69: CÀNG MUỐN LÀM VẬY VỚI CÔ (18+) + 70: CỨ KHÔNG MẶC GÌ MÀ ĐI RA NGOÀI
CHƯƠNG 69: CÀNG MUỐN LÀM VẬY VỚI CÔ (18+)
"Buông ra... Anh buông tôi ra!!" Tần Mộc Ngữ hoàn toàn bị khiếp sợ, nước mắt tuôn rơi mãnh liệt, nơi mẫn cảm mềm mại nhất bị xâm phạm, cả người cô như sụp đổ, liều mạng đẩy người đàn ông có thân hình cường tráng.
Đôi mắt của Thượng Quan Hạo trở nên phức tạp, ma xui quỷ khiến thế nào mà lửa giận lại lắng xuống.
"Đừng nhúc nhích! Nếu không tôi thực sự cường bạo cô đấy!!" Anh đè chặt cơ thể mỏng manh của cô, gầm nhẹ uy hiếp.
Tần Mộc Ngữ bị tiếng gầm của anh làm cho sợ hãi, không dám cử động, chỉ kịch liệt thở gấp, nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của cô.
"Không ngờ rằng cô thực sự còn trong trắng..." Thượng Quan Hạo nói bằng giọng khàn khàn, đôi mắt sâu thẳm nhuốm đầy dục vọng, nhưng vẫn không quên hạ nhục cô, "Đây là lần thứ mấy chỉnh sửa lại? Lại có thể thực sự làm được giống như vậy..."
Anh nhịn không được, ngón tay bắt đầu từ từ di chuyển, rút ra một chút lại đưa sâu vào bên trong.
Tần Mộc Ngữ nhạy cảm phát hiện động tác của anh, nước mắt tuôn ra càng nhiều hơn, tay níu chặt cổ áo anh gắng sức đẩy ra: "Đồ khốn nạn... Buông ra!! Đừng... Anh đừng tùy tiện như vậy, cút ngay!"
Thượng Quan Hạo thở dốc, tiếng thở trầm đục, cảm thụ được sự siết chặt cùng mềm mại non nớt, đi vào càng thêm sâu, rồi quan sát phản ứng của cô.
"Dám làm chuyện đó với người khác, nhưng không có can đảm để thừa nhận sao?" Anh cúi xuống gần chóp mũi của cô lạnh lùng nói: "Chẳng qua tôi mới chỉ cho vào một ngón tay thôi, cần gì phải ra vẻ nhục nhã như muốn cắn lưỡi tự vẫn như thế..."
Tần Mộc Ngữ sắp bị những lời nói của anh làm cho sụp đổ. Nắm chặt cánh tay anh, móng tay cô bấm thật sâu vào da thịt của anh, lắc đầu khóc: "Đừng... Anh làm thế này còn khiến tôi khó chịu hơn là chết quách đi. Thượng Quan Hạo, anh buông ra!"
Cô gào thét, đã không thể rõ ràng là mình đang tuyệt vọng phản kháng hay là van xin anh đầy nhục nhã!
"Nhưng tôi vẫn chưa thấy đủ..." Thượng Quan Hạo nói bằng giọng khàn khàn, đè ép cơ thể nhỏ nhắn cô, cúi đầu hôn vào má cô, cái cổ trắng như tuyết, và bả vai. Tập trung tinh thần và sức lực vào ngón tay, đâm sâu vào bên trong, rồi lại ma sát rút ra, động tác càng lúc càng nhanh.
Chính anh cũng không rõ, rốt cục là đang trừng phạt cô, hay là khiến cô nhục nhã xấu hổ!
"Ư..." Cô than nhẹ một tiếng, nước mắt nóng hổi cảm giác được nỗi nhục nhã lớn nhất.
Một trận chua xót cay đắng ập đến, đôi mắt trong veo ngước lên, không để ý cả người đang trần truồng mà la lên: "Thượng Quan Hạo! Tôi cảnh cáo anh không được chạm vào tôi! Anh có thể đánh tôi chửi tôi, nhưng đừng có dùng cách thức kinh tởm này chạm vào tôi! Anh buông ra!"
Cô đang sợ, cả người đang run lên vì quá sợ hãi.
Thượng Quan Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười khẩy, đột ngột hôn cô, hôn một cách thô bạo. Trong tiếng hơi thở rối loạn là giọng nói khàn khàn: "Cô không chịu được kiểu này sao? Tốt lắm... Tôi càng muốn làm thế với cô!"
Nói xong, anh nuốt toàn bộ tiếng la hét của cô vào trong bụng, tại nơi ẩm ướt nhạy cảm của cô mà tùy tiện hung bạo.
Cô khó chịu thét lên, nước mắt nóng hổi từ khóe mắt chảy xuống.
Giống như dã thú cắn xé một hồi, anh cường thế, cô quật cường, cuối cùng cả hai bên đều bị thiệt hại. Anh lạnh khốc vô tình trừng phạt cô, vẫn không cảm nhận được cô muốn nhận tội, tàn nhẫn nhét ngón tay thứ hai vào.
Một hồi lăn qua lăn lại mồ hôi nhễ nhại, cuối cùng anh cũng đã cảm nhận được điểm mẫn cảm nhất trên cơ thể cô, đưa cô lên đến cao trào.
Rút ngón tay ra, lạnh lùng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn cô, Thượng Quan Hạo cười lạnh, "Nhìn thấy không? Có nhận thấy được bản thân cô phóng đãng đến mức nào chưa? Tần Mộc Ngữ, cô đúng là phóng đãng trời sinh!"
Tần Mộc Ngữ bị những giọt nước mắt bao quanh, cả người mềm nhũn, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn sang một bên, giọng nói khàn khàn: "Buông tôi ra....."
Lần đầu tiên bị một người đàn ông đối xử tàn sát bừa bãi như vậy, cả người cô như tách rời ra, tay chân run rẩy. Chỉ muốn trốn đi, tự chôn vùi chính mình! Tự đi tìm cái chết!!
"Nhớ cho kỹ, đừng làm tôi tức giận, bằng không lần tiếp theo, nghênh đón cô không chỉ là như thế này!" Thượng Quan Hạo lạnh lùng nói bên tai cô, "Mặc quần áo của cô vào, rồi tránh xa tôi ra!"
CHƯƠNG 70: CỨ KHÔNG MẶC GÌ MÀ ĐI RA NGOÀI
Một câu nói, giống như lưỡi dao băng giá, đâm thẳng vào trái tim cô!
Tần Mộc Ngữ từ trên giường đứng dậy, hai chân đau nhức, phát hiện toàn bộ quần áo đều bị xé rách.
Cô cầm bộ quần áo bị xé nát vụn, muốn khóc, muốn hét lên, muốn cầm một con dao để đâm chết người đàn ông này!!
"Tôi bảo cô cút đi, không nghe thấy sao?" Thân ảnh cao lớn, mạnh mẽ của Thượng Quan Hạo dừng lại ở cửa, nói một cách tàn nhẫn.
"... Tôi không có quần áo... Không thể đi ra ngoài được..." Một hồi lâu, cô cố nén nước mắt cùng cảm giác nhục nhã, run rẩy nói một câu như thế.
Thượng Quan Hạo dừng lại một chút, cười khẩy, anh tao nhã đưa tay giữ hai bên bả vai cô, mở miệng nói: "Không có quần áo thì cứ trần trụi mà đi ra ngoài... Cô không biết rằng trong mắt tôi cô lúc nào cũng trong hình tượng đó sao, mặc hay không mặc thì có gì khác nhau?"
"Bốp!" Một cái tát vang dội trên mặt anh!
Tần Mộc Ngữ không chịu được nữa, rưng rưng nước mắt hung hăng cho anh một cái tát!
"Thượng Quan Hạo... Tôi không phải là kỹ nữ cũng không phải là đồ chơi của anh, anh có tư cách gì mà làm nhục tôi hết lần này đến lần khác như vậy!!" Cô hét lên, trong mắt đầy oán hận.
Thượng Quan Hạo từ từ quay gương mặt bị tát lệch sang một bên lại, đôi mắt sâu thẳm tràn ngập sự lạnh lùng và tàn nhẫn.
"Cái tát này tôi sẽ nhớ kỹ." Anh lạnh lùng nói, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười, "Xem ra hôm nay cô nhất định phải như thế này đi ra ngoài rồi!"
Tần Mộc Ngữ chấn động, ánh mắt sửng sốt và sợ hãi.
Ngón tay cô vì dùng quá nhiều sức mà trở nên đau nhức, khẽ run lên. Nhìn người đàn ông trước mặt, cô cảm thấy hô hấp của mình bị tước đoạt chỉ trong giây lát!
*
Trên giường bệnh, tiếng chuông điện thoại di động khiến Tần Cẩn Lan bị đánh thức.
"Alô?" Giọng nói của cô uể oải.
"Tần tiểu thư, rốt cục thì khi nào chúng tôi mới nhận được tiền? Tôi nghĩ không nói thì cô cũng đã biết, mấy người anh em của tôi sau khi bị bắt thì mất tăm mất tích luôn. Chắc hẳn chồng sắp cưới của cô mà đã ra tay thì bọn họ cũng chẳng sống được. Vậy khi nào thì cô định trả tiền cho bọn tôi?!" Một giọng nói thô lỗ vang lên.
Tần Cẩn Lan giật mình, sắc mặt tái mét từ trên giường bệnh ngồi dậy.
Cô lướt qua xung quanh một vòng, hạ thấp giọng nói: "Các người trách móc cái gì? Tiền không phải đã đưa cho các người rồi sao?"
"Tần tiểu thư, cô phải tăng thêm tiền cho những người anh em của tôi nữa chứ, lẽ nào bọn họ đã chết vô ích sao?!" Người đàn ông nói bằng giọng dữ tợn, "Nếu sớm biết làm chuyện này theo yêu cầu của cô thì sẽ phải bỏ mạng, chúng tôi cam đoan ngay cả tiếp nhận cũng không dám! Rốt cuộc cô có đưa tiền không đây? Nếu không, ông đây sẽ vạch trần hết mọi chuyện của cô đấy!"
"Anh..." Tần Cẩn Lan nắm chặt ra giường.
"Chính vì Tần gia các người gần đây lụi bại, cho nên chi phí giải quyết hậu quả này cô cũng không thể thu xếp được sao?" Giọng nói của người đàn ông trở nên lạnh lẽo hơn.
"Anh nói bậy bạ gì đó?" Tần Cẩn Lan đỏ mặt hét lớn, "Được rồi! Tôi sẽ gọi cho mấy người khi tôi chuẩn bị tiền xong, như vậy được chưa? Tôi nói cho mấy người biết, cầm tiền xong thì cuốn xéo nhanh nhanh lên. Sau này đừng bao giờ gọi điện thoại cho tôi nữa!"
Tắt điện thoại xong, tim Tần Cẩn Lan đập liên hồi, vô cùng sợ hãi.
Tựa đầu lên gối suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên cô không hiểu những lời người đàn ông đó vừa nói là có ý gì, tại sao Tần gia lại lụi bại? Tần Cẩn Lan nghi hoặc vé chăn lên, lấy dũng khí cầm lấy chiếc điều khiển, nhấn nút mở Tivi riêng trong phòng bệnh lên.
Trên màn hình, quả nhiên là đang phát tin tức Thượng Quan Hạo nhanh chóng thu mua Tần thị và Tần Chiêu Vân đã hoàn toàn suy sụp.
Tần Cẩn Lan mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn mọi chuyện, một hồi lâu mới lúng túng thốt ra được một chữ: "Hạo..."
Tuy rằng đây là kết quả mà cô đã mong muốn từ lâu, thế nhưng đột nhiên nhìn thấy Tần thị suy sụp, trong lòng cô có chút kinh ngạc. Không ngờ rằng Hạo lại hành động nhanh như vậy, cô yêu người đàn ông này lâu như vậy, cuối cùng cũng được nhìn thấy bộ mặt thật mà anh đã che dấu bao lâu nay.
Trong lòng có một chút hạnh phúc, cô mỉm cười kín đáo, nhưng khi nhìn thấy cảnh tưởng vừa mới xuất hiện trên màn hình, thì cười cũng không cười nổi nữa!
—— Trong Tivi, cô em gái thân yêu của cô không một mảnh vải che thân, tóc rối tung xoã trên lưng, cánh tay mảnh khảnh vòng qua ôm lấy người, cả người co ro, ngồi trước cửa một căn hộ bên bờ biển, bị đám phóng viên điên cuồng chụp hình!!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ trắng bệch, thần sắc như đang bị làm nhục đến chết, cả người không có gì che chắn!
Mà một khắc sau, Thượng Quan Hạo cười mỉm đi tới, tao nhã cởi áo vest của mình, cúi người khoác lên cho cô, nhẹ nhàng thì thầm một câu gì đó bên tai cô. Sau đó ôm lấy cô, đưa cô đi.
Các phóng viên chụp ảnh càng hăng say.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip