Chương 3

Mẹ của First, Iris, khi còn trẻ đã có cơ hội làm việc trong giới giải trí. Vào thời điểm đó, vóc dáng và ngoại hình của cô được coi là xuất sắc trong ngành. Cộng với một đôi mắt to rất thông minh, trong khoảng thời gian ngắn thanh danh lên cao, cũng tiếp xúc được một số tài nguyên điện ảnh và truyền hình rất tốt. Nhưng mà đang lúc nổi tiếng, lại đột nhiên mai danh ẩn tích, tính ra thời gian ở trong giới rất ngắn. Công ty chỉ phát thông báo rút lui khỏi ngành nhưng nguyên nhân lại không biết. Lúc ấy từng có rất nhiều lời bàn tán và suy đoán, có người nói có đại gia bao nuôi, có người nói xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, có nói đắc tội ông chủ lớn vì thế bị xử lý...... Tuy nói đưa tới một làn sóng dư luận, nhưng dù sao lúc ấy không phải thời đại internet, không bao lâu cũng biến mất hoàn toàn, ít có người nhớ tới.

Mà tình hình thực tế là...

Iris vốn là một cô gái xuất thân từ một gia đình bình thường, tuy không giàu có nhưng cô cũng không phải chịu khổ sở gì. Bố là nhân viên của một công ty lớn, còn mẹ là giáo viên cấp hai, bầu không khí gia đình rất tốt, Iris được giáo dục tốt, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tính cách ngay thẳng, hoạt bát cởi mở, sôi nổi và vui vẻ. Tuy thành tích học tập không nổi bật nhưng nhờ ngoại hình nổi bật nên cô luôn là lựa chọn hàng đầu để dẫn dắt nhiều hoạt động khác nhau của trường. Cô còn chơi piano rất giỏi và thường tham gia nhiều hoạt động nghệ thuật khác nhau. Cũng chính tại buổi họp mặt cựu sinh viên, thành tích xuất sắc của cô đã được Don, một cổ đông của một công ty giải trí lớn lúc bấy giờ chú ý.  Cô được ủng hộ ra mắt sau khi tốt nghiệp trung học và cung cấp cho bà những tài nguyên không tồi.

Iris mới trưởng thành đã mơ màng bước vào làng giải trí. Bởi vì có đại cổ đông làm chỗ dựa vững chắc, cho nên người của công ty chăm sóc cô rất tốt, mọi người cũng đều ngầm thừa nhận cô là người của Don. Bình thường công việc bề bộn nhiều việc, cô rất ít có cơ hội về nhà cùng bố mẹ, ở tuổi 19 việc nhớ nhà là điều khó tránh khỏi. Có một lần hoạt động được người dẫn chương trình nhắc tới người nhà, sau khi kết thúc Iris ở phía sau sân khấu nhịn không được khóc lên. Đúng lúc Don đến thăm cô. Khi đó Don mới hơn ba mươi tuổi, diện mạo mặc dù không tính là đặc biệt xuất chúng nhưng khí chất còn tốt, đối xử với người khác cũng rất hiền lành. Đối với Iris mà nói, ông ấy là người đầu tiên phát hiện ra cô và cô thường được ông ấy chăm sóc. Vì vậy khi ông ấy ôm Iris vào lòng để an ủi cô, cô không hề cảm thấy có vấn đề gì, thậm chí trong lòng còn có chút rung động và mong chờ...

Có thể nói Iris đơn thuần cũng không cưỡng lại được những chiêu trò và sự tấn công của một người đàn ông trưởng thành. Cho nên câu chuyện sau đó phát triển không ngoài dự đoán là cẩu huyết. Iris, 22 tuổi đang mang thai.

Đáng lẽ cô phải xử lý đứa trẻ một cách lặng lẽ và hồi phục sức khỏe trước khi làm việc bình thường nhưng Iris nhất quyết muốn sinh đứa trẻ ra . Iris lớn lên trong một gia đình yêu thương, cô luôn tin rằng trẻ em là món quà của ông trời. Cô không muốn đứa trẻ ngay khi hình thành đã trở thành thánh nhân... Vì vậy, Don đề nghị để cô sinh con trong khoảng hai năm. Iris không thể trì hoãn ở độ tuổi hiện tại của cô, nhưng yêu cầu là sau này cô phải hoàn toàn tuân thủ những yêu cầu của Don và phải làm việc chăm chỉ hơn nữa. Iris suy nghĩ kỹ về điều kiện của Don và cảm thấy đây không phải là tương lai mà cô mong muốn. Cô lo lắng rằng mình không thể làm được điều Don cần. Cô không thích cuộc sống trong giới giải trí, cũng không muốn đứa trẻ này về sau vĩnh viễn không thể lộ ra ánh sáng. Don là một doanh nhân và ngay cả khi bây giờ ông ấy có thích Iris một chút, ông ấy cũng không thể không để ý đến lợi ích của bản thân. Ông tuyệt đối không có khả năng cưới cô, cảm thấy mình không ép buộc cô đi phá thai cũng đã xem như tận tình tận nghĩa rồi. Đồng thời, ông cũng cảm thấy người phụ nữ này thật ngu ngốc và vô dụng... Dù rất nhiều người trong công ty biết mối quan hệ của họ không đơn giản nhưng ông cũng không thể nào thừa nhận mình là bố của đứa trẻ, hơn nữa còn tuyên bố với công ty rằng Iris đang mang thai trong thời kỳ nổi tiếng và không nghe lời quản lý, vi phạm hợp đồng nghiêm trọng và yêu cầu phải Iris chấm dứt hợp đồng. Đối với những thiệt hại về hợp đồng mà Iris phải đối mặt, thực tế đã có thỏa thuận riêng rằng Don sẽ xử lý nó. Công ty chỉ chịu trách nhiệm thông báo với công chúng rằng Iris đã rút lui vì lý do cá nhân và sẽ không đưa ra bất kỳ lời giải thích hay phản hồi nào về những việc còn lại. Iris coi như là đã bị phong sát.

Lúc ấy trong công ty vẫn có mấy người thân thiết với Iris, một bên tiếc nuối sự nghiệp diễn xuất của cô, một bên cũng thật sự cảm thấy cô quá ngốc. Có con thì chờ sau này kiếm đủ tiền lại còn có thể có tiếp, tình huống như bây giờ một người nên sống như thế nào.

Nhưng Iris lại mạnh mẽ hơn bọn họ tưởng tượng. Lúc đầu, cô đã khóc nhiều đêm khi phải đối mặt với phản ứng máu lạnh của Don. Mối quan hệ hạnh phúc và ấm áp ban đầu đã trở nên lạnh nhạt khi họ có đứa con này. Dường như chỉ có lợi ích tồn tại. Mọi chuyện xảy ra trước đó dường như chỉ là một giấc mơ... Ai cũng sẽ cảm thấy buồn chứ đừng nói đến một cô gái 22 tuổi với một tâm trí đơn thuần mà thôi. Nhưng dần dần nghĩ  thông suốt, cô cảm thấy nếu đã nhất quyết muốn có đứa con này thì bà nhất định phải sống thật tốt vì đứa bé. Vì vậy cô bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu những kiến ​​thức liên quan đến việc mang thai, một mình đi kiểm tra và cố gắng làm mọi thứ có thể cho đứa trẻ này.

Lúc mang thai năm tháng, cô bỏ căn nhà lớn thuê, quyết định trở lại căn nhà nơi lớn lên từ nhỏ. Gọi điện thoại về nhà nói phải về, sau đó đặc biệt chọn buổi tối, không dễ dàng bị người khác bắt gặp. Kỳ thật bản thân cô vốn đã mảnh mai, mặc quần áo rộng thùng thình căn bản nhìn không ra mang thai. Sau khi nhìn thấy bố mẹ, cô cuối cùng cũng không kìm được cảm xúc và khóc trong vòng tay của mẹ. Bố mẹ chỉ cho rằng cô ở trong vòng luẩn quẩn phức tạp như vậy áp lực quá lớn, vẫn vỗ lưng nhẹ giọng an ủi Iris, bố nói cùng lắm thì không làm nữa, sống cuộc sống của người bình thường cũng không có gì không tốt. Iris khóc đủ rồi, nhỏ giọng nói ra tình hình thực tế. Nói xong căn bản không dám ngẩng đầu, khẩn trương nhắm mắt lại, chờ đợi bọn họ "Tuyên phán". Cô không nhìn thấy sự đau khổ trong ánh mắt bố mẹ trao đổi với nhau, tuy không nói chuyện nhưng họ đã yêu nhau nhiều năm, ánh mắt cũng đủ hiểu nhau.

Một khoảnh khắc im lặng, đối với Iris mà nói giống như đã qua thật lâu thật lâu. "Iris, ngẩng đầu lên đi." Bố cuối cùng cũng lên tiếng.

Iris chậm rãi nhìn bố mình và nước mắt của cả hai đều rơi vào khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau.

"Bố mẹ, con xin lỗi. Con thực sự xin lỗi. Con đã làm bố mẹ thất vọng, con đã thất bại trong việc dưỡng dục của bố mẹ."

"Bố mẹ đương nhiên biết con là đứa trẻ như thế nào, cũng có thể hiểu tại sao con lại chọn sinh ra đứa trẻ này. Đứa trẻ này không có tội tình gì cả, con không muốn tước đi mạng sống của nó, vậy thì hãy sinh ra nó một cách đàng hoàng đi. Dù chúng ta không phải là người giàu có nhưng con vẫn có thể cho đứa trẻ này một mái nhà ấm áp, con đừng sợ, con còn có bố mẹ ở đây cho con làm chỗ dựa vững chắc."

Vì thế, đứa bé này vẫn là một tiểu thiên sứ được chúc phúc đến với thế giới. Iris đặt tên cho nó là First. Là thứ nhất, là lựa chọn đầu tiên, là sự tồn tại quan trọng nhất trong trái tim của cô.

Ngay sau khi First được sinh ra, Iris nhận được một khoản tiền trong tài khoản của mình mà cô biết đó là Don. Đơn thuần cô cho rằng đó là thiện ý của Don đối với đứa bé mới sinh này. Nhưng sau khi cân nhắc xong, cô cho rằng sinh con là lựa chọn của mình, hơn nữa Don đã phải gánh chịu tiền vi phạm hợp đồng, lúc đầu vào giới cũng là vì ông ta bản thân cũng kiếm được một ít tiền, vì vậy vẫn muốn trả lại số tiền này cho ông ấy, xem như là hợp tan trong yên bình, từ nay về sau hai bên không nợ nhau là tốt nhất... Nhưng lúc này lại nhận được điện thoại của trợ lý Don, trong lời nói rất có ý uy hiếp, đại khái là để Iris cầm tiền liền ngậm miệng vào mà sống, tương lai không được dây dưa với Don, cũng không thể cùng với bất luận kẻ nào đề cập đến đứa nhỏ này có liên quan đến Don. Quả thực cũng coi như là một phần phí bịt miệng. Một chút tình cảm cuối cùng của Iris đối với Don cũng theo số tiền này và cuộc điện thoại này mà hoàn toàn xoá sạch.

Vài ngày sau, đọc tin tức và mới được biết lúc đó Don đã đính hôn với con gái của một ông trùm kinh doanh. Thực tế, trong mắt Don, tiền vi phạm hợp đồng cộng thêm số tiền này căn bản không tính là gì, Iris cũng chỉ là một trong số những người mà ông ta đã ngủ cùng. Số tiền này chỉ là đơn thuần bởi vì ông ta không thể cho phép đám cưới của mình xuất hiện bất cứ vấn đề gì.

-------

Chớp mắt một cái, First đã ba tuổi. Một nhà bốn người tương thân tương ái. First giống như Iris khi còn bé, hoạt bát đáng yêu, là mặt trời nhỏ của cả gia đình. Nhưng Iris luôn ngại ra ngoài. Cô không muốn đối mặt với sự nghi ngờ và bàn tán của những người mà cô đã quen từ khi còn nhỏ và cô không biết mình có thể tìm được công việc gì ở thành phố này mà không cần phải đối mặt với quá khứ hay không. Vì vậy, cô đã xin bố mẹ thay đổi cuộc sống ở thành phố khác và muốn bắt đầu lại từ đầu.

Tuy rằng bọn họ vô cùng luyến tiếc Iris và First đáng yêu, nhưng cũng biết rõ ý tưởng và theo đuổi của Iris, vì thế miễn cưỡng đồng ý. Lúc giúp mẹ con bọn họ thu dọn hành lý, hai ông bà đều nhịn không được rơi lệ. First bé nhỏ hoàn toàn không hiểu rằng việc rời đi bây giờ có nghĩa là anh có thể sẽ không gặp họ trong một thời gian dài. Ở một bên cố gắng hết sức để khiến họ vui vẻ, biểu diễn, ca hát, chơi đùa đóng vai thành những con vật nhỏ...Sau đó giọng nói mềm mại mềm mại nói: "Ông bà đừng khóc, First sẽ về sớm thôi!".

Thừa hưởng hoàn hảo từ đôi mắt to tròn lấp lánh của Iris, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào và rất dễ thương. Bình thường cả nhà đều cảm thán, First là thiên sứ, là món quà tốt nhất ông trời tặng cho bọn họ! Iris đã đưa ra quyết định đúng đắn.

-----------

Hai mẹ con đến một thành phố bên bờ biển. Trước đây Iris rất muốn sống ở một nơi như thế này. Đầu tiên họ ở khách sạn vài ngày, Iris đưa First đi dạo một chút, thuận tiện tìm kiếm một nơi đặt chân yêu thích.

Cuối cùng họ tìm thấy một tòa nhà nhỏ hai tầng cách biển không xa, môi trường xung quanh rất tốt, cả Iris và First đều rất thích. Iris dự định cải tạo tầng một thành phòng học đàn piano, cô có thể làm giáo viên dạy đàn, dạy các bạn nhỏ đánh đàn. Tầng hai chính là nhà của cô và First, mái nhà cải tạo một chút còn có thể làm thành vườn hoa trên nóc nhà. Số tiền Don đưa lúc đó, cộng thêm số tiền tiết kiệm còn lại của mình, mua tòa nhà nhỏ và bắt đầu một cuộc sống mới ở đây là đủ rồi. Iris cũng bắt tay vào sắp xếp việc đi nhà trẻ cho First. Cuộc sống dần dần đi vào quỹ đạo...

Iris vốn đã rất có năng lực và xinh đẹp, phòng tập piano của cô ấy cũng nổi tiếng trong vùng. Các bậc phụ huynh đưa con đến lớp và những người hàng xóm xung quanh cũng chăm sóc rất chu đáo cho hai mẹ con luôn tươi cười và tốt bụng này. Thực ra, trong khoảng thời gian này Iris không thiếu người theo đuổi nhưng chưa từng có ai lay động được trái tim của Iris...

Trong chớp mắt, First đã bảy tuổi và đã học tiểu học. Kỳ thật, First từng ghen tị với người khác có bố , nhưng tình yêu thương từ mẹ dành vẫn luôn là đủ, còn First vẫn là mặt trời nhỏ có thể sưởi ấm người khác.

Vào một đêm bình thường, Iris vừa phụ đạo First làm bài tập xong thì bất ngờ nghe thấy tiếng động lớn ở cửa tầng một, nhưng nhanh chóng lại trở nên im lặng. Lúc này trời mới bắt đầu mưa, bọn họ cũng không để ý nhiều đến chuyện gì đang xảy ra ở tầng dưới, chuẩn bị đi tắm rồi đi ngủ. Nửa giờ sau, First đã nằm trên giường nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy dưới lầu có thứ gì đó động đậy, liền đi vào phòng mẹ bảo muốn đi xem. Hai mẹ con cùng nhau đi xuống lầu.

Iris và First sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng sau khi mở cửa. Một người đàn ông dường như say rượu ngã xuống trước cửa nhà họ, nằm bất động với chai rượu vỡ bên cạnh. Bên cạnh là một đứa trẻ chân, tay, mặt đầy vết xước. Cậu bé ngồi cạnh người đàn ông đó, không khóc lóc cũng không gây rối. Đôi mắt của một đứa trẻ trông chỉ mới ba bốn tuổi tràn đầy tuyệt vọng, giống như một con búp bê vải bị người ta vứt bỏ.

"Này anh, anh không sao chứ?"

Thấy người đàn ông không có phản ứng, Iris không còn cách nào khác chỉ có thể tiến lên đẩy hắn ra, hắn ta cuối cùng cũng trở mình, xác định hắn không sao chỉ là uống say, Iris mới nhanh chóng quay đầu lại nhìn đứa bé kia. Lúc này First đã ngồi xổm trước mặt đứa bé, First vốn là một đứa trẻ có năng lực đồng cảm rất mạnh, anh nhìn bộ dáng của em trai trước mắt trong lòng cảm thấy đặc biệt khó chịu, rất muốn giúp đỡ cậu nhưng không dám tùy tiện động vào vì sợ sẽ dọa đến cậu.

"Con trai, đây là bố của con sao?" Iris dịu dàng hỏi. Đứa bé sửng sốt một lúc rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Nhìn thấy phản ứng của cậu, First cuối cùng cũng dám lên tiếng: "Em trai, sao em lại bị thương, em tên là gì? Bố em làm sao vậy? Mẹ em đâu? Em trai, quần áo của em ướt hết rồi, anh dẫn em đến nhà anh giặt đồ giúp cho có được không?"

Iris không khỏi bật cười, "Con yêu, con đột nhiên hỏi một đống câu hỏi như vậy, con bảo em ấy sẽ trả lời thế nào...... Bây giờ trời vẫn mưa, chúng ta đưa em ấy lên lầu trước đi."

First gật đầu và nói với đứa nhỏ: "Theo bọn anh lên lầu đi, em trai, bọn anh muốn giúp em. Anh và mẹ đều không phải người xấu đâu."

Đứa bé vẫn không nói, chỉ nhìn họ. Sau khi lưỡng lự hồi lâu, cậu gật đầu. First rất vui vì được cậu đồng ý nên nhanh chóng đưa tay về phía cậu : "Em ơi, em hãy nắm tay anh nhé!". Đứa trẻ rất lo lắng nhưng vẫn đưa tay ra nắm lấy tay First. Sau khi đứng dậy, First nhận thấy chân của đứa trẻ có vẻ đau và đi lại không dễ dàng. Cùng lúc đó, mẹ anh cũng để ý nên tiến tới ôm cậu, lâu lắm rồi mới có người ôm cậu như thế này, cậu rất sốc. Iris cảm nhận được sự run rẩy của cậu , nhanh chóng an ủi: "Đừng sợ nhóc con, dì và anh trai chỉ muốn giúp con thôi, chân con rất đau phải không? Chúng ta lên lầu kiểm tra một chút, nếu không được thì chúng ta phải đưa con đến bệnh viện."

Cậu ngừng cử động và để Iris ngoan ngoãn bế mình lên. Cả bàn tay của anh trai và cái ôm này đều quá ấm áp. Iris dù sao cũng là một tay nuôi lớn First, xử lý chuyện của đứa nhỏ vô cùng nhanh chóng, First cũng ở bên cạnh hỗ trợ. Sau khi tắm rửa sạch sẽ và kiểm tra cho cậu không có gì đáng ngại, liền bảo First tìm quần áo nhỏ của anh mặc vào cho em trai, còn bà liền nhanh chóng xuống lầu kiểm tra tình huống của người đàn ông kia.

Khi First giúp cậu mặc quần áo, cái miệng nhỏ nhắn vẫn không ngừng lảm nhảm nhưng đứa bé vẫn không nói một lời. First cũng không vội, vẫn tiếp tục nói chuyện với cậu. Trong chốc lát lẩm bẩm, nói mình bảy tuổi, mình tên là First, hỏi cậu tên gì. Một lúc lại nói: "Em xem ra vẫn còn nhỏ, là ba tuổi sao, em có biết nói chuyện hay không?". Một lúc lại an ủi bé: "Đừng sợ, bố của em chắc hẳn là vẫn ổn thôi." Một lúc lại thổi vào vết thương của cậu và nói đau đớn bay đi...

Cuối cùng, đứa trẻ đã nói: "Khaotung."

"Hả? Em nói gì thế, em trai?"

"Em tên là Khaotung, em không phải 3 tuổi, em 5 tuổi."

First thầm nghĩ đứa em trai này thật sự rất đáng thương, rõ ràng năm tuổi thoạt nhìn lại trông nhỏ bé như vậy, người thì gầy da bọc xương. Vì thế ngồi bên cạnh cậu hỏi: "Khaotung, em có đói không, anh đi tìm chút gì cho em ăn được không, em thích ăn cái gì?"

Khaotung không nói gì nữa. First thấy cậu không trả lời cũng không sốt ruột, liền tự mình đi tìm đồ ăn.
Iris cuối cùng cũng đánh thức người đàn ông dậy, nhưng người đàn ông này rõ ràng vẫn chưa tỉnh và không thể nói rõ nhà của họ ở đâu. Bên ngoài trời đang mưa nên Iris chỉ có thể khó nhọc đỡ anh ta vào phòng khách và để cho anh ta  nằm trên sofa một đêm rồi nói sau.

Iris nhìn thấy First cầm đồ ăn đi vào trong phòng liền gọi anh lại, First nói: "Em trai thoạt nhìn không có gì ăn, trông thật gầy, thật đáng thương."

"Đúng vậyy, vừa rồi mẹ giúp em dọn dẹp cũng cảm thấy thật đáng thương, vậy thì, tối nay con có thể chăm sóc tốt cho đứa em trai này được không? Hãy để nó ngủ cùng phòng với con đi. Đêm nay bố nó hình như sẽ không tỉnh táo ngay được. "

"Đương nhiên có thể rồi! Mẹ yên tâm đi. Đúng rồi mẹ, em ấy tên là Khaotung, năm tuổi rồi." Nói xong First liền vội vàng vào phòng.

"Năm tuổi? Đứa nhỏ này thoạt nhìn cũng quá mức gầy yếu rồi . Không biết là đã trải qua những gì." Iris nhìn người đàn ông đang ngủ say trên sofa, thở dài.
Lúc First bước vào phòng, Khaotung bé nhỏ đã cuộn tròn bên chân giường ngủ thiếp đi, nhìn càng đáng thương hơn. Vì thế anh rón rén đi ra ngoài gọi Iris: "Mẹ, em trai ngủ rồi, mẹ ôm em ấy lên giường con đi, con sợ con đánh thức em ấy."

Thế là Iris cẩn thận bế Khaotung lên giường. Lúc này mới phát hiện thân thể Khaotung đều đang nóng lên.

"Fir, em trai có lẽ là bị sốt rồi. Con đi vào ngăn kéo và lấy nhiệt kế và miếng dán hạ sốt ra đây đi, đó là loại mà mẹ đã cho con sử dụng trước đây rồi ." Vì vậy, First chạy ra và chạy vào giúp mẹ chăm sóc Khaotung bé nhỏ... Iris ở bên giường chăm sóc, cho Khaotung uống thuốc, lau người và mãi đến gần nửa đêm cơn sốt Khaotung mới dần dần hạ xuống. First cũng ngủ thiếp đi ở bên cạnh cậu. Iris nhẹ giọng đánh thức First: "Bảo bối, em trai không sao rồi, con cũng lên giường ngủ đi, mẹ về phòng đây, có chuyện gì con lại qua gọi mẹ nha."

First mơ mơ màng màng gật đầu, bò lên giường đắp kín chăn. Nhẹ nhàng sờ sờ trán Khaotung, quả thật đã không còn nóng nữa rồi mới yên tâm ngủ.

Nửa đêm, First đột nhiên bị đánh thức bởi người bên cạnh. Khaotung dường như đang gặp ác mộng, khóc lóc và run rẩy. Dù sao thì First vẫn là một đứa trẻ, vốn dĩ anh có chút sợ hãi, vốn muốn gọi điện cho mẹ nhưng nghĩ đến hôm nay mẹ cũng vất vả nên anh quyết định tự mình tìm cách. Vì vậy, anh bắt chước cách mẹ anh từng dỗ dành anh, ôm Khaotung vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, hết lần này đến lần khác dỗ dành cậu: "Đừng sợ, đừng sợ, có anh trai ở đây." ... Dần dần, Khaotung lại thả lỏng và chìm vào giấc ngủ.

Khi đó, First không biết cảm giác đau khổ có nghĩa là gì, nhưng cơ thể nhỏ bé của Khaotung cuộn tròn trong vòng tay anh, anh chỉ cảm thấy rất muốn rất muốn bảo vệ cậu.

"Chính xác thì em đã trải qua những chuyện gì vậy, Khaotung bé nhỏ."

_____

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip