107: KHÔNG ĐƯỢC PHÉP PHẢN KHÁNG + 108: ANH ĐUỔI CÔ TA ĐI

CHƯƠNG 107: KHÔNG ĐƯỢC PHÉP PHẢN KHÁNG

Tần Mộc Ngữ mở to hai mắt nhìn anh, hơi thở mong manh.
Cô luôn biết rằng, trên thế giới này ngoại trừ Tần Cẩn Lan, Thượng Quan Hạo luôn đối xử vô tình với tất cả mọi người.
Nhưng cho đến tận bây giờ cô chưa bao giờ ngờ được là anh sẽ vô tình, tàn nhẫn đến như vậy.
Trái tim như bị một bàn tay nắm lấy, siết thật mạnh, cho đến khi cô đau đớn đến ngạt thở cũng không hề buông ra.... Một tầng hơi nước mỏng ngưng tụ trong mắt, đôi mắt trong veo của cô nhìn chằm chằm Thượng Quan Hạo, như thể đang muốn nhìn thấu trái tim anh.
"Sao vậy, khó chịu sao?" Khuôn mặt của Thượng Quan Hạo mị hoặc, siết chặt eo cô, nở nụ cười nhẹ, thì thầm hỏi.
Giọng nói này dễ nghe đến vậy nhưng lại nói những lời tàn nhẫn, khát máu.
Tần Mộc Ngữ cắn môi, cắn thật chặt, hơi thở mong manh nói ra một câu: "Tôi không phải là một món đồ chơi."
Thượng Quan Hạo khẽ nhướng mày lên, nhìn cô chằm chằm, mỉm cười tiến sát lại gần đôi môi đỏ bừng rướm máu của cô, vân vê tóc cô: "Không phải là đồ chơi... Vậy cô hi vọng tôi sẽ bảo cô là sủng vật của tôi sao? Nếu đã chọn sủng vật, vậy thì tôi sẽ chọn một người nghe lời hơn một chút. Lúc ở trên giường phải ngoan ngoãn mở chân ra cho tôi, khi xuống giường sẽ không giống như một con báo con gào thét với tôi, giống như là bị ủy khuất tới tận trời..."
Cô không thể chịu đựng được nữa, rưng rưng nước mắt giãy dụa, nhưng lại bị Thượng Quan Hạo ngang ngược, đầy lạnh lùng túm chặt cổ tay để khống chế!
"Anh là đồ khốn nạn... Anh thực sự là đồ khốn nạn!" Cô hét lên vì bị anh hạ nhục.
Thượng Quan Hạo mím chặt đôi môi mỏng, ánh mắt lạnh lùng ôm chặt cô, ổn định lại hơi thở. Anh biết rõ bản thân mình quá đáng đến mức nào, cũng hiểu rõ tinh thần của người trong vòng tay đã bị anh ép buộc đến sụp đổ... "Vì vậy cô nên biết thân biết phận của mình đi Tần Mộc Ngữ, như vậy mới có lợi cho chính cô." Ánh mắt của Thượng Quan Hạo càng thêm lạnh lùng, lạnh đạm nói ra một câu như vậy.
"Anh mau chơi đùa chán đi..." Thân thể mỏng manh của cô gái vô lực run rẩy trong vòng tay anh, bị ép vùi đầu lên cổ anh, nước mắt đong đầy khoé mắt, "Tôi van xin anh nhanh nhanh chơi đùa chán đi!"
Thượng Quan Hạo giữ chặt sau gáy cô, để cho cô trút hết những tủi hờn và nước mắt trong lòng anh, hờ hững cúi đầu xuống thì thầm nói: "Chuyện đó phải tuỳ theo tâm trạng của tôi."
Nói xong anh buông lỏng cổ tay đang bị anh giữ chặt ra, đổi thành nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, từ từ siết chặt lại.
"Rửa mặt lại lần nữa đi, tôi không muốn nhìn thấy bộ dạng chật vật nhếch nhác như thế này của cô. Ai không biết chuyện thì sẽ nghĩ là tôi đã làm rất nhiều chuyện không bằng cầm thú với cô đấy." Thượng Quan Hạo kéo cô vào phòng tắm, đưa cô đến trước bồn rửa mặt, thản nhiên nói, "Nhanh lên một chút."
Cái gì?? A....
Tần Mộc Ngữ chống hai tay lên bồn rửa mặt, ngước đôi mắt trong veo tràn đầy oán hận lên: "Chẳng lẽ anh chưa từng làm những chuyện đó sao?"
Thượng Quan Hạo, những chuyện mà anh đã làm, đâu chỉ dừng lại ở không bằng cầm thú?!
Thượng Quan Hạo im lặng nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên mười phần ý uy hiếp, nhưng lại nở một nụ cười: "Tôi không ngại, làm lại chuyện cầm thú cũng không bằng ở chỗ này... Miễn là cô chịu đựng được."
Đôi mắt trong veo của Tần Mộc Ngữ run lên, hô hấp ngưng trệ, trong ánh mắt hiện lên sự sợ hãi.
Sự lạnh lùng vô tình, độc đoán và tàn nhẫn của anh, làm cho người ta muốn hét lên, muốn mất kiểm soát đến điên cuồng! Thế nhưng chỉ bằng một lời đe doạ đầy lạnh lùng của anh đã nén chặt tất cả nỗi nhục nhã và đau đớn của cô! Nhẫn nhịn... Ngoại trừ nhẫn nhịn, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn!
Trong mắt nổi lên một tầng hơi nước mờ nhạt, Tần Mộc Ngữ cố gắng đè nén cảm giác khuất nhục xuống, cô vặn vòi nước lên mức lớn nhất.
Giữa tiếng nước ào ào, cô liều mạng hất nước vào mặt mình, giấu đi những giọt nước mắt ấm áp vì nhục nhã, ngăn chặn ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của người đàn ông!
Ánh mắt của Thượng Quan Hạo dần trở nên ảm đạm, bàn tay đang vịn vào tường siết chặt lại thành nắm đấm, khớp xương nổi lên trắng bệch.
Thì ra trên đời này có một loại tra tấn giống như thế này, nhưng không chỉ tra tấn có một người.
Anh cũng cảm thấy như vậy, trái tim đau đớn không thể nào che lấp.
*
"Bắt đầu từ hôm nay cô sẽ ở lại đây, không cần phải trở về biệt thự nữa. Phòng khách sạn này tôi đã thuê dài hạn rồi, cô hãy ở lại đây, tất cả chi phí...." Thượng Quan Hạo dựa vào ghế lạnh lùng nói: "Sẽ do tôi thanh toán."
Mí mắt của Tần Mộc Ngữ giựt lên một cái.
Cô ngước đôi mắt trong veo lên, nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mặt.
"Vì sao? Tôi có nhà của mình... Thượng Quan Hạo, tôi không cần ở lại nơi này!" Cô kháng cự.
Đôi mắt đen của Thượng Quan Hạo càng thêm sâu thẳm, nhìn cô một lúc, chậm rãi nói: "Căn biệt thự của Tần gia đã được chuyển nhượng sang tên của Cẩn Lan, tôi nghĩ cô ấy cũng không muốn cô ở lại đó, vì vậy Tần Mộc Ngự, cô không thể trở về đó."
Sau khi nói xong, trong đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo hiện lên sự thương cảm. Cái gọi là tình thân giữa hai người họ giống như đã bị một con dao rạch ra một đường ranh giới tàn khốc, cô chính là bị loại tình thân này bức đến đường cùng.
Đôi mắt anh lạnh lẽo vô tình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ ngay lập tức trở nên tái nhợt, khó khăn chấp nhận hiện thực này.
Cô không thể quay về được nữa.
Đó là ngôi nhà đầu tiên của cô sau khi cô trở lại Trung Quốc. Nhưng mà lúc này cô đã không thể trở về được nữa rồi.
Cô cười, tự giễu mà thê mỹ, sắc mặt giống như cỏ non sau cơn mưa, dung nhan trong trẻo xinh đẹp khiến tim người khác đập loạn.
Nhẹ nhàng hít sâu một hơi, trong ánh mắt cô hiện lên sự cứng rắn và kiện định, lên tiếng nói: "Tôi cảm ơn ý tốt của anh, Thượng Quan Hạo. Nhưng tôi không cần. Tôi vẫn chưa thê thảm đến mức độ đó, tôi có thể tự mình ra ngoài tìm phòng trọ. Anh có biết không trên thế giới này chỉ có người đơn độc lẻ loi không có nhà để về mới phải ở khách sạn? Thật đáng tiếc, tôi còn có ba, tôi còn có nhà."
Vì vậy, Thượng Quan Hạo, tôi không cần sự bố thí của anh.
Thượng Quan Hạo nhìn ở khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười lạnh: "Thật vậy sao?"
"Nếu như tôi nhớ không lầm, phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của Tần Chiêu Vân là do tôi sắp xếp, tất cả chi phí điều trị đều do tôi chi trả, còn về phần cô... Tần Mộc Ngữ, cô là nhân viên của Tín Viễn, tiền lương của cô đều phải nhìn sắc mặt của tôi mà nhận, chỉ bằng vào cô, thì có thể mang theo người ba phải sống dựa vào máy thở duy trì được bao lâu đây? Hả?"
Cách nhau một chiếc bàn thủy tinh xa hoa tinh xảo, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ càng thêm tái nhợt, bóng dáng mảnh khảnh yếu ớt.
Tần Mộc Ngữ, mày có thể duy trì bao lâu?
Thượng Quan Hạo nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, bị sự đau buồn và yếu ớt trong đôi mắt cô đánh gục. Anh lạnh lùng nhìn xuống, những ngón tay thon dài siết chặt khăn ăn rồi lại buông ra. Nếu như không bị ngăn cách bởi cái bàn thì anh đã ôm cô vào lòng, hôn cô thật mãnh liệt.
"Tiên sinh, đây là hai phần gan ngỗng và rượu vang đỏ, theo yêu cầu của ngài." Người phục vụ đi tới.
Trên chiếc đĩa sứ tinh xảo, là phần gan ngỗng vẫn còn chút máu.
"Thích hay không thích thì cũng nên ăn một chút, tôi thích người phụ nữ có khả năng thích ứng mạnh mẽ, sẽ không dễ bị đùa chết." Động tác của Thượng Quan Hạo kiệt ngạo mà tao nhã, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
Tần Mộc Ngữ nhìn thứ đồ ăn trên đĩa, không nói một lời nào, giống như một chú mèo nhỏ bị nước mưa xối ướt đẫm.
"Tôi không thích gan ngỗng." Cô cố nén cảm giác nôn nao trong bụng xuống, yếu ớt nói.
Thượng Quan Hạo nhìn cô một cái.
"Tôi thích là được rồi." Anh lạnh lùng nói, "Bây giờ bắt đầu ăn đi, đừng để tôi nói lần thứ hai."
Lông mi cong dài run rẩy, không thể nhìn thấy được cảm xúc trong mắt cô, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trong veo càng thêm tái nhợt.
Đúng vậy, chẳng có gì to tát cả.
Tần Mộc Ngữ, cho dù có bị khống chế trong thế giới của người đàn ông này, bị bẻ gẫy hai cánh, lòng tự tôn bị giẫm nát, mày cũng phải nhẫn nhịn.... Phải luôn luôn nhẫn nhịn cho đến khi anh ta hoàn toàn mất hết sự hứng thú mới thôi.
Cô cầm dao và nĩa lên, cắt một miếng gan ngỗng nhỏ đưa lên miệng. Ngay lập tức, mùi máu tươi nồng nặc kích thích vị giác của cô, tay run lên, hàng lông mày nhíu chặt lại, đột nhiên đẩy cái bàn ra che miệng rồi chạy về phía phòng tắm!
Sắc mặt Thượng Quan Hạo bỗng nhiên thay đổi.
Anh nhìn chằm chằm bóng lưng cô, đứng dậy, sải bước đi theo.
Trong phòng tắm, tay Tần Mộc Ngữ bám vào bồn rửa mặt khó chịu nôn mửa, chỉ cần nhìn một cái là thấy được những đường cong đẹp đẽ ở phần lưng của cô, những ngón tay bám chặt vào mặt bàn bằng đá cẩm thạch, vô cùng khó chịu.
Thượng Quan Hạo dừng một chút, đi tới ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, tay vỗ nhè nhẹ lên lưng cô. Lần này, anh thật sự đã dồn ép cô quá mức. "Nôn ra được là tốt rồi... Còn khó chịu không?" Anh hạ thấp giọng xuống, chậm rãi nói.
Tần Mộc Ngữ nôn hết mọi thứ trong bụng ra, dùng nước rửa sạch, yếu ớt đứng dậy, bị anh mạnh mẽ kéo lại, cả người cô nằm gọn trong lòng anh. Giọng nói trầm thấp của anh truyền đến: "Ổn chưa? Có còn buồn nôn nữa không?"
Cô thở hổn hển cuối cùng cũng dịu lại một chút.
"Thượng Quan Hạo!" Đôi mắt trong veo của cô ngước lên, nhìn anh chăm chú, kiên định nói: "Nếu có một ngày, anh chán ghét tôi giống như tôi ghét gan ngỗng, thì xin anh nhất định phải nói cho tôi biết. Hiện tại tôi không có tiền, không năng lực không quyền thế, cho nên mới bị anh đối xử như thế này! Thế nhưng nếu như anh cảm thấy chán ghét, nhất định phải buông tha cho tôi..."
"Bởi vì sau này nhất định sẽ có một người chân thành chờ đợi tôi, người đó sẽ không coi tôi như một món đồ chơi." Mắt cô ngấn lệ, nói một cách nghiêm túc.
Thượng Quan Hạo chậm rãi lắng nghe, trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên sự lạnh lẽo.
"Sau này?" Khoé miệng anh nhếch lên nở một nụ cười lạnh lùng.
Ôm chặt cô gái nhỏ bé trong lòng hơn một chút, anh cúi đầu xuống thì thầm nói: "Tần Mộc Ngữ, để tôi nói cho cô biết một sự thật. Trong lúc đang ở bên cạnh tôi thì đừng có nghĩ đến chuyện sau này. Tương lai của cô nhất định phải có liên quan đến tôi."
Ánh mắt của anh lạnh lùng,  thản nhiên nói: "Nhớ kỹ chưa?"
Tần Mộc Ngữ nhìn Thượng Quan Hạo bằng đôi mắt trong veo, quật cường, một chữ cũng không trả lời.
"Tôi đang hỏi cô đó, nhớ kỹ chưa?" Cơn giận của Thượng Quan Hạo bùng lên, hung tợn hỏi lại lần nữa.
Cô vẫn như cũ không nói câu nào.
Thượng Quan Hạo cười lạnh, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, trầm giọng nói: "Nếu cô không nhớ được, vậy thì quay về ăn hết tất cả gan ngỗng cho tôi. Để tôi xem thử xem trí nhớ của cô có tốt hơn chút nào hay không."
Trong ánh mắt của Tần Mộc Ngữ lúc này mới hiện lên một chút sợ hãi.
"Thượng Quan Hạo, anh là đồ điên!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt mắng chửi một câu.
"Câu này cô đã từng nói rồi." Sắc mặt của Thượng Quan Hạo ảm đạm nhìn cô, giọng nói hơi khàn khàn, "Sau này có rất nhiều thời gian để cô tìm hiểu xem tôi có đúng là bị thần kinh hay không, vì vậy bây giờ im lặng, đi ra đây dùng bữa với tôi."
"Tôi không ăn gan ngỗng... Anh đừng ép tôi ăn..." Cô rưng rưng nước mắt, ánh mắt trở nên vô lực nhìn xuống.
Nhớ tới dáng vẻ nôn mửa đầy khó chịu vừa rồi của cô, ánh mắt của Thượng Quan Hạo trở nên ảm đạm, lần đầu tiên anh phải chịu thua: "Được.... Đổi món khác."
Cô gái này, luôn có cách chọc tức anh, sau đó khiến anh không thể đối xử tàn nhẫn với cô được.
*
Sau khi sắp xếp xong phòng khách sạn cho cô, rồi lại dùng những lời lẽ lạnh lùng đe doạ khiến cô không dám phản kháng nữa, Thượng Quan Hạo mới hơi yên tâm một ít.
"Tôi biết rồi... Anh có thể đi được chưa?" Cô cắn môi hỏi.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo hiện lên sự lạnh lẽo, kéo cô lại gần, ôm chặt eo cô, đột nhiên áp sát vào tường.
"Cô hy vọng tôi đi đến vậy sao?" Anh  lạnh nhạt hỏi, nhìn chăm chú khuôn mặt của cô.
Tần Mộc Ngữ không dám phản kháng, nhưng đôi mắt trong veo lại không chút sợ hãi nhìn anh: "Anh thực sự nên đi thì thì hơn, đừng quên trong nhà anh vẫn còn có một vị hôn thê, anh đã phản bội chị ta, thì đừng nên tiếp tục phản bội nhiều thêm nữa!"
Thượng Quan Hạo nhìn cô thật lâu, nở một nụ cười lạnh.
"Chuyện của tôi và cô ấy không cần cô phải bận tâm. Cô chỉ cần quản cho tốt bản thân mình là được, đừng để lần nào tôi cũng phải chấn chỉnh lại cho cô. Học cách ngoan ngoãn một chút thì tôi sẽ không đối xử với cô tàn nhẫn như vậy."
Tần Mộc Ngữ cắn môi, không muốn để ý đến anh nữa, dứt khoát dời ánh mắt sang chỗ khác.
Trong căn phòng rộng lớn và trống trải, khuôn mặt của cô gái nhỏ bé hiện lên vẻ cô đơn, cô có sự kiêu ngạo của riêng mình, nhưng đôi cánh của cô lại bị bẻ gẫy, nhốt ở đây, không cách nào thoát ra ngoài.
"Điện thoại di động phải mở 24h, đừng để tôi tìm cô không được, biết chưa?" Anh ra lệnh.
Cô cụp mắt xuống, ngầm thừa nhận.
"Rốt cuộc nghe rõ chưa?" Anh nhíu mày, đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
"Tôi không bị điếc, nghe được." Cuối cùng cô cũng ngước mắt lên, chống cự lại như một đứa trẻ bị quản thúc.
Ma xui quỷ khiến thế nào Thượng Quan Hạo lại vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại nhẵn bóng của cô, cúi đầu hôn lên môi cô. Thần kinh cô căng thẳng nhưng không hề né tránh, điều này khiến trong lòng Thượng Quan Hạo cảm thấy hài lòng đôi chút.
"Tôi đi đây."
Anh lạnh nhạt nói ra một câu, bóng dáng cao lớn bước ra khỏi phòng, để lại hình bóng gầy yếu của cô ở bên trong.
*
Chiếc xe chậm rãi tiến vào đường cao tốc, giống như một linh hồn lang thang, bất tri bất giác đã tới căn biệt thự bên bờ biển.
Thượng Quan Hạo nheo mắt lại, đánh vô lăng, từ từ dừng xe lại.
Lần này, cuối cùng cũng có chút khác biệt.
—— Đèn trong phòng, không còn sáng giống như những lần trước đó.
Vậy thì, cô ấy là đã đi rồi sao?
Dáng người của Thượng Quan Hạo cao lớn đầy mạnh mẽ xuống xe, mở cửa, đi vào trong phòng khách tối om chỉ có chút ánh sáng từ mấy ngọn đèn nhỏ trên vách tường.
Ánh mắt anh hơi lạnh lẽo nhìn vài giây, bàn tay lướt qua bật đèn lên.
Trong phòng khách không có gì bất thường, tất cả đồ đạc vẫn được sắp xếp giống hệt như cũ. Cả căn biệt thự không một tiếng động, dường như âm thanh duy nhất vang lên là từ trên tầng truyền đến, sột soạt, giống như là tiếng nước chảy.
Thượng Quan Hạo đặt chìa khoá lên bàn trà, trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên vài tia sáng, nhìn lên trên tầng.
Anh đi lên trên.
Quả nhiên, anh nhìn thấy điện thoại di động và túi xách của Tần Cẩn Lan nằm rơi vãi trên hành lang ở tầng hai. Tiếng nước chảy trong phòng tắm càng lúc càng lớn, Thượng Quan Hạo khẽ nhíu mày, không tin Tần Cẩn Lan chỉ khép hờ cửa khi đi tắm.
Anh chậm rãi đi đến, mới đi được hơn nửa đường, thì nhìn thấy dòng nước chảy ào ào, màu sắc của gạch men sứ lát sàn phòng tắm hơi chuyển đỏ, từng dòng máu đỏ tươi theo dòng nước từ bồn tắm lớn chảy xuống.
Sắc mặt Thượng Quan Hạo trắng bệch, lập tức cảm giác có một tiếng sét nổ vang trong đầu!
Anh thấy khó thở, gần như là chạy tới! "Ầm!" một tiếng, cửa phòng tắm bị đẩy ra, anh khiếp sợ khi nhìn thấy Tần Cẩn Lan ở bên trong, tay phải cầm một con dao, cổ tay mảnh khảnh đã bị cô ta rạch một đường, máu tươi rỉ ra!!
"Cẩn Lan!" Thượng Quan Hạo hét lên một tiếng, hai mắt đỏ ngầu lao tới.
Đầu tiên là ném con dao trong tay cô ta ra, khiến con dao rơi vào trong nước, anh mạnh mẽ nắm chặt cổ tay đầy máu của cô ta, mất khống chế hét lớn: "Cẩn Lan, em điên rồi sao!"
Tần Cẩn Lan than nhẹ một tiếng, suýt nữa ngất đi, vừa khóc vừa nói lớn: "Anh không cần lo cho em!... Anh không cần em nữa, em đã biết anh không còn cần em nữa, vậy thì em sống còn nghĩa lý gì, anh hãy để em chết đi!"
Thượng Quan Hạo ôm chặt cô ta, cảm nhận được máu đang không ngừng chảy ra từ vết cắt trên cổ tay, anh nghiến răng tháo cà vạt xuống, quấn chặt cổ tay cô ta lại, sau đó nhấc bổng cô ta ra khỏi bồn tắm trong tiếng gào khóc!

CHƯƠNG 108: ANH ĐUỔI CÔ TA ĐI

"Anh không cho phép em chết... Em để anh dìu, dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh cũng không cho phép em chết!" Thượng Quan Hạo ôm Tần Cẩn Lan hét lên, trong lòng đau nhói, dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống tầng một.
Suốt đường đi Tần Cẩn Lan luôn kêu rên rỉ vì đau nhức, đau đến nỗi không ngừng khóc thút thít. Lòng Thượng Quan Hạo nóng như lửa đốt, trực tiếp vượt đèn đỏ mấy lần, ôm cô gái yếu ớt ở trong lòng, nhỏ giọng an ủi: "Sẽ không sao cả.... Sẽ hết đau ngay thôi, em cố chịu đựng một chút! Cẩn Lan....."
Trong đôi mắt sâu thẳm của anh là vẻ bàng hoàng và đau lòng, anh không ngờ được Tần Cẩn Lan sẽ tự sát vì chuyện đó! Anh không thể ngờ được! Cô lại không thể chấp nhận được... Đến mức không thèm quý trọng mạng sống của mình sao?!
*
Trong bệnh viện.
Trên người Thượng Quan Hạo đầy máu, bị một đám y tá và bác sĩ ngăn cản phía sau, không thể tiến lên phía trước được.
"Cô ấy thế nào rồi..." Anh trầm giọng hỏi, định đi lên xem.
"Anh đừng đi qua đây!" Y tá vội vàng ngăn anh lại, đẩy lồng ngực rắn chắc của anh, "Anh không thấy bệnh nhân cần được cấp cứu sao? Anh qua đó chính là gây thêm phiền phức! Dù sao chúng tôi cũng phải xem vết thương sâu đến mức nào rồi mới quyết định làm gì tiếp theo!"
Hai mắt Thượng Quan Hạo đỏ ngầu, trong mắt ngoại trừ cô gái đang nằm trên giường bệnh ra thì không tồn tại thứ khác.
Mấy người bác sĩ xem qua vết thương rồi bàn bạc trao đổi, quyết định khâu lại, người được đẩy vào bên trong.
"Haizz..." Y tá lại một lần nữa ngăn cản người đàn ông đang định lao lên, vô cùng lo lắng nhíu mày, "Chẳng phải tôi nói với anh là đừng có vào đây rồi hay sao! Phải khâu lại thì lát nữa mới tốt hơn được! Bây giờ anh có lo lắng thì cũng có làm được gì đâu. Lúc người ta còn sống thì không đối xử cho tốt, sao anh không suy nghĩ xem cô ấy tự tử vì lý do gì. Cô ấy còn trẻ như vậy, sao lại lấy tính mạng ra đùa giỡn!"
Thượng Quan Hạo buộc phải đứng lại, khuôn mặt tuấn tú tái xanh, dừng lại sau tấm rèm màu trắng.
Đúng...
Cô ấy còn trẻ như vậy, sao lại lấy tính mạng ra đùa giỡn!
Chán nản ngồi xuống băng ghế dài ở bên cạnh, lồng ngực Thượng Quan Hạo phập phồng lên xuống, trong đôi mắt là sự lo lắng và đau lòng, nhắm mắt lại thở dốc, tay nắm chặt thành nắm đấm áp lên trán, mặc cho câu hỏi này cứ lởn vởn tàn nhẫn hành hạ trái tim mình.
Cẩn Lan...
Cẩn Lan em không được xảy ra chuyện gì... Chỉ cần em không sao, anh có thể không tính toán so đo mọi chuyện, điều gì anh cũng đồng ý với em... Bất kể là chuyện tốt hay xấu, cho dù em đã từng làm ra những chuyện gì! Anh cần em.... cho tới bây giờ anh vẫn luôn cần em!
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tiếng kim đồng hổ chạy tích tách đang giày vò thần trí anh.
Cuốc cùng bác sĩ cũng khâu xong bước ra từ phía sau tấm rèm màu trắng, tay dính đầy máu, họ đang nói với nhau chuyện gì đó.
Thượng Quan Hạo sải bước đi lên.
"Cô ấy thế nào rồi?" Anh lên tiếng hỏi.
"Ngài là... Ngài là Thượng Quan tiên sinh đúng không?" Bác sĩ đứng đầu nhận ra anh, vừa sửng sốt vừa kinh ngạc nói, sau đó nhanh chóng quay lại vấn đề chính, "Tôi đã xem qua tình hình của vị hôn thê của ngài, trên cổ tay bị rạch bốn đường, nhưng vết rạch lại không sâu, thời gian cũng không quá lâu. Ngoại trừ bị mất máu thì không có vấn đề gì lớn. Trước mắt vết thương đã được khâu lại, ngài có thể vào thăm cô ấy."
Trong đôi mắt sâu thẳm, hờ hững của Thượng Quan Hạo là vẻ đau đớn, bình tĩnh nói: "Cảm ơn."
Bóng dáng anh cao lớn, mạnh mẽ đi vào trong, mấy vị bác sĩ phía sau vẫn đang xì xào bàn tán gì đó.
Phía trên giường bệnh treo bịch máu để truyền, chất lỏng màu đỏ sậm truyền vào trong cơ thể Tần Cẩn Lan. Cô ta nghiêng khuôn mặt sang một bên, vì vừa ngâm mình trong bồn tắm nên vẫn còn ướt đẫm.
Thượng Quan Hạo chậm rãi cúi người xuống nhìn cô ta, trong ánh mắt đầy vẻ phức tạp.
May mắn là lúc đó đã trở về đúng lúc, nếu như muộn hơn một chút, liệu cô có còn cơ hội yếu ớt nằm trước mặt anh như bây giờ không? Nghĩ tới đây trái tim Thượng Quan Hạo thắt chặt lại đầy đau đớn. Khẽ vuốt tóc lại cho Tần Cẩn Lan, cúi người xuống hôn lên trán cô ta: "Xin lỗi, Cẩn Lan... Tỉnh lại đi, em nhất định phải tỉnh lại..."
*
Ngự gia
Trong hành lang thật dài, Ngự Phong Trì bước đi thật nhanh, nhưng hắn mắt lại bị một đoạn tin tức trên báo thu hút, bất giác bước chậm lại.
"Chỉ còn một tuần nữa là sẽ tới ngày diễn ra hôn lễ, thiên kim tiểu thư Tần thị lại tự sát vì tình." Tiêu đề bài báo được in thật to vô cùng lộ liễu, hắn không muốn để ý tới cũng không được. Sau khi đọc xong hết nội dung bài báo, sắc mặt Ngự Phong Trì liền trở nên u ám.
"Tiểu Phong!" Một giọng nói già nua từ tầng dưới vang lên.
Ngự Phong Trì ngừng lại một chút, nhoài người ra khỏi lan can, lễ phép đáp "Ông nội!" lúc này mới đi xuống tầng dưới.
"Hừ, cháu đưa ông xem một chút!" Ngự Kinh Đông cầm tờ báo kia quẳng lên trên bàn, chỉ vào nội dung trên đó nói, "Đây là thiên kim Tần gia lần trước cháu nói là cháu thích sao? Sao cháu không nói cho ông biết là cô ta sắp kết hôn với người khác?! Nếu như không phải cô ta tự sát làm náo loạn lên, thì ông cũng chẳng biết gì! Thằng cháu bất hiếu này.... Cháu...."
Ngự Phong Trì bị mắng thì hơi ngạc nhiên một chút, sau đó mới nhận ra là ông nội đã hiểu nhầm chuyện này.
"..." Hắn nở nụ cười, "Ông nội, ông nhầm rồi, người cháu nhìn trúng, không phải là vị tiểu thư Tần gia này."
"Cháu vẫn còn nguỵ biện! Báo chí cũng đã đăng rồi!" Ngự Kinh Đông vẫn còn tức giận nói.
Ngự Phong Trì nhìn chằm chằm nội dung trên tờ báo, nheo mắt lại: "Cô gái mà cháu thích không phải là cô ta... Loại đàn bà này, cũng chỉ có loại đàn ông như Thượng Quan Hạo mới để mắt tới."
"Vậy chuyện lần trước cháu nói là sao hả!" Ngự Kinh Đông thở hổn hển nói, "Lần trước chẳng phải cháu nói không tìm được một người, làm ông nội lật tung cả thành phố Z này tìm giúp cháu! Nếu không tìm thấy cháu còn định xông đến Tín Viễn đòi người! May mà ông chưa giao hết quyền lực của Ngự gia cho cháu, không thì chắc phải đeo mặt mo ra đường!"
Đôi mắt sâu thẳm của Ngự Phong Trì càng u ám, giọng nói khàn khàn: "Chính bởi vì ông không giao quyền hành cho cháu, mới khiến cháu mất cô ấy..."
"Cháu đừng có mà cãi chày cãi cối với ông. Cháu mau giải thích rõ ràng cho ông, chuyện gì đang xảy ra!" Ngự Kinh Đông chỉ vào tờ báo hỏi.
"Cháu cũng muốn biết là chuyện gì đang xảy ra... Vì tình tự sát, tại sao lại là vì tình?"
Hắn đè nén đáp án đang hiện ra vô cùng sống động trong lòng, xoay người rời đi, "Ông nội, cháu phải ra ngoài xem một chút."
"Này—— Cái thằng nghịch tử bất hiếu này, cháu mau quay lại cho ông."
Ngự Phong Trì chẳng hề nhúc nhích một chút nào, hắn lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số rất quen thuộc, đã rất nhiều ngày không thể liên lạc được.
Không ngờ rằng điện thoại lại kết nối được.
Hắn vui mừng, chờ có người bắt máy, thế nhưng tiếng 'tút...tút...tút...' vang lên hồi lâu nhưng vẫn không có ai bắt máy!
Mộc Ngữ... Tần Mộc Ngữ em đang ở đâu? Chuyện gì xảy ra với em vậy!
*
Đêm khuya, trong bệnh viện, Tần Cẩn Lan từ từ tỉnh lại.
Thượng Quan Hạo đã trông nom bên giường cô ta rất lâu, thấy cô ta tỉnh lại, đôi mắt sâu thẳm sáng lên, nắm chặt tay cô ta.
"Em thấy thế nào, có chóng mặt không? Cổ tay còn đau không?" Anh khẽ lên tiếng hỏi.
Tần Cẩn Lan chậm rãi đảo mắt sang, ánh mắt dừng lại trên mặt anh. Nhưng chỉ vừa nhìn có vài giây, hai mắt cô ta đã rưng rưng nước mắt, run giọng nói: "Tại sao anh lại cứu em... Em không muốn sống nữa, anh cứ để cho em chết đi.... Để cho em chết...."
Trong đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo là sự đau đớn, hai tay chống xuống bên cạnh hông cô ta, thì thầm nói: "Anh không quan tâm vì sao em lại muốn chết, Cẩn Lan, em nên nghe lời anh, đừng tự suy nghĩ lung tung."
"Em không suy nghĩ lung tung!" Tần Cẩn Lan kích động, mắt ngấn lệ, "Không phải anh đã chọn em gái em rồi sao? Anh đi cùng với nó, quang minh chính đại ở cùng nhau! Không hề cố kỵ một chút nào! Em biết anh ghét bỏ em, em đã từng bị cưỡng bức, em không còn sạch sẽ, vì vậy anh mới chán ghét em... Em không muốn sống nữa, em không chịu được! Anh để em chết!"
Tần Cẩn Lan vừa nói vừa giật dây truyền máu ra.
Sắc mặt Thượng Quan Hạo tái nhợt, nắm lấy cổ tay không bị thương của Tần Cẩn Lan đè chặt ở bên người, xoa dịu cảm xúc của cô ta: "Em không nên kích động như vậy, hãy nghe anh nói... Cẩn Lan em hãy nghe anh nói!"
Anh hét lên một tiếng, cuối cùng cũng làm cho người trong lòng an tĩnh lại.
Bộ dạng bi thương rơi lệ của Tần Cẩn Lan, khiến anh cảm thấy trái tim đau đớn vô cùng.
Thở dài một cái, Thượng Quan Hạo cúi đầu tựa vào trán cô ta, vừa âu yếm vừa buồn rầu, nhỏ giọng nói: "Cẩn Lan, chúng ta sắp kết hôn, em đừng suy nghĩ quá nhiều, được không? Nếu như anh không yêu em, thì sao anh lại muốn kết hôn với em chứ? Không được nhắc đến chuyện cưỡng bức nữa... Anh biết đó là kiệt tác của Tần Mộc Ngữ, anh ở cạnh cô ta chỉ là để trừng phạt mà thôi, anh muốn cho cô ta nếm trải những gì mà em đã phải chịu đựng! Anh còn hận cô ta hơn em!!... Rốt cuộc em đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Đôi mắt của Tần Cẩn Lan, từ từ mở to.
"Không... Em không muốn..." Cô ta lại lần nữa khóc rống lên, "Hạo, anh là của em, em không muốn chia sẻ anh với những người phụ nữ khác, nhất là cô ta! Em hận cô ta, hận không thể giết chết cô ta! Vì sao anh có thể cùng cô ta phát sinh quan hệ, vì sao anh lại làm thế!"
Thượng Quan Hạo ôm cô ta vào lòng, Tần Cẩn Lan nói cái gì thì là cái đó, đề phòng cô ta bởi vì tâm tình quá kích động mà làm ra việc ngu xuẩn.
"Đúng vậy, anh sai rồi... Anh không nên nhất thời mê loạn bị cô ta dụ dỗ, là anh sai..." Anh hôn mi tâm và chóp mũi của cô ta, nhỏ giọng nói, "Cẩn Lan em đừng làm chuyện gì ngốc nghếch, đừng bao giờ làm như thế này nữa, đã biết chưa?"
Một phen giày vò đến suy kiệt, cuối cùng Tần Cẩn Lan cũng an tĩnh lại.
"Hạo... Hạo..." Cô ta vùi mặt vào cổ Thượng Quan Hạo.
Thật vất vả mới dỗ dành được cô ta, trong lòng Thượng Quan Hạo khẽ thở dài một hơi, ôm chặt lấy cô ta.
Phụ nữ là loài vật yếu đuối, bởi vì không chịu nổi việc này nên Tần Cẩn Lan mới muốn tự tử, còn Tần Mộc Ngữ thì sao? Trong đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo cuồn cuộn sóng lớn, nhớ lại lần đầu tiên chiếm đoạt cô, có chết cô cũng không chịu thừa nhận mình đã tính kế để Cẩn Lan bị cưỡng bức, chết cũng không chịu cầu xin anh một câu. Cho dù là bị làm nhục và đau đớn đến mức tận cùng, nhưng cô vẫn rất ngoan cường, như thể sẽ chẳng bao giờ cô chịu khuất phục anh.
Chuyện tự tử này, cách cô quá xa.
"Hạo, anh hãy hứa với em là sẽ đuổi cô ta ra khỏi Tín Viễn... Em không muốn nhìn thấy cô ta, anh hãy đuổi cô ta đi!" Tần Cẩn Lan trong lòng anh hét lên, khóc không thành tiếng.
Thượng Quan Hạo đang cúi xuống, sống lưng dần dần cứng ngắc.
"Anh không có chút tình cảm với cô ta đúng không? Anh mau rằng anh không thích cô ta một chút nào, anh mau nói đi!" Tần Cẩn Lan vừa khóc vừa nói.
Thượng Quan Hạo nhìn cô ta chằm chằm.
Ngăn cánh tay đamg vung loạn xạ của cô ta, đề phòng vết thương bị rách ra, anh mím chặt đôi môi mỏng, cuối cùng cũng nói ra: "Đúng vậy.... Anh không thích cô ta, không thích một chút nào, em yên tâm đi."
"Em không muốn nhìn thấy cô ta nữa, anh hãy đuổi cô ta ra khỏi Tín Viễn, anh bảo cô ta cút đi!" Tần Cẩn Lan càng thêm kích động.
Thượng Quan Hạo nhíu mày, ôm chặt Tần Cẩn Lan đang không ngừng run rẩy, hồi lâu mới nói: "Được... Anh sẽ đuổi cô ta... Đừng cử động nữa, nghỉ ngơi đi có được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip