Chương 22: Chiếc nhẫn kim cương (3)

    

       Ký túc xá phòng 508.

Tấm rèm màu trắng bay bay theo gió.

Hai người đều ngồi bên cạnh bàn, Tiểu Vân chống cằm, không biết đang suy nghĩ điều gì, Kha Mộng Kì cầm một quyển sách, rất lâu rồi mà vẫn chưa lật một trang.

Hai người, mỗi người đều mang những tâm sự riêng trong lòng.

Hồi lâu, dường như Tiểu Vân đợi lâu đến mức bực bội, đứng lên đi đến bên cửa sổ, vén rèm mở cửa sổ ra.

Trời ơi, không biết từ bao giờ bên ngoài đã biến thành một biển hoa hồng.

Trên không trung là vô vàn những quả bóng bay đủ màu sắc.

Quảng trường phun nước ở phía đối diện chật kín người, ai ai cũng đều tấm tắc, hoan hô.

Chính giữa quảng trường phun nước là hoa hồng, những bông hồng tươi thắm khiến ai cũng cảm động.

"Kì, cậu mau ra xem bên ngoài kìa!". Tiểu Vân gọi to.

"Có cái gì hay chứ?". Kha Mộng Kì chậm rãi trả lời.

"Hoa hồng đẹp quá đi thôi, chắc phải đến chín trăm chín mươi chín đóa hồng. Lãng mạn chết đi được! Không biết có phải hôm nay có người tổ chức hôn lễ trong trường không nữa?". Tiểu Vân phát huy hết sức tưởng tượng phong phú của mình.

"Nói linh tinh, làm gì có ai lại tổ chức hôn lễ trong trường chứ!" Kha Mộng Kì vẫn chăm chú nhìn vào cuốn sách đang cầm trên tay, không buồn ngẩng đầu lên.

"A!". Tiểu Vân đột nhiên hét thất thanh.

"Tiểu Vân, hôm nay cậu sao vậy, làm gì mà ngạc nhiên lắm thế? Có phải muốn mình sợ đến bị bệnh tim mới chịu thôi không?".

"Cậu cứ ra đây nhìn là biết, có liên quan đến cậu đấy! Cảm động quá!" Tiểu Vân đi thẳng đến đẩy Kha Mộng Kì đến bên cửa sổ.

Kha Mộng Kì đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, đờ người ra.

Những bông hoa hồng kết thành dòng chữ rất đẹp. "Kì, chúc mừng sinh nhật"!

Mấy chữ "Chúc mừng sinh nhật" đập vào mắt khiến cô rất khó chịu, cô cũng không nhớ nổi đã bao lâu rồi chưa tổ chức sinh nhật.

Lúc cô tám tuổi, bố vì đi mua quà sinh nhật cho cô mà bị tai nạn.

Kể từ khi đó, cô không còn bố, cũng không có quyền tổ chức sinh nhật.

Ngày sinh nhật của cô chính là ngày giỗ bố.

Mẹ cô không muốn nhắc đến, cô cũng không dám nhắc.

Nước mắt cứ thế tuôn rơi trên gương mặt thanh tú của cô.

"Mừng ngày sinh nhật của em, mừng ngày sinh nhật dễ thương, mừng ngày đón em ra đời, Happy birthday to you!".

Tiếng hát trong vắt cất lên giữa quảng trường.

"Kì, hôm nay em mười tám tuổi rồi, chúc tuổi thanh xuân của em càng ngày càng rực rỡ!"

"Kì, bất kể có chuyện gì không vui, em hãy quên đi được không? Từ hôm nay trở đi, hãy nở nụ cười rạng rỡ nhất!".

"Kì, chín trăm chín mươi chín đóa hồng thay cho tấm lòng của anh đối với em, anh sẽ đợi em, đợi cho đến khi em chấp nhận anh".

...

Trên giảng đường lớn đối diện chầm chậm thả xuống từng bức, từng bức tranh chữ.

Chữ trắng trên nền đỏ, chữ nào chữ nấy đều rất rõ ràng.

Kha Mộng Kì như đang nằm mơ.

Đã mười năm rồi, cô không biết thế nào là tổ chức sinh nhật.

Hôm nay, cô mới phát hiện ra bản thân cũng hy vọng có người nhớ đến ngày sinh của mình.

Cô cũng cô đơn, cũng cần có người chúc phúc.

Cô hy vọng hơn mười năm trước khi cô sinh ra có người mỉm cười cầu chúc cho cô.

Chiếc xe màu xanh quen thuộc đi ra từ giữa biển hoa hồng, tiến thẳng đến trước cổng ký túc xá Phương Uyển.

Một bóng người màu trắng từ trên xe bước xuống.

Phương Văn Húc mặc một bộ vest màu trắng, trông rất đẹp trai, phong độ.

Trên tay anh cầm một bó hồng tuyệt đẹp, nở nụ cười hút hồn.

"Oa, hôm nay nhìn Húc tiền bối đẹp trai quá, ăn mặc như một bạch mã hoàng tử thực sự!". Tiểu Vân không kìm được sự hưng phấn trong lòng. Cho dù màn tỏ tình này không phải dành cho cô, nhưng được nhìn thấy cảnh tượng này Tiểu Vân đã rất hạnh phúc rồi.

Cũng thời gian này, cả ký túc Phương Uyển như bị nổ tung.

Lần này, cái tên mà các nữ sinh hò hét cuồng nhiệt đã chuyển thành Phương Văn Húc.

Kha Mộng Kì lại nhớ đến cảnh Trình Vũ Kiệt đưa cô đến ký túc vào ngày đầu tiên đến trường Khải Thịnh. Lúc đó tuy cảm thấy giọng nói cậu ta lạnh lùng, nhưng con người lại rất nhiệt tình, còn chủ động giúp cô xách hành lý.

Lúc đó, cái tên mà đám nữ sinh hét gọi là Trình Vũ Kiệt.

Khóe miệng Kha Mộng Kì khẽ hiện lên một nụ cười chua chát.

Kiệt, tại sao người biết ngày sinh nhật của mình không phải là cậu?

Sao người ôm bó hồng kia không phải là cậu?

"Kha Mộng Kì, anh yêu em!". Không biết từ lúc nào, trong tay Phương Văn Húc đã có một chiếc micro, anh nói rành rọt từng từ từng từ một.

Âm thanh truyền đi rất xa, tất cả mọi người trong trường đều có thể nghe thấy.

Tỏ tình ở nơi công cộng cần dũng khí rất lớn, Phương Văn Húc đã phải hạ quyết tâm mới có thể làm được.

Tất cả nữ sinh đều ngây ra nhìn, nhưng phần nhiều là thất vọng.

Trước đây họ nghĩ Lâm Phương Phi chia tay với Phương Văn Húc thì họ sẽ có cơ hội, không ngờ, hy vọng đã nhanh chóng tan biến như bong bóng.

Những tiếng hoan hô đã biến thành tiếng thở dài ngao ngán, dường như mỗi nữ sinh bên cửa sổ đều cúi đầu rầu rĩ.

Tiểu Vân đứng bên cửa sổ ngóng nhìn, hình như đang tìm kiếm người nào đó. Tìm hồi lâu mà vẫn chưa thấy, trong lòng bắt đầu nghi ngờ, chẳng phải Kiệt đã nói hôm nay sẽ đến xin lỗi Kì sao, sao vẫn chưa xuất hiện? Cầu trời phù hộ, Kì chớ đi cùng Húc tiền bối!

Tiểu Vân quay sang liếc nhìn vẻ mặt Kha Mộng Kì, thấy Kì không vui, cũng không kinh ngạc...

"Cốc cốc cốc...". có người đang gõ cửa phòng 508.

Lẽ nào là bọn Trương Mạc, cậu ấy không mang theo chìa khóa ư?

Kha Mộng Kì chạy ra mở cửa.

Khuôn mặt của một cô gái lạ.

"Chào chị, xin hỏi chị có phải là Kha Mộng Kì không ạ?". Cô gái lạ tươi cười.

Kha Mộng Kì gật đầu.

"Đây là quà của một anh nhờ em mang đến cho chị". Cô gái lạ vừa nói, vừa chuyển cho Kha Mộng Kì một cái hộp rất đẹp.

Kha Mộng Kì nhận lấy rồi nói "Cảm ơn".

"Oa, là quà sinh nhật ư? Mau mở ra xem xem là cái gì!". Tiểu Vân vội chạy qua.

Kha Mộng Kì dùng đôi tay đang run của mình mở chú bướm trên hộp ra, đây là món quà sinh nhật đầu tiên cô nhận được trong mười năm qua, nên vô cùng căng thẳng.

Là một chiếc váy búp bê màu hồng nhạt!

"Ôi, chiếc váy đẹp quá!". Hai mắt Tiểu Vân sáng bừng.

"Mau mặc cho mình xem nào!". Tiểu Vân vội vàng nói.

Kha Mộng Kì hơi do dự.

"Hôm nay là sinh nhật cậu, cậu nên ăn mặc trang điểm thật đẹp mới đúng chứ!". Tiểu Vân khích lệ Kì.

Lúc này, Kha Mộng Kì mới gật đầu, nhẹ nhàng mở chiếc váy ra.

Một tờ giấy bay ra rơi trên mặt đất.

Kha Mộng Kì nhặt lên, chỉ thấy trên đó viết:

"Kì, em chính là công chúa của anh.

Hy vọng em sẽ thích chiếc váy này.

P/S: Hôm nay đến nhà anh được không? Bố mẹ anh đều không có nhà, anh đã chuẩn bị sẵn tiệc sinh nhật cho em rồi.

Chân thành mời em đến nhà anh, rất mong được cùng em đón sinh nhật.

Người yêu em, Húc".

"Ai tặng cậu váy vậy?". Tiểu Vân dường như đang ôm một hy vọng nào đó.

"Còn phải hỏi sao?".

"Là Kiệt hay là Húc tiền bối?".

"Kiệt?". Kha Mộng Kì cười nhạt, "Cậu ấy biết sinh nhật của mình sao? Ngay đến việc cơ bản nhất là tin tưởng mà cậu ấy còn không làm được!".

Một tác gia mà Kha Mộng Kì thích đã từng nói, nếu trong tình yêu không còn sự tin tưởng, thì không còn gì phải vương vấn nữa.

Kha Mộng Kì đã hạ quyết tâm, phải quên sạch quá khứ làm lại từ đầu.

Cô không còn do dự, mặc chiếc váy búp bê màu hồng nhạt lên người.

Đi đôi giày cao gót màu trắng.

Kha Mộng Kì bỗng biến thành nàng công chúa trong cổ tích, cao quý, trang nhã.

Tiểu Vân không còn thời gian để khen ngợi vẻ đẹp của Kha Mộng Kì nữa. Cô đang lo lắng không biết Kiệt có đến không, lo lắng Kiệt đến muộn thì Kha Mộng Kì sẽ đi cùng Húc tiền bối mất.

Vào thời khắc quan trọng thế này, điện thoại của Kha Mộng Kì reo lên!

Lúc này, một hòn đá tảng đang rơi trong lòng của Tiểu Vân. Kiệt, cuối cùng cậu đã đến rồi!

"Ừ".

"Được".

"Em sẽ xuống ngay".

Tiểu Vân chỉ nghe thấy mấy câu trả lời ngắn gọn của Kha Mộng Kì, sương mù bao phủ trong đầu hỏi: "Cậu đi đâu thế?".

"Hẹn hò!". Nụ cười của Kha Mộng Kì rất ngọt ngào.

"Với ai?".

"Húc".

"Cái gì?". Tia hy vọng cuối cùng của Tiểu Vân vụt tắt.

Chiếc váy búp bê màu hồng nhạt khiến cho làn da trắng ngà của Mộng Kì trở nên hồng hào và sáng hơn.

Chiếc thắt lưng bằng lụa ở eo bay bay theo gió.

Nụ cười của cô ấy thật ngọt ngào.

Phương Văn Húc vừa nhìn thấy đã ngất ngây.

Anh lịch sự chìa tay ra, mời Kha Mộng Kì lên xe.

Kha Mộng Kì đặt tay lên tay Húc, ngồi lên chiếc xe màu xanh.

Một bóng người cao lớn, lạc lõng đang đứng tự vào gốc cây đằng xa.

Mắt dõi theo chiếc xe con mỗi lúc một chạy xa hơn, nỗi đau thương trong ánh mắt cậu càng sâu đậm.

Kì mặc chiếc váy búp bê màu hồng và Húc mặc bộ vest màu trắng, thật đẹp đôi làm sao!

Hơn thế, Húc còn là bạch mã hoàng tử cao quý, có xe xịn, có thể tặng bao nhiêu hoa hồng cho cô ấy.

Còn mình thì sao? Vừa mới ký hợp đồng với Bách Tín! Công ty quy định không cho ca sĩ yêu đương, kết quả lại lộ ra tin tức đang hẹn hò với Lâm Phương Phi. Lúc đó nhất thời tức giận, cho rằng người tiết lộ là Kha Mộng Kì, vì vậy mới cáu với cô ấy.

Sau đó, cô bạn Tiểu Vân đã đến tìm cậu, nói với cậu rằng gần đây tâm trạng Kì không được tốt, Kì đã từng vì cậu mà đi làm thêm ở quán bar, còn đi cổ vũ cậu tham gia cuộc thi "Super Boy", đi kêu gọi mọi người ủng hộ cậu...

Kì đã vì cậu mà làm nhiều chuyện như vậy mà cậu không hề hay biết.

Nói một cách chính xác là cậu đã quen với sự hy sinh vô điều kiện của Kì.

Nhưng, khi cậu tỉnh ngộ, biết được trong lòng cậu Kì đã chiếm một vị trí không gì có thể thay thế được, biết là cậu đã hiểu lầm Kì, muốn nói lời xin lỗi với Kì thì mọi thứ đã quá muộn.

Cậu cứ đứng đấy nhìn Kì bị người khác đưa đi mất.

Bịch, Kiệt nắm chặt tay, đấm mạnh vào thân cây.

Máu tươi theo thân cây chảy xuống, từng giọt, từng giọt, đỏ như những bông hoa hồng trên quảng trường.

Cậu không cảm thấy đau đớn, chỉ thấy trái tim đang rỉ máu.

Cậu vẫn mất đi người con gái ấy...

Tuy trong cuộc thi "Super Boy" cậu đã chiến thắng Phương Văn Húc, nhưng trên chiến trường tình yêu, cậu đã thua Phương Văn Húc.

Trận này, cậu thua rất thảm hại.

Cậu chán chường gục đầu, quỳ xuống, dùng cánh tay bị thương ôm lấy toàn thân.

Mỗi khi buồn cậu đều ôm người như vậy, để mang hơi ấm đến cho cơ thể.

Cậu nhớ đến cái đêm hôm cậu và Kha Mộng Kì cùng nhau ngắm mặt trời mọc bên bờ biển, đêm đó là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất mà cậu không bao giờ quên được.

Hai người ôm nhau thật chặt, thật ấm áp.

Thời gian tươi đẹp lẽ nào chỉ có thể tồn tại trong ký ức?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip