Chương 1 - Học sinh mới
Tiếng trống vang lên báo hiệu tiết học đầu tiên của học kỳ mới. Ánh nắng buổi sáng rải nhẹ qua khung cửa sổ, phủ lên dãy bàn cuối lớp một màu vàng ấm. An Khải ngồi im lặng ở vị trí quen thuộc – góc khuất nhất của lớp 12A – nơi không ai để ý, cũng không ai lại gần.
“Các em, hôm nay lớp mình có bạn mới chuyển đến.” – Cô giáo chủ nhiệm nhẹ nhàng giới thiệu, giọng nói ấm áp như làn gió thoảng qua.
Cậu học sinh mới đứng trước lớp, dáng người cao gầy, mái tóc nâu cắt gọn. Cậu nở một nụ cười tươi và cúi đầu chào.
“Mình là Lâm Phong, mới chuyển từ Hà Nội về. Mong được làm quen với mọi người.”
Những tiếng xì xào vang lên, đa phần là tò mò và phấn khích. Dễ hiểu thôi, lớp 12A từ lâu vốn yên ắng, nay bỗng có người lạ xuất hiện như thổi một làn gió mới vào bầu không khí quen thuộc.
“Em ngồi cạnh An Khải nhé. Chỗ đó còn trống.” – Cô giáo chỉ tay về phía bàn cuối.
Lâm Phong bước xuống, ba lô vắt trên vai, ánh mắt nhanh chóng tìm đến người bạn mới cùng bàn. An Khải không ngẩng đầu, chỉ lặng lẽ dời chiếc cặp sang một bên để nhường chỗ. Cậu không thích người lạ, đặc biệt là những người quá cởi mở.
“Chào cậu, mình là Phong.” – Lâm Phong mỉm cười, chìa tay ra, giọng nói nhẹ như gió đầu hè.
An Khải liếc nhìn cậu, rồi quay đi. “Ừ.” – Một tiếng đáp cụt lủn.
Lâm Phong không lấy làm khó chịu. Cậu nhận ra sự đề phòng trong ánh mắt kia – không ghét bỏ, chỉ là… khép kín. Không sao, cậu nghĩ. Từ từ rồi sẽ ổn.
Tiết học bắt đầu. Trong khi giáo viên giảng bài, Lâm Phong lặng lẽ quan sát góc nghiêng của An Khải. Nét mặt cậu ấy trầm lặng, có gì đó… xa xăm. Như một người đang sống giữa thế giới đông đúc mà vẫn cô đơn.
Giờ ra chơi, An Khải lấy tai nghe ra, đeo vào và nằm gục xuống bàn. Cậu vốn quen với việc một mình. Nhưng hôm nay, có điều gì đó lạ lạ – hơi thở đều đặn của người ngồi bên cạnh, tiếng lật sách khe khẽ… khiến cậu không thể thật sự tách khỏi thế giới xung quanh như mọi ngày.
“Cậu thích nghe nhạc à?” – Lâm Phong bất ngờ hỏi, kéo nhẹ tai nghe bên trái.
An Khải giật mình, cau mày: “Cậu làm gì đấy?”
“Chỉ tò mò thôi. À, bài này hay đấy. Cậu có gu âm nhạc tốt.” – Phong bật cười, không hề để tâm đến sự cáu gắt kia.
An Khải im lặng. Một thoáng sau, cậu rút tai nghe ra, cắm lại và… đẩy sang phía Phong một bên. Không nói gì, nhưng là cách chấp nhận kỳ lạ.
Lâm Phong mỉm cười. Nhỏ thôi, nhưng đủ ấm áp như ánh nắng đầu hè len qua kẽ lá.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip