4. Thưởng trà
Bầu trời trong xanh, cơn gió mát lạnh, tuyết phủ trắng tinh khoảng vườn phía trước trà thất. Thật là một ngày đông đẹp tuyệt, rất hoàn hảo để thưởng thức những tách trà gừng ấm nóng. Thời gian bình lặng trôi qua, như dòng suối tinh khiết chảy vào tâm hồn, xoa dịu những mệt mỏi tổn thương và thanh tẩy mọi tham vọng âm mưu cặn bã của thế giới.
Jidaiichi chậm rãi nhấp một ngụm trà, cảm nhận ngọt ngào hương vị của nó trên đầu lưỡi. Thêm đường vào trà là một điều rất kỳ quặc và có thể khiến các trà sư cau mày, nhưng tất nhiên, họ sẽ chẳng dám bình phẩm sở thích này anh. Đặt tách trà xuống, anh nhìn qua khuyển yêu đang ngồi yên thẫn thờ phía bên kia bàn.
Sesshoumaru đã bị điên.
Đó là điều những kẻ khác báo cáo cho vị chúa tể. Đó là lý do hắn được đem ra khỏi pháo đài. Nhưng anh không quan tâm. Vậy cũng tốt, nếu như anh có thể giữ hắn ở đây, như một bảo vật trong kho tàng. Thực tế, hắn đã là một kẻ điên khi quyết tâm chống lại quyền lực tối cao, cho dù biết rằng không thể thắng và không thể thoát.
Nhưng cũng chính sự ngoan cố đó đã khiến hắn trở nên đáng giá...
...trong mắt vị chúa tể và trong mắt anh...
Sesshoumaru hơi cúi đầu, cái nhìn trống không thả rơi đâu đó trên sàn gỗ, dường như không còn bao nhiêu sức sống. Cũng phải thôi, sau quá nhiều đớn đau và mất mát, tâm trí hắn đóng sập lại và tách rời khỏi hiện thực như cơ chế tự vệ. Kẻ đáng thương đó đã ràng buộc mình vào những nguyên tắc quá khắt khe, để rồi lời hứa không đầu hàng trở thành xiềng xích nặng nề, nhấn chìm hắn trong tăm tối vĩnh viễn.
Hắn thật đáng thương...
...khi không còn gì có thể an ủi hắn được...
Jidaiichi nhìn như bị thôi miên vào kẻ trước mặt. Như thể vô tri, không có cảm xúc, không có suy nghĩ, hắn ngồi trong phòng trà như một món đồ trang trí đẹp mắt. Thật đáng tiếc khi không còn nhìn thấy được ánh sáng trong đôi mắt hoàng kim, ngọn lửa đã thiêu cháy hàng ngàn thuyền chiến và khiến mọi kẻ phải lặng im ngoái nhìn.
Đã có một thời như thế...
Jidaiichi khẽ khịt mũi, ngăn chặn tâm trí trôi vào dĩ vãng đã lùi xa. Nuối tiếc quá khứ huy hoàng của hắn hay của anh đều là chuyện vô bổ. Hắn đang ở đây, cùng trải qua khoảnh khắc an bình này với anh, như vậy là đủ rồi. Giông bão đã trôi qua, biển đã lặng yên, từng cuộn sóng xanh vỗ về bãi cát trắng. Hắn ở đây, như một thứ gì đó của anh, thuộc về anh, và anh thấy không còn gì đáng phải đòi hỏi từ thế gian nữa.
...như kẻ lang thang tìm thấy một ốc đảo trong sa mạc,
vui mừng đón nhận món quà từ định mệnh,
hắn uống nước thoả thuê rồi nằm nghỉ dưới bóng râm,
cảm thấy mãn nguyện và giàu có như một ông hoàng...
..
.
"Thưa ngài, mọi thứ đã chuẩn bị xong."
Người cận vệ quỳ trên một chân trước engawa dứt khoát lên tiếng, thông báo xe ngựa đã sẵn sàng đưa anh về lại kinh thành. Anh gật nhẹ đầu rồi ra dấu cho kẻ đó lui đi trước. Hôm nay là một ngày đẹp trời nên anh muốn nán lại một chút. Uống hết phần trà trong tách, anh mới đứng lên, bước tới gần khuyển yêu kia. Hắn vẫn ngồi ngây ra, bên cạnh ly trà còn y nguyên. Anh khẽ bật cười, nghĩ mình đã chọn một tượng đá để bầu bạn. Nhìn mái tóc mềm mại óng ánh sắc bạc, lòng anh dâng lên một khao khát lạ kỳ, muốn xoa đầu hay thậm chí là xáo xào tóc hắn để vui đùa.
Nhưng Jidaiichi đã kiềm chế ước muốn ấy. Thay vào đó, anh chỉ đặt tay lên đầu hắn, cúi xuống hít nhẹ một hơi. Mùi bạc hà và tinh dầu cam hòa lẫn vào nhau, hương thơm thanh khiết mát dịu. Hẳn là hắn đã được chăm sóc chu đáo. Cánh mũi chạm vào những sợi tơ mềm, anh dịu dàng hôn mái đầu xanh. Cảm xúc dâng lên như đại dương dậy sóng, anh quỳ xuống quàng tay ôm hắn vào lòng.
...một lần, cho tất cả những nỗi bi thương...
Kẻ đã vứt bỏ cả bản thân...
...và rồi bị vứt bỏ...
Hắn có biết rằng hắn vẫn thật đáng giá đối với anh ?
Chợt cảm nhận kẻ trong tay đang cứng người lại và run lên, anh buông tay. Hắn mở to mắt nhìn anh trân trân như không tin được những gì vừa diễn ra, hay là hắn đã cảm thấy bị xúc phạm hoàn toàn. Tất nhiên, hắn không muốn sự thương hại từ kẻ thù. Càng không được là thứ tình cảm riêng tư giữa hai con người. Bàn tay trên gối cuộn chặt run rẩy, có lẽ khi nãy hắn đã quá sốc để phản kháng và đẩy anh ra.
Vậy là hắn chưa mất trí hoàn toàn.
Hắn có thể trở lại như xưa !
...và sẽ đối mặt với những sự tàn khốc khác...
Cảm giác vui mừng chợt tắt, anh đứng bật dậy. Không thể hiện gì qua nét mặt, anh nhanh chóng bỏ đi trước khi bị cuốn vào những cơn sóng cảm xúc lần nữa.
..
.
.
.
Jidaiichi đã rời khỏi phòng được một lúc nhưng Sesshoumaru vẫn còn bàng hoàng. Như có đá đập vào đầu, khiến anh chợt tỉnh và phải mở mắt nhìn hiện thực. Suốt thời gian qua, anh đã bỏ mặc bản thân trong tay kẻ thù, để chúng muốn làm gì thì làm. Đánh đập hay săn sóc, dày vò rồi nâng niu, anh không quan tâm những trò hề chúng bày ra nữa. Nhưng đây là chuyện khác hẳn...
Khi Jidaiichi mời trà, anh nghĩ hắn ta muốn chiêu dụ anh, mặc dù nó vẻ hơi khác thường so với tính cách thẳng thắng của người tướng quân. Khi hắn ta đặt tay trên đầu, anh nghĩ đó là kiểu cách của kẻ muốn tỏ ra mình là bề trên. Khi hắn ta cúi xuống, anh đoán hắn ta muốn kiểm tra gì đó. Khi hắn ta chạm mũi lên tóc, anh cũng không tưởng tượng ra được sẽ có thứ gì đó giống với một cái hôn. Rồi khi hắn ta ôm chầm lấy anh, anh cho rằng mình phải đang nằm mơ hay rơi vào ảo giác. Nhưng nó quá sống động...
...và thành thật đến mức nực cười !
Hắn ta đã làm cái quái gì vậy ?! Anh đã trở nên tội nghiệp đến thế sao ?! Khiến kẻ bàng quan như hắn ta cũng phải thương cảm ?! Rốt cuộc cái ôm đó là gì ?!
Chưa từng có ai chạm vào anh theo cách đó...
...không phải với một người đàn ông đã trưởng thành !
Tại sao lại là anh ?!
Hắn ta là một kẻ như thế ?!
Không thể nào !!!...
Sesshoumaru thở dốc, bàn tay nắm chặt, cảm thấy lạnh ngắt. Anh không biết mình phải tin vào điều gì lúc này. Rằng anh đã được đem về đây cho một âm mưu tinh vi, hay như món đồ chơi của kẻ quyền thế. Anh đã quen với việc bị ngược đãi hay nhạo báng, nhưng biến anh thành trò giải trí trong phòng ngủ là ranh giới cuối cùng không kẻ nào được phép bước qua...
Y sẽ không hạ nhục anh bằng cách đó...
...anh không phạm tội gì liên can đến thê thiếp của y như những kẻ khác...
Hắn ta sẽ không hạ nhục anh bằng cách đó...
...sau khi đã tỏ ra tôn trọng lựa chọn của anh trong cuộc tỉ thí ở pháo đài...
Nhưng anh được đem về đây để làm gì ?
...chỉ để trưng bày và ngắm nghía ư ?...
Sesshoumaru nhìn quanh, chợt nhận ra những ưu đãi suốt thời gian qua là quá nhiều cho một tù nhân đã từng bị dẫm đạp dưới chân kẻ khác. Mitake đã có thể tống anh vào một cái lồng trong phủ ông ta mà vẫn được ca ngợi là khoan dung và rộng lượng. Nhưng tất cả những gì được đem ra phục vụ anh cho tới giờ này đều là những phẩm vật thượng hạng, từ trang phục anh đang mặc cho tới hộp trà trong khay. Ngay cả thời còn nắm quyền và làm khách ở phủ Iriya, người ta cũng không dâng lên những thứ đặc biệt như vậy.
Tại sao hắn ta phải làm nó ra trang trọng đến thế ?
...anh có còn nắm giữ gì trong tay nữa đâu ?
Hắn ta muốn gì ở anh ?...
Sesshoumaru cảm thấy chóng mặt bởi quá nhiều câu hỏi xoay tròn trong đầu. Anh là gì đối với người kia, chân thành hay dối trá, đều không phải là điều anh muốn tìm hiểu nữa. Anh chỉ muốn rời khỏi đây ngay tức khắc, cho dù có phải về lại pháo đài anh cũng sẽ không từ chối. Chẳng thà ở đó, anh sẽ không cảm thấy mình đang phản bội bản thân. Và không phải dây dưa với bất cứ thứ cảm xúc rắc rối nào.
Không đợi Ryanji đến đón, anh đứng lên, đi như chạy qua các hành lang. Băng ngang những vẻ mặt sửng sốt khắp nơi, anh đóng cửa ngay vào phòng, không muốn nhìn thấy thêm bất kỳ ai.
..
.
.
.
"Ngài ấy đã được đưa về lâu đài của Jidaiichi."
Một thuộc hạ trong nhóm trinh sát của Kikuna tên tiếng báo cáo. Một vài hơi thở khẽ buông ra như là nhẹ nhõm. Toranomon nôn nao hỏi dồn.
"Tình hình canh phòng ở đó thế nào ?"
"Nghiêm ngặt hơn cả ở pháo đài, thưa ngài." - Người thuộc hạ tỏ ra khó xử, như biết là sẽ làm ông thất vọng với ý muốn lập kế hoạch giải thoát cho Sesshoumaru. Nhìn ông với vẻ lo lắng, anh ta nói tiếp - "Hozukyo đã đóng cả một đội quân ngay sát sườn. Hẳn là hắn ta rất kiên quyết giữ ngài ấy và không muốn mang tai tiếng."
Cái nhìn đăm chiêu như toan tính, Nogizaka quay sang, thận trọng lên tiếng.
"Tôi nghĩ không nên bứt dây động rừng lúc này. Nếu chúng muốn dụ dỗ ngài ấy bằng cách đó thì cứ để cho chúng thực hiện. Dù sao thì nó cũng phải không quá tệ..."
"Chúng bảo rằng cậu ta đã phát điên."
Trong khi yêu quái diều hâu hạ thấp giọng ở cuối câu, ngập ngừng không nhắc đến việc nó bị ngược đãi ở pháo đài, Kikuna rành mạch đưa ra thông tin như muốn họ phải đối diện với sự thật đó. Ông nhắm mắt lại, nhớ đến một cảnh tượng đau lòng. Hít một hơi thật sâu, ông trầm lặng buông lời.
"Chúng ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng cho một cơ hội."
..
.
.
.
"Uống trà... à ?"
Kurami khẽ cau mày khi một thuộc hạ cho biết lịch trình gần đây của vị tổng chỉ huy. Gõ nhẹ những ngón tay trên bàn, hắn nghĩ ngợi về một khả năng ngài ta đang thuyết phục Sesshoumaru đầu hàng. Có thể lắm, nếu như khuyển yêu kia chưa bị điên thật. Trong khi bệ hạ chẳng còn hứng thú gì với hắn, ngài ta lại đem sự vâng phục của hắn đến như một quà bất ngờ, đó sẽ là một chiến tích tuyệt vời trong danh sách công trạng của ngài ta. Có điều, khuyển yêu kia là một kẻ cố chấp, Mitake hay Iriya đều không muốn quan tâm đến hắn nữa, còn Jidaiichi lại chưa từng được biết đến như một nhà ngoại giao khéo léo. Vậy chỉ còn một lý do khả dĩ cho tất cả những chuyện này. Khoé môi nhếch cao, hắn mỉm cười như vừa khám phá ra một bí mật quan trọng.
"Chuyện này thú vị đây."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip