Chapter 5

Prapai nhắm mắt lại, đặt một nụ hôn lên đầu Sky.

Anh đã chuẩn bị cho việc Omega của anh sẽ không nhớ gì cả, sẽ có hành động công kích chống lại anh, chống lại một Ma cà rồng như anh. Nhưng cậu bé lại không làm vậy.

Điều này thực ra lại còn khiến anh lo lắng hơn cả việc Sky gặp biết bao cơn ác mộng trong những ngày gần đây, anh lo lắng hơn cả lúc cậu bé bỏ chạy ở quán cà phê nhưng lại không thể làm gì được.

Sự im lặng buông xuôi, sự mệt mỏi sâu thẳm trong tâm hồn Sky, hay cái cách mà cậu bé chấp nhận hoàn cảnh thực sự khiến anh bận lòng.

"Chuyện gì đã xảy ra với em vậy?" anh thì thầm qua tóc Sky, lần đầu tiên anh thốt ra những suy nghĩ vẫn luôn đeo bám mình. "Kẻ nào đã làm em tổn thương chứ?", anh nuốt nước mắt vào trong và tiếp tục nghĩ về câu hỏi khiến đầu óc anh quay cuồng, "Anh nên làm gì để giúp em đây?" anh thở ra bất lực và lặp lại câu hỏi trong tuyệt vọng, "Anh phải làm sao mới giúp em được đây Sky? ".

Buổi sáng hôm sau

Prapai thức dậy khi những tia sáng đầu tiên chiếu vào phòng. Mặc dù đã cố thức để chăm sóc Sky nhưng anh vẫn không chịu được mà thiếp đi trong hơn một giờ.

Lý do là vì anh đã biến mình thành vật trung gian giữa bác sĩ Ling và Sky - khi Sky biểu hiện rõ ràng rằng cậu bé không muốn bác sĩ Ling chạm vào cậu, giải pháp duy nhất của Prapai là anh sẽ trở thành vật kết nối giữa Sky và bác sĩ Ling, nếu làm vậy thì bác sĩ Ma cà rồng có thể truyền khả năng chữa bệnh thông qua Prapai đến Sky để chữa lành vết thương ở vai và đầu của cậu bé - anh đang rơi vào tình trạng cạn kiệt năng lượng, năng lượng mà anh cần để duy trì sức mạnh Ma cà rồng của mình.

Năm ngày chăm sóc Sky 24/7, lo lắng cho cậu bé trong khi phải kiểm soát mặt Alpha của mình, và dốc hết sức để chuyển hóa năng lượng từ một Ma cà rồng khác sang con người đã vắt kiệt sức lực của anh. Đấy là còn chưa kể đến khối lượng công việc chồng chất khi anh vắng mặt ở công ty.

Namtan có thể không phải là một Ma cà rồng, nhưng cô ấy cũng chẳng thua gì Ma cà rồng cả. Hẳn kiếp trước cô phải là một Người sói - sinh ra để tra tấn Ma cà rồng. Đó là lý giải duy nhất của Prapai về việc sao Namtan lại có thể ép anh làm việc đến vậy. Cô không cho phép anh nghỉ ngơi mà giao công việc cho anh với một nụ cười dịu dàng hoàn toàn đối lập với thái độ làm việc nghiêm ngặt của cô.

Prapai tự bật cười.

Tuy nhiên anh cũng thấy rất may mắn vì có một thư ký như Namtan. Cô là một người phụ nữ có năng lực, luôn hoàn hảo và không bao giờ mắc lỗi trong công việc, lại còn có thể thích nghi với những yêu cầu ngẫu hứng của anh một cách vô cùng hiệu quả.

Nếu không có cô, anh đã không thể rời công ty trong năm, à không, sáu ngày vừa qua như thế này.

Anh rõ ràng mắc nợ cô ấy.

Prapai quay đầu lại, đắm mình vài giây trong hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể khi nhìn Sky. Cậu bé đang thoải mái, không đau đớn, ngực cậu nhẹ nhàng phập phồng lên xuống theo từng hơi thở.

Suốt đêm qua và như mọi đêm khác, Sky đã quay lưng lại với Prapai, cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh, để rồi cuối cùng cậu bé lại quay lại chỗ anh, nằm gần anh nhưng không quá gần. Giờ đây họ chỉ cách nhau một bàn tay, đầu của Sky gần sát với vai anh.

Prapai quay về phía cậu, anh duỗi một tay ra, cẩn thận ôm lấy khuôn mặt Omega của mình và vuốt nhẹ ngón tay cái trên gò má cậu.

Anh ước rằng anh biết nên làm gì để có thể khiến Sky tin tưởng anh. Sky thích gì, Sky ghét gì. Cậu bé muốn đi đâu. Điều mà trái tim cậu bé luôn khao khát là gì.

Anh cũng ước rằng mình biết Sky thích làm gì vào buổi sáng. Điều gì sẽ khiến cậu bé vui vẻ đây. Anh phải nói gì để Sky biết được là anh yêu cậu nhỉ.

Prapai nhấc tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc Sky.

"Thật tốt vì em đã không còn nguy hiểm nữa." Anh nghĩ từ tận đáy lòng, không biết những lời này của anh là cho những ngày vừa qua hay cho quá khứ của cậu bé nữa, có lẽ ý anh là vế đằng sau.

Anh không biết mình sẽ ra sao nếu Sky không ở bên anh ngay lúc này.

Những ngày vừa qua càng khiến anh phải lòng cậu bé sâu đậm hơn, dù cho cậu có ở trong dáng vẻ mơ hồ, với đôi mắt như đang âm thầm cầu xin sự giúp đỡ. Hay những khoảnh khắc dịu dàng ngắn ngủi đều được Sky khắc ghi sâu đậm trong anh. Có một vài lần Sky còn như chấp nhận anh và đáp lại nhẹ nhàng với anh nữa.

Và có một lần duy nhất Sky nhìn anh sau cơn ác mộng khủng khiếp, nước mắt cậu bé tuôn rơi, cậu hỏi và cầu xin anh, "Làm ơn đừng đi mà." Rồi cậu bé hoàn toàn thả lỏng lúc nghe thấy anh đáp lại chân thành "Anh sẽ luôn ở bên cạnh em nhé."

Biểu cảm lúc đó của cậu vừa xoa dịu lại vừa làm tan nát trái tim anh.

Anh sẽ không bao giờ buông tay Sky, sẽ luôn bảo vệ cậu dù có cách cậu bao xa đi nữa. Không cần biết sẽ mất bao lâu để Sky mở lòng với anh, để cậu bé cho phép anh chăm sóc cậu.

2 giờ sau

Trái tim Prapai đau nhói.

Sky thức dậy cách đây chưa đầy 30 phút, cậu bé mở mắt nhìn Prapai một cái rồi nhắm mắt lại ngay lập tức trước khi quay người về phía bên kia.

Chẳng nói lời nào nhưng cả cơ thể cậu đã cho thấy cậu đang từ chối anh.

Prapai để cho Sky có không gian riêng sau khi chắc chắn rằng Omega của anh biết rằng những món ăn trên bàn từ tối hôm qua đã được anh dùng phép ngưng đọng thời gian để bảo quản.

Giờ đây họ đang ngồi bên bàn, câu thần chú được phá bỏ chỉ bằng một cái búng ngón tay từ Prapai vài phút trước.

Sky nhìn những món ăn đột ngột bốc khói bên cạnh một vài món ăn nguội một cách hoài nghi. Như thể cậu bé không biết về những khả năng vốn có của Ma cà rồng, bao gồm khả năng biến hình và làm ngưng đọng thời gian vậy.

Prapai đã phải kiềm lại để không nói với Sky rằng Ma cà rồng chỉ sử dụng sức mạnh này để bảo quản thức ăn hoặc đồ uống, và đã có luật cấm sử dụng phép thuật ngưng đọng thời gian trong sinh hoạt hằng ngày vì nó làm mất cân bằng thực tại; và thường dẫn đến những hậu quả không mong muốn và không lường trước được.

"Sky, em ổn chứ?" Prapai không nhịn được mà hỏi sau vài phút im lặng căng thẳng trong khi Omega của anh nhanh chóng ăn hết hộp này đến hộp khác.

Sky đặt thìa xuống, cậu bé nhìn lên nhưng không nhìn thẳng vào anh, "Anh vẫn định ở lại đây đấy à?" cậu bé hỏi với giọng lạnh lùng.

"Em không nên ở một mình cho đến khi kỳ nhạy cảm hoàn toàn qua đi." Cảm thấy Sky đảo mắt khó chịu anh liền nói thêm, "chỉ hai ngày nữa thôi."

Sky cầm chiếc dĩa bên cạnh một món nguội lên, và đâm nó vào cái bánh sô-cô-la mà Prapai đặc biệt yêu cầu nhà hàng làm.

Thế rồi họ lại rơi vào sự im lặng.

Ba giờ sau, điện thoại của Prapai thông báo tin nhắn mà anh vẫn luôn chờ đợi.

Trong vòng một giây, anh nhắn lại tin xác nhận rồi đứng lên khỏi chiếc bàn đã được lau sạch, bên cạnh là Sky đang ngồi trên ghế sopha, cậu bé cuốn mình trong một chiếc chăn và có một chồng manga bên cạnh.

"Sky", anh nhẹ nhàng nói, quỳ một gối để ngang tầm với Omega của mình, "bố của em đang ở đây. P'Joy sẽ dẫn ông ấy lên đây bây giờ."

Sky từ từ rời mắt khỏi cuốn manga đang đọc, cuối cùng bắt gặp ánh mắt của Prapai với biểu cảm cứng đờ, "Tại sao chứ?"

"Bố em lo lắng cho em." Prapai trả lời, anh không nói ra rằng vì anh cảm thấy Sky chỉ muốn ở một mình mà không muốn có tên Ma cà rồng nào trong phòng cậu cả - đó là lý do anh đã liên lạc với bố của Sky và nhờ ông đến. "Anh sẽ về công ty trong khi bố em ở đây, nhưng anh chỉ cách em một cuộc gọi thôi. Nếu em cần bất cứ thứ gì hãy gọi cho anh nhé." Anh gần như van nài khi nói những lời cuối cùng, sau đó chỉ vào mảnh giấy được cắt gọn gàng với số điện thoại của anh được ghi trên đó trên chiếc bàn thấp. Anh đã phải cố gắng hết sức để không vươn tay ra, để không xoa đầu Sky, để không hôn lên trán cậu. Anh muốn nói lời tạm biệt đàng hoàng, dẫu cho anh không muốn rời đi.

Chỉ vài giờ thôi anh cũng không muốn xa cậu bé, nhưng có lẽ đây là điều tốt nhất cho tinh thần Omega của anh bây giờ.

Đây là giải pháp duy nhất mà anh có thể nghĩ ra. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip