Đặc biệt!


Khaotung thực sự không thích bị làm phiền. Tất cả các thông báo bao gồm nhạc chuông, tin nhắn và các cuộc điện thoại, qua tai anh đều là những tiếng ồn vô nghĩa và khiến anh khó chịu. Nếu có thể, Khaotung sẽ tắt điện thoại và coi nó như một cục gạch.

Nhưng Khaotung chưa từng nghĩ đến việc không trả lời các cuộc gọi của First .

Nghe giọng điệu bực bội của First trong buổi phát sóng trực tiếp, Khaotung nhấc điện thoại lên, trượt ngón tay trên màn hình và tắt chế độ không làm phiền đối với số của First.

Vốn dĩ số đã được bấm, Khaotung muốn nói lời xin lỗi riêng với người đó, nhưng chợt nhớ ra một điều, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nghĩ rằng buổi phát sóng trực tiếp của First có lẽ sẽ phải mất một lúc nữa mới kết thúc nên anh cúp máy, soạn tin rồi nhắn gửi, đeo tai nghe và chuẩn bị bắt đầu trò chơi.

"Tôi không muốn trả lời cuộc gọi của cậu kub. Lần sau chúng ta gặp nhau, tôi sẽ đãi cậu bữa tối."

Người đang đắm chìm trong trò chơi bằng tai nghe đã không nhìn thấy người đột nhiên mỉm cười vui vẻ trong buổi phát sóng trực tiếp và nhanh chóng tạm biệt người hâm mộ rồi rời khỏi buổi phát sóng, cũng như không nghe thấy những âm thanh thông báo tin nhắn liên tục từ điện thoại di động của mình.

Khi Khaotung chơi game xong và nhấc điện thoại lên lần nữa, trên màn hình lại có thêm vài cuộc gọi nhỡ và vài tin nhắn, tất nhiên đều là của cùng một người.

Cuộc gọi đi gần như được trả lời ngay lập tức và Khaotung nói với giọng mệt mỏi.

"Xin lỗi kub, vừa rồi tôi đang chơi game, tôi tưởng cậu sẽ không tắt live sớm như vậy."

"Khi nhìn thấy tin nhắn, tôi đã tắt live, tưởng rằng cuối cùng cũng tìm được người, nhưng kết quả là tin nhắn không trả lời, điện thoại cũng không trả lời."

"Ồ, lần sau tôi sẽ không làm vậy nữa. Khi thấy tin nhắn hay cuộc gọi của cậu tôi sẽ trả lời ngay, thậm chí tôi đã hủy DND của cậu."
(*DND: chế độ không làm phiền)

"Được rồi, được rồi, nhưng cậu không được thất hứa đãi tôi bữa tối đâu nhé."

"Chúng ta sẽ đi ăn những món cậu thích, gửi địa chỉ cho tôi, hoặc trong hai ngày tới cũng được. Tôi sẽ ... "

Khaotung còn chưa nói xong, ở góc máy tính của anh hiện lên một tin nhắn, đó là tin nhắn First gửi cho anh trên một nền tảng phần mềm xã hội khác, bấm vào sẽ hiện ra vị trí của một nhà hàng.

"Ồ, tôi còn chưa nói xong, cậu muốn đi trong hôm nay?"

"Tất nhiên, tôi biết hai ngày tới cậu không có lịch trình làm việc, nhà hàng này rất ngon, cách đó không xa, chỉ là bữa ăn khuya mà thôi, cậu không muốn tôi sớm bình tĩnh lại sao?"

"Tôi biết, tôi biết rồi, tôi ra ngoài đây, lát nữa tôi sẽ đón cậu."

Khaotung biết người kia đã bình tĩnh lại từ lâu, thậm chí có thể nói là cậu ta không hề tức giận, chỉ muốn mượn cớ cùng anh đi chơi, dù sao đã lâu rồi vẫn chưa gặp mặt.

Chỉ mất chưa đầy mười phút để lái xe đến đón First , nhưng phải mất hơn nửa giờ để đến nhà hàng, Khaotung không hiểu tại sao đường lại kẹt xe vào đêm khuya như vậy.

" Tung, cho tôi mượn điện thoại."

Người ngồi ở ghế phụ đột nhiên lên tiếng.

Khaotung bực bội vì kẹt xe, không suy nghĩ nhiều, anh đưa điện thoại trong túi ra.

"Ồ, cậu thực sự đã hủy DND của tôi. Tôi còn tưởng cậu chỉ nói vậy để an ủi tôi thôi."

"Tôi đã nói là không phải cố ý, tôi sao có thể không trả lời điện thoại của cậu được?."

"Ai biết được...... "

First nép mình vào ghế, cầm điện thoại của Khaotung thấp giọng lẩm bẩm.

Sau đó hai người không còn nói chuyện nhiều nữa, First ngồi ở ghế phụ tựa đầu vào cửa sổ, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, Khaotung không ngừng tăng tốc rồi lùi lại, cuối cùng chỉ nhìn thấy con đường màu vàng mờ ảo. Trong xe thoang thoảng một mùi hương đặc trưng của cậu và Khaotung, mùi bột giặc trộn lẫn với mùi nước hoa thông thường, thỉnh thoảng lại lướt qua chóp mũi cậu.

"Ánh đèn nhấp nháy ngoài cửa sổ cũng có mùi giống thế này phải không?" -First nghĩ, nhắm mắt lại.

Trong bữa ăn, hai người vẫn làm những việc như thường lệ, rót rượu và bắt đầu cùng nhau chia sẻ những hạnh phúc trong cuộc sống, Khaotung rất thích nghe First kể về những điều vụn vặt đó với mình, dưới lớp sương mỏng do rượu che phủ trong mắt, lúc này, First trông rất đáng yêu.

Sau bữa ăn, cả hai đều uống rất nhiều, nhìn Khaotung đỏ bừng cả mặt vẫn lẩm bẩm " Fir...Fir... " , First nhẹ nhàng thì thầm rằng hai người nên đặt khách sạn và ngủ ở đó thay vì mạo hiểm lái xe về nhà, Khaotung nhắm mắt lại để giảm bớt cơn chóng mặt do rượu gây ra và gật đầu theo lời của First.

Khi tỉnh dậy lần nữa, lúc đã lấy lại được tầm nhìn, thứ khiến Khaotung chú ý là chiếc đèn chùm sáng rực trên nóc khách sạn và chiếc giường mềm mại xa lạ bên dưới anh.

Sau khi chống đỡ bản thân ngồi dậy, Khaotung vô thức nhìn quanh tìm kiếm First, tai anh dường như bị bông gòn chặn lại, chỉ có thể nghe thấy một âm thanh mơ hồ, giống như có thứ gì đó chạm đất, Khaotung thậm chí không thể xác định được loại và nguồn gốc của âm thanh.

Khi quay lại và nhìn thấy những giọt sương bay lên từ cửa phòng tắm, Khaotung nhận ra âm thanh nghèn nghẹt bên tai chính là tiếng nước rơi xuống sàn khi First đang tắm.

"Cậu ổn chứ? Cậu có thể tự tắm được không?"

First nói, chỉ khi đó thính giác của Khaotung mới hoàn toàn được khôi phục.

"Ừ, không sao đâu."

Khaotung thản nhiên đáp lại sự quan tâm của First , đứng dậy, cởi quần áo và bước vào phòng tắm, vẫn còn hơi nước và mùi thơm chưa tan đi sau khi First vừa tắm xong, hòa lẫn với một chút hơi nóng. Không khí nóng ẩm đột ngột tràn vào khoang mũi khiến Khaotung càng choáng váng hơn.

Anh lóng ngóng mở vòi sen, khoảnh khắc nước nóng tạt vào mặt, Khaotung cảm thấy mình thực sự đã tỉnh táo lại.

Sau đó hai người thu dọn đồ đạc, tắt đèn, nằm trên giường và bình tĩnh lại, ngoài cửa sổ trời đã gần sáng.

" Khaotung."

Một âm thanh phát ra từ chiếc giường bên cạnh.

"Ừm?"

"Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?"

" ... Bốn hay năm năm gì đó?"

Khaotung với ý thức đang mờ dần của mình trả lời câu hỏi đột ngột và có phần khó giải thích của First .

"Chúng ta là bạn bè được bao lâu rồi?"

"Chúng ta không phải là bạn ngay từ đầu sao?"

"Ừ ... cậu đúng là một người bạn tốt ... "

"Cậu cũng vậy."

Một cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, trong phút chốc làm Khaotung bừng tỉnh, đồng thời cũng xua tan đi phần nào mùi rượu ẩm ướt tích tụ quanh hai người trong phòng.

"Sao đột nhiên lại nói chuyện này?"

Khaotung cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, quay lại nhìn First trên chiếc giường bên cạnh và hỏi.

"Sự chiếm hữu giữa bạn bè...cậu nghĩ điều đó có bình thường không?."

First cảm nhận được ánh mắt rực lửa từ Khaotung, cậu thở dài, rồi như đã quyết định, cậu quay người lại, hai người nhìn nhau trong ánh sáng mờ ảo.

"Cậu nghĩ nhiều rồi."

" ... "

Trong phòng chỉ có sự im lặng đáp lại Khaotung, nhưng Khaotung biết First đang che giấu điều gì đó trong lòng.

Khaotung chưa bao giờ cảm thấy đôi mắt của First sáng như vậy, trước đây anh chỉ nghĩ rằng đôi mắt đó to và đẹp, khi nhìn vào, anh có cảm giác như đang đếm sao trên trời, nhưng hai ngôi sao này lại thật như vậy, gần đến mức anh có thể đưa tay ra và chạm vào chúng.

Nhưng vào lúc này, ánh sáng phản chiếu trong mắt của First khiến Khaotung cảm thấy có chút chói mắt.

" Fir, cậu có thể chiếm hữu tôi. Tôi không bận tâm và tôi không nghĩ có gì sai với điều đó. Cậu có thể tức giận với tôi nếu tôi không trả lời cuộc gọi của cậu. Đó là những cảm xúc bình thường ."

"Nhưng tôi không...... "

Nhìn First do dự và ngập ngừng, Khaotung ngồi dậy và hít sâu một hơi.

"Fir, nghe tôi nói này. Tôi xin lỗi vì đã không trả lời cuộc gọi hay tin nhắn của cậu. Nếu điều đó khiến cậu nghĩ nhiều thì tôi thực sự xin lỗi. Nhưng điều tôi muốn cậu biết là tôi không cố ý không trả lời tin nhắn hay cuộc gọi của cậu. Chỉ cần cậu muốn tìm tôi, tôi sẽ online chờ cậu 24/24... "

Nghe Khaotung nói xong, First cũng ngồi dậy, mặt đối mặt với Khaotung , giọng nói có phần trầm và khàn khàn của Khaotung bao trùm lấy First, an ủi cậu.

First nhìn Khaotung , người đang ngồi đối diện với ánh đèn trước mặt, cậu đột nhiên cảm thấy mình đang gây rối một cách vô lý, Khaotung đã cho cậu đủ sự đặc biệt, tại sao cậu còn tham lam muốn nhiều hơn nữa.

"Xin lỗi, tôi uống hơi nhiều rồi, đi ngủ đi."

Khaotung nhìn ánh sáng trong mắt First dần dần mờ đi, làm sao anh có thể không biết người trước mặt đang có suy nghĩ gì đó trong đầu?

"Fir , tôi không muốn có bất kỳ khoảng cách hay hiểu lầm nào đó với cậu."

"Nhưng có một số từ không thích hợp để nói, phải không ... "

Khaotung có chút lo lắng, anh thực sự không hiểu First đang ngại vì điều gì, nhưng anh cũng biết rằng nếu First kiên quyết không muốn nói, cho dù anh cố hỏi cũng không tìm ra câu trả lời.

Khaotung cúi đầu thở dài. Anh đứng dậy đi về phía First, ngồi xổm xuống và giữ tay First trên đầu gối mình. Ngón tay cái của anh xoa xoa qua mu bàn tay của cậu. Khaotung ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của First, cố gắng làm giọng nói của mình trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Làm sao tôi biết nếu cậu không nói với tôi? Fir, không sao đâu, tôi ở ngay đây, lắng nghe cậu, được chứ?

Đôi mắt anh chớp chớp, ngoài cửa sổ trời đã rạng sáng, tiếng xe cộ ở tầng dưới khách sạn dần lớn hơn, mùi rượu còn sót lại trong phòng gần như đã tan đi, sương nước trên cửa phòng tắm cũng nhạt dần.

Trong phòng chỉ có tiếng thở dốc của hai người và tiếng tim đập yếu ớt mà chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy.

"Tôi muốn trở thành người đặc biệt nhất của cậu ... "

"Trước giờ vẫn luôn như vậy mà"

"Không, ý tôi là... đặc biệt trên mức tình bạn... "

Khaotung chưa bao giờ mong đợi được nghe những lời này từ First. Mối quan hệ thân thiết tích lũy trong vài năm qua đã khiến Khaotung đặt First vào vị trí đặc biệt nhất trong trái tim anh, nhưng Khaotung lại cho rằng đó chỉ là mối quan hệ đặc biệt giữa bạn bè mà thôi.

First nhìn Khaotung, người đang ngơ ngác trước mặt, cậu đã nhận được kết quả như mong đợi, nhưng đó cũng là kết quả mà cậu không muốn đối mặt nhất.

First chỉ có thể nhếch khóe miệng lên, nở một nụ cười mà chính cậu cũng biết rằng nó xấu xí đến mức nào, cậu đảo mắt nhìn sang nơi khác trong phòng, bàn tay run rẩy rời khỏi tay Khaotung .

"Tôi ... chỉ đùa thôi, cậu đang nghiêm túc quá đấy, tôi ... "

" Fir, đừng đùa về chuyện này."

Vẻ mặt của Khaotung lúc này nghiêm túc đến đáng sợ, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn và lạnh lùng.

First thừa nhận rằng cậu quả thực sợ hãi, cậu thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Khaotung, mắt cậu chỉ có thể đảo qua đảo lại những bộ phận khác trên khuôn mặt Khaotung.

"First, hãy nhìn vào mắt tôi, nói lại lần nữa."

Giọng nói lạnh lùng của Khaotung dường như đang trực tiếp điều khiển bộ não của First. Khoảnh khắc First nghe được mệnh lệnh, ánh mắt của cậu không thể kiểm soát hướng về phía Khaotung.

Khoảnh khắc First nói lại, cậu đã biết mình không còn đường lui.

"Tôi nói, tôi muốn trở thành người đặc biệt nhất của cậu ... có lẽ còn hơn cả một người bạn bình thường."

Cả căn phòng yên tĩnh đến lạ thường, hai người có thể hiểu được lòng của nhau chỉ thông qua một ánh mắt, lúc này cả hai đều bối rối.

First thực sự rất sợ mối quan hệ mà cậu trân trọng nhất này sẽ kết thúc trong vô vọng, cậu có thể nói những lời đó như một trò đùa vào dịp khác, có lẽ bây giờ mọi chuyện đã không như hiện tại.

Hoặc có lẽ cậu không nên hẹp hòi như vậy, vì Khaotung không trả lời điện thoại nên cậu tức giận nhưng cậu cũng biết rất rõ điện thoại của Khaotung luôn ở chế độ không làm phiền nên đầu dây bên kia không nhận cuộc gọi cũng là chuyện bình thường.

Mối quan hệ càng tốt thì càng không muốn mất bình tĩnh như thế này, nhưng First càng nghĩ về nó càng cảm thấy chán nản, sự lo lắng và bối rối lúc đầu giờ chỉ còn là sự ngột ngạt.

Khaotung không biết phải trả lời First như thế nào, bản thân anh thậm chí còn không dám thể rằng mình chỉ có tình cảm bạn bè trong sáng với First. Anh biết rằng First nằm ở vị trí đặc biệt nhất trong trái tim anh, mà trước giờ vị trí đó luôn trống chỗ. Trong hơn 20 năm cuộc đời, First là người đầu tiên có thể đi sâu vào trái tim anh như vậy.

Bản thân anh cũng không ngây thơ, anh chỉ giỏi che giấu hơn First mà thôi. Nhưng khi tự hỏi mình, Khaotung luôn cảm thấy "người yêu" đối với anh là loại quan hệ có thể đứng bên bờ vực tan vỡ bất cứ lúc nào, và cũng không lâu được như vậy -lâu dài như những người bạn. .

Nói trắng ra, nếu First có thể lùi lại một bước, anh thậm chí sẽ sẵn sàng làm bạn lâu dài, đôi bên cùng có lợi với First trên giường.

Điều phá vỡ sự bế tắc là một giọt nước mắt nóng hổi của First rơi xuống mu bàn tay của Khaotung.

Khaotung chợt bừng tỉnh sau khi nhận ra điều đó và hoảng sợ đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt First.

Nhưng khoảnh khắc First quay đầu tránh né mình, Khaotung cảm thấy có gì đó trong lòng mình như vỡ vụn giống những giọt nước mắt của First rơi trên mu bàn tay anh.

First ngẩng đầu lên, kìm nén nước mắt, cậu nghĩ mình không nên khóc.

Sau khi mở miệng và nhắm mắt hít thở sâu vài hơi để ổn định cảm xúc, First quay lại nhìn Khaotung bên cạnh mình .

Lần này First nói không một chút do dự.

" Khaotung, tôi hôn cậu được không?"

Khaotung nhìn khuôn mặt của First dần dần phóng to trước mắt anh, chóp mũi của họ chạm vào nhau, hơi thở ấm nóng phả vào da thịt nhau, ở khoảng cách gần như vậy, Khaotung lại có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, thời điểm này, First dừng lại.

Khaotung biết First đang xin ý kiến ​​của mình, anh nhìn người đã ở bên mình bốn năm năm trước mặt, đôi mắt của First vẫn sáng như vậy, nốt ruồi dưới mắt vẫn đẹp như vậy.

Vì cậu ấy đã là một người đặc biệt rồi, tại sao không khiến cậu ấy trở nên đặc biệt hơn nữa, đặc biệt đến mức cậu ấy chỉ thuộc về anh và không thể thay thế được.

Khoảnh khắc môi và răng chạm nhau, ý thức của Khaotung dường như đã quay lại thời điểm anh mới bước vào căn phòng này, năm giác quan chỉ còn lại xúc cảm mà First mang lại.

First nhẹ nhàng ấn môi mình vào môi dưới của người trước mặt, cậu muốn nếm thử một chút, nhưng ngay lúc First muốn rút lui, chiếc lưỡi ẩm ướt và ấm nóng của Khaotung ấn vào môi trên của cậu, đầu lưỡi nhẹ nhàng vuốt ve từng đường môi.

Hơi ấm của đầu lưỡi Khaotung dần dần làm tan chảy đôi môi có phần lạnh của First. Nụ hôn do First đề xuất cuối cùng lại bị Khaotung chủ động.

Khaotung cảm nhận được sự run rẩy của First, anh giơ tay lên ôm đầu cậu , ngón tay anh xoa xoa tóc để an ủi cậu. Khi nụ hôn sâu hơn, anh đứng dậy và quỳ trên giường bằng một chân, đảm bảo rằng tay mình đang bảo vệ đầu của First ... Cuối cùng, anh dùng sức đẩy cậu xuống giường.

Sự đàn hồi của chiếc giường buộc cả hai phải kết thúc nụ hôn dài, trong phút chốc cả hai đều có chút thiếu oxy.

Ánh mắt của First đã có chút u ám, Khaotung liếc nhìn First đang có chút mất tập trung, anh không tự chủ được giơ tay lên giúp First vén lại phần tóc vương vãi trước trán, muốn nói chuyện để an ủi cậu, nhưng anh lại không biết phải nói gì trong tình huống hiện tại.

Khaotung chỉ có thể cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên nốt ruồi dưới mắt First mà anh đã rất muốn bấy lâu nay.

"Cảm ơn."

Sau khi nghe lời cảm ơn này, một cảm giác hoảng sợ vô cớ dâng lên trong lòng Khaotung.

"Fir... "

"Cảm ơn cậu vì đã là người đặc biệt nhất đối với tôi."

Khi First nói, mũi của cậu lại bắt đầu cảm thấy đau nhức.

Khaotung nhìn First ở trước mắt, đưa tay ra đặt lên một bên mặt First, dùng sức kéo mặt First về phía mình.

"Cậu cũng là người đặc biệt nhất đối với tôi, luôn là như vậy."

Một nụ hôn rơi lên trán, đèn đường ngoài cửa sổ tắt đúng giờ, ánh bình minh vàng óng soi rọi giữa những tòa nhà cao tầng ở thành phố xa xôi, đường phố đầy người và xe cộ trong một ngày mới. Không ai biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì.

First cảm thấy khoảnh khắc này quá hư ảo, nó giống như một giấc mơ giữa hư không , nhưng hơi ấm từ lòng bàn tay anh đặt lên má cậu lại là thật.

First cuối cùng cũng mỉm cười, nhìn người trước mặt, cậu cảm thấy trong đời mình không bao giờ có thể tìm được khoảnh khắc nào hạnh phúc hơn bây giờ.

"Cậu muốn trở thành người đặc biệt trên mức tình bạn với tôi?."

Khaotung mỉm cười chạm lên trán First và chậm rãi nói.

Khaotung hơi say, trên người anh có một loại mùi hương đặc biệt, cảm giác tuyệt vời đó đã thu hút First.

Đôi má ửng hồng và mùi rượu xộc vào mũi bao quanh hai người, âm thanh môi và răng đan vào nhau và tiếng tim đập gần như cùng tần số vang vọng khắp căn phòng.

First ngồi dậy nửa chừng, có chút khó khăn chống tay trên giường, ngẩng đầu lên, buộc phải đón nhận nụ hôn mãnh liệt của Khaotung.

Khaotung ngồi trên người First , thân trên của họ chạm sát vào nhau, Khaotung một tay giữ chặt gáy First, tay còn lại đã luồn vào trong chiếc áo phông rộng thùng thình, nhiệt độ làn da của First lúc này rất cao.

"Ưm ...... "

Người bên dưới rên rỉ phản đối.

"Ưm?"

Khaotung cảm nhận được động tác rút lui và trốn thoát của First , liền buông tay ra, xoa xoa chóp mũi của First để trấn an, đồng thời giữ khoảng cách giữa hai người.

"Nóng quá."

Thời tiết ở Thái Lan luôn oi bức, bình thường hai người không hề cảm thấy nhớp nháp hay khó chịu khi đùa giỡn, đụng chạm thân thể, nhưng giờ đây trán cả hai đều phủ một lớp mồ hôi mỏng, khoảng cách giữa hai người cũng không còn, sức nóng đáng kinh ngạc tỏa ra từ cơ thể họ.

Người rõ ràng phàn nàn về cái nóng là First nhưng người ngay lập tức vùi đầu vào vai Khaotung cũng là First.

"À ... nếu trời nóng thì cậu có cần đi tắm không? Hay uống gì đó?"

Anh vuốt ve lưng người trong lòng, dùng lòng bàn tay lau đi lớp mồ hôi mỏng, lời nói của Khaotung nhẹ nhàng đến mức chính anh cũng không nhận ra.

Người trong ngực anh hồi lâu không trả lời, ngay khi Khaotung đang định cúi đầu hỏi lại thì First đột nhiên đưa tay kéo góc áo mà Khaotung đã nhét vào trong quần, giọng nói mơ hồ bị bóp nghẹt trên vai Khaotung, Nhưng thật lòng, Khaotung vẫn nghe rõ những lời đó.

"Tắm xong vẫn còn nóng, làm tình đi !"
.
.
.
.
.
.

Còn tiếp...à là Oneshot nha mấy bà, chap sau là chap cuối của truyện gòi á 👉👈.
   Cảnh báo chap sau H+++

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip