Do Not Disturb (2)

First nghe Khaotung nói, ngồi dậy đối mặt với Khao, giọng nói khàn khàn và say khướt của Khaotung bao bọc First thành từng lớp và an ủi anh.

Anh nhìn Khaotung đang ngồi đối diện trong ánh đèn mờ ảo trước mặt, anh chợt cảm thấy mình đang gây rắc rối một cách vô lý, Khaotung đã cho anh đủ sự đặc biệt, vậy tại sao anh lại tham lam và muốn nhiều hơn nữa.

"Xin lỗi, tao uống hơi nhiều rồi, đi ngủ đi, chúc mày ngủ ngon." First nói.

Khaotung nhìn ánh sáng trong mắt First dần dần mờ đi, làm sao hắn có thể không biết First trước mặt đang có suy nghĩ gì chứ?

"Fir, tao không muốn có bất kỳ sự lạnh nhạt hay hiểu lầm nào với mày cả."

"Nhưng có một số lời không thích hợp để nói ra, đúng không..."

Khaotung có chút lo lắng, hắn thực sự không hiểu First xấu hổ vì điều gì, nhưng hắn cũng biết nếu First không muốn nói thì hắn cũng không thể biết được chúng là gì.

Cúi đầu thở dài, Khaotung đứng dậy đi về phía First, ngồi xổm xuống và giữ tay First trên đầu gối, ngón cái xoa xoa mu bàn tay của First qua lại. Khaotung ngẩng đầu lên, lại nhìn vào mắt First, và cố gắng giữ giọng nói của mình nhẹ nhàng hơn,

"Làm sao mày biết nếu mày không nói cho tao biết? Fir, không sao đâu, tao chỉ nghe ở đây thôi, được chứ?"

Đôi mắt hắn chớp chớp, ngoài cửa sổ trời đã gần sáng, tiếng xe cộ ở dưới tầng khách sạn dần lớn hơn, mùi rượu còn sót lại trong phòng gần như đã không còn, hơi nước trên cửa phòng tắm cũng sắp tan hết.

Trong phòng chỉ có hai người cùng với hơi thở mập mờ, nhịp tim yếu ớt đến mức chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy.

"Tao muốn trở thành người đặc biệt nhất..."

"Mày đã rất đặc biệt rồi."

"Không, ý tao là... Sư đặc biệt hơn cả tình bạn..."

Khaotung không bao giờ mong đợi được nghe những lời này từ First. Mối quan hệ thân thiết tích lũy trong vài năm qua đã khiến Khaotung đặt First vào vị trí đặc biệt nhất trong trái tim hắn. Tuy nhiên, Khaotung cảm thấy đó chỉ là mối quan hệ đặc biệt giữa những người bạn.

"Tao... chỉ đùa thôi, mày đừng nghiêm túc như vậy, tao..."

"Fir, đừng đùa về chuyện này." Vẻ mặt của Khaotung lúc này nghiêm túc đến đáng sợ, giọng điệu trở nên cứng rắn và lạnh lùng.

First thừa nhận anh quả thực sợ hãi, anh thậm chí không dám nhìn vào mắt Khaotung, ánh mắt chỉ có thể đảo qua đảo lại nhìn các bộ phận khác trên khuôn mặt Khaotung.

"First, hãy nhìn vào mắt tao và nói lại."

Giọng nói lạnh lùng của Khaotung dường như trực tiếp điều khiển bộ não của First, ngay lúc First nghe được mệnh lệnh, ánh mắt của First không thể kiểm soát hướng về phía Khaotung. Khoảnh khắc anh nói lại, First đã sẵn sàng đón nhận cái chết.

"Tao đã nói, tao muốn trở thành người đặc biệt nhất của mày... có lẽ còn hơn cả một người bạn bình thường."

Cả căn phòng yên tĩnh đến lạ thường, hai người có thể đọc được lòng nhau chỉ bằng một ánh mắt đều bối rối vào lúc này.

First thực sự quá sợ mối quan hệ mà anh trân trọng nhất này sẽ kết thúc trong vô vọng, anh có thể nói những lời đó như một trò đùa vào một dịp nào đó, nếu đúng như vậy thì mọi chuyện đã không đạt đến tình trạng hiện tại.

Hoặc có lẽ anh không nên hẹp hòi như vậy một chút nào, giận dỗi vì Khaotung không bắt máy, First luôn biết rằng điện thoại của Khaotung luôn ở chế độ không làm phiền nên không sao cả, bên kia không nhận được cuộc gọi.

Mối quan hệ càng tốt thì anh càng không muốn mất bình tĩnh như thế này, nhưng càng nghĩ càng thấy nản, từ lúc đầu còn lo lắng, bối rối giờ lại hờn dỗi.

Khaotung không biết phải đáp lại First như thế nào, thậm chí hắn còn không dám thề rằng mình chỉ có tình bạn trong sáng với First,

khao biết rằng vị trí đặc biệt luôn thuộc về First trong trái tim hắn mà chưa từng ai có được trước đây. Hơn 20 năm, First là người đầu tiên có thể đi vào trái tim hắn sâu sắc như vậy.

Bản thân khao cũng không ngây thơ gì, chỉ là hắn che giấu tốt hơn First. Nhưng hãy tự hỏi bản thân, Khaotung luôn cảm thấy "người yêu" đối với hắn là loại quan hệ có thể đứng bên bờ vực tan vỡ bất cứ lúc nào, và nó không phải như vậy, lâu dài như những người bạn.

Nói trắng ra, nếu First có thể lùi lại và đề nghị thoải mái hơn, hắn thậm chí sẽ sẵn sàng làm bạn lâu dài cùng First và thậm chí là làm bạn trên giường.

Thứ làm tan băng là một giọt nước mắt nóng hổi từ First rơi vào mu bàn tay của Khaotung. Khaotung tỉnh lại sau khi nhận ra điều đó và hoảng sợ đưa tay lau đi những giọt nước mắt long lanh trong mắt First.

Nhưng khoảnh khắc First quay đầu tránh né mình, Khaotung cảm thấy trong lòng có gì đó vỡ vụn giống như những giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay.

First ngẩng đầu lên, kìm nén nước mắt, anh nghĩ mình không nên khóc. Sau khi mở miệng nhắm mắt hít thở sâu vài hơi để đảm bảo cảm xúc đã ổn định lại, First quay lại nhìn Khaotung bên cạnh chân mình.

Lần này First nói không chút do dự "Khaotung, tao hôn mày được không?"

Khaotung nhìn khuôn mặt của First đang gần trong gang tấc trước mắt hắn, chóp mũi của họ chạm vào nhau, hơi thở ấm áp phả vào da thịt nhau, ở khoảng cách gần như vậy, Khaotung lại có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, First dừng lại.

Khaotung biết First là đang xin ý kiến ​​của hắn, hắn nhìn người đã ở bên mình suốt bốn năm năm trước mặt, đôi mắt First vẫn sáng như vậy, nốt ruồi dưới mắt vẫn đẹp như vậy.

Vì anh đã là một người đặc biệt rồi, tại sao không khiến anh trở nên đặc biệt hơn nữa, đặc biệt đến mức anh chỉ thuộc về hắn và không thể thay thế được.

Khoảnh khắc môi và răng họ chạm nhau, ý thức của Khaotung dường như đã quay trở lại thời điểm hắn mới bước vào căn phòng này, năm giác quan chỉ còn lại sự đụng chạm. First chỉ nhẹ nhàng ấn môi mình vào môi dưới của người trước mặt, anh muốn nếm thử một chút,

Nhưng ngay lúc First muốn rút lui, chiếc lưỡi ướt và nóng của Khaotung ấn vào môi trên của First, chiếc lưỡi nhẹ nhàng vuốt ve từng đường vân môi.

Hơi ấm của đầu lưỡi Khaotung dần dần làm tan chảy đôi môi có phần hơi lành lạnh của First. Nụ hôn do First yêu cầu nhưng khao lại là người dẫn dắt.

Khaotung cảm nhận được sự run rẩy của First, hắn giơ tay lên ôm vòng qua cổ First, ngón tay xoa nhẹ mái tóc để an ủi anh. Khi nụ hôn sâu hơn, hắn đứng dậy và quỳ một chân trên giường, đảm bảo tay mình đang bảo vệ đầu First. Cuối cùng, hắn dùng sức đẩy First xuống giường.

Sự đàn hồi của chiếc giường buộc cả hai phải kết thúc nụ hôn dài, trong phút chốc cả hai đều có chút thiếu oxy.

Ánh mắt của First đã có chút mịt mờ ngây dại, Khao nhìn nghiêng về phía First đang có chút mất tập trung, hắn không tự chủ được giơ tay lên giúp First chỉnh lại những sợi tóc lộn xộn trên trán,

Hắn muốn nói chuyện để an ủi anh, nhưng lại không nói được, biết phải nói gì trong hoàn cảnh hiện tại. Khaotung chỉ biết cúi đầu hôn lên nốt ruồi nhỏ dưới mắt First mà hắn đã thèm muốn từ lâu.

"Cảm ơn."

Sau khi nghe lời cảm ơn này, một cảm giác hoảng sợ vô cớ dâng lên trong lòng Khaotung.

"Fir..."

"Cảm ơn mày vì đã là người đặc biệt nhất đối với tao." Khi First nói, mũi của anh lại bắt đầu cảm thấy đau nhức.

Khaotung nhìn First ở bên cạnh, đưa tay ra đặt lên một bên mặt First rồi dùng sức kéo mặt First về phía mình.

"Mày cũng là người đặc biệt nhất đối với tao, luôn là như vậy."

Một nụ hôn rơi lên trán, đèn đường ngoài cửa sổ đã tắt đúng giờ, ánh bình minh vàng óng soi rọi giữa những tòa nhà cao tầng ở thành phố xa xôi, đường phố đầy người và xe cộ trong một ngày mới. người ta không biết sẽ có những câu chuyện mới nào sẽ xảy ra vào ngày hôm nay.

First cảm thấy khoảnh khắc này quá hư ảo, giống như một giấc mơ giữa hư không, nhưng hơi ấm từ lòng bàn tay đặt lên má anh lại là thật. First cuối cùng cũng mỉm cười, nhìn người trước mặt, anh cảm thấy trong đời mình không bao giờ có thể tìm được khoảnh khắc nào hạnh phúc hơn bây giờ.

"Mày muốn trở thành một người đặc biệt hơn? Bạn của tao." Khaotung mỉm cười chạm lên trán First và chậm rãi nói.

Khaotung hơi chút say, có một bầu không khí đặc biệt xung quanh hắn, thứ cảm giác tuyệt vời đó đã thu hút anh rất nhiều.

Đôi má ửng hồng và mùi rượu thoang thoảng xộc vào mũi hai người, âm thanh môi và răng đan vào nhau, tiếng tim đập gần như cùng tần số vang vọng khắp căn phòng.

First ngồi dậy, có chút khó khăn chống hai tay xuống giường, ngẩng đầu lên buộc phải đón nhận những nụ hôn hung hăng của Khaotung.

Khaotung ngồi trên người First, thân trên của họ dính chặt vào nhau, Khaotung một tay giữ gáy First để kiềm chế, tay còn lại đã luồn vào chiếc áo phông rộng thùng thình, nhiệt độ của First quá cao, nóng đến đáng sợ.

"Ưm......" Người bên dưới rên rỉ phản đối.

"Ưm....."

Khaotung cảm nhận được cử động của First muốn rút lui và trốn thoát, liền buông tay ra, xoa xoa chóp mũi của First để an ủi anh, đồng thời giữ khoảng cách giữa First và hắn.

"Nóng quá."

Thời tiết ở Thái Lan luôn oi bức, bình thường hai người không hề cảm thấy nhớp nháp hay khó chịu khi đùa giỡn, đụng chạm thân thể,

nhưng giờ đây trán cả hai đều phủ một lớp mồ hôi mỏng, khoảng cách giữa họ càng ngày càng gần, cảm nhận cái nóng đáng kinh ngạc tỏa ra từ cơ thể của nhau.

Người phàn nàn về cái nóng rõ ràng là First, nhưng người ngay lập tức vùi đầu vào vai Khaotung cũng là First.

"À...nếu trời nóng thì mày có cần đi tắm không? Hay uống gì đó?" hắn vuốt ve lưng người trong lòng, dùng lòng bàn tay lau đi lớp mồ hôi mỏng, ngay cả anh cũng không nhận ra lời nói của Khaotung dịu dàng đến mức nào.

Người trong ngực hắn hồi lâu không trả lời, ngay khi Khaotung đang định cúi đầu hỏi lại thì First đột nhiên đưa tay kéo bộ quần áo của Khaotung, giọng nói mơ hồ bị bóp nghẹt trong lòng Khaotung. Có thể do tai hắn quá tốt nên vẫn có thể nghe rõ những lời đó,

"Tắm xong vẫn còn nóng, làm tình đi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip