Chương 13. Có Duyên

Chương 13. Có Duyên

Cô ngập ngừng một chút, nhưng rồi lại cảm thấy bình tĩnh hơn. Cảm giác lo lắng và xấu hổ dần dần vơi đi. Vậy nên bây giờ cô đã có thể trò chuyện một cách bình thường mà không bị áp lực.

Cô vừa cất tiếng hỏi thì đầu dây bên kia bỗng im bặt. Sự im lặng ấy kéo dài khiến không khí trở nên kỳ quái, khiến Tâm Giao có chút chột dạ.

Không hiểu sao, cô quay sang nhìn hai cô bạn thì thấy Khánh Vy mấp máy môi ra hiệu:

"Kệ họ, cậu cứ nói tiếp đi."

Còn Bảo Anh thì dùng hành động khua tay khua chân, ý muốn nói: "Cậu đừng xoắn, cứ nói đại đại đi."

Nhưng hành động vụng về đó chỉ khiến cô càng thêm rối trí.

Ngay lúc cô định "lật bài ngửa" để nói thẳng ra cho nhanh thì đầu dây bên kia bỗng vang lên tiếng trả lời.

Không còn là giọng nói hồ hởi ban nãy, mà thay vào đó là một giọng nam trầm ấm, dịu dàng, đầy thu hút, nghe một lần là muốn nghe thêm nữa.

"Dạ, em chào chị. Em là Trạch Nhất, sinh viên năm nhất khoa Tài chính ạ. Chị có chuyện gì muốn trao đổi với em ạ?"

Giọng nói trầm ổn mà dễ chịu khiến tim Phạm Tâm Giao hơi khựng lại. Trong đầu cô thoáng qua một suy nghĩ (Giọng nói này hay thật đấy, chắc phải có cả tá người theo đuổi.)

Nhưng rồi cô vội gạt bỏ ý nghĩ linh tinh, trở lại với nhiệm vụ chính.

"Nãy bọn chị có ghé qua quán XYZ gần trường tụi em đang học á. Nhưng lúc đến thì quán hết chỗ, chỉ còn đúng một bàn mà chủ quán nói là bàn của nhóm tụi em đặt trước.

Bọn chị có hỏi xin số để gọi thử, thì cô chủ quán bảo tụi em hẹn bảy rưỡi mà đến gần tám giờ vẫn chưa thấy ai. Nên chị có hỏi cô xem đổi bàn được không thì cô nói được.

Nếu em đồng ý thì phần tiền cọc để chị chuyển khoản lại cho các em nhé."

Cô nói liền một mạch xong, cảm thấy như trút được gánh nặng. Trong đầu thầm nghĩ (Giọng thì hay, mà nói chuyện lịch sự dễ thương ghê.) Nhưng chưa kịp để cô nghĩ nhiều, thì bên kia lại vang lên tiếng cười khe khẽ như đang cố nhịn.

Sau vài giây, giọng nói trầm ấy lại vang lên, lần này có phần vui vẻ hơn:

"Dạ chị ơi, thật ra tụi em cũng tính huỷ bàn rồi, nhưng sau đó lại quyết định đi. Mà giờ chị quay đầu lại là thấy tụi em liền đó."

Cả ba cô gái đồng loạt giật mình, quay ngoắt lại.

Và quả nhiên phía sau họ là năm nam sinh cao ráo, tuấn tú, đang đứng nhìn với ánh mắt đầy thích thú.

Trong đó nổi bật nhất là cậu trai có mái tóc nhuộm vàng bạch kim. Chưa cần thấy rõ khuôn mặt, chỉ nhìn dáng người và cách ăn mặc cũng đủ khiến người khác tưởng tượng ra: chắc hẳn rất đẹp trai.

Không hiểu vì lý do gì, cậu ta giơ điện thoại lên, tay còn lại khẽ vẫy, vẻ ngại ngùng nhưng cũng đầy ẩn ý như đang ra hiệu điều gì đó.

Khánh Vy và Bảo Anh suýt nữa hét lên thành tiếng vì ngượng. Trong lòng thầm cảm ơn số phận đã không để họ là người gọi điện thoại.

Cả hai quay sang nhìn Tâm Giao cô bạn xui xẻo nhất ngày hôm nay với ánh mắt thương cảm như đang tiễn bạn vào chỗ chết.

Tâm Giao chết trân, tay vẫn cầm chặt chiếc điện thoại chưa kịp cúp máy.
Ánh mắt cô khẽ dịch sang hướng phát ra giọng nói quen thuộc, và rồi tim như khựng lại đó chính là nam sinh nổi bật nhất trong nhóm, người có mái tóc vàng bạch kim nổi bật dưới ánh đèn quán ăn.

Cậu ta sở hữu đôi mắt xám sâu thẳm, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng sáng phản chiếu ánh đèn khiến cả khuôn mặt càng thêm thu hút. Khi cậu mỉm cười, khóe môi khẽ cong nhẹ, thứ cảm giác mơ hồ xen lẫn chút choáng váng lan khắp lồng ngực cô.

Đặc biệt, lúc cậu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, tim Tâm Giao như nhảy loạn nhịp, cảm giác như bị hút hồn hoàn toàn.

Trạch Nhất mỉm cười, tay vẫn cầm điện thoại vẫy vẫy như thể xác nhận:

"Chị đó, đúng chị rồi."

Cô chỉ muốn độn thổ, chui xuống đất cho đỡ ngại. Nhưng mà... Aaaa ẻm đúng gu tôi vãii, giọng đã hay như thế rồi mà mặt còn đẹp trai nữa!!! Em ơi hay là chị em mình đi ăn riêng với nhau đi được không huhu."

Thấy cô không có phản ứng gì, giọng Trạch Nhất lại vang lên từ điện thoại, lần này nghe có vẻ hồi hộp:

"Chị ơi... em là người đang vẫy tay với chị đó... chị thấy em chưa ạ?"

Phạm Tâm Giao giật mình như bị bắt quả tang, luống cuống đáp lại một câu:

"À chị thấy rồi... vậy chị cúp máy trước nhé." - Rồi lập tức tắt phụt điện thoại.

Thấy nhóm nam sinh đang tiến đến gần, ba cô nàng vội vã thu dọn đồ đạc, định trốn đi cho nhanh thì bất ngờ nghe tiếng gọi:

"Các chị đi đâu vậy ạ?" Là giọng của Trạch Nhất.

Phạm Tâm Giao bối rối quay lại đáp:

"À... mấy đứa đến rồi thì bọn chị đi, không làm phiền buổi tụ họp của các em."

Trạch Nhất nghe vậy thì có vẻ thất vọng, giọng trầm xuống rõ rệt:

"Hay là... các chị ở lại ăn với tụi em đi ạ?"

Lời mời khiến cả nhóm sững sờ. Ba cô gái nhìn nhau đầy ngỡ ngàng, xen lẫn chút khó hiểu. Còn mấy người bạn của Trạch Nhất thì gần như "đứng hình", quay sang nhìn cậu với ánh mắt không thể tin nổi kiểu "thằng này vừa nói cái gì cơ?"

Không khí đang càng lúc càng ngượng thì Khánh Vy cô nàng phản ứng nhanh, lập tức lên tiếng cứu nguy:

"Để dịp khác nha mấy đứa. Giờ bọn chị không tiện lắm. Với lại con gái tụi chị nhiều chuyện lắm, ngồi chung chắc mấy em nghe chán chết."

Câu nói vừa duyên dáng vừa khéo léo khiến Bảo Anh và Tâm Giao suýt bật khóc vì biết ơn. Cuối cùng cũng có người "đóng cảnh" giúp!

Lúc này, Văn Phong, anh chàng cao to đứng cạnh Trạch Nhất, vừa định mở miệng nói gì đó thì bị cậu nhanh tay bịt chặt miệng lại. Trạch Nhất nghiến răng, liếc mắt sắc lẹm về phía mấy người bạn như ra hiệu:

(Tụi bây mà nói linh tinh thì chết chắc với tao!)

Không khí hơi gượng gạo vài giây, rồi Nam Sơn - anh cả của nhóm liền nhanh trí phá tan bầu không khí:

"Mấy chị có thể kết bạn Facebook với tụi em được không ạ?"

Nghe vậy, cả ba cô gái sững lại một thoáng, sau đó Khánh Vy là người phản ứng đầu tiên. Cô vui vẻ rút điện thoại ra quét mã, vừa thao tác vừa trêu:

"Quét nhanh đi, đỡ mất công tìm."

Cô quét xong một lượt rồi gửi cho hai người bạn cho tiện. Bảo Anh và Tâm Giao cũng không từ chối, cả đám nhanh chóng kết nối, mỗi người đều có được liên lạc riêng.

Tâm Giao lặng lẽ nhìn vào tên tài khoản vừa hiện lên, khóe môi khẽ cong, cô âm thầm đặt mục tiêu:

(Phải tán đổ anh chàng đẹp trai này mới được!)

Nhưng cô đâu biết rằng... thật ra Trạch Nhất đã lưu số cô từ lâu, chỉ không dám gọi. Và trên Facebook, nếu cô để ý kỹ, sẽ thấy một cái tên quen thuộc đã nằm trong danh sách bạn bè từ... hai năm trước.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip