Chap 48 : Bỏ qua mọi chuyện

Kinh hoàng nhìn chiếc xe kia đâm Vương Nguyên, người Thiên Tỷ bất giác run rẩy từng đợt, khuôn mặt cứ trắng bệch 1 mảng như không còn tia máu nào. Vương Tuấn Khải đứng cách đó không xa, chứng kiến cảnh tượng vừa nãy cũng không khỏi bàng hoàng. Anh vội vã chạy thật nhanh đến chỗ Thiên Tỷ, mày nhíu chặt khi nhìn vào vết thương hiện đang chảy không ngừng ở đầu và chân Vương Nguyên. Hoảng hốt, anh vội lấy điện thoại ra gọi cấp cứu.

Bệnh viện...

- Nhanh, mau đẩy cậu ta xuống phòng cấp cứu !

Vương Nguyên nhanh chóng được y tá và bác sĩ đưa lên xe đẩy. Một mạch đi tới phòng phẫu thuật phía trước.

- Vương Nguyên! Vương Nguyên! Cậu hãy cố gắng lên, có tôi ở đây rồi - Nắm chặt tay người kia, cậu vừa chạy vừa gấp gáp nói với Vương Nguyên.

- Thiên... Thiên Thiên... đừng đi... đừng đi mà... - Giọng Vương Nguyên yếu ớt nói lại, gương mặt cứ nhăn nhó vì đau.

- Được, được tôi sẽ không đi đâu, cậu phải cố gắng lên.

- Ừ, ưm... đau quá... có lẽ tôi sẽ chết...

- Nói bậy ! Cậu không có chết được đâu.

- Nhưng... nhỡ thật thì tôi... - Tiếng Vương Nguyên nhỏ dần rồi bất giác ngất đi.

- Vương Nguyên ! - Lúc này, dòng nước mắt nóng hổi kia lại lặng lẽ rơi xuống, Thiên Tỷ không nghĩ ngợi gì liền hôn nhẹ lên môi Vương Nguyên, trước khi cậu ấy được đưa vào phòng phẫu thuật.

Tựa lưng ngồi chờ trên dãy ghế dài, cứ nhìn lên tấm biển cấp cứu đang rực sáng kia là lòng cậu không sao yên nổi, may mẩy chỉ sợ Vương Nguyên sẽ không thể qua khỏi. Khẽ thở dài, Vương Tuấn Khải đứng đó nhìn Thiên Tỷ, cảm xúc lúc này dường như cứ bị xáo trộn lung tung khiến anh chẳng biết nên phản ứng thế nào. Im lặng, anh dần tiến lại gần phía cậu, ôn tồn nói:

- Thiên Tỷ. Em đừng quá lo lắng. Vương Nguyên chắc chắn sẽ không sao.

- Ừm... - Thờ thẫn trả lời anh, trong đầu cậu giờ chỉ nghĩ tới 1 hình ảnh duy nhất đó là khuôn mặt tái nhợt của Vương Nguyên.

- ... Thiên Tỷ, chuyện cha, mẹ em... tôi thực sự xin lỗi. Em cứ mắng chửi gia đình tôi thế nào cũng được.

Vương Tuấn Khải khẽ nói, mắt vẫn quan sát xem phản ứng của Thiên Tỷ. Tưởng chừng cậu sẽ lại giận tiếp nhưng không, Thiên Tỷ thở dài 1 hơi rồi cất lời :

- Tôi không chửi gia đình anh. Cũng không muốn nói tới chuyện này nữa.

- Thiên Tỷ... ý em là sao? - Vương Tuấn Khải tròn mắt không hiểu, miệng bất giác hỏi.

- Cuộc sống nhiều khi khiến con người ta đau khổ, quá khứ dù gì cũng chỉ là quá khứ. Những thứ đã mất không thể nào lấy lại được, nếu tôi hận gia đình anh thì cuối cùng vẫn chẳng thể nào giúp cha, mẹ tôi quay trở về - Thiên Tỷ nói 1 cách rành mạch, không tin rằng bản thân lại suy nghĩ chín chắn vậy. Có lẽ cậu đã trưởng thành hơn sau vụ việc xảy ra lần này.

- Thiên Tỷ... cảm ơn em vì đã tha thứ cho gia đình tôi.

- ...

- Thiên Tỷ.

- Sao?

Vì trước đó cậu chỉ cúi đầu mà nói, đến khi vừa ngẩng mặt lên thì liền bị anh kéo lại hôn. Ngỡ ngàng, cậu cứ mở tròn mắt ra nhìn, trái tim liền bắt đầu đập loạn lên vì hành động.
Kéo dài nụ hôn tầm 3 phút, anh mới lặng lẽ dừng lại rồi khẽ nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, Vương Tuấn Khải bất giác nở nụ cười.

- Nếu 1 năm trước tôi chỉ nói thích em, thì hôm nay tôi muốn nói với em rằng "tôi yêu em, Dịch Dương Thiên Tỷ".

- Tuấn Khải... tôi... - Phía bên ngực trái nhất thời rung động, cậu đang định mở lời nói lại thì tiếng chạy gấp gáp bỗng nhiên làm gián đoạn.

Cả 2 người là ông Vương và Vương phu nhân đều mang vẻ mặt hốt hoảng, lo lắng chạy tới chỗ Vương Tuấn Khải để hỏi xem tình hình Vương Nguyên hiện giờ. Cùng lúc đấy, cửa phòng cấp cứu dần được mở, vị bác sĩ mang chiếc khẩu trang trắng liền lặng lẽ bước ra, đằng sau đó là cô y tá phụ giúp.

- Bác sĩ, con tôi sao rồi? Con tôi giờ thế nào rồi? Nó không có sao chứ? - Người đầu tiên ra hỏi là Vương phu nhân, bà ấy cứ vừa khóc vừa nói dồn dập làm vị bác sĩ kia mãi mới trả lời được.

- Ừm, hiện tại cũng đã qua cơn nguy hiểm. Nhưng mà...

- Nhưng mà sao !? - Lần này không chỉ có Vương phu nhân hỏi mà toàn bộ cả ông Vương, Thiên Tỷ lẫn Tuấn Khải đều đồng thanh lên tiếng.

Vị bác sĩ hơi sững người 1 lúc rồi mới trả lời tiếp :

- Vì phần đầu bị thương khá nặng nên không biết bao giờ cậu ấy mới tỉnh lại.

Im lặng...

Thấy mặt cả 4 người nhà bệnh nhân đều bất giác chuyển sắc sang tái xanh, vị bác sĩ kia liền nhanh chóng nói thêm lời :

- Mọi người đừng quá lo, với sức của cậu ấy tôi chắc chắn rằng sẽ sớm tỉnh lại thôi.

- Thật sao bác sĩ? - Thiên Tỷ và Vương phu nhân cùng đồng thanh hỏi, ánh mắt cả đều chứa vẻ mong chờ.

- Thật, cho nên mọi người đừng lo lắng quá.

- Cảm ơn bác sĩ nhiều.

Sau khi cảm ơn người bác sĩ kia, ông Vương liền quay lại chỗ Thiên Tỷ. Bất giác quỳ gối xuống trước mặt cậu giống như tạ tội.

- Ông đang cái làm gì vậy? - Vương phu nhân dường như ngây người vì hành động của ông Vương. Khó chịu nhìn kẻ được chồng mình quỳ trước mặt.

- Bà im lặng. Thiên Tỷ, ta thực sự xin lỗi. Vụ tai nạn 9 năm trước là do ta quá hồ đồ, lo sợ nên mới làm những việc như vậy. Giờ ta chỉ có thể quỳ thế này để mong được cháu tha thứ - Ông Vương nghẹn giọng nói từng câu, hạ thấp cả mình để xin lỗi cậu.

- Bác không cần làm vậy. Cháu... sẽ bỏ qua mọi chuyện... - Thấy hành động của người trước mình, Thiên Tỷ liền ngạc nhiên rồi vội vàng đỡ ông Vương lên.

- Thật sao? Thiên Tỷ cảm ơn cháu.. ta... ta sẽ đền bù cho cháu - Ông Vương kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ. Không thể tin được Thiên Tỷ lại dễ dàng tha thứ cho mình vậy.

- Bác, không cần đâu. Cháu...

- Xin lỗi cháu, Thiên Tỷ.

- Dạ? - Phải nói là Thiên Tỷ quá kinh ngạc khi nghe lời xin lỗi không phải từ ông Vương mà lại của là Vương phu nhân.

Hết chap 48~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip