2.Mai Sau?

Tình ta nơi con phố nhỏ, rạo rực trong tim là tuổi trẻ cuồng nhiệt, là đam mê. Đam mê ấy khiến đời ta vô tình gặp nhau trên chặng đường dài, ta mang mộng ước chạy theo ánh dương. Để rồi khi ta bước tới cửa vinh quang, nâng chiếc cúp vô định cùng nhau, không có nghĩa là đam mê cuồng si ấy đã tới điểm hồi kết, nhưng nước mắt ta lại khẽ rơi. Ngoảnh đầu lại ta mới thấy đó là cả một chặng đường dài đầy gian truân khổ cực, cái thủa mới đầu ta còn non nớt chập chững trên hành trình ấy, ngậm đắng nuốt cay chịu đựng miệng đời miệt thị, dẫu vậy ta vẫy bước tiếp để chứng minh cho họ thấy nhà vua thật sự là ai chứ không phải cái mác để trưng cho vui. Để ngày cả đấu trường danh vọng phải hét to cái tên "Sài Gòn Phantom" nhà vua vẫn là nhà vua! Đương kim vô địch của đấu trường danh vọng!

" Đạt? "_Tấn Khoa bật dậy sau giấc mộng dài, điều đầu tiên nhớ đến lại là em. Nhưng người bên cạnh từ khi nào đã chẳng còn đây, Khoa vội nhìn quanh căn phòng tờ mờ tối tìm bóng dáng ấy. Rồi như linh cảm mách bảo mà chạy nhanh tới phía ban công kéo mạnh tấm rèm trắng, cái linh cảm này cũng linh thật.

" Đạt ra đây làm gì? Sao lại khóc rồi? "_Tấn Khoa vội ôm lấy gương mặt đã đẫm lệ mà nâng lên.

" Đạt sợ... Sợ bản thân mình không làm được như anh Nam, sợ khiến kì vọng của mọi người đổ vỡ, sợ không nâng chiếc cúp ấy được cùng mọi người, sợ... "_Hữu Đạt chưa kịp nói hết đã bị Tấn khoa ngắt lời bằng một cái thơm nhẹ lên môi em.

" Đạt ngốc quá, dù sau này có như nào Khoa và mọi người đều sẽ luôn bên Đạt mà "_Tấn Khoa

" Đạt ngoan không sợ nữa, không được nghĩ như vậy nữa, Khoa đau "_Tấn Khoa xoa xoa tấm lưng nhỏ, ân cần dỗ dành em.

Tấn Khoa yêu em lắm, không thích nhìn em khóc chút nào. Nhưng trái tim em vốn mỏng manh, còn phải chịu áp lực dư luận. Hữu Đạt hay suy nghĩ lắm, em thích nghĩ về ngày tháng về sau, những ngày thường nhật với mọi người ở ngôi nhà nhỏ này, với người em thương. Chỉ cần nghĩ đến những điều đó em đã vui đến chẳng kiềm được mà cười ngây ngốc, từ bao giờ em đã chẳng còn coi mọi người ở SGP là đồng đội nữa, mà là gia đình vậy nhỉ? Nhưng đôi khi em lại nghĩ ngợi lung tung, nhất là những lời tiêu cực mà em nhận được khi mới vào team. Người an ủi và thấu hiểu được tất cả những gì em phải chịu đựng nhiều nhất lại là Ngọc Quý, người có cái mỏ hỗn tía lia tía cả ngày chẳng mệt ấy thật chất đã phải trải qua ngàn lời miệt thị, chỉ chích rằng không bằng thành viên cũ. Người em từng không muốn gọi là anh giờ đây lại là người anh mà em yêu quý nhất, em biết anh phải chịu uất ức nhiều rồi nhưng khi thấy hình bóng mình khi xưa trên người em, anh lại như một người khác, trầm lặng đến lạ khi an ủi em. Càng nghĩ nước mắt em lại càng rơi.

" Đạt ngoan không khóc nữa, hứa với Khoa không được nghĩ ngợi lung tung nữa nhé? "_Tấn Khoa

" Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, có Khoa đây rồi "_Tấn Khoa

" Đạt hứa, hức... "_Hữu Đạt

" Ngoan nào, khóc đến sưng cả mắt rồi này, mọi người mà thấy sẽ lo lắm đấy "_Tấn Khoa

" Xuống nhà đợi Khoa, rồi Khoa làm đồ ăn cho nha "_Tấn Khoa

Hữu Đạt gật gật đầu, rồi lật đật chạy xuống nhà ngoan ngoãn ngồi đợi Tấn Khoa. Vì mới sáng sớm nên dưới gaming house chả có ma nào cả, em nhìn quanh ngồi nha vốn đầy tiếng nói cười giờ đây có chút yên ắng ảm đạm đến lạ, vô tình lại thấy bóng dáng ai đó ngoài ban công. Nhẹ nhàng rời khỏi chỗ ngồi, em tiến đến chỗ người kia.

" Anh Quý? "_Hữu Đạt nhìn quầng thâm dưới mắt Ngọc Quý lại cảm thấy có chút sót xa, dạo này cậu phải chịu nhiều áp lực lắm. Cái drama do một phút tức giận ấy khiến cậu mệt nhoài đến đổ bệnh, may sao có Lai Bâng ở bên ân cần chắm sóc cậu đến khi cái drama ấy kết thúc.

" Anh đỡ mệt chưa, sáng sớm sương chưa tan hẳn đâu, nhỡ anh bệnh nữa rồi sao? "_Hữa Đạt lại gần đứng cạnh cậu mà hỏi han.

" Nhờ ai đó anh đỡ nhiều rồi, anh chỉ muốn ngắm bình minh thôi không bệnh được "_Ngọc Quý nói với giọng khàn khàn có lẽ do ốm mà nên, mắt vẫn hướng về nơi xa. Hữu Đạt khẽ nhìn theo cậu, thầm nghĩa lại thế nữa rồi, mỗi lần Ngọc Quý trầm lặng như này là chắc chắn có chuyện gì rồi, người gì đâu vui thì lộ mà buồn thì giấu.

Cơn mưa hôm qua như tô thêm sắc cho thành phố Sài Sòn, khi những tia nắng ban mai rọi xuống khiến những giọt sương lung linh trên tán lá. Những vũng nước đọng phảng phất bóng cây rung rinh theo gió, khu phố trông như một bức tranh sơn giàu sống động khi được tô điểm bằng một loại màu lấp lánh, những vệt sáng tối rõ rệt hiện lên trong bức tranh phác hoạ một sáng mùa hạ sau cơn mưa rào. Khiến lòng ta như nhẹ đi, khi đôi mắt nhắm lại khiến ta thoải mái mà trút đi những điều khiến ta nặng lòng.

Một màu nắng vàng nhẹ rơi trên má người, người ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh rồi bỗng một hồi ức xưa cũ chạy về, khiến lòng ta mông lung tựa bồ công anh bay trong gió hạ. Hoa không sắc không hương là thân hoa dại, nhưng mấy ai biết được loài hoa dại ấy lại xuất hiện trong tự nhiên như một lẽ thường. Hay tình ta như đóa hoa dã quỳ nở rộ cuối thu. Đóa thanh liễu đỏ rực như lòng ta đã trải qua bao điều trắc trở để được như ngày hôm nay, nhưng nụ cười ngây ngô ngày ấy còn đâu để lại là sự trưởng thành đến đau lòng. Ấy vậy mà nụ cười ấy một lần nữa nở trên môi ta khi người như hoa tuyết mai trắng tinh khôi đến bên ta, ôm lấy trái tim rạn nứt qua bao năm tháng mà chữa lành.

" Anh đừng cố quá, muốn khóc thì cứ khóc đi, sẽ nhẹ lòng hơn đấy "_Hữu Đạt

" Nói gì vậy hả, chẳng phải em mới là người vừa khóc đến xưng cả mắt à "_Ngọc Quý nhìn em, đôi mắt như chứa đựng một nỗi buồn sâu thẳm chẳng muốn ai biết. Nhưng rồi một giọt nước nhỏ xuống, rồi cứ thế lăn dài nơi gò má.

Hữu Đạt nhìn người anh mình yêu quý như vậy chỉ biết ôm nhẹ lấy anh, vỗ về anh như cách Tấn Khoa làm với em. Đây là lần đầu tiên Ngọc Quý chịu khóc trước mặt người khác ngoài Lai Bâng, khiến em có chút vui vì Ngọc Quý đã không còn cố chịu đựng một mình mà tin tưởng khóc trước mặt em, người luôn an ủi em thật chất lại là người cần an ủi nhất. Suốt mười mấy phút đồng hồ cả hai chả nói câu nào, chỉ có tiếng thút thít nấc lên từng hồi, để rồi một giọng nói cất lên khiến bầu không khí ngột ngạt trở nên dễ thở hơi.

" Mới sáng sớm đã lén chạy ra đây khóc rồi? Em biết anh lo lắm không, ốm đến vậy rồi lại nhiễm phong hàn nữa thì sao? "_Lai Bâng đứng dựa ở cửa kéo Ngọc Quý vào lòng mà trách móc.

" Cảm ơn Đạt vì canh con báo này hộ anh nha "_Lai Bâng nhìn em rồi ôm Ngọc Quý vào trong kẻo ốm nữa thì khổ.

" Nói anh nghe tại sao lại khóc nữa, tối qua khóc chưa đủ? Muốn bị phạt phải không con báo này? "_Lai Bâng sờ lên trán bé con mà đo nhiệt, tiện tay nhéo một cái vào cặp má ửng hồng. Hữu Đạt thấy vậy mặt hơi khinh khỉnh tự hỏi bộ người trong SGP này có truyền thống hở ra là nhéo má người khác hả?

" Lai Bánh quá đáng lắm, hức... "_Ngọc Quý giận dỗi lườm nguýt Lai Bâng.

" Nay em ăn gan hùm hả Ngọc Quý? Dám bật lại anh "_Lai Bâng

" Em là cái gì mà thầy không được bật, thầy giận Lai Bánh rồi "_Ngọc Quý phụng phịu quay mặt đi không thèm nhìn Lai Bâng nữa.

" Lại đổi cách xưng hô rồi, bây giờ đâu có live đâu? "_Lai Bâng

" Em giận thật đấy à? Cho Bánh xin lỗi, đừng giận Bánh, do Bánh lo cho em thôi mà "_Lai Bâng dụi đầu vô hõm cổ bé con mà hít hà mùi hương sữa ngọt lịm ấy, rồi thơm nhẹ lên má em.

" Lại giở trò này, lần cuối đó, lần sau Lai Bánh đừng hòng thầy tha, hứ "_Ngọc Quý vồ lên cạp một cái thật mạnh vào vai Lai Bâng như trủ giận.

Hình như hai người quên mất ai rồi, mà thôi kệ đi, không nhớ là không quan trọng. Mà hình như cũng có quan trọng thì phải?

" Hai đứa nhìn cái gì? "_Lai Bâng

" Nhìn một con Báo ăn Bánh ạ "_Hữu Đạt ngây ngô trả lời khiến Tấn Khoa cười phá cả lên.

" Mà sao lại là hai? Anh cá với anh Nam ngồi kia nãy giờ đấy ạ "_Hữu Đạt

" Không cần quan tâm đến sự tồn tại của anh đâu "_Hoài Nam

" Tôi là cá tôi không phải là người, tôi không phải là người tôi cá..."_Phúc Lương chấp hai tay trước mặt, miệng liên tục lẩm bẩm gì đó.

" Bay thôi chưa "_Lai Bâng

" Khoa ơi Lai Bánh mắng Đạt "_Hữu Đạt chạy đến bên cạnh Tấn Khoa bám lấy góc áo bạn.

" Bậy nha, đã ai làm gì đâu "_Lai Bâng

Lại một ngày mới đầy thú vị đến với ngôi nhà nhỏ của SGP, một ngày mới đầy sắc nắng, một ngày mới đầy hi vọng đầy tiếng cười về sau. Dù cho sau này ta có bị coi là hết thời, bị chì chiết đến nhường nào, thì chỉ cần gia đình nhỏ này vẫn bên nhau, mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy, chỉ cần có nhau là đủ. Dù hôm nay trời có nổi mưa dông, thì ngày mai trời sẽ lại nắng, soi sáng những tâm hồn cần chữa lành. Sài Gòn Phantom nơi những mảnh ghép hoàn hảo tìm được nhau, nơi hạnh phúc bắt đầu, nơi khiến bao trái tim vụn vỡ được chữa lành. Có thể SGP chỉ là một team bình thường như bao team khác trong mắt kẻ qua đường, nhưng mấy ai biết được điều bình thường ấy đã cứu rỗi bao trái tim lạc lối bởi sự mạnh mẽ, nỗ lực không ngừng, lạc quan bất luận mọi chuyện có ra sao của họ. Hay là nơi chôn giấu thanh xuân của bao con người, đến tận khi SGP có không còn nữa, thì trong lòng ta SGP vẫn là một sự tồn tại vĩnh hằng không thể xóa nhòa. Nước mắt có thể rơi, nhưng là rơi vì hạnh phúc, vì vui nhé, đừng vì những nỗi buồn u cốc mà đánh mất nụ cười như gió xuân ấy, đánh mất con người vui tươi hồn nhiên ngày nào, ta xứng đáng được hạnh phúc sau tất cả.









_______

Hôm nay tôi suy, một chút buồn và ngọt ngào dành cho bạn, ngày mới tốt lành.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip