khoảnh khắc


Nhắc lại lần nữa:

Tác giả gốc của bộ truyện là chị Nguyệt Tử (ai không biết chị ấy có thể tìm trên google và Facebook, chị ấy là tác giả nổi tiếng viết fanfic ở thời kì đầu)

Và bản chuyển ver của mình đã có sự cho phép của chị ấy. Mong mọi người đừng đem truyện ra ngoài khi chưa có sự cho phép của tác giả gốc.

________________________

Chớm đông se lạnh.

Chiếc lá cuối cùng rồi cũng rời cành. Lát vàng mỏng manh cuốn vòng theo cơn gió xoáy, để lại một mảng trời xám mênh mông, trơ trọi cành khô héo rũ. Thời khắc giao mùa buồn ảm đạm.

Hình ảnh ấy lập tức được thu lại trong ống kính của anh – người vẫn thường gọi mình là thợ săn khoảnh khắc.

Người thanh niên trong bộ trang phục bệnh nhân nở nụ cười mãn nguyện, say sưa với tấm ảnh đắt giá mới có và dường như quên mất tình trạng của mình. Anh quỳ hẳn trên chiếc giường trải drap trắng, tì người lên thành cửa sổ và tiếp tục đắm chìm vào thế giới riêng – nơi có anh, chiếc máy ảnh và những khoảnh khắc…

“Này, anh!”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, cắt ngang giây phút thăng hoa của người thợ ảnh. Nó khiến anh thoáng giật mình, vội vã ngồi lại xuống giường và bối rối đưa tay kéo kéo chăn, che đi chiếc máy ảnh đen – “chiến hữu” yêu quý.

“Lại nữa rồi, anh Park.” – Chủ nhân của giọng nói trên từ từ đẩy xe thuốc vào phòng. Đó là một thanh niên còn rất trẻ, mảnh khảnh trong bộ quần áo y sĩ trắng tinh. Nổi bật trên trang phục của cậu là chiếc thẻ đeo màu xanh biển đề tên:

Y tá trực

Kim Sunoo

“Y tá Kim.” – Bệnh nhân họ Park nở nụ cười hòa hoãn. Anh cũng là một thanh niên trẻ, ưa nhìn với đôi mắt sáng rực và nụ cười tràn đầy sức sống. Nếu không nhìn vào cổ chân đang băng bột của anh, có lẽ khó ai nghĩ con người đó đã nằm đây gần một tháng.

“Chào buổi chiều, y tá Kim.” – Anh lại nói, giọng hồ hởi như muốn dụ dỗ người bước vào quên chuyện anh vừa làm. – “Hôm nay cậu trực đêm à? Đã ăn gì chưa?”

Đáp lời chàng thợ ảnh là sự im lặng đáng sợ. Dừng xe thuốc ở sát cạnh giường anh, người y tá tên Sunoo đẩy nhẹ gọng kính đen đang che cả một phần hai gương mặt rồi đưa tay vào hộc, lấy ra một đôi găng cao su. Cậu hành động bình thản như chẳng hề nghe thấy lời chào hỏi nào.

“Y tá Kim…” – Bệnh nhân họ Park thở dài. – “Tôi xin lỗi vậy. Xin đừng im lặng như thế nữa.”

“Anh lại cử động mạnh. Đây là lần thứ ba tôi bắt gặp rồi.” – Sunoo bấy giờ mới đáp lời, vẫn với giọng đều đều khi nãy. Vừa nói, cậu vừa xỏ tay vào găng và chăm chú phân loại mớ thuốc đủ sắc màu thành từng cụm. –“Anh cứ vậy thì làm sao khỏi nhanh?”

“Anh cứ vậy thì làm sao khỏi nhanh?” – Bằng giọng lạnh lùng, anh bắt chước hoàn hảo câu nói của cậu.

“Huh?” – Hơi ngạc nhiên, cậu ngước lên một chút, nhìn anh. Rồi chỉ ít giây sau, khi sự ngạc nhiên lắng xuống, Sunoo trở lại với vẻ lãnh đạm thường lệ. Không hỏi thêm gì, cậu lặng lẽ đưa thuốc.

“Cậu Kim cũng biết nói đây là lần thứ ba…” – Bệnh nhân hơi xịu mặt, cuối cùng đành phải lên tiếng giải thích (dù không ai hỏi). Anh ngừng một chút để đón lấy những viên thuốc từ cậu rồi tiếp tục nói. – “Vậy mà lúc nào cũng chỉ là câu đó thôi.”

“Anh cứ vậy thì làm sao khỏi nhanh?”

Lần đầu tiên gặp anh, cũng với câu nói và chất giọng ngang ngang lạnh lùng ấy khi cậu bắt gặp bệnh nhân của mình đang say sưa ngước cổ lên trời, chụp những đàn chim di trú. Chiếc chân lành một bên, chiếc chân gãy một bên, vắt vẻo chênh vênh trên thành cửa sổ.

Đáp lại sự lạnh lùng của cậu là một nụ cười rạng rỡ. Anh vẫy vẫy tay gọi cậu lại gần, chỉ cho xem những chữ V khổng lồ đang chuyển động hối hả trên nền trời xám. Cuối thu – mùa di trú.

“Thật đẹp, phải không?”

Nhưng không như những y tá trước đây, lúc nào cũng dịu dàng chiều chuộng, cậu nghiêm túc bảo anh hãy tôn trọng lời dặn dò của bác sĩ và đỡ anh nằm lại xuống giường. Kể từ lần gặp đầu tiên ấy đến nay đã được sáu buổi vậy mà giữa cả hai vẫn là một khoảng cách vô hình. Đối với người thợ ảnh, đây là trường hợp rất hiếm. Đa phần những kẻ anh gặp đều muốn làm bạn với anh.

Cậu thì không.

Người y tá rót một cốc nước đưa cho anh rồi chuẩn bị mở lời. Nhưng trước khi cậu kịp làm chuyện đó, anh đã vui vẻ chen ngang, cố tạo nên không khí rộn ràng:

“Thuốc trong túi ny lông dùng trước khi ăn. Viên màu vàng dành cho buổi tối. Viên màu xanh tuyệt đối không dùng chung với sữa.” – Ngừng một chút, người thanh niên họ Park nở một nụ cười rạng rỡ như muốn quét sạch không khí ảm đạm nơi đây. – “Cậu Kim, tôi nói có gì sai không?”

“Không.” – Sunoo lắc đầu. –“Chỉ thiếu thôi. Lần này còn chích nữa. Phiền anh nằm nghiêng qua.”

Nụ cười đông cứng trên môi người thanh niên. Anh cau mày, thở hắt ra rồi chậm chạm xoay lưng, thể như con người sống động vừa nãy và anh bấy giờ là hai kẻ hoàn toàn khác.

“Cậu Kim à, tôi xin lỗi. Tôi không phải cố ý không nghe lời các bác sĩ đâu… Chỉ tại lúc nãy tôi say mê quá nên quên…”

Có tiếng búng tay tách tách vào thành thủy tinh. Sunoo đưa ống tiêm lên ngang mặt để chắc rằng thuốc không còn bọt khí. Đôi mắt cậu ẩn sau gọng kính đen to sụ ánh lên những tia chăm chú.

“Cậu Kim… tôi cũng xin lỗi vì đã nhại giọng cậu. Tôi nói nhiều hẳn làm cậu khó chịu lắm… lần sau không thế nữa, tôi hứa.”

Sunoo vẫn không đáp lời. Cậu kéo quần người thợ ảnh xuống và từ tốn bôi thuốc trước khi tiêm.

“Sunoo … Sunoo à…”

“Chuyện gì đây, anh Park Sunghoon?” – Nghe tên mình được xướng lên, Sunoo đành đáp lời, sẵn tiện chứng tỏ cậu không phải một tảng đá. Hơi khom người, cậu nhìn vào bệnh nhân – bấy giờ là Sunghoon – để chắc chắn anh ta ổn.

“Tôi xin lỗi… Tiêm… nhẹ thôi…” – Sunghoon lí nhí. – “Tôi sợ.”

Lời thú nhận của anh khiến cậu bất giác khựng lại, gần cả phút. Tay cầm kim tiêm hạ xuống, khóe miệng từ từ nhếch lên. Và cũng chậm rãi y hệt như thế, đôi mắt Sunoo dần cong, vẽ lên trên gương mặt tưởng như không sức sống của cậu một nụ cười nhẹ như gió thoảng. Đây là lần đầu tiên trong gần một tuần qua, tại căn phòng này, cậu nở nụ cười.

Tách.

Ánh đèn flash nhá lên nhanh đến mức Sunoo không kịp thu nụ cười lại. Khi cơn bất ngờ lắng xuống, cậu nghĩ rằng mình đã rơi vào một cái bẫy hồn nhiên.

Tách. Tách.

Bệnh nhân của cậu, vẫn trong tình trạng “quần áo xộc xệch”, mặt mũi lại chưa hoàn toàn dứt cái sợ “sắp bị tiêm”, không biết tự khi nào đã lôi ra từ trong chăn chiếc máy ảnh rồi bấm lia lịa.

“Này, anh.”

Dường như Sunoo luôn dùng câu nói ấy để cắt ngang nguồn cảm hứng của Sunghoon. Và không biết phải vì thế thành quen hay không mà anh lập tức hạ máy xuống, nụ cười khi say sưa với những khoảnh khắc đẹp tắt ngúm trên gương mặt. Cất máy ảnh vào hộc tủ kế bên, Sunghoon ngoan ngoãn nghiêng người qua, chờ tiêm, không nói thêm gì nữa.

Thế mà anh vẫn có thể biết đấy: sau lưng anh, Sunoo hẳn còn đang mỉm cười. Nụ cười nở chậm như thế chắc chắn cũng sẽ chậm tàn… như một đóa quỳnh hoa.

==========================

Nổi bật trong gian triển lãm là một bức ảnh được phóng khổ đại. Người mẫu trong hình khi nhìn cận cảnh đẹp như trăng giữa tháng – dịu dàng mà vẫn rạng rỡ khó ngờ. Đôi mắt sau lớp thủy tinh dày của cậu lấp lánh tươi vui. Mái tóc đen nhẹ bay về phía sau, tạo ấn tượng mát mẻ như thể vô hình có một cơn gió đang thổi qua và như vô hình nụ cười cậu đang thổi sức sống cho những người tham quan gian triển lãm.

—- Nụ cười nở chậm —-

Đó là lần đầu tiên tôi thấy em mỉm cười.

Một chiều mùa đông và nụ cười em thắp sáng căn phòng xám. Hai tuần cuối nằm viện, tôi gặp được em – y tá nam duy nhất của khoa, người duy nhất không dung túng cho sự lỳ bướng của tôi – con trai viện trưởng. Nụ cười ngày đầu đông nhẹ nhàng cởi bỏ vẻ lạnh lùng. Giá mà tôi biết, vách ngăn lạnh lùng ấy do em cố tình giăng lên thì tôi đã nhanh chóng hơn dở bỏ nó rồi.

Một nụ cười chậm nở. Tôi không biết rằng mình sắp yêu.

************************************

“Sunoo.”

Từ ngày hôm ấy, Sunghoon mặc nhiên gọi người y tá bằng tên. Cậu cũng không còn khô khan như trước. Thi thoảng, anh đọc được trong đôi mắt cậu những tia thú vị nhẹ ánh lên khi cùng anh bắt gặp một “khoảnh khắc” đáng giá.

Như có lần, cả hai trông thấy một chú chim sà xuống thành cửa sổ phòng bệnh. Nó đi qua đi lại, mổ nhẹ vào lớp kính mỏng. Đôi cánh dang ra rồi lại cụp xuống, nửa muốn bay đi, nửa lại không. Một cá thể đơn côi trong mùa di trú. Anh chụp xong thì thở dài với cậu: dường như nó đã bị bỏ rơi, quá yếu sức hoặc có vấn đề gì không ổn với bầy đàn. Anh chụp chú chim một tấm ảnh duy nhất rồi cất máy vào ngăn tủ. Một tấm ảnh duy nhất cho khoảnh khắc đơn độc.

Sáng hôm sau, cậu đặt vào phòng anh một cái bẫy tự làm và nhanh chóng bắt được chú chim lạc bầy ngốc nghếch. Cậu mỉm cười giải thích khi đong đưa chiếc lồng tre:

“Tôi sẽ đem nó qua trạm thú y cạnh bên. Có lẽ sẽ sống được qua mùa di trú này đấy, anh Sunghoon.”

Tách.

Đáp lời cậu là ánh đèn flash nhá lên. Chính Sunghoon cũng không hiểu vì sao mình lại bấm máy. Có lẽ cho một chiều mùa đông không đơn độc.

==========================

Phần lớn những vị khách đến đây đều lướt qua bộ ảnh đôi ấy, trừ một số ít tinh ý và để tâm. Chú chim chân đen nghiêng nghiêng đầu trong bức ảnh thứ nhất, đôi mắt ươn ướt nhìn hình phản chiếu mờ ảo của mình trên tấm kính cửa sổ căn phòng như tìm kiếm điều gì đã mất. Tấm ảnh thứ hai vẫn là chú – có điều bấy giờ lại đang líu ríu trong chiếc lồng tre – nơi có đặt một ly nước nhỏ, ít thóc vàng và một tấm gương be bé. Hình ảnh chú chim hiện rõ trên tấm gương. Trong chiếc lồng tre bấy giờ dường như có đến hai con én ngốc.

—– Một chiều mùa đông không đơn độc —–

Lần thứ hai tôi thấy em mỉm cười. Lại vì một con chim.

Tôi tự hỏi con én nhỏ có cảm nhận được những điều tôi đang thấy hay không: trái tim em ấm áp đến nồng nàn. Phải làm sao đây, em đang chinh phục tôi, đúng không, người y tá khó tính? Em là thế, không chỉ vì một chú chim. Em là loại người sẵn sàng chìa tay ra cho tất cả những cá thể đơn côi trên thế giới này nắm lấy.

Đưa tay cho tôi nắm với, được không em? Dường như trái tim tôi đang đơn côi theo mỗi bước chân em xa khỏi căn phòng bệnh. Tôi biết mình đang dần yêu.

**************************************

“A ha!! Sunoo, không ngờ cậu có thể cười nhiều vậy!” – Đi cà nhắc theo người y tá tóc đen, Sunghoon, như thường khi, vẫn liến thoắng. – “Ở bên tôi thì im phăng phắc không nói câu nào, gặp lũ trẻ vừa nãy thì nói nhiều hơn cả tôi nữa.”

Sunoo bước đi, không quay lại cũng không đáp lời. Nhưng làm sao Sunghoon không nhận ra, những bước chân của cậu vẫn chậm rãi, rõ ràng đang muốn đợi anh đi cùng.

Nhìn từ phía sau, Sunoo không tạo ấn tượng thanh mảnh như khi đối diện. Tấm lưng cậu rộng, vững chãi như thể sinh ra để chở che.

“Sunoo này.” – Quá quen với sự phớt lờ của cậu, Sunghoon vẫn vui vẻ nói. –“Lần sau lại cho tôi đi gặp lũ trẻ nữa nhé? Chúng có vẻ thích tôi.”

Bấy giờ Sunoo mới quay lại. Cậu nhìn anh một lúc rồi nhẹ gật đầu.

“Ừ. Bọn chúng thích anh Sunghoon. Cảm ơn anh. Chăm sóc chúng cả năm nay, chưa khi nào tôi thấy chúng vui vẻ đến thế.”

Sunghoon đang tì người trên nạng gỗ, thoáng ngẩn ngơ trước giọng nói dịu dàng hiếm hoi của Sunoo. Anh ngẩn ra một lúc lâu đến mức, cậu đành phải đi đến gần bên, để tay trái anh qua vai mình rồi cùng đi về phòng cho kịp giờ tiêm thuốc. Ở khoảng cách này, mặt anh cạ vào tóc cậu, mái tóc thoảng hương, tay anh chạm vào vai cậu, bờ vai mềm. Dường như chuyện chích thuốc không còn đáng sợ như anh nghĩ.

Những ngày cuối ở bệnh viện của Sunghoon trôi qua nhanh như tên xoay – cùng cậu và lũ trẻ. Chúng là những đứa trẻ mắc bệnh nan y, cha mẹ không đủ tiền theo đuổi việc chữa chạy nên đã bỏ lại bệnh viện. Bệnh viện không có chi phí cứu chữa cho các trường hợp này. Tất cả những gì quỹ nhân đạo có thể làm là cho chúng chỗ ăn, ở và những liều thuốc giảm đau, giúp ngày tháng cuối đời trôi qua nhẹ nhàng hơn một chút.

Sunoo không nói những việc này với Sunghoon cho đến tận khi anh ra viện. Những lúc Sunghoon đến chơi với lũ trẻ, anh cứ nghĩ đây là những đứa trẻ nằm viện đã lâu nên mới quen thuộc với Sunoo. Anh cũng không nghĩ nhiều khi mà nụ cười chúng vẫn toét nở trên môi – giống anh, đem lại hy vọng đầy tràn. Anh càng không thể nghĩ khi mà không khí ở phòng bệnh của lũ trẻ – những sinh mạng bé nhỏ sẽ ra đi bất kỳ lúc nào lại có thể rạng ngời sức sống đến thế.

Sáng mai xuất viện, Sunghoon đến chơi với lũ trẻ đêm cuối. Lần này, với sự cho phép của Sunoo, anh mang theo “chiến hữu” thân yêu. Ở lần thay phim thứ hai, anh chụp được những giọt nước mắt của Sumi, cô bé 9 tuổi thân với anh nhất. Những cô, cậu bé khác lập tức khóc theo. Chúng nức nở, ồn ào khiến Sunoo phải quỳ xuống, một tay ôm lấy Sumi, một tay chùi nước mắt cho những đứa trẻ khác. Rồi cậu sẵng giọng nạt ngang:

“Thôi nào! Mấy đứa làm xấu mặt oppa!”

May mà Sunoo đang bận ôm chúng. May mà cậu quay lưng lại phía anh… nếu không sẽ đến lượt Park Sunghoon xấu mặt với cậu. Ánh đèn flash vừa tắt, một giọt nước ấm nóng lén chảy ra từ đôi mắt lúc nào cũng như lấp lánh cười của anh.

==========================

Tấm ảnh ở góc phòng – nơi thu hút nhiều người tham quan nhất – rực rỡ sắc đỏ, vàng, cam. Màu của những chùm bong bóng và dây kim tuyến giăng ngang, giăng dọc. Trung tâm của bức ảnh là một tấm lưng rộng trong bộ trang phục trắng của người y sĩ – đang vòng tay ôm lấy những đứa trẻ mặt mũi lấm lem.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip