26. Lời hứa
Sesshoumaru đang ngồi trong phòng, ơ hờ nhìn ra khu vườn phía trước engawa, Ryanji xuất hiện với người hầu, quỳ xuống trước mặt anh vội vã thông báo.
"Tổng chỉ huy sắp đến đây ! Chúng ta phải chuẩn bị ngay !"
Nói rồi, anh ta ra dấu luôn cho người hầu đến chỗ các hộc tủ quần áo, yêu cầu tìm thứ trang phục tốt nhất. Lại lăng xăng đến bên một hộc tủ khác, anh ta lôi ra gương lược để chuẩn bị chải tóc lại cho anh.
Sesshoumaru khẽ cau mày, nửa thấy khó chịu, nửa thấy nực cười. Ryanji làm như anh là một thứ phi thất sủng lâu ngày, nay đột nhiên được triệu hồi thì vui mừng hớn hở, ra sức trang điểm đẹp đẽ lấy lòng nhà vua. Nhưng anh không phải là người tình của Jidaiichi nữa, anh chỉ còn là một tù nhân đang bị quản thúc tại lâu đài này.
Lẳng lặng không nói lời nào, anh đứng lên bỏ đi.
..
.
Sesshoumaru đi dạo trong vườn, ngắm nhìn khung cảnh đơn sơ tĩnh lặng. Có một người thuộc hạ của Hozukyo đi theo canh chừng, nhưng anh ta đứng xa xa nên vẫn cảm thấy được chút gì đó riêng tư cho mình. Thu vào tầm mắt từng cánh hoa ngọn cỏ, anh lấp đầy tâm trí bằng vẻ đẹp của thiên nhiên. Ngày hôm nay, có thể là ngày cuối cùng anh được bình yên.
Anh sẽ đối diện với Jidaiichi thế nào ?
Chắc chắn hắn không tốn thời gian đến đây chỉ để nói vài chuyện qua loa. Hắn chưa gửi giấy li dị hẳn là vì còn muốn anh thoả mãn cho hắn. Từ đầu, mối quan hệ đã là như thế, anh bán mình cho kẻ trả giá cao nhất trong phiên chợ, dùng thân xác để đổi lấy sự an toàn. Chỉ là hắn đã khiến nó trông như là một cuộc tình, khi hắn còn trân trọng anh.
Nhưng hắn đã gọi anh bằng một danh xưng khác...
... kẻ không có tên gọi, không có cảm xúc hay ý chí, chỉ là một phương tiện để giải quyết dục vọng, phải phục vụ cho chủ nhân bất kể thời gian...
Anh có gì để phàn nàn ? Khi anh đã đánh mất linh hồn, tự đào hố chôn mình và cho phép kẻ kia nhìn mình bằng nửa con mắt. Hắn chỉ vạch trần sự thật, đòi hỏi phần của hắn trong khế ước bảo trợ. Không còn cần anh nữa, hắn có thể ném anh ra khỏi lâu đài, mặc xác anh bị xâu xé bởi bầy súc vật đang chực chờ ngoài kia.
... nhưng anh cũng không muốn nằm trên giường như một thứ vô tri vô giác, trân mình ra và nhắm mắt lại chờ kẻ kia kết thúc cuộc truy hoan...
Sesshoumaru hít khẽ một hơi run rẩy, cay đắng với thân phận thấp hèn. Những ký ức khốn khổ như lũ lụt tràn về, trái tim anh thắt lại với tương lai kinh hoàng trên bàn tiệc của những kẻ man rợ. Anh không thể từ chối Jidaiichi, khi anh không có khả năng ngăn cản đám chỉ huy xâm phạm mình. Hai viễn cảnh đều tồi tệ, anh chỉ chọn phần ít tệ hại hơn...
Nhưng kẻ kia có còn để cho anh lựa chọn hay không ?
..
.
.
Jidaiichi đến phòng trà, thấy Sesshoumaru đã ngồi đợi sẵn ở đó. Mặc trang phục sẫm màu bằng phải vải thô, hắn đã bị đẩy xuống ngang hàng với bậc hạ nhân. Nhưng chiếc áo mộc mạc không làm phai nhạt được vẻ đẹp cao quý của hắn, trái lại sắc thẫm tối của vải còn làm nổi bậc hơn làn da trắng và những dải tóc bạch kim lấp lánh. Trong một khoảnh khắc, anh đã cảm thấy rất đáng tiếc cho hắn, một viên ngọc đẹp đẽ bị chôn vùi ở nơi hẻo lánh nghèo nàn này.
Ngồi xuống cách hắn một khoảng, song song hướng ra khu vườn, anh lại ngắm nhìn gần như say mê, kẻ đã khơi dậy trong anh quá nhiều mong muốn chiếm đoạt. Hắn nhìn xuống lặng im, như con chim bạc bị nhốt trong lồng son, vẻ u buồn khiến tim anh đau thắt. Vượt qua cả khát khao sở hữu, anh muốn cho hắn tự do, muốn thấy hắn thanh thản hạnh phúc. Nhưng anh còn bổn phận với vị chúa tể, khuất phục những kẻ chống đối và trông coi tù nhân của ngài.
Bánh và trà được dọn lên xong, anh hất nhẹ tay.
"Các ngươi lui hết đi."
Sesshoumaru ngẩng lên, nhìn theo những bước chân dần khuất sau cánh cửa và hành lang. Bàn tay trên gối nắm chặt, tựa hồ như hắn đã muốn chạy theo những kẻ đó nhưng không thể. Hạ mi một lần nữa, vai hắn cứng lại căng thẳng, hơi thở cũng nhanh hơn.
Anh lặng nhìn, nhớ ra lần cuối anh đuổi hết người đi đã kết thúc tồi tệ. Hắn biết dục vọng trong anh lớn thế nào, hắn đã đánh hơi ra nguy hiểm. Thành thật mà nói, bản năng của anh đã trỗi dậy, và con quỷ đang thì thầm vào tai những lời đường mật rằng kẻ kia ngon ngọt thế nào, nếu như có thể cắn gập ranh nanh vào da thịt thơm mềm kia thì tuyệt vời biết bao. Ham muốn ấy mãnh liệt đến mức anh chỉ muốn lật hắn ra ngay trong phòng trà, nhưng anh đè nén cảm xúc ấy xuống, để mình có thể là gì đó khác hơn là thú vật.
Nực cười làm sao, anh vốn đến đây vì một mục đích khác, nhưng rốt cuộc lại thấy mình sa ngã và muốn rẽ hướng khi vừa gặp lại kẻ kia.
Bình thản ăn bánh và uống trà, anh để cho Sesshoumaru thời gian để tự làm dịu nỗi lo âu.
Nắng vàng đổ nghiêng dưới mái hiên, nước chảy róc rách trong một hồ nước nhỏ. Jidaiichi tự hỏi kẻ kia đang nghĩ gì, bởi sự yên lặng và vẻ như bị trói buộc của hắn khiến anh day dứt. Nếu là hắn của ngày xưa, hẳn là hắn đã trừng mắt nhìn anh rồi đứng dậy bỏ đi tức khắc. Nhưng bây giờ hắn ngồi yên đây với vẻ cam chịu, thậm chí không lên tiếng cho bất công hắn đã trải qua. Hắn đã có thể mắng anh là kẻ khốn nạn...
"Ngươi không muốn nói gì ?"
Anh trầm lặng hỏi, tìm kiếm một âm điệu nơi kẻ kia. Nhưng đáp lại anh chỉ có những hơi thở bị nén lại trong lồng ngực. Đôi môi khẽ mím lại, có lẽ hắn thấy lên tiếng với anh cũng chẳng có ích gì. Phải rồi, anh không thể cho hắn điều hắn muốn, lại còn thẳng tay đánh hắn khi hắn nói điều anh không muốn nghe...
Jidaiichi vươn tay ra, định vén một lọn tóc trên vai khuyển yêu ra sau. Sesshoumaru giật mình nghiên người tránh né, trước cả khi ngón tay anh kịp chạm vào. Tim đập mạnh, hắn chằm chằm xuống sàn, như thể đang nỗ lực kìm chế không chống cự. Ánh mắt sâu hun hút, dường như hắn đang nhìn vào những cảnh tượng kinh khủng, với hắn là kẻ bị dày vò...
Hắn đã không thể kháng cự...
... hay mọi thứ còn tồi tệ hơn khi hắn kháng cự...
Jidaiichi lặng lẽ rút tay về, không hoàn tất dự định của mình. Nén lại một hơi thở, anh hổ thẹn khi thấy mình đã trở thành loài ác quỷ. Nhưng anh còn đau lòng hơn với phản ứng của hắn, nhận ra anh đã làm tổn thương hắn thế nào. Thay vì lao vào anh cắn xé để trả thù, hắn thu mình lại trong bóng tối, run rẩy với cơn đau chập chồng. Bạo ngược đã quá nhiều, quá nhiều, đến nỗi hắn kiệt quệ cả tinh thần phản kháng, chỉ còn biết lặng câm chịu đựng để giữ chút phẩm giá cuối cùng...
Anh đã muốn chạm vào hắn thật dịu dàng, cho hắn biết rằng anh trân quý hắn, rằng anh không hề có ý làm hắn đau. Anh muốn xoa dịu những vết thương của hắn, muốn khóc cùng hắn trong ngục tù tăm tối cô đơn. Anh hối tiếc với tội ác đã gây ra, mà nếu phải trả giá bằng một nhục hình thì anh cũng sẽ cúi đầu chấp nhận. Anh đã chờ đợi hắn tuyên án, chỉ cần có thể gỡ được những mảnh thuỷ tinh đang ghim vào tim hắn lúc này.
Nhưng hắn đã không còn tin anh...
... có nói xin lỗi cũng vô ích...
... hắn sẽ mãi mãi hoài nghi...
Lòng chùng xuống thất vọng, Jidaiichi buông một câu nhẹ hẫng.
"Ta sẽ không ép ngươi nữa."
Sesshoumaru thoáng mở to mắt. Hắn quay sang đối diện anh lần đầu tiên kể từ lúc gặp gỡ, ánh nhìn nghiêm trọng như thể không phải anh đã tháo gỡ dây xích cho hắn, nhưng vừa chồng thêm một lớp gông cùm vào. Hơi thở chậm và sâu, hắn như đang cố gắng giữ bình tĩnh trước một tuyên bố, mà anh đoán là nó liên quan đến Kurami và nỗi mong chờ thấy thư li dị của kẻ đó.
Nhìn sâu vào mắt hắn, anh cất lời nghiêm nghị và thâm trầm.
"Ta không thể cho ngươi tất cả tự do ngươi muốn. Nhưng chỉ cần ngươi ở đây, ngươi sẽ yên ổn và không ai chạm vào ngươi được."
..
.
Sesshoumaru im lặng cho đến cuối buổi tiệc trà. Không cúi chào khi Jidaiichi rời khỏi, anh chỉ nhìn vào khoảng không, chờ đợi thời gian chứng minh cho lời hứa của hắn.
..
.
.
.
"Sesshoumaru không bị đem về pháo đài ?" - Inuyasha nôn nóng hỏi.
"Ngài ấy đang ở một lâu đài nhỏ ở phía Bắc, thuộc quyền kiểm soát của Jidaiichi." - Một thuộc hạ của Nogizaka đáp lại.
"Hắn vẫn bảo trợ cho anh ta ?" - Anh cau mày.
"Vâng, thưa ngài." - Yêu quái kia cúi đầu lần nữa.
Chân mày vẫn không giãn ra, Inuyasha cảm thấy có chút kỳ quặc với ý nghĩa Sesshoumaru được kẻ kia sủng ái đến vậy. Theo như những thông tin dò la đưa về thì nó có vẻ là một sự thật hơn là một chiêu trò sỉ nhục. Nhưng anh vẫn luôn nhớ về người anh như là một kẻ kiêu ngạo khó ưa, không có phẩm chất gì thích hợp để làm một người bạn đời. Xua xua khỏi đầu cái ý nghĩ Sesshoumaru không hề đáng yêu, anh tự trấn an mình rằng với mối tình thâm đó vị tổng chỉ huy sẽ không để anh trai của anh khổ sở.
..
.
.
.
Hozukyo nhăn nhó khi phải gửi những trang phục vật dụng tốt hơn cho Sesshoumaru. Chủ nhân hắn, một lần nữa, lại tỏ ra muốn nâng niu khuyển yêu, trong khi kẻ này còn chưa có hành động hối lỗi cụ thể nào. Tuy chỉ mới chi tiêu gấp đôi ba lần, chưa phải cung cấp những thứ thượng hạng như khi hắn ta còn ở cung điện mùa đông, nhưng như vậy cũng đủ khiến Hozukyo bức xúc. Và hắn có thể thấy là với thời gian, thế nào kẻ kia cũng lại được đưa về lâu đài bậc nhất ấy. Thở mạnh ra một hơi khi quân lính chuyển xong các rương đồ, hắn liếc nhìn Ryanji.
"Ngươi liệu mà nói hắn viết thư cảm ơn."
..
.
.
.
Jidaiichi không quay lại lâu đài vì không muốn thấy sự miễn cưỡng của Sesshoumaru, càng không muốn thấy bản thân bị dễ dàng cám dỗ bởi kẻ kia. Anh đã nhớ da diết những ngày còn được ôm ấp hắn, để rồi choàng tay qua người bất kỳ kẻ nào cũng có thể tưởng tượng ra bóng hình của khuyển yêu. Ngủ với những chàng trai được tiến cử bởi Uzumasa, anh luôn thấy lòng mình trống không sau khi rời khỏi giường, cuối cùng thì chán ngán cả những thân mật chỉ gợi nhắc đến khuyển yêu. Không có thư từ gì được gửi tới, anh chấp nhận sự thật rằng kẻ kia không còn muốn nhìn thấy mặt mình.
..
.
.
.
"Jidaiichi không đến thăm nó nữa ?" - Hitotsubashi nhàn nhạt hỏi.
"Có vẻ như ngài ta không thích khuyển yêu nữa." - Kurami khẽ lắc đầu, như thể hắn đang nói về một sự thật hơn là một dự đoán.
"Nó vẫn chưa ngoan ngoãn hơn ?" - Y nheo mắt.
"Thần không nghĩ là Sesshoumaru từng hiểu được khái niệm của hai chữ biết điều." - Hắn thở kịch một hơi, diễn tốt vai tiếc rẻ giùm thượng cấp đã mất công chăm nom tù nhân.
Phẩy tay cho tên chỉ huy lui đi, Hitotsubashi cảm thấy bực bội, khi Jidaiichi dường như không xử lý được những vấn đề cá nhân. Có khúc mắc nào đó, khiến anh ta không li dị cũng không gần gũi Sesshoumaru, đứng giữa ngã ba đường như một kẻ lầm lạc, bơ vơ và bối rối. Y không tưởng tượng ra được anh ta lại để bản thân bị ràng buộc vào nó một cách chật vật như vậy, và cho dù là với bất cứ lý do nào, y cũng không chấp nhận được. Y sẽ giải phóng anh ta khỏi sự ràng buộc ngu ngốc đó, cất đi gánh nặng tinh thần mà anh ta đang mang trên vai.
Giữ vẻ hoàn toàn bình lặng, y ra lệnh cho một thuộc hạ.
"Thông báo cho Hozukyo, ta sẽ đến lâu đài."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip