Chap 52 : Quyết tâm

- Tuấn Khải? - Cậu xoay người quay ra, tay tiện thể đặt đĩa hoa quả lại bàn.

- Ừ. Em gọi bác sĩ tới chưa? - Đưa tay đút túi quần, Vương Tuấn Khải chầm chậm bước đến gần Thiên Tỷ. Mắt cơ hồ nhìn vào biểu cảm trên khuôn mặt Vương Nguyên.

- Em gọi rồi. Bác sĩ bảo cậu ấy tỉnh lại được chắc chắn là sức khỏe đã hồi phục.

Thuận miệng, Thiên Tỷ liền mạch nói hẳn 1 câu dài khiến Vương Nguyên không khỏi kinh ngạc. Bởi lẽ, quen biết Thiên Tỷ được hơn 1 năm rồi mà chưa bao giờ thấy cậu rành mạch nói được như thế với Vương Tuấn Khải. "Thiên Thiên, em thật sự thích anh trai tôi vậy sao? Còn tôi... có lẽ chỉ là người dư thừa, ngu ngốc yêu đơn phương".

Vương Nguyên cảm giác tim mình cứ ngày 1 đau đớn, toàn thân dường như nhức nhối kinh khủng nhưng không phải do vết thương băng trên người mà là vì cậu con trai tên Thiên Tỷ kia.

- Thế tốt rồi. Ừm, đã hơn 12 giờ trưa, tôi đưa em đi ăn - Vương Tuấn Khải vén tay áo lên xem đồng hồ, thản nhiên quay mặt nói với cậu, không hề quan tâm tới gương mặt gần như sắp tối sầm của Vương Nguyên.

- Em phải ở lại đây giúp Vương Nguyên, em...

- Tí quay lại sau, ăn đã - Anh nhẹ kéo người cậu đứng dậy rồi xềnh xệch lôi hẳn ra khỏi phòng, để lại ai đó nghệt mặt ngồi đơ 1 mình ở giường bệnh.

Ăn xong cũng mất tầm 20 phút, Vương Tuấn Khải vì có việc đột xuất nên đã rời bệnh viện về Vương Gia, còn Thiên Tỷ vẫn theo quy trình cũ là trở lại phòng chăm sóc Vương Nguyên. Hai tay hai bịch cơm hộp, cậu vui vẻ bước nhanh vào trong phòng, định là hỏi xem Vương Nguyên muốn ăn loại cơm nào thì giờ trên giường bệnh hiện đã chẳng còn ai.

"Cậu ấy đi đâu nhỉ?".

Thiên Tỷ nhíu mày nghĩ, vội đặt hai chiếc túi đồ xuống bàn rồi chạy ra ngoài khu nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng dành cho bệnh nhân. Loanh quanh tìm đến bã cả hơi, cậu hổn hển đi tới trước ghế đá gần đó ngồi nghỉ, may đâu quay sang phía bên phải lại bắt gặp ngay Vương Nguyên cũng đang trầm ngâm tựa lưng ngồi đấy. Thật bù công sức tìm kiếm cậu ấy nãy giờ.

- Vương Nguyên.

- Thiên Thiên? - Mạch suy nghĩ dường như bị cắt đứt bởi tiếng gọi, Vương Nguyên đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn Thiên Tỷ.

- Sao cậu ra đây vậy?

- Tôi... muốn ra ngoài chút, thay đổi không khí.

- Tôi ở đây với cậu - Thiên Tỷ ngồi xuống bên cạnh, sờ bên trong túi còn dư đúng 1 quả cam khi nãy mua thừa liền chộp lấy tay Vương Nguyên rồi dúi vào.

- Cái này?

- Cậu ăn trước đi. Chút nữa vào phòng sẽ ăn cơm hộp.

- Ừ - Vương Nguyên cười trừ, khó khăn bóc từng phần vỏ cam vì tay phải vẫn còn khá đau.

Thấy vậy, Thiên Tỷ chợt lấy thứ trên tay Vương Nguyên rồi lặng lẽ bóc hộ, xong liền đưa tới trước miệng người kia múi cam đã được lột vỏ sẵn.

- Không cần đâu - Như có phản xạ, Vương Nguyên bất giác quay đầu, đôi mày nhíu chặt tỏ vẻ rất khó chịu.

- Cậu...

- Thiên Thiên làm ơn đừng tận tình với tôi có được không? Nếu cứ thế chắc tôi sẽ không thể chịu nổi mất - Đầu vẫn giữ nguyên vị trí, Vương Nguyên trầm giọng nói thấp hết mức.

- Cậu nghe tôi nói này, tôi...

- Xin đừng nói gì nữa. Thiên Thiên... sống với Tuấn Khải thật tốt... Từ giờ tôi sẽ không xen vào cuộc sống của em nữa.

Cậu ngỡ ngàng nhìn người con trai ngồi bên cạnh, không đoán trước được cậu ấy lại nói vậy. Có lẽ Vương Nguyên nghĩ cậu quả thực chỉ thích mình Tuấn Khải, còn bản thân luôn là kẻ thứ 3 đi phá rối người khác. Thiên Tỷ chợt im lặng, cũng chừng 2 phút sau mới khẽ lên tiếng :

- Vương Nguyên... tôi... thích cậu.

- Hả? Thiên Thiên nói gì cơ - Dường như không tin nổi những gì mình vừa nghe, Vương Nguyên liền quay phắt lại hỏi kĩ.

- Tôi... tôi thích... cậu - Xấu hổ lặp lại, 2 mang tai cậu bỗng chốc ửng đỏ mồng một.

- Thiên Thiên... Thiên Thiên nói thật chứ? Là Thiên Thiên thích tôi sao?

- Ừm. Nhưng... tôi cũng thích Tuấn Khải...

- ...

Nụ cười vừa nở bỗng nhiên tắt lịm, Vương Nguyên đơ người ra 1 hồi, đến khi suy xét kĩ toàn bộ lại liền vui vẻ nắm lấy tay Thiên Tỷ mà nói :

- Miễn nửa trong trái tim Thiên Thiên có tôi thì dù em có thích cả Tuấn Khải đi nữa... tôi cũng sẽ chấp nhận.

- Cậu... cậu nói thật chứ? Vương Nguyên... - Thiên Tỷ tròn mắt nhìn kinh ngạc.

- Thật mà.

- Cảm ơn cậu...

"Ọt...ọt.."

Tình cảnh đang dạt dào cảm xúc vậy thì cái bụng ai đó bất giác biểu tình. Gãi gãi đầu ngượng ngùng, Vương Nguyên vội cười trừ xấu hổ :

- Hay ta vào phòng ăn cơm đi, thực sự là tôi cũng đói quá rồi.

- Ừ, mau vào thôi.

Hai ngày sau...

"Nghe nói sáng nay nhà trường có đưa ra thông báo, kết quả thi khảo sát đầu năm chính là vòng loại cho các ứng cử viên tham gia cuộc thi chọn hội trưởng".

"Đúng rồi, lại còn phải lọt vào top 10 mới vượt qua được vòng thi lần này nữa".

"Mình nghĩ anh Kiệt sẽ dễ dàng qua được vòng đầu thôi".

Từ sáng sớm, hàng loạt học sinh trong trường đã rầm rộ bàn tán về thông tin mới. Có vẻ như lần chọn hội trưởng mới này nhà trường thật sự là chú trọng, bởi lẽ chức hội trưởng hội học sinh được đặc quyền về rất nhiều lợi, có khi còn ngang tầm với hiệu phó trường luôn ấy chứ.

- Thiên Thiên ! Thiên Thiên !

- Hả?

Khi Thiên Tỷ đang mải suy nghĩ miên man về chuyện có nên rút lui khỏi cuộc thi không thì thấy Vương Nguyên vác 1 thùng bìa to tướng xông vào lớp, đằng sau cũng có Vương Tuấn Khải đi cùng. Đặt chiếc thùng xuống, Vương Nguyên vui sướng vỗ mạnh vào vai cậu nói :

- Thiên Thiên, những tài liệu, sách tham khảo này đều do tôi và Tuấn Khải đã dày công đi tìm khắp nơi mới có được đấy.

- Gì cơ? - Thiên Tỷ tròn xoe cả mắt.

- Còn gì nữa. Đống này đều là vì muốn Thiên Thiên sẽ giành được chức hội trưởng đó. Cố gắng lọt vào top 10 nha.

- Ơ tôi... tôi định là...

- Em hãy cố gắng. Tôi và Vương Nguyên ủng hộ em - Thiên Tỷ định nói ý rút lui nhưng Vương Tuấn Khải đã nhanh chóng mở lời trước. Thành ra khiến cậu cũng chẳng thể nói lời từ chối.

- Đúng đấy. Thiên Thiên fighting!

- Cảm ơn 2 người. Tôi... sẽ cố gắng hết sức.

Hết chap 52~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip