chương 22
Lúc này Đinh Phan đã rời khỏi không bao lâu thì thụ chính đi đến gần Tuấn Khải chào hỏi, điều này thật không giống với nguyên bản chút nào, đáng lí ra người tiếp cận đối phương phải là Tuấn Khải mới đúng, nhưng tại sao cậu ấy lại tách khỏi nam chính mà đến đây chứ?
- Tuấn Khải! Đã lâu không gặp!
- TK : ừ! Cũng đã 5 năm rồi mà! Em....sống tốt chứ!?
- cũng không hẳn là ổn! Nhưng em lại có thêm một người bạn khá tốt nên cuộc sống cũng đi lên! Cậu ấy......
Tiểu Tinh nghiêng đầu nhìn đến cậu, Thiên Tỉ nhìn vào đôi mắt sáng như sao ấy thật cảm thấy mình chính là người xấu, tại sao lại có người mang nét đẹp trong sáng và thanh thuần như thế chứ, tác giả cũng thật có tâm.
- Thiên Tỉ ! Là cậu sao?
Nhìn vào nụ cười tươi ấy Thiên Tỉ càng cảm thấy mình thật yếu thế, nụ cười ấy giống như là không có chuyện gì xảy ra giữa hai người vậy. Mà cũng phải, tác giả cũng có tả sau sự việc ấy xảy ra thụ chính hoàn không trách Thiên Tỉ mà còn cảm thông cho nhân vật này nữa.
- TT : chào cậu!
Cậu nhìn đến ánh mắt đau lòng của Tuấn Khải nhìn cậu ấy trong lòng tự nhiên cảm thấy có chút mất mát, một cảm xúc khó tả đột nhiên dâng lên khiến người cậu bức rức khó chịu chỉ muốn rời khỏi ngay lúc này. Mắt Thiên Tỉ hơi rũ xuống không muốn nhìn đến ánh mắt đau lòng kia nữa sau đó nở nụ cười nhẹ lịch sự nói.
- TT : À.....ở đây hơi ngột ngạt....tôi ra ngoài hít thở chút không khí đã! Tôi đi đây....không làm phiền hai người nói chuyện với nhau nữa!
- NN : anh!!!
Nhìn Thiên Tỉ rời đi NaNa định kéo cậu lại nhưng lại vuột mất, cô rất muốn đi cùng nhưng lại không muốn để hai người kia ở lại muốn làm gì làm. Đành ngậm ngùi nhìn Thiên Tỉ rời đi chỗ khác.
Thiên Tỉ đi lên tầng trên dựa vào ban công nhìn ra phía thành phố tráng lệ, nơi này khách mời rất ít qua lại vì dường như chỉ tập trung ở tầng trệt mà thôi. Từng đợt gió nhẹ thổi qua, nơi này được thiết kế hay thật đấy vừa được ngắm nhìn thành phố lại vừa hóng gió nhưng lại chẳng phải sân thượng, công nhận đây là một thiết kế khá độc đáo. Không gian tĩnh lặng xung quanh cậu dường như cách biệt với sự ồn ào của buổi tiệc bên dưới, cậu chẳng hiểu mình đau lòng vì điều gì.....phải chăng cậu thật sự đã động tâm? khi mà thấy ánh mắt đó của anh nhìn người khác cậu chẳng phải là thất vọng hay sao? Nhưng là thất vọng vì điều gì chứ?. Thiên Tỉ hiểu rõ bản thân như thế nào, dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận có lẽ..... cậu động tâm thật rồi, đây chẳng phải là một điều ngu ngốc hay sao? Trao tâm cho người không là của mình nhất định cũng không có kết cục đẹp đẽ gì đi! Đôi mắt hơi rũ xuống không biết là nhìn cái gì nhưng có lẽ hiện tại cậu thật muốn mắng bản thân, rõ là đã tự dặn lòng mình không được trao tâm cho người khác nữa, đau một lần là đủ rồi vậy còn đâm đầu vào thứ tình yêu chết tiệc đó một lần nữa làm chi. Thôi thì đoạn tình cảm này cậu nên mạnh mẽ tiếp tục hay là đè nén để hoàn toàn biến mất? Thật là đau đầu, không nghĩ đến nữa là được chứ gì!
Một người phục vụ đi ngang thấy cậu liền đi đến, trên tay là một khay rượu nhưng chỉ còn một ly duy nhất hỏi cậu.
- cậu có cần giúp gì không? Chỗ tôi còn ly rượu này! Cậu muốn không?
Thiên Tỉ không nói giơ tay nhận lấy một hơi uống cạn , nếu say thì tốt rồi, sẽ không nghĩ lung tung nữa. Nhưng thật không ngờ vừa uống xong cậu lại cảm thấy choáng váng, tửu lượng của cậu không thể nào kém như vậy, đột nhiên nhận ra điều gì đó liền nghiến răng.
- TT : ai.....sai ngươi đến đây!!!?
Chỉ thấy người đó mỉm cười rồi nói.
- cậu mệt rồi! Nên ngủ chút thôi!
Mắt Thiên Tỉ nhòa đi nhưng vẫn gắng gượng định rời khỏi nhưng chưa được mấy bước liền mất đi ý thức, người kia nhanh tay đỡ cậu , phía sau Đinh Phan liền bước ra.
- ĐP : cậu làm tốt lắm! Mau đưa vào phòng tôi nói đi!
- vâng!
- ĐP : "Dịch Dương Thiên Tỉ ! Tối nay.... Tôi sẽ dạy cho cậu một bài học vì cậu dám làm như thế với tôi! "
__________________
Trên chiếc giường nhỏ Thiên Tỉ được đặt nằm ở đó còn Đinh Phan thì chỉnh sửa máy quay một chút hướng về phía giường, còn lựa góc nào quay rõ một chút sau đó nhìn đến người phía sau.
- ĐP : được rồi ! Chúng ta đã sẵn sàng cậu vào đi!
- vâng thưa cậu!
- ĐP : cứ làm theo những gì tôi nói và không cần lo gì đâu!
- không vấn đề gì ! Tôi nhất định sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình!
Người đàn ông đó tự tin nói, Đinh Phan nhếch môi một cái sau đó rời đi
- ĐP: " hừm! Dịch Dương Thiên Tỉ! Cảm nhận chút mùi vị thân bại danh liệt đi! Cậu sẽ phải trả giá cho những gì cậu đã làm với tôi và Tiểu Tinh!!!! "
_________________
Tuấn Khải nhìn xung quanh một chút liền định rời đi.
- Tuấn Khải! Không muốn uống một ly với em sao?
- TK : xin lỗi Tiểu Tinh ! Bữa khác sẽ uống cùng em sau, anh cần phải tìm một người trước đã! " thật kì lạ cậu ấy ra ngoài hít thở không khí lâu quá, một nơi lớn như này cậu ấy chắc không chạy lung tung đâu ! Mình đột nhiên lại có cảm giác không hay! "
*****
- " tuyệt đẹp! Mình chưa từng nhìn thấy người nào đẹp như cậu trai này! "
Người đàn ông đó từ từ bước lại gần giường , ánh mắt lộ rõ sự tham muốn nhìn cậu. Trong lòng không ngừng cười thỏa mãn
- " tối nay mình may mắn rồi! Mình vừa được ngủ với người tuyệt thế này, mà lại còn được nhận tiền nữa! "
Người đó từ từ cởi cút áo ra sau đó chạm vào người cậu nhưng lại không nhận ra phía sau có người đang nhìn mình bằng ánh mắt chết chóc.
- " đúng là một món hời...."
" bụp " người đàn ông ngất ngay tại chỗ. Phía sau là Tuấn Khải đang cầm cán máy quay , cả hai bàn tay đều đã siếc lại thành nắm đấm.
- TK : " đây là một căn phòng đặc biệt , người lạ sẽ không thể vào đây được ngoại trừ nhóm người của Dương Phong! Và máy quay đã được đặt ở đây từ trước.....chắc chắn đã có ai đó dàn xếp vụ việc này!!!"
Tuấn Khải đi lại bế Thiên Tỉ lên dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đàn ông nằm dưới đất đột nhiên nói vào hư không.
- TK : cho người đem hắn ta về! " có lẽ....là bạn thân của em ấy rồi!"
______________phân cách_____________
- cậu chủ!?
- TK : Ừ! Jackson đâu?
- đã đi cùng bà chủ rồi ạ!
Tuấn Khải chỉ gật đầu rồi đưa Thiên Tỉ lên phòng nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường.
- TK : " may mắn là không có chuyện gì xấu xảy ra! "
Lúc anh xoay người định rời đi thì bị cánh tay phía sau kéo lại.
- TT : đừng....đừng đi....tôi không khỏe.....Vương Tuấn Khải.... Là anh à? Giúp tôi với......tôi thấy nóng.....và không thoải mái....
.........
- TK : " cậu ấy đã....?"
Cả cơ thể Thiên Tỉ không ngừng run rẩy , lúc này dường như cậu đã không còn ý thức nữa.
- TT : tôi....không thể kiểm soát bản thân nổi.....tôi không thoải mái..... Tuấn Khải! Hãy ở lại đi.....
Anh không nói gì mà nhìn cậu sau đó nhếch môi chậm rãi nói.
- TK : nếu đã không thể kiểm soát được bản thân mình.....vậy tại sao không....thuận theo tự nhiên!?
Từng chút từng chút một chiếm lấy, cẩn thận đến từng giây phút không muốn bản thân vì dục vọng chiếm hữu mà mất đi lí trí làm người bên dưới khó chịu. Tuy người đó không phản kháng cũng không chủ động nhưng cũng theo đó mà phối hợp.
Khi bản thân đã mong muốn thì cũng có lúc sẽ bộc phát cho dù đã che dấu và đè nén thế nào, dù rằng trước đó bản thân không biết mình muốn gì nhưng khi rơi vào trầm luân có lẽ đã thấu hiểu được bản thân. Đôi lúc dục vọng chính là cầu nối cho một mối quan hệ bắt đầu. Đau đớn nhưng lại không cảm thấy chán ghét , càng quen lại càng cảm thấy thoải mái và dần không thể ngừng được, một khi cả hai đã rung động thì cho dù thế nào thì cơ thể cũng rất thành thật với đối phương, 1 lần, 2 lần, rồi 3 lần nhưng lại không cảm thấy đủ. Cảm xúc a~ chính là thứ có thể phản bội lại những gì bản thân đã nghĩ.
Sáu năm trước anh không nhớ rõ được những gì đã xảy ra trong đêm, duy chỉ có một người là rõ nhất. Sáu năm sau tình thế lại bị đảo lộn, người nắm quyền chủ động là người tỉnh táo nhất vậy thì người kia....có lẽ sẽ bị ăn đến không còn mảnh xương mà thảm hơn năm đó rồi, cũng không thể oán trách , là do bản thân tự dâng lên miệng sói thì còn gì để nói chứ, đời nào mà thức ăn dâng lên tới miệng còn không ăn?
______________________________________
- AD : những gì xảy ra xin các cao nhân tự tưởng tượng " cúi đầu" 🙏🙏
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip