16.2: gặp hắn dưới cơn mưa

Nghe tôi hay đùa vui người ta thích tôi thôi, chứ ai thích tôi là tôi hoảng loạn lắm.

Chắc chắn không phải vì thích người ấy, vì sợ. Vì khi biết người khác thích mình, mình sẽ chú ý đến họ, bối rối vì hành động của họ, mình sẽ bị over thinking. Và bỗng một ngày họ hết thích mình, mình sẽ bị thất vọng dù bản thân không hề thích họ.

Tôi nhận thức được tâm lí tôi hơi có vấn đề, thậm chí có thể gọi là "xấu tính". Nghe nó hơi vô lí, nhưng cứ nói đơn giản là thích được chú ý, quan tâm, chứ không muốn yêu đương các thứ á.

Đó là lí do lòng tôi bấm loạn, tôi thấp thoáng thấy được Minh Đạt hơi để ý tôi từ lâu, nhưng tôi không để vào lòng. Hôm nay nó thay đổi 180° làm tôi nghi ngờ nhân sinh.

Thật sự không rõ, nhưng tôi không không thích như thế. Không! tôi không rõ bản thân cảm thấy thế nào, bản ngã trong lòng tôi có chút phấn khích, nhưng rõ ràng tôi không thích cậu ta.

Tôi đứng lại, mím môi, chớp chớp mắt, tay ém lại trái tim đang đập loạn, tôi bối rối khi không biết ngày mai khi đối mặt với tên này như thế nào. Rồi tặc lưỡi, nó có thổ lộ đâu mà ngại, kéo lại hỏi thăm thôi mà nghĩ nhiều.

Đúng là con đần.

Nghĩ vậy, khóe môi tôi lại khờ khạo nhếch lên.... Hêhê

______

"Tí, tách..."

Hửm? Những giọt nước mưa bắt đầu rơi, chút ít đọng lại rồi vỡ tan ở vai tôi, chút ít thì đọng lại ở mí mắt làm mắt tôi mờ đi. Tôi ngẩng đầu nhìn màn mưa, một màn mưa rất mỏng phủ xuống xung quanh.

Tôi chán nản nhìn chiếc xe tôi mới kịp dắt ra cổng. Tôi mở cốp xe, nhưng không thấy áo mưa, lại lủng lẳng chạy vào nhà tìm.

Lục tung cái nhà không thấy cái áo mưa nào, tôi bất lực. Nhìn mưa mỗi lúc mỗi to, tôi nhăn mặt. Tôi định ra ngoài mua ít văn phòng phẩm đang cần mà trời đất lại phản bội tôi, ác ôn.

Tôi cố nhớ lại, chỉ nhớ tôi đã quên đến cái áo mưa thứ 5 ngoài trường, ngoài chỗ học thêm, ngoài đẩu ngoài đâu...

Tôi mà biết đi ô tô như bố mẹ là đâu có quên đâu.

Mưa nhẹ thôi, tôi cũng thích mưa như này, nên quyết định ra ngoài bằng ô.

Tôi mò mẫm đống ô được cô Diễm để sẵn. Tôi nhìn cái ô công chúa tôi tặng anh tôi sinh nhật 16 tuổi mà bật cười, riêng cái này không sợ mất.

Vừa đi vừa nhìn màn mưa nhẹ phủ qua từng hàng cây, từng ghế đá khiến tôi vui vẻ lạ thường. Nghĩ đến việc hôm nay sẽ mua thêm mấy cái kệ, mấy cuốn sách, mấy cái đồ linh tinh nhưng đáng yêu làm tôi thích thú. Đứa con gái nào cũng luôn thích mấy đồ này mà. Hehe.

Đang mải miết suy nghĩ, tôi giật mình khi nhìn thấy thằng nghiện à lộn.... Trước mặt tôi là một chàng trai cao ráo, dáng rất quen, mái tóc đen rũ xuống che đi phần nào đôi mắt, khuôn mặt thẫn thờ và đen kịt. Nhìn rõ hơn, tôi thấy ánh mắt vô hồn và cơ thể cứng đờ. Vc, thằng Minh Đạt!!!!

Ê!? Ê? Người thẫn thờ ngồi ở ghế đá, mình mẩy ướp nhẹp, đầu tóc rũ rượi , mặt mày tái mét trông rất thảm thương đó là thằng Đạt đó hảaaa???

Má thằng dở, trời thì mưa mà ngồi ngây ra dưới mưa.

Tôi dụi dụi mắt.

Dưới cơn mưa đã bắt đầu được một lúc. Minh Đạt ngồi ở ghế đá, cúi người. Chơ vơ ở một góc đường, khuôn mặt thờ ơ, tê tái, không có biểu hiện gì là muốn rời đi. Lặng thing giữa tiếng mưa, tiếng bước chân vội vã của dòng người.

Trong giờ phút nào đó, lòng tôi bỗng chìm xuống, bởi lẽ đây là lần đầu tôi thấy ánh mắt như thế của cậu ta, một ánh mắt như bế tắc, không có một chút sáng sao nào. Cảm giác đắng ngắt, chua chát và mờ ảo. Khi gặp lại cậu ta, tôi không hoảng loạn như tôi nghĩ, cũng có thể do gặp Đạt ở dáng vẻ như mèo hoang của hắn.

Không lẽ nào thằng cha này thất tình??? Vậy là mình ảo tưởng sức mạnh nó thích mình hả???

"..." Nhìn một lúc, tôi bước chân định rời đi nhưng lại ngừng lại. Nó tiếp tục ngồi dưới mưa vậy lỡ ch*t lúc nào thì sao? Tôi sẽ ân hận lắm, tội lỗi lắm.

Tôi khẽ nhìn Đạt, nhìn sự đờ đẫn, cô đơn giữa dòng người vội vã của hắn, lông mày tôi bất giác chau lại, rồi khẽ thở dài, tôi bước chân đến trước mặt Minh Đạt.

Tôi đứng trước mặt Minh Đạt nhưng cậu ta không chú ý đến tôi, nhìn hắn ta co quặt trong thế giới của riêng mình.

"..." Dường như cậu ta đang chết đuối trong suy nghĩ của mình, có thể là một thế giới vô tận.

Tôi lại thở dài, lưỡng lự rồi lại đưa chiếc ô nghiêng về phía của Minh Đạt.

"..."

"?" Minh Đạt như cảm nhận được thứ gì đó, chợt tỉnh. Cậu ta khẽ ngẩng đầu, mắt tôi và cậu khẽ chạm nhau.

Khi đó, tôi thấy đáy mắt cậu ta như vụt sáng, rực lên, cảm giác như được ánh sáng từ phương nào chiếu rọi vào ánh mắt, hắt mạnh vào trong lòng hắn.

Tim tôi đập loạn vì bối rối, tôi né đi ánh mắt của cậu ta.

Môi hắn mấp máy, rồi bỗng giật mình.

Tôi mở lời trêu chọc trước "hửm? Thằng khùng này, trời mưa lạnh quá nên mày động kinh ra ngoài tắm mưa à?" Đó là tôi tưởng thôi, chứ nhìn nó vậy tôi cũng không muốn khều.

"Ê, sao mày ngồi đây vậy?" Tôi hỏi nhỏ.

Hắn như kìm chế lại khóe môi, ánh mắt, mím môi, chau mày, rũ mắt xuống, khịt mũi đủ cả.

Nhưng khi nhìn lên tôi, Minh Đạt khẽ giật mình, nó đứng dậy đẩy ô về phía tôi "Vai mày ướt kìa!"

"Ừm, hửm?" Tôi không để ý lắm, giờ mới chợt thấy lành lạnh. Người run lên, tôi nhăn mặt, khó chịu vì mùi đất và làn gió mạnh, sao thằng này tỉnh bơ ngồi đây vậy? Tu tiên à?

Nhưng vì cách nhau một khoảng nên tên này lại bị ướt. Tôi lại phải suy nghĩ phải làm gì tiếp theo.

Thấy tôi đứng nhìn cậu ta như thế, Minh Đạt hơi ngượng, cậu ta như hiểu gì đó, hỏi "Hửm, mày ngồi không."

Nhìn cái ghế ướt nhẹp vì nước mưa, tôi chê bai nhìn Minh Đạt.

Hiểu được ý tôi, Đạt càng lúng túng. Dáng vẻ này của cậu ta là lần đầu mà tôi thấy, da dẻ thâm tái vì mưa lạnh nhưng phía tai lại ửng đỏ. Cũng đáng yêu. Không biết vì sao nhưng hôm nay nói chuyện cũng rất dễ nghe.

Tôi liếc nhìn xung quanh, chỉ vào trạm xe buýt có mái che "Ít nhất cũng qua đó nói chuyện đi."

"À..Ừm." Hôm nay tên này nói chuyện nhỏ nhẹ quá làm tôi sởn gai góc. Tôi giơ cao ô, cười nhẹ "Lại đây." Dù tên này đã ướt nhẹp, hehe.

Đạt ngạc nhiên, nuốt ực, rồi tiến tới, đứng cách tôi một khoảng.

Mả cha nhà nó, người thì cao m8 mà để con bé m62 che ô, tôi vươn tay mỏi hết sức. Không có tinh tế gì hết.

Nếu mà Tự Phong thì cậu ta sẽ biết ý, hic, tôi mong chờ gì ở thằng Đạt.

Hôm nay nó lạ, yên phận, ngoan ngoãn đến... Đáng yêu. Tôi liếc cậu ta, môi cậu mím chặt, ánh mắt ngây ngô nhìn phía trước, mái tóc rũ nước từng giọt xuống yết hầu.

"..." Tôi khẽ nuốt nước bọt, tôi cũng lạ nữa.

Hỏng kế hoạch đi nhà sách của tôi rồi. Tôi thở dài, nhìn từng giọt nước trườn từ mái che rơi xuống. Gió lạnh phả vào mặt, vào tai tôi, khiến mái tóc tôi bay loạn.

Tôi lưỡng lự rồi đưa cho nó khăn tay của tôi.

Hắn nhận, vừa lau mặt, vừa lau tay, lau áo.

"Sao mày ngồi dưới mưa vậy?" Tôi vươn tay hứng chút nước trời.

"... Tao không để ý trời mưa."

"Cố nội ơi???" Tôi ngạc nhiên nhìn Đạt, nghi ngờ hắn có nên đi khám mắt không. Èo?? Không thấy lạnh luôn à???

"Mày suy nghĩ cái quái gì vậy???" Tôi thảng thốt hỏi.

Đạt chớp chớp mắt, theo tôi mà đưa hai tay hứng mưa "Bố mẹ tao cãi nhau, tao không muốn ở nhà nên vô thức chạy đến đây."

Mặt cậu ta không hề giao động nhưng lòng tôi lại dâng lên một cảm xúc khó tả. Nôn nao, nặng nề và lao xao. Tôi không hiểu cảm giác ấy, chỉ thấy tim tôi đập nặng nề hơn.

"THình Thịch."

Thì ra đó là lí do, hôm nay cậu ta lại yên ắng như thế. Tôi có lẽ nên cảm thấy chạnh lòng trước sự yên tĩnh này.

Tôi im lặng, nghe nhịp thở của tôi, của hắn.

Sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, được cưng chiều từ nhỏ, bố mẹ yêu thương nhau, tôi hoàn toàn không hiểu cảm giác ấy. Tôi mường tượng ấy có thể là cảm giác rất lạnh tự tâm, lạnh hơn cơn mưa tháng 11, cũng có thể đau, đau như một mảnh vỡ cứa vào da chăng? Hoặc có lẽ không cảm nhận được cảm xúc gì, giống như việc hắn không cảm nhận được cơn mưa ồn ã...Tôi nhận ra bản thân chỉ có thể cảm thông chứ không thể đồng cảm.

Tôi vén tóc ra tai bằng bàn tay ướt.

Bởi lẽ ấy, tôi không thể an ủi hay động viên bất cứ điều gì. Chỉ có thể yên lặng dưới mái hiên, nghe tiếng mưa cùng tên này.

"..."

"Trả mày nè" Đạt khịt mũi đưa khăn lại cho tôi.

"Thôi khỏi, mày giữ luôn đi." Nghĩ nó lau mũi miệng rồi, thôi cho nó luôn.

"..."

Mưa hắt vào mặt tôi.

Đã buồn rồi mà trời còn đổ mưa, như thể cả thế giới phản bội mình ấy.

Cảm giác bị cả thế giới cô lập sao...

Có lẽ, sẽ ổn thôi, ít nhất hắn có thể cảm thấy thế giới bớt chống đối mình hơn. Bởi lẽ, vẫn luôn có một mái che đứng đây để ngăn chặn màn mưa phủ lên khóe mắt của người đang khóc, đang đau.

____________

Ở chap này BLinh bộc lộ cảm giác hơi 🚩🚩 nhưng mn yên tâm. Con bé như kiểu chưa học yêu nên không hiểu rõ được cảm xúc và suy nghĩ, coi như hậu quả của việc đọc ngôn tình quá 180ph=))) và over thinking. Con bé thích được quan tâm chú ý, chứ không phải là được yêu, như thể việc một đứa trẻ mất đi hào quang thì nó sẽ sợ hãi ấy. Sau này khi con bé học lớn, có nhận thức rõ về tình cảm hơn, con bé thực sự biết rung động trước một ai đó sẽ đc thể hiện trong phần sau truyện nheee . Nhấn mạnh việc con bé là cờ xanh 100% nha🤓

Spoil: chap sau sẽ có pov của Minh Đạt, gia cảnh anh ta thú vị lắm=))))

Ra chap muộn vì đi học:'))) mn iu thương thả sao để mình có động lực viết truyện nhaaaa💓

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip