15. Món quà

Bình minh.

Sesshoumaru mở mắt, thấy mình vẫn đang nằm trên giường một mình. Jidaiichi đã không quay lại, khiến anh tự hỏi hắn đã ở đâu suốt đêm. Tất nhiên hắn sẽ không ngủ tại bất cứ lều nào khác xung quanh, để cho kẻ khác thấy bằng chứng của một sự bất hòa và anh là kẻ đã chiếm dụng nơi đáng ra thuộc về hắn. Mùi hương nhạt nhòa, anh cảm thấy có chút khó chịu. Uể oải với lấy áo, anh trở về lều riêng của mình.

..
.

Ryanji chải tóc và thay trang phục tươm tất cho anh xong, bữa sáng cũng được dọn lên. Ngồi xuống trước bàn và hít nhẹ một hơi, mùi súp khoai dìu dịu khiến anh cảm thấy hài lòng với những món ăn được chế biến cẩn thận theo sở thích. Cầm đôi đũa lên, anh gắp một miếng cá nướng có lớp da dòn dòn.

"Thưa ngài, tổng chỉ huy mời ngài đến dùng bữa sáng."

Người lính quỳ trên một chân trước cửa lều cúi đầu thông báo. Anh khựng lại khi sắp đưa miếng cá vào miệng, khẽ cau mày vì bị gọi bất ngờ. Hẳn là Jidaiichi muốn quan sát thái độ của anh sau sự kiện đêm qua, và hắn đã không chờ được khi vừa mới trở lại khu vực cắm trại. Đặt lại chén đũa vào khay cho người hầu dọn đi, anh lẳng lặng đứng lên, chuẩn bị qua lều chính.

..
.

Jidaiichi hướng về anh với ánh nhìn trầm tư ngay từ khi anh vừa bước vào lều. Bỏ qua các lễ nghi khi chỉ có riêng hai người như hắn đã đề nghị, anh bình thản ngồi vào vị trí của mình cách hắn một khoảng không xa. Quay sang thản nhiên như chưa từng có gì xảy ra, anh khẽ nhướng mày xem hắn có gì muốn nói.

Hắn khẽ bật cười, có lẽ đã tự chế giễu bản thân nghĩ ngợi quá nhiều. Công bằng mà nói, anh chẳng có gì để phải căm ghét hắn lẫn cuộc truy hoan đã diễn ra không suôn sẻ. Chỉ là hắn làm những gì hắn cần làm và anh cũng vậy.

..

Bữa sáng diễn ra trong yên lặng, cho tới khi món tráng miệng với những đĩa bánh nhỏ được mang lên, hắn bắt đầu câu chuyện.

"Ngươi ngủ ngon chứ ?"

"Như mọi khi." - Anh khẽ gật đầu, không tỏ ra phiền hà.

"Tối nay chúng ta sẽ đến kinh thành." - Hắn lấy chiếc que, xắn chiếc bánh làm tư.

Anh ngó qua, hơi ngạc nhiên khi một địa điểm lại được thêm vào trong chuyến đi, và lại không phải là nơi anh nghĩ mình được chào đón. Dạ dày nhộn nhạo, khi anh nhớ mình đã đặt chân đến đó với vị thế khác hoàn toàn cách một năm. Nghĩ tới việc đối mặt với nhiều kẻ trong thân thế mới, anh lại thấy không cam lòng.

"Ta có vài công việc tiện thể muốn hoàn thành." - Hắn nói thêm, có lẽ đã nhận ra anh không thoải mái - "Ngươi cứ ở lại phủ riêng của ta, có thể ngươi sẽ thấy thú vị với vài thứ."

Anh im lặng, trước sự thành thật của hắn muốn tạo điều kiện cho anh thay đổi không khí một thời gian. Nghĩ đến một cơ hội, anh lên tiếng, cố không tỏ ra quá nhiều thái độ.

"Không dùng kiệu có được không ?"

Hắn hơi nghiên đầu như thắc mắc, có lẽ hoài nghi anh muốn quan sát con đường cho một dụng ý bất chính. Hắn không sai, nhưng anh cũng còn một lý do khác. Giữ vẻ điềm tĩnh, anh nhìn vào mắt hắn, hạ giọng.

"Nó làm ta thấy khó thở."

Hắn khẽ chớp mắt, có vẻ như đã dao động trước lời giải thích. Lặng im thêm một lúc, hắn trầm giọng nói.

"Cho tới khu vực ngoại ô."

Nén một hơi thở vào trong, anh cầm tách trà lên, nhấp một ngụm nhỏ.

..
.
.

Sesshoumaru và Jidaiichi cưỡi ngựa song song cạnh nhau suốt quãng đường. Giữ gìn quy tắc, anh lùi một khoảng phía sau để tỏ sự tôn trọng thứ bậc, khi tai mắt của Kurami đang rình rập khắp nơi. Có trời biết tên chỉ huy ấy đang âm mưu gì, nhưng chắc chắc hắn ta sẽ không để anh yên với sự ưu ái đầy điều tiếng. Uzumasa đã cảnh báo, nhưng Jidaiichi bỏ ngoài tai vì quá tự tin hay quá bướng bỉnh. Thời gian bình yên có thể kéo dài bao lâu, khi xung quanh anh lại có quá nhiều thù địch như vậy ?

Một bầy chim bay vút lên từ cành thấp, những chiếc lá khô lả tả rơi. Ngước nhìn theo chấm đen trên bầu trời, anh hít một hơi đầy lồng ngực rồi khẽ thở ra.

..
.
.
.

Buổi tối.

Một bữa tiệc nhỏ được tổ chức trong dinh thự. Khi thấy trong phòng sắp đặt đến ba bàn tiệc, Sesshoumaru có hơi ngạc nhiên. Ngồi vào vị trí bên phải gia chủ, anh cảm thấy hơi khó chịu khi nghĩ mình phải tiếp khách trong lúc chờ đợi. Lúc này, Hozukyo đến cạnh bên, nói cho anh tên và thân thế của khách mời.

"Sesshoumaru-sama."

Nữ yêu lên tiếng khi vừa bước qua cửa. Nghiêng đầu chào duyên dáng, ánh mắt mềm mại của cô ta như ánh lên một niềm vui. Mái tóc bới cao cầu kỳ với những chiếc trâm dài, obi thắt trước ngực lộng lẫy hào nhoáng, nàng hoa khôi mỉm cười yêu kiều khi anh nhìn cô ta không chớp mắt. Nhận ra mình đã quên phắt vai trò, anh mới khẽ gật đầu chào đáp lại.

Ono ngồi vào chỗ, anh lại nhìn thẳng, muốn tỏ ra mình không thể bị quyến rũ. Phải, cô ta rất xinh đẹp, xứng đáng với đẳng cấp của một tayuu. Nhưng ban nãy thứ thu hút anh không phải là dung nhan, nhưng bởi cô ta không hề phát tán yêu khí, như thể cô ta hoàn toàn là một con người, nếu không nhìn qua những đặc điểm khác như đôi tai. Yêu quái thường không giấu diếm sức mạnh của mình, và trong trường hợp của cô ta, càng chẳng có lý do gì phải làm như thế.

Chợt, mùi hoa nhài dịu ngọt thoang thoảng được thay thế bởi mùi hoa oải hương man mác, khiến anh một lần nữa không dừng được ngạc nhiên mà ngoảnh đầu sang. Từ đầu anh đã cho rằng cô ta sử dụng thứ nước hoa nào đó, hay đơn thuần là mùi hương tự nhiên, nhưng thay đổi mùi hương ở cấp độ này cho thấy nó từ yêu thuật hơn là bản chất.

"Chắc là anh chưa đến phòng trà bao giờ ?" - Nữ yêu nhẹ nhàng hỏi.

Anh im lặng, đây không phải là thứ giải trí anh tìm kiếm trong những năm tháng thành niên. Một lần duy nhất đến phòng trà với hai chỉ huy rồi trở về với gương mặt lấm lem là ký ức anh không bao giờ muốn nhắc tới nữa.

"Có lẽ anh không biết có những thứ có thể giúp chúng ta cảm thấy dễ chịu hơn."

Ono mỉm cười, anh cảm thấy hai tai nóng ran như bị trêu ghẹo. Jidaichi muốn anh gặp cô ta để nhận lời khuyên như thế này ư ?

Ono dường như không để ý đến vẻ mặt của anh, tự nhiên ra dấu cho người hầu đi bưng một khay tráp đến. Khi anh ta đặt chiếc hộp xuống trước mặt anh, nữ yêu lại mềm mỏng lên tiếng.

"Ta có món quà nhỏ dành cho anh."

Anh nhìn chiếc nhẫn cẩm thạch màu xanh thẫm, rồi liếc mắt sang thứ tương tự cô ta đang đeo trên ngón tay mảnh mai.

"Đây là một trang sức rất đặc biệt, có thể giúp anh hạn chế yêu khí nghịch đảo và thay đổi mùi hương theo ý muốn."

Anh khẽ cau mày, khi nhớ đến phần yêu khí đã bị lấy đi, khiến anh không chống lại được các nguồn ngoại lai xâm nhập, để lại những cơn mệt mỏi kéo dài sau đó. Thứ này có thể hữu ích, nhưng mặc khác chỉ nhắc nhớ thân phận của một kẻ nằm dưới hoàn toàn. Tác dụng còn lại, suy cho cùng thì cũng chỉ để phục vụ cho nhu cầu thưởng thức sự phong phú của kẻ kia.

"Nếu đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy thứ này, ta cũng không trách."

Ono nhoẻn miệng cười, có vẻ vui thích với sự non trẻ của anh. Lướt ngón tay dọc tẩu thuốc một cách duyên dáng, cô ta nhìn anh với vẻ dịu dàng tận tâm của một người chị lớn.

"Nó được chế tác rất kỳ công từ một loại đá vô cùng quý hiếm. Không có nhiều chiếc nhẫn như vậy tồn tại, mà phân nửa trong số đó đang thuộc quyền sở hữu của các hoàng phi."

Không bày tỏ thêm thái độ nào nữa, anh nghiêng người theo phép lịch sự, rồi khẽ gật đầu cho người cất món quà đi. Tặng phẩm của Ono, anh sẽ tận dụng triệt để cho một mục đích khác.

Jidaiichi đến phòng tiệc, tất cả cúi đầu chào. Ngồi vào vị trí chủ nhà, hắn dường như soi xét thái độ của anh rồi hướng về Ono, hạ giọng âm trầm.

"Hai người đã làm quen với nhau ?"

"Anh ta thật kiệm lời." - Nữ yêu che miệng cười khi buông lời nhận xét, rồi lại dẫu môi như tự thương cảm bản thân - "Nếu ngài không đến chắc ta sẽ phải độc thoại cả tối nay mất."

Jidaiichi quay sang anh, có vẻ như muốn nghe một lời chính thức.

"Ta đã nhận một món quà." - Anh phẳng lặng nhìn hắn, tỏ ý đã cân nhắc đến sự chu đáo kia.

Jidaiichi nheo mắt, dường như đã không dự liệu trước về thứ anh được tặng. Bên kia bàn, Ono lại ngọt ngào lên tiếng.

"Hy vọng là nó sẽ hữu ích cho anh."

Anh gật nhẹ đầu, không nói thêm gì nữa.

Bữa tiệc diễn ra êm ả, Jidaiichi dành phần lớn thời gian để trò chuyện với Ono, khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm như được yên thân thưởng thức món ăn và các màn trình diễn. Đêm nay, nếu hắn chia sẻ phòng ngủ với cô ta luôn, anh tuyệt đối không phàn nàn, nếu không muốn nói là thành tâm ủng hộ, để anh có nhiều thời gian riêng tư hơn.

"Ngài ấy đã ổn định vùng biên giới phía Tây đến đâu rồi ?"

Ono tự nhiên đặt câu hỏi, về lãnh thổ mà Mitake đang tiến hành sáp nhập sau chiến thắng của Jidaiichi. Có lẽ, thường xuyên tiếp xúc với các chỉ huy cao cấp cho phép cô ta lấy được khá nhiều thông tin và đặc quyền, không giống như anh là kẻ bị nghiêm cấm can dự vào các việc chính sự. Tỏ ra như mình chỉ đang chú tâm vào vở kịch trước mặt, anh lặng lẽ uống trong khi dỏng tai nghe tiếp câu chuyện ở bàn bên kia.

"Cũng sắp hoàn tất" - Jidaiichi đáp lại sau khi đặt chén rượu xuống.

"Ta nghe nói hồ nước nóng ở đó là một kỳ quan, không biết ngài đã từng ghé qua ?" - Cô ta nghiêng đầu, nhìn hắn chăm chú như mong đợi một câu chuyện cổ tích.

"Khá đẹp."

Hắn bình lặng gật đầu, không cho thấy quá nhiều xúc động, nhưng có vẻ như đối với cô ta như thế đã là một lời khen xuất sắc. Ân cần rót cho hắn một chén rượu khác, cô ta thỏ thẻ buông lời như gợi ý.

"Ngài đã công nhận như vậy thì ta thực sự muốn viếng thăm nơi ấy một lần."

Anh liếc sang, khẽ cau mày khi thấy cách mà cô ta chủ động tán tỉnh hắn, như một ví dụ gợi nhắc cho bổn phận anh phải làm nhưng cũng không muốn. Một suy nghĩ đã chớp lên, và anh nghe thấy tâm trí mình đang thì thầm.

Ta nên đến đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip