Chap 65: Người quan trọng.
Chap 65: Người quan trọng.
Người đàn ông ngày thường ngạo mạn là thế, lãnh khốc là thế, hiện tại hắn chỉ là một kẻ tàn phế đang hấp hối nằm bất lực nơi đó. Hạ Mĩ Kì sau khi tận mắt nhìn Vương Tuấn Khải ngã quỵ, cô ban đầu là hoảng sợ rồi cuối cùng lại nặn ra nụ cười nhạt chế diễu mang theo nỗi khổ tâm. Làm mọi việc rốt cục đã trả được mối thù cho Hạ gia cả chính mình. Khẩu súng trên tay cô rơi '' cạch" xuống nền đất, cô muốn tiến lên ôm hắn vào lòng nhưng đôi chân cứng đờ khó nhúc nhích. Hạ Mĩ Kì đứng đó nhìn cảnh tượng lâu nay cô khát khao nhất là chiêm ngưỡng bộ dạng thê thảm của Vương Tuấn Khải, đây là khoảnh khắc cô đáng lẽ ra phải sung sướng nhưng cô nhận ra tâm trạng cô không vui,thậm chí cô còn cảm thấy tim mình đang bị một bàn tay khác bóp chặt.
Đột nhiên cánh cửa bị đá văng ra ,toán đám người lạ lẫm toàn thân mặc bộ quần áo đen tức khắc lao về phía căn nhà bao vây toàn bộ . Trong số đó, hai người đàn ông dáng dấp anh tuấn toàn thân đổ mồ hôi lạnh gấp gáp chạy hướng Thiên Tỉ. Giọng nói đã lâu không được nghe thấy bỗng phát ra.
- Tiểu Thiên, anh ấy bị thương? – Anh nhíu mày sửng sốt không tin vào mắt mình, Vương Tuấn Khải làm sao lại khiến hắn bị thương được.
- Nguyên...anh tới rồi. – Ánh mắt hổ phách hiện ra một tia sáng long lanh, cậu không quan tâm đến việc vì sao anh lại ở đây, cậu chỉ túm chặt lấy góc tay áo Vương Nguyên tựa hồ bắt được chiếc phao cứu sống khi sắp bị nhấn chìm khàn khàn cầu – Anh...mau mang Tuấn Khải...tới bệnh...v..viện...- Thiên Tỉ yếu ớt nói song thì cạn sức lực liền mất dần ý thức đi vào hôn mê sâu.
- Tiểu Thiên, tiểu Thiên.- Vương Nguyên ôm được cậu vào lòng cẩn thận lay người gọi cậu.
- Nguyên thiếu, cậu mang họ đến bệnh viện trước, mọi chuyện ở đây tôi sẽ xử lí rồi đợi cậu quyết định.
Vương Nguyên gật đầu với La Đình Tín, trực tiếp bế bổng Thiên Tỉ lên, phân phó trợ thủ khác cõng Vương Tuấn Khải nhanh chóng rời khỏi rừng sâu hẻo lánh.
.
Bệnh viện J.Hopkins (N.Y)
Vương Tuấn Khải bị mất khá nhiều máu, hơi thở càng ngày càng yếu do đó vừa tới bệnh viện, các bác sĩ tài giỏi nhất đã được viện trưởng chỉ định cứu chữa cho vị Vương tổng tiếng tăm này có mặt đầy đủ. Hắn được đưa ngay vào phòng cấp cứu. Thiên Tỉ cũng được đưa vào kiểm tra tổng thể.
Ngoài hàng lang trống trơn nồng mùi thuốc sát trùng gay mũi, Vương Nguyên ngồi trên ghế chờ đợi từng giây phút trôi qua. Đã qua một giờ đồng hồ, đèn phòng cấp cứu anh trai anh vẫn chưa có đấu hiệu kết thúc. Xa xa, hai bóng dáng nhỏ bé mờ ảo xuất hiện cuối hành lang dần dần phóng to rõ rệt. Lưu Chí Hoành đỡ Gia Hy Quân bất an chạy đến.
- Nguyên nhi, anh con nó sao rồi. – Bà run rẩy bắt lây bàn tay Vương Nguyên hỏi, thời gian qua bà đã phải chải qua nhiều vất vả, chuyện của Vương Tuấn Khải cũng đủ khiến người làm mẹ như bà suy nghĩ tới nỗi khóe mắt, góc cạnh gương mặt thêm vài nếp nhăn sâu.
- Mẹ, mẹ đừng kích động sẽ không tốt cho sức khỏe, anh còn đang bên trong, có lẽ sẽ tốt thôi.- Vương Nguyên vỗ vỗ tay bà an ủi, anh không lỡ nhìn bà khổ sở.
- Có lẽ, cái gì mà có lẽ.- Gia Hy Quan trợn trừng mắt nhìn anh, hốc mắt đỏ ngầu ngập ánh nước.- Con sao có thể nói như thế, anh con nhất định không sao.
- Đúng đúng, anh con mau chóng qua khỏi, mẹ, mẹ ngồi xuống đi.- Vương Nguyên đau đầu sửa lại lời nói.
- Nguyên, tiểu Thiên không sao chứ, cậu ấy đâu rồi. – Chí Hoành dìu Gia Hy Quân ngồi xuống rồi mới nhỏ giọng hỏi Vương Nguyên.
- Không sao, vết thương chỉ ở bên ngoài, các bác sĩ đã băng bó lại rồi, cả đứa bé và cậu ấy đều may mắn không bị ảnh hưởng nhiều. Chỉ có anh Tuấn Khải... – Vương Nguyên nói tới liền ngưng lại liếc mắt nhìn mẹ mình, chỉ thở dài một tiếng.
- Em đi xem tiểu Thiên một chút.
Chí Hoành cũng hiểu ý gật đầu với Vương Nguyên, cậu cảm thấy số phận Thiên Tỉ thực đáng thương, tại sao một người ngây ngô trong sáng như vậy lại gặp phải những chuyện đau lòng. Cậu xoay người rảo bước li khai.
Phòng Thiên Tỉ nằm ở tầng hai, Chí Hoành đẩy cửa mở vào thì gặp y tá bưng khay đựng xi lanh ra ngoài, cậu gật đầu coi như chào hỏi rồi di chuyển tới cạnh giường bệnh. Chăm chú quan sát thân thể chằng chịt vết bầm tím, Chí Hoành có phần bất đắc dĩ lắc đầu, cậu tự hỏi hai con người này đến bao giờ mới bên nhau sống một cuộc sống an nhàn hưởng phúc.
Hàng lông mi cong dài khép chặt, mi tâm hơi cau lại dường như đang quật cường chống lại cơn ác mộng quấy nhiễu. Cánh tay áo được kéo lên cao để dễ dàng truyền nước lộ ra vài vết thương đỏ ửng.
- Tiểu Thiên.- Chí Hoành hạ thấp thanh âm nắm lấy tay cậu khẽ gọi, trò chuyện với cậu cũng tự nói cho chính mình nghe. – Vương tổng..anh ấy rất yêu cậu, cậu phải mau tỉnh lại để gặp anh ấy chứ. – Kì thực cậu không ảo tưởng rằng Thiên Tỉ sẽ nghe thấy những lời này của cậu, nhưng cậu vẫn nói, vì cậu không muốn chứng kiến cảnh tượng chia ly mà người bạn thân sắp phải đón nhận. Thiên Tỉ sẽ như thế nào khi tỉnh lại biết người đàn ông cậu thương yêu đã đến một thế giới khác. Vương Nguyên không dám nói cho Gia Hy Quân biết tình hình bệnh trạng của hắn vì sợ bệnh tim của bà sẽ tái phát, nhưng cậu hiểu trúng đạn ở phổi sẽ nguy hiểm tới mức nào, có lẽ hắn đang phải đối diện với tử thần.
Thiên Tỉ dường như nghe thấy mọi điều Chí Hoành vừa nói, ngón tay chỏ bất giác giật nhẹ, mí mắt hơi động dần dần mở ra, một tầng sương mờ trước hiên ra trước mắt cậu. Nhất cử nhất động đều lọt vào đồng tử Chí Hoành, trong lòng tựa hồ vơi đi một tảng đá nặng, cậu vui mừng nắm chặt tay Thiên Tỉ hơn.
- Cậu tỉnh lại rồi, có thấy khó chịu chỗ nào không, tớ đi gọi bác sĩ. – Chí Hoành nói song muốn cất bước thì bị Thiên Tỉ giữ lại.
- Tiểu.. Hoành..Tuấn Khải sao rồi, tớ muốn đi gặp anh ấy.
- Nhưng sức khỏe của cậu..- Chí Hoành e ngại nhìn Thiên Tỉ, đồng thời cũng giúp cậu dựa vào đầu giường.
- Tớ không sao. – Cổ họng cậu khản đặc tiếng, miễn cưỡng tỏ vẻ không có việc gì cho cậu bạn yên tâm.
- Được, tớ dìu cậu. – Suy nghĩ một chút, cậu quyết định đưa Thiên Tỉ đi.
Ánh đèn cấp cứu cuối cùng cũng đã tắt, Thiên Tỉ tới vừa hay bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật đi ra. Vầng chán ông đổ mồ hôi hột, từng giọt trượt nhẹ theo đường thái dương, ông đưa tay lên lau vệt nước trên mặt. Vương Nguyên là người có thể giữ bình tĩnh nhất núc này, anh vội hỏi bác sĩ.
- Anh tôi thế nào rồi?
- Viên đạn đã được lấy ra nhưng do mất quá nhiều máu đã tổn thương nặng tới phổi, với lại ý thức sống còn của Vương tổng quá yếu, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Nhịp tim cậu ấy rất yếu, người nhà có thể vào gặp cậu ấy lần cuối, chúng tôi đã hết cách cứu chữa. – Bác sĩ già lắc đầu vẻ mặt khó xử rời đi, ông đã vẫn dụng hết tất cả kĩ thuật tôi luyện mấy chục năm qua nhưng chỉ có thể vô phương pháp.
- KHÔNG...KHÔNG ĐƯỢC, CÁC NGƯỜI PHẢI TRẢ LẠI CON TRAI CHO TÔI, TRẢ LẠI CON CHO TÔI, TUẤN KHẢI.- Gia Hy Quân nghe song liền gào rống lên khóc, bà đau đớn vì sao người tóc bạc lại phải tiễn kẻ tóc xanh, con trai bà còn trẻ, còn chưa lập gia đình, còn chưa sinh cho bà đứa cháu nội, còn phải gánh vác gia nghiệp Vương gia, sao có thể cứ như vậy mà đi.
- Mẹ.- Vương Nguyên đỡ lấy bà, kết quả này anh cũng không phải không nghĩ tới, chỉ là tận tai nghe được, anh đã mất đi người anh trai tài giỏi sao?
- Tuấn Khải..- Từng câu từng chữ của bác sĩ đều như tiếng sét đánh ngang tai cậu, Thiên Tỉ chen qua chỗ người kia lao về phía cửa phòng cấp cứu, cậu không tin đây là sự thật, cậu không tin hắn cứ thế vất lại cậu và đứa con.
- Nguyên, anh mau mang bác đến phòng nghỉ ngơi đi, em sẽ theo cậu ấy vào trong được không? – Chí Hoành cũng rưng rưng nước mắt nhìn anh, cậu thương anh, thương Thiên Tỉ, thương cả người mẹ đang ngất lim đi vì cú sốc mất con nữa.
Vương Nguyên mệt mỏi gật đầu với Chí hoành, ngay tức khắc bế bà vào phòng hồi phục vip trong bệnh viện. Chí hoành theo ngay sau Thiên Tỉ, cậu đứng cách Thiên Tỉ ba bước, lẳng lặng đưa ánh nhìn về nơi người đàn ông đang phải thở bằng ống dưỡng khí, nước mắt tiếc nuối nhỏ giọt.
Thiên Tỉ ôm lấy cái thân hình chắc chắn của hắn, cậu nức nở bên tai như muốn hắn nghe thấy, muốn hắn thấy cậu đang khóc mà tỉnh dậy nói " em khóc rất không đáng yêu". Vương Tuấn Khải đôi mắt nhắm nghiền bất động đáp lại cậu.Thiên Tỉ nhìn lên màn hình nhịp tim hắn, những dường nhấp nhô rất nhỏ bé cũng giống như mạng sống của hắn vậy. Cậu nắm chặt bàn tay lạnh lẽo hắn áp vào má mình muốn truyền hơi ấm, tiếp thêm sức mạnh cho hắn.
- Tuấn Khải. – Thiên Tỉ chua xót gọi tên hắn, tên người đàn ông duy nhất đời cậu, tên kẻ duy nhất nắm giữ trái tim cậu. – Anh nói anh muốn thấy em cười thật nhiều, anh muốn anh là người duy nhất mang hạnh phúc đến cho em..vậy anh phải tỉnh lại đi chứ, anh có thể vất bỏ em, vất bỏ bảo bảo của chúng ta mà đi sao..- Cậu mang theo bi thương thống khổ gửi gắm vào những giọt nước mặn chát, khuôn mặt xinh đẹp bị phủ kín bởi lớp nước mỏng, cậu và hắn, không lẽ chỉ có duyên mà không có phận, chỉ có thể yêu nhau nhưng lại bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình. Thế giới này chỉ còn có cậu tồn tại mà thiếu hắn,còn ý nghĩa để cậu tiếp tục sống tiếp sao?
---------------------
nhá hàng nà, sai xót bỏ qua nha..
Mọi người đừng vội hỏi lí do Vương Nguyên và Chí Hoành có mặt ở N.Y lại cùng với La Đình Tín đi cứu Tuấn Khải và Thiên Tỉ, chap tiếp sẽ lí giải ha..
ta ẩn đi đây..bye mí nàng...ủng hộ đi nha
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip