#2 : Cậu là quái vật à?

Hôm nay tôi có hứng tới trường sớm, vừa tới cổng trường thì chạm mặt cậu ta, thật đúng là "oan gia ngõ hẹp" mà.

"Chào buổi sáng." Cậu ta hí hửng chạy lại chỗ tôi.

"Trời, đúng là mỗi ngày một tính cách." Tôi làm vẻ mặt không ưa gì cậu ta.

"Miễn cưỡng lắm tôi mới chào cậu đấy nhé!"

"Thế nào cũng được, tôi đi ăn sáng đây." Tôi làm bộ không quan tâm tới cậu ta, ai ngờ cậu ta đi theo tôi tới tận căng tin.

Vốn là một người có tâm hồn ăn uống nên tôi gọi hẳn một bàn toàn là đồ ăn, nào là mì spaghetti, trứng chiên, bánh mì và nước nữa. Còn cậu ta thì chỉ gọi có một tô mì thịt bò Khang sư phụ. Đang đói nên chỉ trong tích tắc tôi đã ăn hết số đồ ăn trên bàn, cậu ta nhìn thấy thì giật mình thốt lên:

" Cậu là quái vật à?" Vẻ mặt cậu ta rất buồn cười.

"Quái vật? Có mà cậu ý"

"Cậu ý"

"Cậu ý"

....

Bà chủ quán nhìn chúng tôi cãi nhau như hai đứa con nít, lén cười thầm. Thế rồi chúng tôi lại cùng nhau lên lớp, nói thật thì đi cùng cậu ta thường bị nhiều con mắt dõi theo, tôi thật ko thích lắm. Vẫn như thường lệ, giờ ra chơi, tôi nằm bò ra bàn.

"Tuyết Nhi, xuống căng tin mua hộ tôi chai nước được ko?" Cậu bạn cùng bàn hôm nay lại nhờ vả tôi cơ đấy.

"Ok, may cho cậu tôi là người tốt đấy nhé!" Tôi đứng dậy.

"Biết rồi." Bĩu môi.

Thế là tôi xuống căng tin mua nước giúp cậu ta, trên đường đi nghe ngóng được một chuyện. Chuyện này có vẻ nóng hổi lắm luôn, trong đó tôi và Tuấn Khải là nhân vật chính. Mấy nữ sinh trong trường túm năm tụm ba vào bàn tán, họ nói tôi có tư cách gì mà ngồi cạnh Tuấn Khải chứ, hơn nữa lại vui vẻ cười đùa với cậu ta. Nực cười! Chẳng lẽ bạn bè nói chuyện cười đùa với nhau ko được sao?! Mà tôi cũng chẳng có hứng thú gì với cậu ta đâu nhé!!!

Lên lớp, tôi đặt mạnh chai nước xuống bàn làm cậu ta giật mình. Đương nhiên cậu ta không biết chuyện gì đang xảy ra rồi. Đã không biết thì thôi, tôi cũng chẳng muốn kể lại làm gì nữa cho bực.

"Trông mặt cậu đáng ghét quá ai lại trêu cậu à?" Cậu ta cười nhạo tôi.

"Khùng!" Tôi đáp lại cậu ta bằng đúng một từ sau đó đi ra khỏi lớp, sang lớp kế bên tìm bạn thân của tôi - Trương Tiểu Na.

Tôi và Tiểu Na chạy lại bãi đất trống sau trường.

"Chuyện này mình cũng vừa nghe trộm được mấy người đó bàn tán, thật đúng là đáng ghét mà." Tiểu Na bức xúc thay tôi.

Tôi im lặng không nói gì.

"Hay cậu xin chuyển chỗ đi."

Làm theo lời Tiểu Na, tôi thử hỏi cô giáo chủ nhiệm nhưng kết quả lại không như mong đợi, không thể đổi chỗ được vì một lý do ngớ ngẩn. Tôi trở lại lớp thì thấy Tuấn Khải đang cặm cụi làm bài tập. Tôi ngồi vào chỗ của mình và rồi ko nói gì hết.

Tan học, tôi ra được cổng trường thì không may đụng phải một bạn học sinh, tôi vội vàng xin lỗi rối rít. Bạn họ. ấy là nữ, chỉ mỉm cười sau đó nói " Không sao". Trên tay bạn gái ấy còn cầm một cái banner ghi tên Vương Tuấn Khải.

"Mình có thể làm quen với bạn ko?" Bạn gái ấy bắt chuyện với tôi.

"Tất nhiên là được rồi" Tôi vui vẻ nhận lời.

"Mình là Tống Giai Nhi" Cô bạn đưa tay ra ý muốn bắt tay với tôi.

Theo lệ thì tôi cũng vui vẻ giới thiệu về bản thân, dần dần chúng tôi trở nên thân với nhau hơn. Giai Nhi sau khi biết tôi ngồi cạnh Tuấn Khải thì vô cùng sốc, thường xuyên hỏi tôi về Tuấn Khải.

Kỳ lạ, hôm nay tôi không thấy cậu ta đến lớp, đi quay show chăng? Nhưng mà hôm qua Giai Nhi có nhờ tôi xin chữ kí của Tuấn Khải giúp cậu ấy, thế mà hôm nay cậu ta lại không đi học,haizz.

Liên tiếp 1 tuần tôi chẳng thấy bóng dáng cậu ta đâu, cho đến hôm nay cậu ta mới chịu xuất hiện.

"Công việc của cậu bận tới vậy à?" Tôi cố bắt chuyện.

"Ừ" Cậu ta nói mà thậm chí còn chẳng thèm nhìn tôi một cái mà cứ dí mắt vào đống bài tập.

"Xem ra cậu chậm nhiều bài quá ha"

"Hay cậu giúp tôi đi"

"Cậu nói tôi giảng bài cho cậu ý hả?"

"Ừh, mấy bài này tôi chưa học"

"Aizzz, vậy chiều nay trên sân thượng, được không?" Tôi nghĩ cậu ta không dễ dàng gì cho chữ kí, mà tôi đã hứa với Giai Nhi rồi, đành chịu thôi.

Như đã hẹn với cậu ta, tôi đứng trên sân thượng của trường học đợi tầm 5' thì cậu ta hồng hộc chạy tới, cứ như bị ma đuổi. Thì ra cậu ta không muốn fan biết mình ở trên này nên đã tìm đủ mọi cách để ko ai nhận ra cậu ta.

Tôi bắt đầu công cuộc giảng bài cho cậu ta, mất khoảng 1h đồng hồ. Đợi cậu ta ngồi làm bài, tôi nhớ chuyện quan trọng nhất phải làm.

"Hey, Tuấn Khải, cậu kí tên cho tôi được không?" Tôi hơi ngại một chút nhưng thôi kệ đi.

"Cậu là fan của tôi à?" Vừa viết vừa nói.

"Ko phải. Là bạn.... của...tôi...." Tôi chưa kịp nói xong thì cậu ta nhảy vào.

"Tý đi uống trà sữa với tôi đi, xem như trả ơn cậu hôm nay giảng bài cho tôi,ok?"

"Ko cần, kí tên cho tôi là đc mà, đi mà Tuấn Khải" Tôi day day tay cậu ta nài nỉ.

Cậu ta có vẻ ko quan tâm lời tôi nói, sau đó thì cất hết sách vở vào cặp và cầm cổ tay tôi lôi đi mặc cho tôi ra sức gào thét. Cuối cùng, cậu ta kéo tôi tới quán trà sữa. Tôi uống vội cốc trà sữa rồi lại quay lại chuyện chính.

"Tôi uống xong rồi, kí tên cho tôi đi" Tôi đưa cho cậu ta tờ giấy kèm theo một cây bút.

"Trà sữa cũng đã uống rồi, xem như tôi trả ơn cậu. Còn bây giờ tôi ko có nghĩa vụ gì hết nhé!" Cậu ta đứng lên định đi ra khỏi quán.

"Trời ơi, làm thế nào thì cậu mới chịu kí tên cho tôi đây hả tên kia???" Tôi hét lên.

"Làm osin cho tôi 1 tuần" Cậu ta quay lại.

Tôi ko muốn cũng phải đồng ý vì lỡ hứa với Giai Nhi rồi.

"O...k..." Tôi.

"Tốt. Về thôi" Cậu ta cười đắc ý.

Vừa ra đến cửa quán trà sữa thì cậu ta đưa cặp của mình cho tôi.

"Này, cầm giúp tôi đi" Cậu ta ra lệnh cho tôi.

Tôi định quát cho cậu ta một trận nhưng sực nhớ ra bây giờ mình là .... thôi ko nói nữa.

Tôi phụng phịu ôm lấy balo cho cậu ta cìn cậu ta thì nhẹ nhàng mà đi. Cứ đi theo cậu ta cho đến khi tôi nhận ra đây là đường đi về nhà tôi mà.

"Tên kia, đây là đường đi về nhà tôi mà" Tôi gọi cậu ta.

"Tôi đi đâu thì cậu cứ đi theo đi"

Tôi lườm cậu ta một cái.

"Mà đừng có gọi tôi là tên này tên kia. nữa, gọi là Tuấn Khải đi. IQ của cậu chắc cũng đủ để hiểu câu này đúng ko?"

"Cậu xúc phạm tôi hơi bị nặng rồi đấy tên ki.... Tuấn Khải"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip