Chương 10

Vài ngày sau, Khaotung cũng nhập học chính thức. Chuyên ngành Khaotung lựa chọn là thiết kế nội thất, còn First là học tài chính. Thực ra, tài chính cũng là chuyên ngành mà First quan tâm ngay từ đầu nên anh chưa bao giờ nghĩ rằng đây là sự sắp đặt của Don. Mặc dù bây giờ anh đã biết những điều này, nhưng cũng chỉ có thể để thuận theo tự nhiên, dù sao thì hai người họ cũng không thể không học hỏi lẫn nhau.

Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, Khaotung đặc một đi mua một ít nguyên liệu nấu ăn mà First thích và chuẩn bị quay về căn hộ để nấu ăn cho First. Trong những năm First ở nước ngoài, Khaotung thường giúp đỡ mẹ và học được nhiều món ăn. Tuy không thể so sánh với tay nghề của mẹ nhưng vẫn khiến First phải kinh ngạc. Khi First tan học về, Khaotung đã nấu gần xong.

" Fir anh về rồi à! Rửa tay đi, đồ ăn sắp xong rồi đâyy."

Nhìn Khaotung đeo tạp dề nghiêm túc nấu cơm, First cảm thấy trong lòng ấm áp đến rối tinh rối mù. Tuy rằng hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng trước kia quả thật chưa từng hưởng thụ sự nuông chiều đến từ Khaotung, hơn nữa hiện giờ mối quan hệ của hai người cũng đã khác. Cậu là em trai yêu dấu, và hơn thế nữa là...... bạn trai yêu dấu.
First cười tủm tỉm ngâm nga hát đi rửa tay thay quần áo ngủ, Khaotung quay đầu lại nhìn thấy First vui vẻ như vậy, trong lòng cũng rất mãn nguyện.

"Hôm nay nhập học cảm giác thế nào?"

"Ừm, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là tiếp theo có thể em sẽ rất bận, hình như có rất nhiều hoạt động cần tham gia, em thấy hơi mệt rồi, anh cũng biết em là người chậm nhiệt mà."

"Đúng vậy, lúc đầu đều là như vậy, lần đầu tiên tới đây anh cũng rất bận, sau đó khi đó em cũng không để ý tới anh, mỗi tối sau khi bận rộn trở về anh đều nằm một mình buồn bã..." Nói xong First còn bĩu môi.

"A~không ủy khuất không ủy khuất. Thật ra em vẫn luôn chờ điện thoại của anh, em cũng không dám gọi cho anh. Được rồi được rồi, đừng nói đó nữa, đều đã qua rồi, đều là em không tốt, firfir đừng giận em ná ná~"

First mỉm cười nhìn Khaotung đáng yêu đang cầu xin sự tha thứ, cảm thấy trong mắt Khaotung đều là những ngôi sao nhỏ. "

Anh không có tức giận~ em đừng bắn những tia sáng đáng yêu vào anh ! Anh chịu không nổi đâu."

"Vậy nếu không chịu nổi thì anh sẽ làm gì?"

First nhanh chóng hôn lên miệng Khaotung một cái...

Khaotung mở to mắt, cao giọng nói: "Fir!... Đây là lần đầu tiên anh chủ động hôn em!"

"a a a, không sai, em đừng lớn tiếng như vậy! Mau ăn cơm đi, đồ ăn sắp nguội rồi. " First vẫn có chút thẹn thùng. Khaotung thực sự rất thích First như thế này.

"Đúng rồi, trường học có giao căn hộ cho em không?"

"Có nhưng em đã từ chối rồi. Em nói anh em chúng ta ở cùng nhau cũng được, hơn nữa còn có thể tiết kiệm một phần chi phí."

Sau đó bàn tay gắp thức ăn của Khaotung khựng lại: "Chẳng lẽ anh muốn em ở một mình?"

"Không có... anh chỉ đang nghĩ, mặc dù người khác biết chúng ta là anh em, nhưng bọn họ có cảm thấy hai chúng tôi đều trưởng thành mà vẫn ở chung một căn hộ nhỏ như vậy rất kỳ quái không?"

"Fir... đừng nghĩ nhiều như vậy. Hơn nữa, em không quan tâm người khác nghĩ gì." Nói xong, Khaotung dường như cảm thấy chán nản ngay lập tức cúi đầu ăn mà không nói một lời.

Im lặng nhìn Khaotung ăn xong đặt bát xuống, First mới mở miệng nói: "Anh xin lỗi, tung. Anh không nên nói như vậy, anh chỉ là... anh vẫn chưa thích ứng lắm, hy vọng em cho anh một chút thời gian. Trước đây anh đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện của hai chúng ta. Em cũng biết đấy, anh thực sự quan tâm đến quan điểm của người khác, đặc biệt là gia đình... Sau khi trải qua chuyện của Don lần này, anh đã hiểu được trái tim mình. Nhưng... có một số thứ anh vẫn cần một chút thời gian để điều chỉnh và chấp nhận. Em có thể hiểu được anh mà đúng không... và cho dù đó là chuyện của Don, hoặc là về mối quan hệ của chúng ta, trong tương lai có thể sẽ có rất nhiều chuyện mà không thể giải quyết được, nhưng anh sẽ nỗ lực cùng em để đối mặt với nó!"

Khaotung đứng dậy ôm First vào lòng, vuốt tóc First để anh bình tĩnh lại: "Em đều hiểu, em luôn luôn rất hiểu anh. Anh không cần sợ, có em ở bên cạnh anh, chúng ta cùng nhau đối mặt. Hơn nữa chúng ta lại không có làm chuyện thương thiên hại lý gì, chúng ta chỉ là yêu nhau mà thôi, anh hứa với em không nên cho mình quá nhiều gánh nặng tâm lý, được không. Chúng ta từ từ sẽ tốt thôi."

First không nói gì mà vòng tay qua eo Khaotung và yên tâm dựa vào vòng tay cậu.

Thực ra có vẻ như hai người chưa bao giờ hỏi nhau về việc họ bắt đầu yêu nhau từ khi nào. Một đứa trẻ gần như bị thế giới vứt bỏ, trong đêm tuyệt vọng gặp được ánh sáng cuộc đời mình. Một đứa trẻ khác giống như mặt trời nhỏ, gặp được một người mà anh không khỏi muốn sưởi ấm, người này đã trở thành người bạn đồng hành trân quý nhất của anh. Chẳng phải là vận mệnh an bài sao. Trong những năm tháng dài đằng đẵng sau khi gặp nhau, bọn họ luôn ở bên nhau, First đã cho Khaotung tất cả tình yêu mà anh có thể làm được, Khaotung làm sao có thể không yêu First tốt đẹp như vậy cơ chứ. Tình yêu dường như không biết bắt đầu từ đâu, nhưng khắp nơi đều có dấu vết để lần theo.

---------

Hai người bắt đầu bận rộn với công việc của riêng mình. First đang bận nghiên cứu các chủ đề mới còn Khaotung bận rộn đối phó với các hoạt động chào đón người mới ngoài giờ học.

Hôm nay Khaotung sẽ tham dự bữa tiệc định hướng do trường đại học tổ chức. Đây là lần đầu tiên cậu tham gia một sự kiện như vậy. Cậu đã ăn mặc đặc biệt trước khi ra ngoài và chải tóc phía sau để gương trở nên thanh tú và đẹp trai hơn.

"Hôm nay đẹp trai quá, tung." First nhìn thằng nhóc yêu dấu của mình lớn lên đẹp trai như vậy, trong lòng còn cảm thấy vô cùng kiêu hãnh, cứ như vậy chỉ nhìn cậu mỉm cười híp cả mắt.

"Vậy sao, vậy bình thường không đẹp trai sao?"

"Bình thường cũng đẹp trai, nhưng hôm nay đặc biệt đẹp trai!"

Khaotung được First khen đến mức nheo mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm, quay người đẩy ngã First xuống giường. "Vậy firfir, anh có phải rất thích em đúng không?"

First ngoan ngoãn trả lời: "Rất thích!"

Tất nhiên Khaotung sẽ không thể cưỡng lại mà hôn một nụ hôn nồng cháy. Cho đến khi tay cậu bắt đầu háo hức di chuyển trên cơ thể First, First nhẹ nhàng đẩy cậu ra và thở hổn hển: "Tung ~ Đừng nghịch nữa, một lát nữa em sẽ đến muộn đó!"

"Không sao, đến muộn thì đến muộn! " Vừa dứt lời Khaotung đã ngậm lấy vành tai First.

"A~tung! Lần đầu tiên tham gia hoạt động đã đến muộn thật sự không tốt đâu. Tóc em lại rối rồi! Em ngoan ngoãn đi đi, anh chờ em trở về...... Ừm, cái đó...... Buổi tối, cho em."

Khaotung nghe thấy bốn chữ "buổi tối cho em" mới dừng lại. "Thật sao?! Không được gạt em nhé!"

"Trời ơi, anh đã gạt em bao giờ chưa?" First lại ngượng ngùng, giọng điệu đầy vẻ hờn dỗi.

Kể từ lần trước làm First bị thương, Khaotung chưa bao giờ dám làm tiếp lần nữa, mỗi lần chỉ bắn ra tay là đến cùng. Vì thế khi nghe bản thân First nói muốn cho cậu, cậu đã hưng phấn đến mức hôn anh một cách mãnh liệt.

First cảm giác mình sắp bị Khaotung hôn đến thiếu oxy: "Được rồi được rồi, nhanh đi đi, thật sự trễ rồi đó! Hừm~"

Khaotung đứng dậy, nhanh chóng sửa sang lại quần áo. "Fir, chờ em"

Sau khi Khaotung ra khỏi cửa, First nằm một lúc mới chầm chậm đứng dậy, tự pha cho mình một bát mì ăn liền. Khi đang ăn mì, anh chợt nhớ ra hình như mình chưa từng ăn món này kể từ khi khaotung đến. Khaotung thường làm đồ ăn ngon cho anh, nếu anh bận quá không nấu được sẽ kéo anh đến nhà ăn, cậu luôn không để First ăn tùy tiện, nói rằng First đã phải chịu đựng rất nhiều và phải chăm sóc cơ thể thật tốt...hầu như mọi khía cạnh của cuộc sống đều được quan tâm. First muốn nói rằng đó chính là tình yêu. Bản thân trước kia cái gì cũng có thể làm được. Bây giờ lại giống như cái gì cũng sẽ nhịn không được mà ỷ lại vào Khaotung.

Cảm giác này vừa hạnh phúc , vừa khiến anh có chút bất an. Lỡ như bọn họ tách ra thì sao?Nghĩ tới đây, First vội vàng vỗ vỗ mặt nhắc nhở bản thân gần đây hình như anh luôn thích suy nghĩ lung tung. Có lẽ đây cũng là tác dụng phụ của tình yêu.

Sau khi ăn xong, First vẫn đang tra tư liệu viết báo cáo tại bàn làm việc. Cho đến khi mắt cay cay mới dừng lại nhìn đồng hồ, vậy mà đã gần 12 giờ, Khaotung tại sao vẫn chưa trở về.

Vì vậy anh liền gửi tin nhắn cho Khaotung, "Tung, vẫn chưa kết thúc sao? uống bao nhiêu rồi , có cần anh đến đón em không?"

Tuy nhiên, đã 20 phút trôi qua mà vẫn không có tin tức gì. First có chút lo lắng, vội vàng đến nỗi không mặc áo khoác đi ra ngoài. Năm đó khi anh rời khỏi đất nước, Khaotung vẫn chưa đủ tuổi vị thành niên và chưa bao giờ uống rượu, anh không biết Khaotung có thể uống được bao nhiêu, lỡ như cũng giống anh thì sao? First trên đường đi càng chạy càng hoảng. Căn hộ cách địa điểm tổ chức tiệc khoảng 15 phút đi bộ và First chỉ mất chưa đầy 10 phút đã tới đó.

First đã hụt hơi khi đến lối vào địa điểm. Anh cố gắng bình tĩnh lại và vội vã đi tìm Khaotung. Địa điểm tổ chức là một ngôi nhà hai tầng, ngoài căn bếp rộng rãi, tầng một còn được chia thành một phòng khách lớn và nhiều phòng nhỏ, mà trong hầu hết các phòng đều không có ít người. Nhạc được bật rất to, mọi người dường như đang uống rượu vui vẻ, có người nhảy múa thỏa thích, có người đang hôn nhau trong góc... First đi loanh quanh một lúc nhưng không thấy Khaotung, đang định đi đến để hỏi ai đó liền bị một cô gái bên cạnh túm lấy, hỏi tại sao anh không nhảy và đưa cho anh một ly rượu. First nhanh chóng từ chối: "Xin lỗi, tôi không biết uống rượu, tôi đến đây để tìm một người, xin hỏi bạn có thấy tân sinh viên nào tên là Khaotung không?"

"Ồ, tôi biết anh ấy, anh chàng châu Á đẹp trai đó! Chắc anh ấy ở phòng phía sau." First cảm ơn rồi vội vàng bước vào trong.

Nhìn quanh cửa một lúc, một số người tản ra, cuối cùng anh cũng tìm thấy Khaotung trong đám đông. Cậu vẫn đang cầm ly rượu trên tay, có vẻ như đã say, mặt hơi đỏ, vài sợi tóc vốn chải ngược ra sau xõa xuống trên trán. Cùng mấy bạn học còn chìm đắm trong âm nhạc, lung lay lắc lư, thỉnh thoảng chạm cốc uống một hơi cạn sạch. Hai nữ sinh ngoại quốc bên cạnh Khaotung thoạt nhìn đều vô cùng có hứng thú với cậu, trong mắt là sự thích thú lẫn lộn với vẻ say xỉn. Tất cả đều được First nhìn thấy.

First chưa bao giờ thấy một Khaotung như vậy. Thật là... Khaotung gợi cảm và quyến rũ. Cậu dường như hòa nhập với bầu không khí một cách hoàn hảo.
Đứng trước cửa được khoảng một bài hát, Khaotung vẫn không để ý đến anh và tiếp tục đùa giỡn với những người bên cạnh. First lặng lẽ rời khỏi phòng. Đi tới cửa hội trường, First dừng bước. Bây giờ đã là mùa thu, buổi tối gió rất lạnh, lúc tới đi quá nhanh không hề phát hiện. Bây giờ đứng trong gió, First có chút run rẩy.

"Mình lấy tư cách gì mà xông vào đám đông ngăn cản em ấy đây ? Chỉ là một người anh trai thôi vì chuyện như vậy mà tức giận sao..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip