6
"thiệt luôn đó hả hyung?" mặt jimin ngây ra ngay khi seokjin vừa rời đi. cậu lấy tiền từ bạn nữ phía bên kia quầy order và cho vào máy thu ngân.
"đó là ý của em cơ mà!" yoongi bắt bẻ jimin, tay anh thì đẩy cốc cafe trên quầy về phía vị khách phía trước mình. "cafe của ngài đây. chúc ngài có một ngày tốt lành nhé."
người đàn ông kia nhìn yoongi rồi lại nhìn qua jimin như thể cả hai có vấn đề về thần kinh vậy. và rồi ông ta rời đi cùng cốc cafe của mình.
"em đã nói rằng không em hề nghiêm túc!" jimin bỏ thêm tiền vào máy thu ngân.
"sao cũng được." yoongi rên rỉ rồi chuẩn bị làm một đơn mới. "chúng ta không thể nói về nó ngay lúc này jimin à."
yoongi thấy được sự gắt gỏng của jimin nhưng may mắn rằng cậu cũng đã thỏa hiệp. và rồi, cả hai trở về với công việc của mình.
phải đến tận hai tiếng sau thì quán cafe mới ít người hơn và cuối cùng cả hai cũng có thể nghỉ ngơi được một chút. chỉ có một vài người đang ở quán và họ đều đang chú tâm vào việc của mình. mười lăm phút sau đó, vẫn chẳng có thêm vị khách nào khác đến cả. yoongi thở dài.
"tại sao em không nói với anh là em biết rồi?"
"vì em muốn thấy gương mặt khi sợ hãi của anh sẽ ra sao khi anh nhận ra điều đó." jimin cười rạng rỡ.
"cái thằng nhóc này."
"dù vậy, mấy việc đó là sao? anh hành động rất kì lạ trước mặt seokjin hyung và anh ấy đã thấy điều đó." jimin nhướng mày nhìn yoongi.
đôi khi, anh cảm thấy như jimin mới là người anh lớn trong mối quan hệ này. và yoongi không hề muốn nghĩ đến việc mấy hành động đó khiến anh trông ra sao.
"anh ấy thích anh."
jimin khựng lại ngay khi yoongi thốt ra điều đó. rồi cậu lên tiếng. "anh ấy đã nói-"
"là với august, không phải anh."
"ồ."
"rồi," yoongi hít một hơi thật sâu. "anh sợ, được chưa? anh đã rất hoảng loạn khi thấy seokjin vì anh không biết nói cái gì, hay làm sao để nói với anh ấy rằng anh là august sau mọi chuyện. vì khi anh tỏ tình thành công và hẹn hò với anh ấy, sớm hay muộn thì anh cũng sẽ phải nói cho anh ấy biết về august. và sẽ tốt hơn nếu nói chuyện đó sớm vì sẽ ra sao nếu anh ấy còn giận dữ hơn sau đó, rồi anh ấy còn-"
"yoongi hyung." jimin ngắt lời yoongi để tránh việc anh nói rằng những điều tệ hơn. cậu nhẹ nhàng đặt tay lên vai của yoongi, ghìm và giữ nó xuống một chút để khiến người anh của mình bình tĩnh lại. "không có ai đuổi theo anh cả. chậm lại một chút và hít thở nào hyung."
yoongi gật đầu và thở chậm rãi.
"tốt lắm." jimin nói. "và bây giờ nói cho em nghe, anh sợ cái gì mới được?"
"phản ứng của anh ấy." yoongi cắn môi dưới. "anh đã đến chỗ anh ấy dưới hình dạng của august nhiều tuần rồi. anh ấy kể với anh rất nhiều điều jimin à. nhưng điều mà anh, yoongi, không phải đối tượng để nghe chúng. anh cảm thấy mình như tội đồ khi mà anh biết mọi thứ như thế này. và seokjin sẽ không thích nó chút nào đâu."
"hyung, em không chắc anh ấy sẽ vậy. nhưng chúng ta đang nói về seokjin hyung, anh ấy sẽ không giận anh quá lâu được." jimin cam đoan về seokjin. "anh ấy rất quý anh hyung à."
"đúng nhưng mà-"
yoongi dừng lại khi có một cặp đôi bước vào. cả hai im lặng để làm việc. và đến khi cặp đôi rời đi, họ trở lại với cuộc đối thoại. lần này jimin đã lên tiếng trước.
"hyung..." cậu ấy nói và trông còn có chút hối lỗi. "em xin lỗi vì đã gây áp lực cho anh vì những thứ về seokjin hyung. em không nên làm như thế."
yoongi cau mày, tỏ vẻ không đồng tình và lắc đầu. "jiminie, đây không phải lỗi của em. em chỉ cố gắng để động viên anh thôi và quyết định cuối cùng là của anh mà."
"nhưng mà hyung, đó vẫn-"
"không nhưng nhị gì cả. đừng xin lỗi vì bất cứ điều gì, được chứ?"
jimin ngập ngừng một lúc, nhưng rồi cũng gật đầu. "vâng ạ..."
yoongi mệt mỏi thở dài, dựa lưng phía quầy. hai tay anh khoanh lại trước ngực và đôi mắt nhìn lên trần nhà.
"anh chỉ muốn được gần anh ấy hơn một chút em à. nhưng thay vì hành động như một con người, một người bình thường, anh lại biến thành một con mèo và kết bạn với anh ấy như thế. anh thật sự là một thằng ngu ngốc, nhỉ?"
jimin khịt mũi.
"anh đã nghĩ rằng điều này sẽ giúp anh có thêm động lực để đến gần anh ấy hơn, khi mà anh là chính mình sau này. anh thậm chí không có ý định làm nó trong một thời dài nhưng-" yoongi chế giễu bản thân, không còn khoanh tay nữa. anh bắt đầu nghịch những ngón tay mình. "anh không thể dừng lại. seokjin, anh ấy quá là... dịu dàng và xinh đẹp. anh ấy khiến anh cảm thấy gì đó."
máu dồn lên đôi má của yoongi khiến chúng ửng hồng ngay khi lời thừa nhận được nói ra, nhưng anh mặc kệ nó và tiếp tục.
"và anh không sợ chúng. nó chỉ là... dễ dàng hơn. chỉ cần biến thành mèo và đi đến đó, để rồi yên vị trong vòng tay ấm áp của anh ấy như thế. chẳng cần phải nói hay hỏi điều gì. thậm chí lúc anh nhận ra rằng anh phải dừng lại từ ban đầu, anh không thể buông bỏ được cái cảm giác đó." yoongi lại cắn môi dưới của mình. "anh ấy là seokjin hyung đấy, dù anh ấy có quý anh thế nào, thì cơ bản là anh đã xâm phạm đến sự riêng tư của anh ấy. và anh còn giả vờ là một người- hay một thứ gì khác khi anh ở cùng anh ấy vì lí do ích kỷ của mình. anh ấy sẽ ghét anh mất."
"hyung, không mà, đừng nói như thế."
"đó là sự thật. anh sẽ đánh mất anh ấy, thậm chí là trước khi anh có cơ hội có được anh ấy jimin à."
jimin vừa hé miệng để trả lời thì cậu bị cắt ngang bởi một khách hàng mới. yoongi chớp chớp đôi mắt khi anh nhận ra trên đôi mắt của mình có những giọt nước không mong muốn, và rồi anh giúp jimin.
sau vài phút, vị khách rời đi và jimin lên tiếng. "em không muốn thô lỗ đâu nhưng hyung, anh đã có cơ hội đấy."
yoongi cười khúc khích dù không thấy nó buồn cười. anh không thể phủ nhận điều đó. "anh đoán là em đúng đấy."
"anh chỉ cần nói với anh ấy. seokjin hyung chắc chắn sẽ buồn nhưng sẽ không ghét anh. hãy thành thật và cho anh ấy thời gian để tiếp nhận mọi thứ."
yoongi đưa một tay vuốt tóc của mình và hít một hơi. "anh biết và anh sẽ nói chuyện với anh ấy. mặc dù anh vẫn đang phải chuẩn bị tinh thần của mình cho việc đó."
jimin vòng một tay qua vai của yoongi để kéo người anh này lại gần và ôm một cái. "hyung, anh có sự ủng hộ vô điều kiện của em! anh muốn ra ngoài cùng em với tae tối nay không? để đầu óc của anh thư giãn một chút trước khi anh tìm cách giải quyết những thứ này, được chứ?"
yoongi không phải nghĩ quá nhiều về nó, để bộ não của mình nghỉ ngơi một lúc chính xác là những gì anh cần lúc này. anh ôm lại jimin, vỗ vai cậu vài cái trước khi họ tách ra.
"nghe hay đấy. cảm ơn em jimin à."
"em sẽ làm bất cứ thứ gì cho người anh đại ngốc của mình!"
"à, đúng rồi," yoongi tặc lưỡi. "anh mày vừa nghĩ là mày quá tốt với anh đấy."
jimin bật cười vang lên. có lẽ tất cả khách hàng đều nghe được âm thanh tích cực này, nhưng yoongi không chắc rằng họ có đang thấy khó chịu bởi nó hay không.
vào đêm hôm đó, khi yoongi đã trở về nhà sau bữa tối cùng taehyung và jimin với đầu óc đã thư giãn và thông suốt hơn, anh đã đưa ra một quyết định.
"august" sẽ đến gặp seokjin một lần nữa.
chỉ một mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip