41. trong bệnh viện
"Cút ra! Tôi đã nói là không cho anh vào thăm rồi mà."
"Mày là cái quái gì không cho tao vào. Tao là người yêu của Phương Tuấn! Tránh ra cho tao đi vào."
"Đcm anh cút đi. Đừng để tôi phải tống cổ anh ra ngoài."
"...tránh ra!"
"Phương Tuấn ngủ rồi, để yên cho nó ngủ. Làm ơn biến giùm." Nguyễn Bảo Khánh vẫn kiên trì đứng chắn ngang trước cửa phòng bệnh, vừa nói vừa trừng mắt nhìn Đặng Tiến Hoàng như đang cảnh cáo.
"Tao nói mày tránh ra!" Đội trưởng đội sao đỏ cũng không chịu thua. Anh đứng đối diện với Nguyễn Bảo Khánh, rành mạch rõ ràng gằn từng tiếng một. Có vẻ anh đang cố gắng kiềm chế, để không phang chiếc cà mên đựng cháo vào đầu kẻ kia.
"ĐÉO!"
"Mày..."
Bầu không khí sặc mùi thuốc súng sắp có xu hướng phát tán rộng hơn.
"Hai cậu kia ồn ào quá đấy! Nếu không giữ im lặng được xin mời đi ra ngoài. Đừng làm phiền tới những bệnh nhân khác." Cho tới khi chị y tá nọ quá ngứa mắt với hành động của hai tên trẻ trâu, bèn lạnh lùng lên tiếng dẹp loạn.
"Nghe thấy chưa? Về đi đồ gian manh." Nguyễn Bảo Khánh khoái chí hất mặt, sau đó dứ dứ nắm đấm như đang thách thức Đặng Tiến Hoàng.
Trước thái độ có phần trẻ con của đứa em họ, Tiến Hoàng cũng thôi không thèm chấp nhất. Anh nhún vai tỏ vẻ chịu thua, cúi đầu xin lỗi chị y tá trước khi quay sang thảy cặp cà mên cháo cho Nguyễn Bảo Khánh.
"Cháo của mẹ tao nấu đấy. Tuấn thức dậy thì đút cho nó ăn." Dứt lời, anh liền quay gót rời đi, không màng tới gương mặt tràn đầy tức tối cùng ghen tuông của người đứng trước cửa.
"Người của tôi, tôi tự lo được. Ai mượn anh quan tâm." Bảo Khánh nói với theo một cách bực bội. Nhưng rồi cũng ôm cặp cà mên đi vào trong phòng bệnh.
.
Trịnh Trần Phương Tuấn nằm ngủ ngon lành trên giường. Mớ băng trắng toát quanh đầu cùng bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình khiến cậu càng trở nên nhỏ bé. Ống kiêm tiêm truyền nước chậm rãi rơi từng giọt, cánh tay gầy gò đầy vết xanh tím đặt ngang nơi vùng bụng. Nhìn thế nào cũng đều cảm thấy vô cùng xót xa.
Nguyễn Bảo Khánh nhẹ nhàng lại gần, không muốn tạo tiếng động làm Phương Tuấn thức giấc. Hắn kéo ghế ngồi bên thành giường, chống cằm nhìn người nọ vẫn đang ngủ say sưa.
Chẳng biết từ lúc nào, chỉ đơn giản là việc được im lặng ngắm nhìn Trịnh Trần Phương Tuấn thế này thôi, đối với hắn đã là một điều quá đỗi bình yên.
"Ưm..." Người trên giường khẽ động đậy. Cậu chớp chớp mắt, liền trông thấy Nguyễn Bảo Khánh đã ở bên cạnh từ lúc nào.
"Khánh..." Phương Tuấn đưa ngón tay khều khều, giọng nhỏ như mèo kêu.
"Ủa Tuấn! Cậu tỉnh rồi hả? Có đau chỗ nào không?" Bảo Khánh vui mừng, vội vã đỡ cậu ngồi dậy, đoạn lấy cái gối kê ở sau lưng cho Phương Tuấn dựa vào.
"Uống nước đi!" Nguyễn Bảo Khánh đưa cốc nước tới trước mặt cậu.
Phương Tuấn mấp máy môi định nói gì đó nhưng thấy Bảo Khánh chăm sóc mình như vậy đành thôi. Cậu ngoan ngoãn cầm lấy cốc nước, uống hết cho người kia vui lòng.
"Nhưng cậu ở đây lâu chưa?" Phương Tuấn lúc này mới có thể mở miệng.
"Mới nửa ngày thôi. Ở lại chăm cậu bệnh mà." Từ khi Phương Tuấn tỉnh lại đến giờ, Bảo Khánh cứ cười toe toét mãi. Hắn vừa nói vừa lấy cháo ra ngoài, thổi thổi cho nguội rồi đưa tới bên miệng cậu.
"Há miệng ra nào. A..."
"Khỏi cần. Tôi tự ăn được." Đối diện với một Nguyễn Bảo Khánh ân cần dịu dàng đến thế, Trịnh Trần Phương Tuấn thật sự có chút hoảng. Cái kẻ cục súc nóng tính thường ngày đâu? Sao bây giờ lại như biến thành một người khác rồi.
"Tôi bảo há miệng là há miệng!"
"..."
Đây mới đích thị là Nguyễn Bảo Khánh này.
.
"Ngon không?" Hắn hỏi.
"Ngon! Cháo cậu mua à?"
"Nhà tôi nấu đấy!" Nguyễn Bảo Khánh thản nhiên trả lời.
Nói hắn vô sỉ cũng được. Chứ có đánh chết hắn cũng không thừa nhận đây là cháo của lão đáng ghét kia mang vào đâu.
Phương Tuấn không nói gì, chỉ gật gù liên tục vì món cháo này thật sự rất ngon.
"Ngon thì tiếp tục há miệng."
"Khánh không cần đút tôi nữa. Để tôi tự ăn được rồi."
Sau một hồi đấu khẩu giằng co, Trịnh Trần Phương Tuấn rốt cuộc cũng được cầm tô cháo mà ăn một mình. Mặc kệ người đối diện cứ dán ánh mắt không hài lòng trên mặt mình, cậu bệnh nhân vẫn từ tốn ngồi ăn cho bằng hết.
Và người kia, sau một hồi nhìn chằm chằm cái má bánh bao của Phương Tuấn cứ phồng ra, môi đỏ chu chu vì thổi cháo nóng. Phút chốc liền có cảm giác miệng khô lưỡi khô. Hắn nuốt nước bọt, gương mặt đỏ bừng bừng vội quay sang chỗ khác.
Chết tiệt! Phương Tuấn đáng yêu quá mức. Nguyễn Bảo Khánh quả thật là kiềm lòng không đặng.
Muốn hôn cậu ta quá!. Nguyễn Bảo Khánh vỗ vỗ trán, hít thở sâu hòng bình ổn tâm trạng, đoạn quay ngoắc về phía cậu bệnh nhân.
"..."
Phương Tuấn đang tập trung ăn, hoàn toàn không biết nguy hiểm sắp tới gần.
"Ngon quá!" Người nào đó buộc miệng thốt ra.
"Cái gì ngon? Ý cậu là cháo hả?" Phương Tuấn ngây thơ hỏi, đưa món cháo lên gần mặt mình, tiếp lời.
"Muốn ăn không?"
"Được phép ăn à?"
"Thích thì cứ ăn thôi." Cậu chàng nhíu mày thắc mắc. Có vẻ không hiểu câu hỏi của Nguyễn Bảo Khánh.
Ừm...Phương Tuấn sắp tiêu rồi.
"Vậy không khách sáo nhé." Kẻ cao lớn nhếch môi, rồi không đợi người nhỏ bé hơn kịp định hình. Hắn đã mau chóng đè cậu nằm xuống giường.
"Cậu làm cái quái...hm." Trịnh Trần Phương Tuấn không còn cơ hội hét lên. Bởi vì môi của cậu đã bị kẻ lưu manh chiếm mất. Thậm chí đến hơi thở cũng trở nên nóng rẫy như tiết trời thiêu đốt ngoài kia.
Môi lưỡi hai người không ngừng dây dưa. Không gian xung quanh như hoàn toàn ngưng đọng.
Họ bỏ lại phía sau, là một Lê Tuấn Anh đang hoàn toàn bị sốc. Anh ta ngậm ngùi khép kín cánh cửa, lặng lẽ mở điện thoại để lại dòng bình luận ở page trường.
.
bạn đã bình luận về một bài viết.
tuananh.liuliu: tao mới vừa thấy thằng Khánh đè ngửa thằng Tuấn ra trên giường bệnh rồi... 😭😭😭
cont.
ui dạo này mình bận học sml nên giờ mới ngoi lên được. xin lỗi vì để các cậu chờ lâu nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip