Chương 4: Cách mà tao thích cậu ấy
Kể từ ngày hôm đó, suốt 4 năm trời, cậu luôn nhìn thấy Thảo Phương luôn giữ món quà ấy bên mình. Nhất Hoàng suốt đường đi về lớp, cậu nghe Duy Minh kể, vô cùng ngạc nhiên và cũng hào hứng. Trong thoáng chốc, cậu có thể đảm bảo tình cảm của Thảo Phương không phải là một chiều.
"Tao hỏi thật nhé, suốt 10 năm trời như thế, mày không có một chút cảm nắng với nhỏ đó à?"
Nghe cậu bạn của mình hỏi như thế, Duy Minh đi chậm lại. Điều này, cậu không có nghĩ tới bao giờ.
"Không có." Trong phút chốc, cậu lưỡng lự trước câu hỏi này. Nhưng cũng nhanh trả lời.
"Thật không? Cách mày đối xử với nó như vừa đấm vừa xoa ấy, lúc thì lạnh lùng, lúc thì quan tâm người ta. Nhìn trap vãi ra!" Nhất Hoàng nói, môi cong lên một nụ cười.
"Mày cũng đừng có nghĩ là hành động của mày xuất phát từ lòng nhân ái nhé. Không có tình yêu như thế đâu."
Duy Minh ngẫm nghĩ lời bạn mình nói. Cậu biết Nhất Hoàng đang ám chỉ điều gì. Nhưng cậu cũng chỉ lơ đi, coi như không nghe thấy.
"Nè Hoàng, tao nói thẳng nhé!" Cậu quay sang nhìn Nhất Hoàng, ghé vào tai Nhất Hoàng :"Tao có người mình thích rồi."
"Vãiiii?!?!"
Tại thời điểm đó, tại một ghế đá ở sân trường, Thảo Phương và Thu Anh ngồi cùng nhau, Thu Anh ngồi dựa vào vai bạn mình, tận hưởng không khí trong lành. Này là tháng 11, thời tiết Sài Gòn cũng sắp se lạnh dần. Nhưng cô thích như vậy, cảm giác những cơn gió thổi qua người thật sự khiến người ta sảng khoái.
"Nè Thảo Phương, hộp bút của mày là thằng Minh tặng à?" Thu Anh tò mò hỏi.
Thảo Phương gật đầu. Cô cũng kể cho Thu Anh nghe mọi việc xảy ra vào ngày đó. Nghĩ lại, cứ như một giấc mơ vậy.
"Nè, tao thấy cứ kể tới thằng Minh, mắt mày sáng lên, cuồng quá không tốt đâu nha mày!" Thu Anh ngồi thẳng dậy, lay người bạn mình.
"Tao biết chứ. Nhưng Thu Anh nè, hồi đầu, tao không thích Duy Minh đâu."
"Thế sao giờ thích nó ghê vậy?" Thu Anh tò mò hỏi.
Hồi còn nhỏ, vì gia đình không có điều kiện kinh tế tốt, bố mẹ cô cứ đi làm suốt. Đa phần chỉ có thể ở nhà với bà và xoay quanh là giúp bà dọn nhà, cùng bà tập đọc và viết chữ. Thảo Phương hồi đó tự hỏi rằng tại sao những đứa trẻ khác lại có thể chơi đùa, đi chơi với bố mẹ, còn cô thì phải ở nhà. Mặc dù rất thương bà, nhưng cô vô cùng ganh tị với những bạn đồng trang lứa và tủi thân.
Hôm ấy là thứ bảy, cô được bà cho ra công viên gần nhà chơi, đó chỉ có một vài cái máy tập thể dục, ghế đá và một cái cầu tuột và một bãi cát nhỏ cho trẻ con nghịch. Thảo Phương chạy ra chơi cùng các bạn, trong đó có Duy Minh, một cậu nhóc thấp hơn cô, mũm mĩm và nổi bật là hai chiếc răng thỏ và làn da trắng vô cùng. Mọi người đang chơi cát vui vẻ, Duy Minh khoe với bạn bè mình về việc cậu sắp được bố mẹ dẫn đi nước ngoài chơi.
"Duy Minh sẽ đi đâu á?" Một cô bé tên Hồng Ánh lên tiếng hỏi.
"Đi Mỹ, bố tui bảo vậy, bố bảo sẽ dẫn tui đi Disneyland chơi." Duy Minh nở mũi tự hào.
"Có phải là cái lâu đài trong phim công chúa tui coi ở nhà không vậy?" Thành Nam ngồi kế bên Duy Minh, cậu bé quay đầu nhìn Duy Minh.
"Hình như là vậy ấy."
"Oaaaaa, tui cũng muốn thấy." Tất cả các bạn đồng loạt ồ lên, ai cũng tỏ vẻ hào hứng.
Chỉ riêng Thảo Phương, cô bé không nói gì, chỉ im lặng nghe đoạn nói chuyện của các bạn, trong lòng ghen tị. Sau chuyến đi chơi ấy, khi cô bé đi ra công viên chơi, luôn nghe Duy Minh khoe về chuyến đi chơi đó ra sao, cậu ta ăn gì, được bố mẹ mua những gì trong nhiều ngày liên tiếp như thể cậu bé không thể nói hết được. Từ đó, Thảo Phương không ra công viên chơi nữa.
Thu Anh nghe bạn mình kể, thấy đồng cảm với bạn mình. Cô choàng tay qua ôm Thảo Phương.
"Tội nghiệp bạn tôi đã rơi vào lưới tình với thằng nhóc nói nhiều mà còn nói dai đó. Chẳng tinh tế gì hết."
Thảo Phương bật cười, xua tay ý bảo không phải :"Trẻ con mà, lúc đó tao với Minh còn nhỏ, chả biết đâu."
"Ủa mà tụi mày chung lớp với nhau luôn đúng không?" Thu Anh hỏi.
"Ừ."
"Thế có ngồi chung không?"
"Có tiết vẽ thôi."
"Thế lúc đó mày ghét nó như thế, ngồi chung với nó có thấy khó chịu không?"
"Không hẳn, hồi đó Duy Minh vẽ xấu lắm, thậm chí còn nói với cô là không thích tao vì tao vẽ đẹp với cao hơn nó mà. Cho nên tao cũng rất hả hê."
Thu Anh: "..."
Thảo Phương bỗng cười mỉm, cô nhìn lên trời, bầu trời trong xanh, những đám mây cứ lười biếng mà lướt thướt. Nhìn những đám mây, cô lại tưởng tượng thấy những quả dâu, cô nhớ đến ngày mà Duy Minh đưa cho cô hộp sữa dâu cũng những viên kẹo sữa nhỏ, lòng cô miên man, đôi mắt sâu thẳm nhìn bầu trời như thể chìm trong những ngày tháng đó.
"Nè sao im lặng vậy?" Thu Anh thấy lạ, bèn lay lay cô.
"Thu Anh nè, tao biết trong mắt nhiều đứa, tao là cái đuôi của Minh, chỉ biết chạy theo thôi. Nhưng mà, suốt những năm tháng qua hai đứa cùng nhau lớn lên, Duy Minh ngày càng trở nên nổi trội."
"Ừm." Thu Anh gật đầu lắng nghe.
"Mặc dù cậu ấy bảo không thích tao, nhưng vẫn luôn nhường nhịn và tôn trọng tao, đối xử với tao rất tốt, cậu ấy không đẩy tao ra, mà chấp nhận tao như một người bạn. Ở bên cạnh cậu ấy, tao thấy rất vui." Thảo Phương nói tiếp.
"Gớm, tao không thích nha, nếu không thích người ta thì nói rõ, cư xử rạch ròi lên, chứ nó đang gieo rắc hy vọng cho mày." Thu Anh thẳng thắn bày tỏ quan điểm của mình.
Thảo Phương gật đầu đồng tình :"Minh có chứ, Minh đã nói với tao rất nhiều lần, nhưng mà tao là người chấp nhận việc này mà. Với lại, đem lòng yêu thích một người giỏi giang như cậu ấy, thật sự rất xứng đáng."
"Nhưng chẳng lẽ mày thích nó cả đời?"
"Không nhất thiết là phải cả đời, với lại nếu cậu ấy có người yêu, tao vẫn vui vẻ chấp nhận từ bỏ và ngưỡng mộ mà."
Thu Anh nghe vậy, liền thấy vô cùng cảm kích: "Ôi, ai mà có mày là người iu, người đó phước số lắm ó~"
Tiếng chuông reo lên, sân trường dần trở nên thưa thớt, mọi người quay lại lớp cho tiết học sau. Tiết tiếp theo sẽ là tiết toán.
Lớp mà Duy Minh và Thảo Phương học là lớp 10A3, lớp có thành tích khá nổi bật trong khối. Giáo viên nào dạy lớp 10A3 luôn thấy rất nhàn nhã vì học sinh hiểu bài rất nhanh và nên bài giảng luôn kết thúc sớm. Tuy nhiên, đa số các bạn trong lớp đều không thích học toán vì thầy Tuyên dạy toán vô cùng nghiêm khắc, đặc biệt cái là thầy nói tiếng miền Trung nên hầu hết không ai hiểu bài.
Một tiết toán trôi qua trong trạng thái như thời gian đứng yên, chỉ có những tiếng bút viết, thước kẻ và giọng nói của thầy Tuyên cất lên vô cùng say sưa. Mọi người như chết lặng vì không một tiếng nói chuyện nào vang lên, ai cũng trong trạng thái uể oải và buồn ngủ.
Chỉ riêng ở một góc lớp gần cửa sổ, hai người bạn cùng tiến chăm chú nghe giảng. Duy Minh thật sự thích môn toán, cậu mặc kệ ai nói gì về thầy hay ai ghét toán, chứ riêng cậu vẫn mãi một tình yêu với em yêu của cậu. Cậu nghe thầy giảng, rồi ghi chép cẩn thận. Thảo Phương thì khác, cô không thích học toán, nhưng vì sự nghiệp tương lai, cô phải bắt buộc hiểu cho bằng được, khó quá thì cứ công thức mà làm.
Duy Minh ngồi kế bên, cậu không mang bút đỏ, liền vơ đại bút đỏ của Thảo Phương. Cậu không mang thước kẻ, cũng nhanh chóng lấy thước của cô mà dùng. Rồi bút xoá, bút chì, Duy Minh như một thói quen lấy từ trong hộp bút của cô mà dùng.
"Minh ơi, dùng xong nhớ cất vào hộp bút cho tớ nha." Thảo Phương nói nhỏ.
Duy Minh nghe xong gật đầu, giơ ngón cái đồng ý. Dù thế, sau khi hai tiết toán trôi qua, chuông reo hết giờ, trên bàn hai người toàn là bút thước lộn xộn. Duy Minh viết bài xong, gập vở lại rồi vươn vai thở dài, cậu quay sang phía Thảo Phương.
"Cảm ơn Phương nha." Cậu cười với cô, liền gom bút thước đang nằm bày bừa lên bàn rồi bỏ vào hộp bút cho cô, xong khoá dây kéo lại.
"Giờ đi về thôi. Nhanh nhanh còn đi ngủ trưa." Duy Minh nói với Thảo Phương. Cậu nhanh chóng cất tập sách vào hộp bàn, rồi mặc chiếc áo khoác hơi rộng thùng thình, đứng lên chờ cô dọn đồ, rồi cả hai cùng nhau đi về.
Sân trường lúc 11 giờ trưa vắng tanh. Sân trường chỉ thưa thớt một vài học sinh không bán trú đang chuẩn bị ra về, khu nhà ăn thì đông đúc tấp nập, ai cũng cố gắng ăn thật nhanh rồi vô phòng ngủ hưởng máy lạnh.
Thảo Phương lúc này đang đứng ở cổng trường với Duy Minh chờ bố cậu đến đón. Thời tiết nắng gắt, rất chi là nóng bức và ngột ngạt. Thảo Phương cảm nhận được mặt cô bắt đầu đỏ lên và nóng bừng, may thay là có đeo khẩu trang. Nếu crush của cô nhìn thấy cảnh này, chắc chắn cậu ấy sẽ cười phá lên.
Duy Minh đứng kiểm tra đồng hồ, đã hơn 20 phút trôi qua, hôm nay bố cậu chậm hơn mọi ngày, chắc lại nấu đồ ăn trưa cho mẹ đây mà. Cậu cũng thấy nóng. Trên trán một vài giọt mồ hôi lấm tấm, nhìn sang Phương, trông cô hơi mệt, ánh mắt rũ xuống.
"Đứng đây chờ tớ một chút." Duy Minh lên tiếng rồi chạy đi.
Thảo Phương gật đầu đứng đó, cô đi vào bóng râm một tán cây nhỏ rồi đứng dựa vào tường. Một lúc sau, thấy Minh quay lại, trên tay cầm hai ly nước.
"Uống đi." Minh đưa cho Phương một ly nước.
Cô ngước lên nhìn cậu. Thân ảnh cao ráo, đứng trước mặt cô, che khuất đi ánh mặt trời chói loá. Cô nhìn ly nước, là trà sữa dâu.
"Tớ..." Thảo Phương ngập ngừng.
"Không sao, uống đi, tớ khát quá đi mua nước, quà khuyến mãi mua 1 tặng 1 đấy." Duy Minh cầm ly nước dúi vào tay cô. Xong cậu liền châm ống hút vào ly trà đào của mình, hút một hơi.
"Vậy thì tớ xin." Thảo Phương nghe vậy, thì liền cười tươi nhận trà sữa từ tay cậu. Cô cũng hút một hơi. Vẻ mặt tươi tắn trở lại.
"Ngon quá đi, mlem mlemmmm." Cô quay sang nhìn Minh, vui vẻ nói.
"Mà có thật là khuyến mãi thật không vậy? Nếu không phải tớ trả tiền..." Thảo Phương hỏi lại lần nữa, ánh mắt đa nghi.
"Trời ạ, tớ lừa cậu làm gì." Minh trả lời, vẻ mặt vô cùng chân thật: "Mà cho dù không phải đi chăng nữa, thì cậu đừng bận tâm quá. Coi như cảm ơn vì đã cho tớ xài ké dụng cụ học tập từ đầu năm tới giờ."
Duy Minh cười, đuôi mắt cong lên, hàng mi cong dài của cậu khẽ lay nhẹ. Thảo Phương nghe vậy, liền nổi hứng chọc cậu.
"Vậy giờ mỗi tháng cậu trả tiền mượn đồ tớ là một ly trà sữa nhá. Từ giờ tớ sẽ tính phí. Hehehehehe..."
"OK con dê. Cho cậu tuỳ chọn loại trà sữa muốn uống." Minh nghe vậy liền gật đầu đồng ý. Cậu nhớ là cậu đã dùng ké bút thước của cô từ hồi cấp 2 tới giờ rồi, lâu lâu cậu còn vơ nhầm bút của Phương, cô còn không tính toán thì thôi thì một hay hai ly trà sữa đều có đáng gì.
Cả hai đứng dưới tán cây, một trai một gái. Một lúc sau, một chiếc xe Audi màu đen xuất hiện, bố Đăng kéo cửa xe xuống ra hiệu hai người lên xe.
Buổi trưa hôm nay trôi qua là Duy Minh về nhà đã lập tức lăn ra giường ngủ một giấc dài, còn Thảo Phương thì mới đặt chân vô nhà thì đầu cô ong ong, mắt nhìn mọi thứ trông mờ mờ. Lâu rồi phải đứng dưới nắng lâu như vậy nên Phương bị say nắng, rốt cuộc là đành nghỉ buổi chiều ở nhà do bị cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip