GIAI ĐOẠN 3 : NHÀ THÁM HIỂM TÀI BA


Tối đến, ánh trăng rọi xiên qua tầng mây, len lỏi qua rặng cây, chiếu lên mặt đất như những vết nứt bạc của bầu trời.
Bóng tối trở thành đồng minh cho bọn quái vật, chúng trỗi dậy, lặng lẽ nhưng ghê rợn, từng bước tiến về phía tôi.
Tôi bơi vội đến hòn đảo bên cạnh, gần chốn Lâm Địa mà tôi đã từng trú ngụ thuở ban đầu.

Từ trên cao nhìn xuống, hai hòn đảo này như đôi mắt sáng giữa biển lá, tôi đặt tên cho nơi này là Song Dương Tịnh Đảo, vì chúng nằm giữa Bạch Dương Lâm, tĩnh lặng nhưng hiểm nguy.

Tôi dùng dây thừng leo lên tán cây, bám chặt từng nhánh lá, thoăn thoắt như thú rừng, lánh khỏi đám Hành Thi đang gầm gừ bên dưới.

Từ trên cao, tôi chứng kiến cả Lâm Địa giờ đã bị chiếm đóng, chúng đông nghịt, phủ kín các lối mòn như một cơn dịch đêm màu xanh xám.

Tôi ngồi trên cành cây, chờ bình minh... nhưng sự kiên nhẫn của tôi đã cạn.
Tôi gỡ vài cành cây khô, dựng nhanh một chiếc Luyện Cụ Đài, và từ đó chế tạo một thanh gươm gỗ đơn sơ,
Không phải để phòng thủ, mà để xông pha!

Tôi lao người xuống nước, bơi nhanh như cá mập lạc bầy, trở lại Lâm Địa, lần này không để trốn, mà để trừng trị.
Dưới ánh trăng, tôi lướt như bóng ma, vung gươm gỗ đánh bật từng đòn tấn công.

Từ Hành Thi đến Huyết Cốt Thủ, không ai thoát khỏi lưỡi gươm của tôi.
Bọn chúng gục ngã dưới từng nhát chém dứt khoát, ánh sáng từ cơ thể tan rã của chúng bung lên thành những hạt li ti phát sáng, như tinh thể linh hồn, chúng tan biến, còn tôi thì như hấp thụ một phần sinh lực.

Đó là khoảnh khắc tôi nhận ra... tôi đã không còn là kẻ chạy trốn trong bóng tối nữa.
Tôi là người đi săn.
Tôi là nhà thám hiểm của chính mình.

📜 12 – Tái lập nơi trú ẩn.

Sáng hôm sau, ánh nắng dịu nhẹ rọi qua tán cây, tôi trở lại Song Dương Tịnh Đảo, mang theo quyết tâm mới. Tôi dùng dây thừng buộc một con cừu non, không để nó đi lạc, rồi nhanh chóng đào xuống dưới đất tìm đá cuội, từ đó chế lại công cụ đá, bền bỉ và mạnh mẽ hơn gỗ.

Với những công cụ ấy, tôi chặt vài cây bạch dương, dựng lên hàng rào thô sơ, che chắn hòn đảo khỏi lũ quái vật ban đêm. Một lần nữa, tôi tạo nên chiếc Tịnh Sàng, nhưng lần này tôi đặt nó sâu trong lòng đất, nơi tôi có thể nghỉ ngơi mà không phải phập phồng lo sợ bị đánh thức bởi một tiếng gầm hay vụ nổ nào nữa.

Trước hoàng hôn, tôi dành thời gian tìm kiếm lương thực, vài quả mọng, chút thịt từ động vật hoang, tất cả đều được tích trữ cẩn thận như một người du mục chính hiệu. Đêm đến, tôi lui vào lòng đất, ánh sáng từ vật phát sáng hắt lên chiếc Tịnh Sàng, một sự yên tĩnh hiếm hoi giữa những ngày phiêu lưu đầy giông bão.

Lần đầu tiên sau nhiều đêm, tôi ngủ một giấc dài không mộng mị. Có lẽ, đây chính là cảm giác của một người đã bắt đầu thuộc về nơi này.

📜 13 – Trước thềm Dung Uyên Cốt Động

Tôi chặt cây như thường lệ, lần này chế tạo ra một vật mới, đó là Phi Mộc, một chiếc bè gỗ đơn giản nhưng nhẹ và linh hoạt, thuận tiện hơn nhiều cho việc di chuyển giữa các hòn đảo rải rác ngoài khơi.

Gió nhẹ thổi qua, sóng vỗ rì rào dưới Phi Mộc, tôi chèo qua những cụm đất nhỏ, đôi khi chỉ là vài bụi cỏ mọc giữa cát.

Trên hành trình ấy, tôi nhìn thấy một nắm cát dựng lên giữa biển, cong cong như một vỏ chuối khô, cao khoảng mét rưỡi, một điều bất thường, như thể một cánh cổng bị bóp méo của thế giới tự nhiên. Nhưng tôi không dừng lại ở đó.

Tôi tiến tới một vùng rừng lớn hơn trước, tán cây dày hơn, cội rễ ăn sâu vào đất, sương phủ kín lối đi như khói mờ. Tôi đặt tên cho nơi này là Đại Lâm Địa khu rừng rộng lớn nhất mà tôi từng đặt chân tới từ khi bắt đầu chuyến phiêu lưu.

Trong khi khám phá ven biển của Đại Lâm Địa, tôi bắt gặp một chiếc hố lõm sâu, như dấu tích của một vụ nổ cũ.

Những mảng cỏ hai bên mép bị cháy xém, vết cào xé loang lổ, tựa như nơi một sinh vật đã trồi lên từ lòng đất. Giữa hố ấy là một vết sẹo dài khoảng ba mét, kéo dài từ mép hố vào tận trung tâm, rõ ràng không phải tự nhiên tạo thành.

Tôi dùng vật phát sáng thả xuống lòng hố, và rồi ánh sáng ấy phản chiếu từ một mảng khoáng thạch bên dưới, lấp lánh mờ ảo. Không nghi ngờ gì nữa… tôi đã đứng trên miệng của một Dung Uyên Cốt Động, một hang động cổ, ăn sâu vào lòng đất, từng được nhắc đến trong sách phiêu lưu của Trì Kiến.
Sách ghi rằng nơi đây ẩn chứa nhiều khoáng sản quý hiếm, nhưng cũng là nơi sinh sống của những sinh vật kì dị, ít khi lộ diện trên mặt đất.

Tôi không dại gì mà xuống ngay lúc hoàng hôn đang buông. Tôi dựng chiếc Tịnh Sàng bên rìa hố, lót đá dưới chân, tạo thành một chốn nghỉ ngơi tạm ổn. Đêm ấy, tôi nằm lặng trong gió rừng, mắt hướng về Dung Uyên Cốt Động phía dưới , như một lời mời thám hiểm âm thầm và dữ dội.

“Ngày mai, ta sẽ khám phá ngươi,” tôi thì thầm vào hư không.

Một giấc ngủ sâu đang đợi tôi, và một cuộc hành trình nguy hiểm hơn đang ở dưới chân tôi.
khi tôi tỉnh dậy, thứ chào đón tôi là hai con Ẩn Bạo chực chờ ở đó, chúng nổ tung, nước bắn tung tóe, và từ đó miệng hang được mở rông hơn.

📜 14 Dưới lòng đất tối.

Những chiếc hang động sâu thẳm mở ra dưới chân tôi như những miệng vực của quái vật ngủ quên, tĩnh lặng, lạnh lẽo, và ngập tràn cảm giác rùng rợn khó tả. Không gian bên trong tối om, thở ra hơi lạnh, như đang thì thầm cảnh báo tôi rằng:

“Kẻ nào bước vào, đừng mong quay lại nguyên vẹn.”

Nhưng tôi không do dự. Trong tay tôi là túi vật phát sáng, được chế từ U Thạch và que củi, tôi lần lượt cắm chúng dọc theo đường đi, ánh sáng nhỏ nhoi xé tan màn đêm từng bước một.

Đột nhiên, tôi đụng độ lại với hàng chục tên Hành Thi.

Chúng lê bước trong bóng tối, mắt không có tròng, nhưng vẫn nhận ra tôi như một kẻ phá giấc ngủ vĩnh hằng. Chúng lao tới, gầm gừ đầy hằn học.

Tôi không nao núng.

Tay cầm gươm, chân linh hoạt, tôi vung kiếm như cắt cỏ. Tên này ngã xuống thì tên kia bật ngửa, từng cú đánh dứt khoát, lạnh lùng, như thể thân xác tôi chiến đấu còn tâm trí đã tách ra từ lâu.

Cuối cùng, chúng phải đầu hàng. Cả hang động trở nên im lặng như chính cái chết mà chúng mang theo

📜 15 – Thiên đường quặng dưới lòng đất

Tôi ngó nhìn xung quanh, từng tia sáng le lói từ vật phát sáng của tôi phản chiếu lên những vách đá gồ ghề, trông như những lớp da của lòng đất đang hé lộ một điều gì đó bí ẩn. Phía dưới, hiện lên rõ ràng là một chiếc quặng lớn, ánh phản quang từ bề mặt thô nhám cho thấy nơi đây không chỉ là một hang động bình thường.

Quả thực, chẳng sai chút nào: đây là thiên đường của loại quặng.
Bên dưới sâu, Nham Lưu đỏ rực như máu của lòng đất, cuộn chảy chậm rãi, tỏa ra ánh sáng lấp lóa mờ ảo khiến khung cảnh trở nên huyền diệu lạ thường. Một vài mạch nước ngầm tuôn trào từ khe đá, hòa vào tiếng tí tách nhỏ giọt vang vọng khắp hang, tạo nên một bản hòa âm giữa lửa và nước, đầy dữ dội nhưng bí ẩn.

Tôi siết chặt gươm, chỉnh lại túi vật phát sáng đeo bên hông rồi không chần chừ nữa, tôi nhảy xuống.

Không khí dưới này ẩm ướt và ngột ngạt. Tôi tiếp đất bằng một khối đá lớn, xung quanh là những mạch khoáng chất chen lẫn giữa các lớp đá đen. Tôi lôi ra chiếc cuốc đá từ bao hành trang cũ kỹ, lòng đầy háo hức. Chuyến thám hiểm mới lại bắt đầu rồi, nơi tận cùng của lòng đất, nơi mà ánh sáng khó lòng len lỏi, nhưng hy vọng và khát khao khám phá vẫn cháy rực trong tôi.

Rồi tôi thấy nó, ánh sáng phản chiếu lấp lánh từ những viên đá xám lẫn ánh kim:
Thiết Khoáng

Tôi đào không ngừng nghỉ trong ba ngày, như một kẻ đã hóa điên vì kim loại. Tôi biết mình cần thật nhiều sắt, vì những gì phía trước sẽ không nhẹ nhàng.
Tôi nung chúng bằng Luyện Lô.

Từ đống đá thô, tôi thu được những Thiết Thỏi, thanh kim loại cứng cáp, sáng bóng, mang theo cảm giác sức mạnh.
Với từng thỏi, tôi đập, rèn, và chế tạo nên Thiết Thuẫn, chiếc khiên bằng sắt của tôi đã trở lại.

Cầm trên tay Thiết Thuẫn, tôi cảm thấy mình không còn là kẻ sơ thất bại nữa.

Giữa lòng đất tối, tôi đã rèn luyện được vũ khí và bản thân cùng lúc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #minecraft