GIAI ĐOẠN 2 : BÓNG TỐI


📜 8. Thiết Khoáng và sức mạnh mới

Những chiếc hang động sâu thẳm này như nuốt trọn ánh sáng – rùng rợn một cách lạ kỳ.
Tôi biết rõ: càng đi sâu, nguy hiểm càng rình rập – nhưng cũng chính nơi tăm tối nhất, lại ẩn giấu những khoáng vật quý nhất.

Tôi mang theo một túi vật phát sáng – những ngọn lửa nhỏ kết hợp giữa que củi và U Thạch, để thắp sáng con đường phía trước. Bên trong hang, âm thanh nhỏ nhất cũng vọng lên như tiếng trống, khiến tôi phải di chuyển thận trọng từng bước.

Đột nhiên, bóng tối lay động. Hành Thi – từng tốp, từng nhóm – trồi ra từ các ngóc ngách. Nhưng tôi không nao núng. Sau những trận chiến đã qua, tôi đã không còn là kẻ yếu ớt nữa.
Tôi lao vào như cắt, thanh gươm đá chém từng tên một. Tôi ra đòn nhanh, gọn, chính xác – như cắt cỏ.
Những kẻ sống dậy từ cái chết cũng phải gục xuống trước sự sống mãnh liệt tôi đang giữ.

Khi mọi thứ lắng xuống, tôi nhận ra… tay tôi không hề run.
Và rồi tôi thấy nó – Thiết Khoáng !

Tôi đào như người mê sảng, không còn phân biệt ngày đêm. Chỉ biết cứ mỗi lần cuốc xuống, tiếng “choang” của Thiết Khoáng chạm đá vang lên là một lần tôi cảm thấy mình tiến gần hơn đến sức mạnh thật sự.

Ba ngày trôi qua. Tôi tích trữ được một lượng lớn Thiết Khoáng, mang về và nấu chảy trong Luyện Lô.
Qua từng lớp lửa đỏ rực, từng hòn đá sắt chuyển mình – tôi tạo ra những khối kim loại tinh luyện nhất: Thiết Thỏi

Từ những Thiết Thỏi đầu tiên, tôi chế tạo nên Thiết Thuẫn – một tấm khiên to bản, chắc chắn, dùng để chặn đứng những mũi tên sắc lẹm của bọn Huyết Cốt Thủ.

Cầm Thiết Thuẫn trong tay, tôi cảm thấy mình không còn đơn độc nữa. Lần đầu tiên, tôi có thể ngẩng cao đầu trước lũ quái vật ban đêm.
Và tôi thầm nhủ:
“Tôi không chỉ đang sinh tồn. Tôi đang lớn mạnh.”

📜 9. Kim Thô và tâm huyết khai khoáng.

Có trong tay Thiết Thuẫn, tôi cảm thấy mình như một chiến binh chính nghĩa giữa lòng đất đen tối.
Dù kẻ địch là Hành Thi thô bạo, Huyết Cốt Thủ lạnh lùng, hay Ẩn Bạo rình rập, tôi cũng không chùn bước.
Thiết Thuẫn – tấm khiên tôi tự tay rèn từ Thiết Thỏi và đặt tại Luyện Cụ Đài – có hình hơi tròn, bản rộng, vừa vặn che được cả thân thể tôi.

Khi Ẩn Bạo phát nổ, tôi giơ Thiết Thuẫn – tiếng “ầm” dội thẳng vào tay, nhưng tôi không hề gục.
Khi Hành Thi vung cú đấm trời giáng, Thiết Thuẫn chặn lại – chỉ kêu “keng” một cái.
Khi Huyết Cốt Thủ bắn tên tới tấp, tôi nghe tiếng tên găm lên mặt khiên – nhưng cơ thể tôi vẫn đứng vững.

Và tôi hiểu – trái tim của Thiết Thuẫn là viên Thiết Thỏi được rèn chính giữa, như một trục cân bằng lực.
Nhờ nó, những va đập – dù là đòn vật lý hay nổ tung – đều phân tán đều, không làm tôi lảo đảo.

Không lâu sau, tôi đã nhìn thấy chúng – Kim Thô, ẩn mình trong các vân đá như ánh sáng bị giam cầm giữa lòng đất.
Chúng sáng lấp lánh, lớp vỏ ngoài sần sùi hòa lẫn màu đất đá, nhưng nếu tinh mắt, sẽ thấy một ánh kim nhạt xuyên qua lớp bụi bặm.
Tôi bắt đầu đào.

Đào như thể bản năng được đánh thức.
Lần đầu sau rất lâu, tôi cảm nhận lại niềm vui ngày xưa – lúc còn là một người thợ khai khoáng bình dị, không gươm, không thuẫn, không quái vật.
Nhưng lần này, khác.

Tôi vừa đào, vừa phải lắng tai nghe tiếng bước chân lạ. Phải đề phòng. Phải cảnh giác. Nhưng cũng… cảm thấy kỳ lạ thay – vui hơn.
Chính bóng tối, chính hiểm nguy, đã làm cho ánh sáng lấp lánh kia trở nên đáng giá hơn bao giờ hết.

📜 10. Trận thua đầu tiên

Tôi trở về mặt đất sau chuỗi ngày miệt mài dưới lòng hang – tưởng như đã vượt qua tất cả.
Nhưng khi bước lên, mặt đất không còn là nơi chào đón tôi nữa.

Trời tối đen như mực, chỉ còn ánh trăng bạc le lói len lỏi qua các kẽ lá. Dưới thứ ánh sáng mờ ảo ấy, tôi thấy chúng – bóng đen lầm lì, di chuyển thành đội, từng bước vững chãi như một hạm đội hắc ám.

Chúng không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt địch thù lạnh ngắt, như thể tôi là kẻ thù duy nhất còn sót lại của thế giới này.

Mũi tên bay ra như định sẵn, những cú đấm, cú nổ, tất cả đều quen thuộc.
Nhưng Thiết Thuẫn trên tay tôi, vẫn che chắn tôi như một bức tường vững chãi, từng đòn đánh đều không thể xuyên phá.

Tôi kiêu ngạo. Tôi nghĩ mình đã làm chủ được mặt đất này.
Và rồi – tôi chạm mắt với hắn.
Không Hành Nhân.

Hắn mảnh khảnh, chân tay dài quá khổ, mắt tím rực lên như thể là hiện thân của vũ trụ đêm tối.

Thân hình ấy thanh tao nhưng lại khiến người ta rợn gáy, nhất là khi hắn có thể há miệng như muốn nuốt trọn không gian.

Tôi lập tức đặt Luyện Cụ Đài, chế tạo nên Thiết Kiếm – thanh kiếm mạnh nhất tôi từng có, để đối đầu với sinh vật này.
Nhưng hắn… dịch chuyển.
Một cái chớp mắt – hắn biến mất.
Cái tiếp theo – xuất hiện ngay sau lưng tôi.

Tôi xoay người, nhưng đã muộn – hắn vung tay, cú đấm xoáy thẳng vào sườn, khiến tôi loạng choạng lùi lại.
Tôi liên tục ra đòn, nhưng mọi đường kiếm như cắt vào bóng tối.
Sau ba lần tấn công, Thiết Thuẫn trên tay tôi vỡ vụn, rơi ra từng mảnh sắt bén, cắm vào đất như chứng tích cho sự thất thế.

Tôi vội rút cung tên thu được từ Huyết Cốt Thủ, giương cung bắn – nhưng hắn tránh nhẹ như một làn khói.
Tốc độ và phản ứng của hắn vượt xa mọi thứ tôi từng gặp.
Hắn lao tới, đấm một cú cuối – nặng như cả thế giới đổ xuống, ánh trăng mờ đi, và tôi rơi vào bóng tối.

📜 11.  Gặp gỡ Lãng Thương

Tôi tỉnh dậy.
Ánh mặt trời len lỏi từ bên kia biển khơi, nhẹ nhàng như chưa từng có bóng tối nào bao phủ thế giới này.
Tôi trở lại nơi cơn bão đã cuốn tôi tới – một vùng đất quen mà cũng lạ.
Vật phẩm tôi từng vất vả thu nhặt, đều đã mất sạch – như chứng tích của thất bại.

Những thân cây tôi từng đốn vẫn còn nguyên vết rìu sần sùi trên vỏ – minh chứng rằng tôi không quay về quá khứ.
Nhưng nơi tôi từng thấy cây mía xanh vươn mình giữa nắm cát hình chữ thập thì giờ đây… trống rỗng.

Như thể hệ sinh thái nhỏ ấy đã mất đi một phần linh hồn.
Tôi tiếp tục bước, men theo con đường vòng quanh theo dáng hình parabol – lối mòn dẫn tôi tới một điều bất ngờ.
Một bóng người đang đứng đó.
Người ấy mặc chiếc áo choàng dài màu lam, mềm mại như gió, và trông như mang cả bầu trời trên vai.

Hai bên ông là Lạc Đà Song Hộ – đôi lạc đà mang hành lý, đứng lặng lẽ như hiểu rõ mỗi bước đi của chủ nhân.
Khuôn mặt ông đượm vẻ từng trải, ánh mắt hiền hòa nhưng sâu thẳm như thể đã đi qua nhiều hoang mạc và vực thẳm.
Ông đến gần tôi, thân mật chào hỏi:

— “Chú em đang trên đường thám hiểm đấy à?

Tôi đáp, khẽ lắc đầu:
— “Không... chỉ là tôi muốn dựng lại cơ ngơi đã mất thôi.”

Ông mỉm cười:
— “Vậy sao? Nhưng sao không thử thám hiểm luôn? Ta từng phải rời bỏ quê hương, chỉ để đi tìm cảm giác tự do…
…Không muốn trốn chui trốn lủi trong ngôi làng ấy nữa.
Ta đi qua nhiều nơi và thế giới này cứ rộng mãi ra, như không có điểm kết thúc.”

Tôi ngập ngừng đáp:
— “Tôi cũng từng có một người bạn.
Cậu ấy rất thân với tôi, từng rời tôi để đi thám hiểm…
Rồi khi gặp lại, tôi lại mất cậu ấy lần nữa.”

Ông đặt tay lên vai tôi:
— “Ta cũng từng nản chí. Nhưng niềm tin từ những người ta gặp đã giúp ta đứng lên.

Ta từng gặp một nhà thám hiểm trẻ tuổi, trong tim cậu ấy nóng như Luyện Lô.
Cậu ấy luôn khát khao khám phá, muốn hiểu những bí ẩn sâu xa nhất của thế giới.
Tên cậu ấy là… Trì Kiến.”

Tôi đứng lặng.
Trì Kiến – cái tên ấy lại vang lên, nhưng lần này là qua lời kể của một nhà thám hiểm thực thụ.

Ông ấy rút ra một vài sợi dây thừng, đặt vào tay tôi:
— “Đi đi. Biết đâu, thám hiểm là cách duy nhất để tìm lại người bạn ấy.”
Ông bước đi, bóng áo choàng xanh dần nhỏ lại, lẫn vào màu trời.

Tôi đứng nhìn, gió nhẹ lướt qua, mang theo hương mặn của biển, và có lẽ... cả hy vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #minecraft