29. Vở kịch
Sau một ngày một đêm để anh nằm lạnh lẽo ngoài vườn, những kẻ chấp pháp vác anh đến một cái phòng trong khu vực của các gia nhân. Ryanji đến thay áo và băng bó cho anh mỗi ngày một lần. Nhìn vào khoảng không, anh tỏ ra dửng dưng với nỗi đau của thân xác. Thư li dị đặt trên bàn, số phận anh một lần nữa lơ lửng trên sợi dây thòng lọng. Trở về pháo đài chỉ là một hình phạt không đáng kể, nếu so với việc bị đem đến phủ của Kurami.
Nhưng anh còn hy vọng gì ?...
...khi kẻ ấy đã sẵn sàng phá huỷ anh bằng mọi cách !
Anh thật không ngờ y có thể phủi tay, thừa nhận mọi chuyện mà không hề xấu hổ. Bởi tên chỉ huy đã tìm cách giấu diếm, anh cũng chừa một chỗ trống nhỏ nhoi cho sự nghi ngờ, nhưng y chỉ chứng tỏ y bất chấp tất cả và dẫm đạp lên mọi mực thước, hạ bệ đối thủ bằng phương thức đê hèn. Kurami có thể không nhận ra bản thân hắn bệnh hoạn ra sao, nhưng y phải biết chỉ huy của y thú tính thế nào.
Anh chưa từng có bạn đời, chưa từng kết đôi với ai...
... vậy mà trải nghiệm đầu tiên của anh lại là những cuộc cưỡng bức hung bạo...
Nằm trên tấm nệm, anh phẫn uất mà khóc không ra nước mắt, khi không thể chống lại kẻ nào, chỉ có những ngón tay run rẩy nắm chặt lớp khăn trải giường. Anh đã chịu mọi khổ nhục đắng cay, nhưng anh không tưởng tượng ra y lại tàn nhẫn như thế với một khuyển yêu trẻ tuổi. Nếu như đã có lúc y coi anh là thân tộc, thì lẽ ra y càng phải chừa ra trò hạ nhục ấy ra, vì danh dự của chính y và dòng dõi.
Nhưng không...
... và anh đã bị xâu xé trong bữa tiệc của chúng...
Anh căm hận Kurami và đồng bọn của hắn một, thì anh căm hận y gấp mười lần !
Không bao giờ ! Không bao giờ anh tha thứ cho y !
..
.
Trong những đêm mơ màng, anh đã hoảng hốt không biết ai đang nằm bên cạnh. Bật tỉnh dậy thấy giường trống không, anh nhớ về kẻ đã từng nhẹ nhàng ôm ấp mình.
Đã có những hoan lạc, nhưng cũng đã có rất nhiều khó khăn. Jidaiichi không biết anh đau thế nào trong những đêm phải miễn cưỡng đến với hắn. Bàn tay hắn mơn trớn vuốt ve, nhưng anh chỉ nhớ những cú đấm đá cấu véo trên cơ thể. Nỗi ám ảnh tạm lắng xuống khi anh phải tận dụng thời gian tập trung vào kế hoạch bỏ trốn, nhưng bây giờ, chẳng còn gì níu giữ tâm trí anh nữa. Như con tàu đứt dây neo, bị bão tố đánh sập cột buồm, tan tác thành từng mảnh chìm xuống lòng đại dương, anh cảm thấy áp lực đè nặng lồng ngực khiến anh khó thở kinh khủng.
Còn tồi tệ hơn thời gian ở lâu đài, anh phải lui vào góc phòng tựa lưng vào tường, tìm cách hớp lấy từng ngụm không khí và trấn tĩnh bản thân. Đôi khi nỗi đau trở nên quá mức chịu đựng, anh chỉ muốn tìm một vật sắc nhọn đâm vào tim. Nhưng nỗ lực tự sát ấy cũng chẳng đủ hiệu quả, bởi anh sẽ ngất xỉu giữa chừng vì mất máu và lại hồi phục sau đó. Cầm một cây bút trong tay, anh run rẩy khi biết mình không thể chết mà cũng thể sống cho đáng gọi là sống.
Anh căm ghét Jidaichi, bởi hắn là kẻ lôi anh trở lại địa ngục. Nhưng anh cũng không thể căm ghét hắn nhiều hơn, khi hắn mặc nhiên cúi đầu trước chủ nhân, bởi anh không thể buộc hắn xuống địa ngục cùng với mình. Cái nhìn sau cùng của anh, chỉ để thấy hắn đang phục vụ ai, và để nhắc nhở đó là cái hình ảnh anh tuyệt đối không muốn trở thành.
Cuộn mình trong nỗi đau, một lần nữa anh thề hứa sẽ không đầu hàng và làm thuộc hạ của kẻ ấy.
..
.
.
Không bao lâu sau anh có thể ngồi dậy, Araki xuất hiện cùng với vài thuộc hạ.
Trong lúc những kẻ khác sắp xếp vài thứ lên chiếc bàn nhỏ đối diện giường ngủ, bao gồm các tập sách và những cuộn giấy trắng tinh, lão tổng quản hướng về anh cao giọng nói.
"Hãy chứng tỏ bản thân có một chút hữu ích, nếu như ngươi còn chưa muốn làm kẻ hầu giường vòng quanh các phủ."
Anh liếc qua vài tựa đề, khẽ bật cười qua cánh mũi. Bắt anh chép sách luật pháp và lịch sử, hẳn là lão muốn anh sợ hãi với các biện pháp trừng phạt được liệt kê, hoặc là lão muốn anh tức chết khi phải viết những lời tán tụng cho chủ nhân lão. Quả là một phương thức thâm độc, sau khi đã kịp đe doạ ném anh xuống hàng ti tiện. Có vẻ vì chưa nghe được câu trả lời của anh, lão lại sốt sắng nói tiếp với gương mặt ra vẻ uy nghiêm.
"Ngươi còn chưa bị vứt khỏi cung điện là nhờ lòng từ bi của bệ hạ. Đừng có phí ân điển của mình."
Sesshoumaru khẽ nheo mắt, tự hỏi lão có biết mình đang nói gì hay không.
..
.
.
.
"Sao ngài không nói với hắn là tổng chỉ huy đã hạ mình xin xỏ cho hắn ? Có lẽ như thế sẽ có tác dụng hơn..."
Sau khi trở về phòng, người thuộc hạ dè dặt lên tiếng hỏi. Còn bực mình vì khuyển yêu, Araki quay phắt lại, mắng cho một tràng.
"Ta không trách nhiệm phải thuyết phục hắn ! Tự hắn quyết định số phận của mình !"
Người thuộc hạ lập tức cúi đầu, nhưng đôi mày chau lại như thể anh ta vẫn chưa thẩm thấu được hết lời lẽ của lão. Nhớ tới ông bạn già, lão gầm gừ với anh ta.
"Ngươi cũng đừng có bép xép ! Chẳng ai được lợi gì trong chuyện này ! Uzumasa chắc chắn không muốn ai biết cháu ông ta là một kẻ si tình mù quáng đến nỗi làm mất lòng bệ hạ đâu."
Thấy người thuộc hạ lặng im, không rõ anh ta có còn lăn tăn cái gì, lão chốt lại vấn đề.
"Cứ cho hắn một ngày gậm nhấm cơn tự ái. Dù sao hắn cũng phải chọn thứ ít nhục nhã hơn."
..
.
.
"Jidaiichi để bị đuổi khỏi phòng của bệ hạ àh ?"
Mitake nhướng mày kinh ngạc khi nghe vị tổng chỉ huy trẻ tuổi một lần nữa khiến chủ nhân tức giận vì khuyển yêu. Iriya hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài vườn với ánh mắt xa xôi.
"Cấm luôn ngài ta gặp gỡ khuyển yêu, bệ hạ nghiêm khắc với ngài ta quá !"
"Như thế là tốt, phải có ai đó dừng sự điên rồ này lại." - Vị lão tướng đằng hắng, tỏ ra hài lòng, nhưng rồi chợt nhận ra người bạn uống trà của mình không có vẻ đồng tình, ông mới lẩm bẩm.
"Đừng nói là cô ủng hộ..."
"Không. Nhưng ta chỉ thấy ngài ta thật đáng thương..."
Nàng hững hờ trả lời, rồi khẽ mỉm cười khi quay sang nhìn Mitake, như để làm dịu cảm xúc của ông ta. Hướng nhìn bầu trời xanh, nàng lại nghĩ về những con người trẻ tuổi.
Tuy Jidaiichi là tổng chỉ huy thứ nhất, có quyền lực vượt trội trong quân đội và hội đồng chính sự, nhưng ở vài khía cạnh khác, anh ta vẫn chịu sự chi phối của các trưởng lão. Uzumasa, Mitake, Araki, những yêu quái già cỗi khô khan đang câu kết với nhau chia rẽ anh ta và khuyển yêu. Cuối cùng, vị chúa tể, người quyền lực nhất đã lên tiếng, khiến anh ta không vùng vẫy được đằng nào. Bởi nàng thấu suốt cảm xúc của anh ta hơn ai hết, nàng cảm thấy sự cấm cản này thực sự tồi tệ và sẽ huỷ diệt anh ta một ngày nào đó.
Đặt tách trà lại xuống bàn, nàng quấn ngón tay vào lọn tóc, kín đáo ngắt một sợi và thả nó bay trong gió, để cắt đứt một suy nghĩ của mình.
..
.
.
Trong thư phòng, Hozukyo chăm chú nhìn một lọ thuỷ tinh nhỏ rỗng không di chuyển liên tục giữa những ngón tay của vị tổng chỉ huy. Mặc dù hắn quan sát ngài một cách kỳ quặc như vậy, ngài vẫn không nhận ra, chỉ đăm đăm nhìn vào không trung như đã chìm vào suy nghĩ. Từ khi nhận tin Sesshoumaru chống đối trong phòng trà, không có ngày nào mà ngài tập trung vào công việc. Ngồi bên bàn đến tận đêm khuya, có khi ngài thẫn người ra như một kẻ mất trí. Chứng kiến vị chủ nhân khổ sở như vậy, hắn cũng bức rứt không kém. Khuyển yêu đã đi rồi, hắn cũng không biết phải đổ tội cho ai. Ho ho vài tiếng trong cổ họng, hắn cất lời cố ra vẻ tự nhiên.
"Thưa ngài, tối nay có..."
"Không !"
Ngài lập tức cắt ngang, như không muốn nghe tên bất kỳ ai được tiến cử phục vụ ban đêm. Hắn im lặng, đợi ngài bình tĩnh hơn một chút mới tiếp tục lên tiếng bằng một giọng nói nhỏ hơn.
"... có tiệc mời của Iriya-sama mà bệ hạ cũng tham gia, nên ngài không thể vắng mặt được."
Ngài nhìn hắn, rồi khẽ thở ra như lấy làm tiếc đã khiến hắn oan uổng với nhận định vội vàng. Gật nhẹ đầu, ngài thả rơi một lời nhẹ tênh bảo hắn chuẩn bị. Hướng ra vườn với cái nhìn mông lung, dường như ngài lại đang nghĩ về khuyển yêu và muốn cứu giúp hắn ta. Hozukyo lo lắng vô cùng, nếu như tình cảm đã khiến ngài quay cuồng đến thế. Hạ mi, hắn cất lời thận trọng.
"Nếu khuyển yêu chịu chép sách, bệ hạ sẽ không đuổi cổ hắn khỏi cung điện."
Ngài đảo mắt, cái nhìn đầy ngờ vực. Cũng phải, hoặc là Sesshoumaru sẽ từ chối công việc, hoặc là Kurami sẽ rót thêm vào tai vị chúa tể vài lời đâm thọt. Cái nào cũng là nguy cơ, và hẳn là ngài đang tìm cách mở lời trong bữa tiệc tối nay. Khẽ khàng lên tiếng, hắn nhìn ngài một cách nghiêm trọng.
"Tôi thành thật khuyên ngài không nhắc đến tên hắn trước mặt bệ hạ."
Ngài nhìn hắn với đôi mắt trống rỗng, không có vẻ gì là lắng nghe. Tha thiết như khẩn cầu, vì chính an nguy của chủ nhân, hắn nói một cách đau khổ.
"Và không cho người ta thấy là ngài đang buồn phiền..."
Ngài khẽ chớp mắt, như không tin là ngài đã bày tỏ mọi thứ ra mặt. Nhưng ngài đã để tâm trí đi hoang quá nhiều, và trong những khoảnh khắc ấy ngài đã không kìm chế được bản thân. Quay mặt đi, ánh mắt hoang lạnh, ngài khẽ mím môi như không thể cam chịu thêm được một giây phút nào nữa.
Nén lại một hơi thở dài, Hozukyo cảm thấy kiệt sức như thể hắn là kẻ đang phải chịu đựng tất cả những nỗi lòng của chủ nhân.
..
.
.
Jidaiichi đến dự tiệc, cố gắng không thể hiện bất kỳ thái độ nào, tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt với mọi thứ như tính cách trước đây của anh. Cảm thấy mọi con mắt đang soi mói đổ dồn vào mình, đặc biệt là những quan sát của vị chúa tể, anh gồng mình đắp chiếc mặt nạ lên mặt. Iriya thi thoảng mỉm cười với anh, ánh mắt phản chiếu một kẻ tội nghiệp đang chết chìm trong bể cảm xúc. Cái nhìn của cô ta khiến ruột gan anh cồn cào dữ dội, tự hỏi mình có còn cần tiếp tục dối trá với vở kịch cho tới cùng nữa hay không. Sau cùng, thứ duy nhất quan trọng đối với anh là khuyển yêu, và anh sẽ làm mọi thứ để hắn không bị xâm phạm.
..
.
.
Buổi sáng.
Ryanji đến phòng thu gom các cuộn giấy. Sesshoumaru ngồi thu mình buồn bã trong góc phòng, kiệt quệ như vừa trải qua một đêm tra tấn. Nhìn qua nét chữ nguệch ngoạc lấm lem, anh khẽ thở ra, cảm thấy thật nặng nề.
Hẳn là không dễ dàng gì, khi anh ta phải ép buộc chính mình làm những điều anh ta căm ghét vô cùng. Bóng tối đổ xuống trong con ngươi, cái nhìn của anh ta trống không như kẻ đã đánh mất linh hồn. Bị hạ xuống bậc thấp hơn, giờ đây Sesshoumaru chỉ còn một căn phòng nhỏ xíu vừa để ngủ vừa để làm việc. Nhưng anh ta sẽ phải chấp nhận các sắp đặt này, để không bị đem ra làm trò giải trí cho kẻ khác.
Bước tới gần và lên tiếng xin phép trước khi chạm vào anh ta, Ryanji ấn ngón tay lên những thớ cơ cứng nhắc quanh cổ tay. Không có thời gian để xoa dịu cơn nhức nhối của anh ta, anh cúi thấp đầu chào trước khi rời khỏi phòng, mong anh ta nhớ rằng anh ta vẫn luôn được trân trọng, dù là chỉ bởi một vài người. Đem các cuộn giấy đến chỗ Araki, anh hy vọng lão sẽ lắng nghe những lời bào chữa.
..
.
Mở cuộn giấy coi được nhất cho lão tổng quản, anh lui lại chỗ ngồi của mình, khiêm hạ cúi đầu và cẩn thận lên tiếng.
"Ngài ấy vẫn chưa khoẻ hẳn."
Araki chạm ngón tay lên mặt chữ, như để cảm nhận nét mực bằng cách nào đó. Thở hắt ra một hơi, lão tổng quản gạt cuộn giấy qua bên rồi liền tay mở một cuộn khác. Anh hồi hộp quan sát động thái của lão, e ngại lão lại bắt Sesshoumaru viết lại từ đầu, trong khi anh ta đã cạn kiệt tinh thần lẫn sức lực. Im lặng một hồi như ngẫm nghĩ, lão mới nghiêm nghị lên tiếng.
"Được rồi, hôm nay tạm tới đây. Nhưng ngày mai ngươi đừng mất công viện cớ cho hắn nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip