Game Ma Sói (4)
Soo Yeon đi theo sau hai người đàn ông, mỗi bước chân của cô như nặng thêm dưới lớp sương mù dày đặc bao phủ khu rừng. Người đàn ông cao lớn phía trước, với mái tóc đen và đôi mắt khác người, mặc một chiếc vest đen, có vẻ nghiêm nghị như thể anh ta không phải con người, mà là một nhân vật vừa bước ra từ những câu chuyện tội ác. Vết sẹo giữa mắt khiến gương mặt anh ta trông càng thêm nguy hiểm.
Dù không ai nói ra, nhưng khí chất của anh ta khiến Soo Yeon không thể rời mắt – một kiểu uy hiếp ngầm của kẻ thuộc thế giới ngầm, chính là khí chất dân xã hội đen mà gã tỏa ra, như một trùm phản diện mà ai cũng phải tránh lẹ.
Đi bên cạnh là một chàng trai trẻ, đối lập hoàn toàn. Nước da trắng, mái tóc mềm xõa rủ xuống, và gương mặt... xinh đẹp đến mức khiến Soo Yeon thoáng ngẩn người – như thể cậu là một thần tượng K-pop vừa lạc bước vào cốt truyện kinh dị này. Bộ đồ rộng thùng thình khiến cậu trông yếu đuối, như một sinh viên năm nhất còn chưa rành đời. Nhưng cô đã lầm. Chỉ trong khoảnh khắc, khi gió thổi hất lớp áo ngoài, Soo Yeon thoáng thấy vóc dáng vạm vỡ và cơ bắp rắn chắc bị chiếc áo bó sát lại – điều khiến cô ngượng chín mặt vì đã vội đánh giá qua vẻ ngoài.
Cô liếc sang người đàn ông cao lớn lần nữa. Với gương mặt như thế, chắc chắn không thiếu kẻ ghen ghét, hay muốn tìm cớ mà nghi ngờ. Nhưng rồi cô chuyển chú ý sang chàng trai xinh xắn bên cạnh gã ta: Nhà Tiên Tri lại đi theo một người có thân phận tầm thường là Dân Làng. Theo luật bất thành văn của trò chơi Ma Sói – không ai, tuyệt đối không ai, nên đắc tội với Nhà Tiên Tri.
Cô hít một hơi dài, cảm nhận cái lạnh buốt của sương sớm len lỏi vào từng kẽ tóc, rồi lên tiếng:
– “Vậy… tôi đi chung với hai anh được chứ?”
Người đàn ông cao lớn – Gun – không trả lời, chỉ im lặng tiếp tục bước. Daniel thì ngoảnh lại, nụ cười tươi như nắng đầu xuân nở trên gương mặt đẹp đẽ:
– “Rất chào đón, thêm ba người nói chuyện cũng vui nha.”
Và thế là, một tổ đội kỳ lạ được thành lập: Dân làng – Tiên Tri – Phù Thủy.
Dù vậy, Soo Yeon vẫn không thể dẹp bỏ cảm giác bất an. Mọi thứ xung quanh quá yên ắng, quá sương mù, và vệt máu nhòe trên lá cây chỉ càng làm nỗi lo lớn dần. Cô liếc sang Daniel, hy vọng tìm được sự trấn an, nhưng cậu lại tỏ ra quá thản nhiên – như thể đây chỉ là một trò chơi giả lập, không dính dáng đến thật giả hay sống chết.
– “Hai anh nghĩ phe Sói… có thể đang ở gần đây không?” – cô hỏi, vừa dứt lời đã tự thấy hối hận.
– “Có thể.”
Câu trả lời không khẳng định cũng chẳng phủ định khiến cô càng thêm rối trí. Nhưng chưa kịp hỏi thêm, Gun đột nhiên dừng lại. Gã cúi xuống, vén một lớp lá rụng. Dưới đó là vệt máu kéo dài ngoằn ngoèo dẫn vào sâu trong rừng.
Trái tim Soo Yeon đập mạnh. Cô nhìn vào vệt đỏ sẫm ấy, chân như đóng băng.
– “...Chúng ta phải… theo không?” – cô hỏi, giọng gần như thì thầm.
Soo Yeon cắn môi, rồi cũng bước theo. Dù có sợ đến mấy, thì ở lại một mình trong khu rừng mù mịt này lại càng tệ hơn.
Và rồi, họ tìm thấy xác chết.
Hơi thở nghẹn lại trong cổ họng. Cậu cúi xuống thi thể – là một người đàn ông, mới tham gia, khuôn mặt đã biến dạng vì bị cào xé. Cổ họng bị cắt ngang, máu khô dính trên áo.
– “...Khó đoán được đây là phe gì.” – Daniel lẩm bẩm, cố giữ giọng mình không run.
Soo Yeon chết lặng. Cô đứng yên như tượng, đôi tay ôm lấy thân mình, cảm giác lạnh buốt len vào tận tim. Không khí trở nên đặc quánh, như thể có thứ gì đó vô hình đang siết chặt lấy lồng ngực cô.
– “Đám Ma Sói cũng là con người nhập vai nhưng..” – cô thì thào.
Daniel vén áo của người chết, phát hiện một vết cào sâu ở lưng – dấu hiệu của móng vuốt.
– “...Đây không phải vết thương con người gây ra.” – cậu mím môi nói, phải dần quen với những cảnh tượng như thế này khiến tâm lý cậu sẽ lệch lạch nếu về thế giới thực mất.
– “Con người rất yếu đuối.” – Gun phán một câu rồi xoay người bỏ đi.
– “Đi đâu vậy?!” – Soo Yeon hoảng hốt gọi với theo.
Gun chỉ đáp một câu cụt lủn:
– “Về biệt thự.”
Daniel cũng lặng lẽ quay bước. Soo Yeon đứng lại một giây, rồi vội vã đuổi theo. Dù chẳng hiểu gì, cô biết rõ: rời xa hai người này, cô sẽ không sống được đến sáng.
Khi về lại biệt thự, không ai trong ba người nhắc đến xác chết trong rừng. Daniel biết, nếu họ tiết lộ chuyện này, chỉ khiến mọi người thêm hoang mang.
Soo Yeon dù vẫn sợ hãi, nhưng ánh mắt cô đã bớt dao động. Có lẽ, thứ khiến cô bình tâm không phải là sự an toàn – mà là sự thật rằng tất cả đều đang giả vờ bình tĩnh giống nhau.
Rồi, bữa tối đến – yên tĩnh như mọi khi.
Âm thanh vô cảm vang lên từ hệ thống:
[ Thần Cupid đã bị giết vào đêm qua. Trò chơi tiếp tục. ]
Soo Yeon rùng mình. Cảm giác như có một bàn tay lạnh lẽo vô hình siết lấy tim cô. Cô nhìn Gun – người đàn ông vẫn điềm nhiên gắp miếng thịt, nhai một cách thong thả như thể sự sống và cái chết không bao giờ là vấn đề đáng bận tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip