Chương 6: Em muốn tôi phải nói bao nhiêu lần đây, em không có quyền phản đối.


Lúc hai người xuống tới phòng ăn lầu một, trên bàn đã bày xong đồ ăn, ngoại trừ lão gia tử đang ngồi, còn có một một nam nhân trung niên nam nhân cùng một nữ nhân dung mạo tú lệ đoan trang.

Jeon Wonwoo đoán hẳn là cha mẹ Kim Mingyu .

Quả nhiên, một giây sau liền nghe Kim Mingyu nói với bọn họ, "Cha, mẹ."

Jeon Wonwoo đứng bên cạnh, cảm thấy sự câu nệ đối với lão gia tử lúc trước lại tới nữa rồi.

"Xuống rồi sao? Lại đây ngồi." Mẹ Kim vẫy vẫy tay, nhưng ánh mắt của bà ấy luôn thuỷ chung đặt trên người Jeon Wonwoo, mặc dù không có ác ý thậm chí còn có chút ý cười, thế nhưng Jeon Wonwoo vẫn có chút lúng túng, luôn cảm thấy bất kể là dùng thân phận gì, mình xuất hiện ở đây cũng giống như là một trò cười.

Kim Mingyu cùng Jeon Wonwoo đi tới, đơn giản giới thiệu cho hai bên.

Jeon Wonwoo nói tiếp, "Bác trai bác gái hảo, con là Jeon Wonwoo."

"Ngồi đi." Cha Kim ra hiệu nói.

"Nhanh ngồi đi, đừng đứng như vậy." Mẹ Kim cũng cười nói.

Jeon Wonwoo cùng Kim Mingyu ngồi xuống, liền nghe Mẹ Kim nói, "Jeon Wonwoo không cần khẩn trương như vậy, con và Mingyu nếu đã muốn kết hôn thì cứ coi đây như nhà mình là được rồi."

Tuy nói như vậy, nhưng Jeon Wonwoo không làm được, chỉ có thể tận lực bảo trì mỉm cười.

Bữa cơm này coi như bình thản, lão gia tử cũng không quá ngoài ý muốn, ngay cả Cha Kim  cùng Mẹ Kim khi nghe Kim Mingyu đột nhiên muốn cùng một nam nhân kết hôn đều biểu hiện rất bình tĩnh, còn hỏi thăm bọn họ về chuyện an bài hôn sự.

"Wonwoo vừa tròn hai mươi nhỉ? Các con chuẩn bị khi nào thì đăng ký?" Mẹ Kim hỏi, từ khi luật hôn nhân tiếp thu hôn nhân đồng tính, về tuổi tác cũng sửa đổi.

"Vâng, tuần sau liền đi cục Dân Chính." Kim Mingyu nói.

Jeon Wonwoo nghe nói như thế, tay cầm đũa dừng một chút, mím môi không nói gì.

"Lễ cưới thì sao? Có ý kiến gì hay không?" Mẹ Kim hỏi, "Là làm tiệc rượu, hay là ra nước ngoài du lịch?"

"Con không có vấn đề, cứ hỏi cậu ấy." Kim Mingyu đối với chuyện này đó không quá để ý, chi bằng cứ theo sở thích của Jeon Wonwoo.

Một câu nói này của hắn làm Mẹ Kim sự chú ý chuyển qua người Jeon Wonwoo, "Jeon Wonwoo có ý kiến gì không? Không cần câu nệ, con có ý kiến gì có thể nói cho chúng ta."

"Con..." Jeon Wonwoo cảm thấy miệng có chút sáp, "Con gì cũng được."

Cũng được, bởi vì không có quyền lựa chọn.

Sau đó Jeon Wonwoo vẫn luôn trong trạng thái hốt hoảng, mà Kim Mingyu tự nhiên cũng chú ý tới, cơm nước xong không bao lâu liền dẫn cậu ly khai.

Mãi đến khi trở lại căn hộ của Kim Mingyu Jeon Wonwoo mới chậm rãi thả lỏng, tuy rằng nơi này cũng làm cho cậu có chút không tự nhiên, nhưng so với nhà chính của Kim Mingyu vẫn tốt hơn, dù sao ở đây cậu chỉ cần đối mặt Kim Mingyu , mà ở bên kia lại phải đối mặt với toàn bộ gia đình Kim Mingyu .

Kỳ thực không phải là cậu sợ, chỉ là không biết phải làm sao để đối mặt với trưởng bối, ở trước mặt cậu bàn bạc thương lượng, nếu như có thể cậu cũng không nguyện ý kết hôn, đây không phải là cuộc sống mà cậu muốn, mặc kệ đối phương có ôn hoà thế nào thì cũng không phải là người thân của mình, thân nhân của cậu chỉ có một – lão nhân ở thôn trang nhỏ mà cậu gọi là ông nội kia mà thôi.

Jeon Wonwoo đem hai cái hộp trong tay đưa cho Kim Mingyu . Đó là cha mẹ Kim Mingyu cùng ông nội đưa cho cậu lễ ra mắt, một đôi ngọc bội cùng một cái vòng tay phỉ thuý hoa lệ.

Lễ vật đắt giá như vậy, không biết có bao nhiêu người muốn, lại không khơi dậy nổi trong lòng cậu một chút xíu cao hứng nào.

Kim Mingyu ngồi ở trên ghế salon cởi cúc tay áo bởi vì một động tác này của cậu mà ngừng lại, hơi nghiêng mặt nhìn Jeon Wonwoo đứng trước mặt, ra hiệu cậu có chuyện liền nói.

"Lễ vật tôi không thể nhận." Jeon Wonwoo nhẹ giọng nói rằng, cho dù vật như vậy ở Kim Mingyu gia chỉ là bé nhỏ không đáng kể, thế nhưng dưới cái nhìn của cậu lại quá mức quý trọng.

Kim Mingyu đối với lời của cậu không tỏ rõ ý kiến, chỉ là câu khoé miệng tựa tiếu phi tiếu, hất cằm làm cho cậu nói tiếp.

"Không có công không nhận lộc, cái này quá quý trọng, tôi cầm không thích hợp. Còn có..." Jeon Wonwoo do dự một chút, "Còn có, hôm nay anh nói cuối tuần sau đăng ký sao tôi không biết?"

"Bây giờ không phải đã biết rồi sao?" Kim Mingyu nhíu mày.

"Thế nhưng anh ít nhất cũng phải sớm thương lượng với tôi một chút, anh không thể tự mình quyết định những việc này..."

"Tôi không thể?" Kim Mingyu đột nhiên đánh gãy lời Jeon Wonwoo, chậm rãi đứng lên đến gần cậu, chiều cao gần 1m9 mang theo cảm giác ngột ngạt, sắc mặt thoạt nhìn so với lúc trước còn lạnh hơn mấy phần, "Em ngược lại có rất nhiều ý kiến nhỉ."

"Tôi chỉ..." Jeon Wonwoo thấy Kim Mingyu đột nhiên tới gần thì hơi hoảng loạn, cậu lui lại nửa bước, cực lực muốn bảo trì trấn định, chỉ là bàn tay nắm chặt lộ ra căng thẳng của cậu.

Bàn tay Kim Mingyu đặt trên đầu cậu, ngón tay xuyên qua mái tóc đen mềm mại, lực đạo nhẹ nhàng xoa xoa phảng phất giống như ôn nhu của tình nhân, chỉ là thanh âm nói ra lại lạnh lùng đến độ làm cho người kinh hãi, "Jeon Wonwoo."

Đó là lần đầu tiên Kim Mingyu kêu tên cậu, hai chữ Jeon Wonwoo từ đôi môi hơi mỏng của hắn phun ra, lạnh lẽo lại mang một chút du dương khó hiểu, làm cho trong lòng Jeon Wonwoo run lên.

"Lẽ nào em cho rằng em có thể thay đổi chút gì sao? Chuyện của hai tuần trước vẫn chưa làm cho em nhận rõ tình hình bây giờ?" Ngón tay Kim Mingyu lưu luyến trên tóc cậu.

"Không phải chúng ta không có tình cảm sao? Ngay cả tình cảm đều không có hai người làm sao sống đến hết đời? Anh không cảm thấy phương thức ở chung của chúng ta có vấn đề sao?" Jeon Wonwoo hơi kích động mở miệng phản bác, tay muốn đẩy ra bàn tay đang lưu luyến trên tóc cậu kia, nhưng ngược lại bị nắm chặt.

Kim Mingyu nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Jeon Wonwoo, tàn nhẫn nói, "Vậy thì như thế nào? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, em không có quyền phản đối."

Jeon Wonwoo, "........."

Hai người giằng co, qua nửa ngày, Jeon Wonwoo tự giễu nở nụ cười, nhẹ giọng nói, "... Tôi hiểu."

Đúng, từ lúc cậu kí xuống khế ước thì đã không có tư cách cùng Kim Mingyu nói điều kiện.

Chỉ có điều còn chưa nhận rõ hiện thực, Kim Mingyu cho cậu hai tuần, dung túng làm cho cậu tự cho là còn có chỗ thương lượng.

Nhìn ánh mắt ảm đạm rõ ràng của Jeon Wonwoo, còn có khoé miệng quật cường mà nhếch lên kia, Kim Mingyu giật giật môi muốn nói gì, Jeon Wonwoo lại tránh tay hắn ra, để lại một câu 'Tôi đi tắm' liền trở về phòng.

Kim Mingyu nhìn lòng bàn tay mình một chút, hừ một tiếng, đi thư phòng.

Chờ Kim Mingyu đem sự tình xử lý xong trở về phòng liền thấy Jeon Wonwoo đã ngủ, hắn tắm xong đi ra Jeon Wonwoo vẫn là tư thế vừa nãy, nằm nghiên dựa vào cạnh giường, mặt hướng về cửa sổ.

Có lẽ mình lấy ngón tay đẩy một chút, em ấy sẽ ngã xuống đi. Kim Mingyu nghĩ thầm.

Hắn nhẹ nhàng nằm xuống, muốn lấy tay đem Jeon Wonwoo kéo qua, nhưng lại sợ đánh thức cậu, suy tư một phen, cuối cùng vẫn là lựa chọn tới gần, nằm sát bên Jeon Wonwoo tay ôm lấy eo cậu.

Động tác của hắn rất nhẹ, Jeon Wonwoo đang ngủ say không có một chút phát hiện.

Ngực dán vào lưng Jeon Wonwoo, tư thế của Kim Mingyu như là đem Jeon Wonwoo ôm vào trong ngực, làm cho tâm tình khó chịu hôm nay của hắn liền giảm bớt.

Nhìn mặt Jeon Wonwoo, Kim Mingyu thì thầm, "Như bây giờ không tốt sao? Dài dòng như vậy."

Nhìn một hồi lâu, Kim Mingyu hài lòng ôm lấy người ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip