"Tôi từng ước, giá như tôi có thể mãi mãi ở bên cạnh Ô Đồng, kể cả làm bảo tiêu hay hộ vệ cho ngài ấy cũng được, một ngày cũng không thể khiến ngài ấy chịu khổ, cho nên khi trước tôi mới liều mình tới đây..." Vương Nguyên càng nói, khóe mắt càng cay cay, "Nhưng cho đến thời điểm này, Vương Nguyên tôi cũng không còn đủ khả năng tiếp tục bảo hộ cho ngài ấy nữa."
"Em... có ý gì? Mau nói rõ ra Vương Nguyên, đừng làm anh sợ!"
"Tôi nói cho anh,..." Vương Nguyên nghiêng đầu tựa vào tường kính, ánh mắt đột nhiên ảm đạm, "... Tôi chỉ còn tồn tại được đúng một tháng nữa thôi..."
Vương Tuấn Khải nghe như sấm nổ bên tai, hoảng hốt đến trợn mắt, đầu hắn trống rỗng, xoay như chong chóng, chỉ còn vang vọng lại câu nói của Vương Nguyên '... chỉ còn tồn tại được đúng một tháng...' .
"Nguyên Nguyên, em đừng dọa anh...! Không thể nào như vậy! Có lí nào lại như vậy?!"
Hoảng đến hỏng cả đầu. Hắn đâu nghĩ tới thời gian của cậu còn lại ít ỏi như vậy?! Hắn biết trước Vương Nguyên rồi sẽ mất đi, nhưng thực tế, cậu còn biết rõ điều đó hơn hắn nữa. Ngày ấy tới sớm như vậy, khi mà hắn còn chưa làm được gì để chăm sóc cho cậu, đã vậy lại còn đang tâm đùa bỡn để gây sự chú ý từ cậu, cuối cùng kết lại bằng một màn cẩu huyết trong phòng làm việc đến nỗi hắn chỉ muốn tự cắt luôn cái lưỡi của mình đi cho bõ giận!
"Đó là sự thật. Tôi nghĩ anh cũng sớm biết chuyện này rồi. Vốn định ở bên cạnh anh lâu thêm một chút, nhưng xem ra không có ai cần tôi. Sau hôm nay, anh cũng không cần phải nhìn thấy tôi nữa. Anh cùng Ô Đồng lo tự bảo vệ mình đi, Vương Nguyên tôi đã bất lực rồi."
Vương Tuấn Khải kéo Vương Nguyên vào lồng ngực ôm riết lại, đem đầu cậu vùi sâu vào lồng ngực mình như muốn khảm cả vào tim. Bàn tay hắn giữ lấy eo cậu túm chặt đến nỗi tưởng chừng như dùng hết sức lực để muốn giữ cậu lại bên mình. Hắn lo sợ sẽ mất đi người này đến chừng nào, lo đến nỗi lúc nào cũng tự trách bản thân, tự dằn vặt bản thân. Ấy vậy mà cũng không thể khá lên được, hết lần này lần khác làm tổn thương cậu.
"Nguyên Nguyên... anh cần em, thực sự cần em! Đừng rời đi... Cho dù em có rời đi, anh vẫn sẽ tìm được em..."
"Anh sẽ không tìm được tôi đâu."
"Nguyên Nguyên..."
"Giấc mộng này của chúng ta dừng lại ở đây được rồi."
Trong một khắc, Vương Tuấn Khải thấy vòng ôm của mình nhẹ hẫng.
Vương Nguyên biến mất trong chính vòng tay hắn, biến mất không một chút dấu vết. Cậu dùng dịch chuyển tức thời để đi đến đâu đó cách xa hắn, vĩnh viễn không muốn cho hắn thêm cơ hội nào.
Hắn suy sụp đến ngồi phịch xuống đất, nhìn sàn nhà bóng loáng dưới chân, đấm mạnh xuống, hận không thể đem gương mặt phản chiếu dưới sàn đá đập nát.
Vương Nguyên thực chất chỉ dịch chuyển tức thời ra cách 3 bước chân, rồi tàng hình mà thôi. Chứng kiến Vương Tuấn Khải rơi nước mắt xuống chính nắm đấm của mình đặt dưới sàn đá, cậu cũng thấy đau thắt trong lòng.
Rời ra thì không muốn, cậu cũng có điên mới không sợ cái chết.
Vốn dĩ cũng không động tình với hắn, vì vậy chuyện hắn biết hay không cậu chỉ còn có một tháng rốt cuộc cũng sẽ xảy ra. Mà biết càng sớm thì càng tốt, bởi lún thêm một tấc là khó khăn thêm vạn lần để thoát ra.
Nếu có trách, chỉ trách hữu duyên vô phận.
Định trước là chia li, thì thà ban đầu từng tới với nhau còn hơn.
Cũng may, cậu chưa nhận lời hắn. Cũng may, cậu còn dũng khí để cô đơn.
Chứ nếu để lâu thêm nữa, cậu quyết định trân trọng hắn, hắn quyết định ôn nhu với cậu, thì cái ngày chia li sẽ chính là địa ngục.
Cậu sẽ trở thành kẻ đáng thương nhất trên đời!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip