10


Sau khi Doãn Kì rời đi được một thời gian.

Tin tức đời tư về Thái Hanh, Doãn Kì bị đưa lên truyền thông....Vì áp lực nên Thái Hanh rút lui khỏi giới giải trí, hắn vẫn luôn tìm Doãn Kì. Trên đường đi, hắn không may gặp tai nạn. Người ta bảo trước khi mất hắn luôn lẩm nhẩm cái tên Doãn Kì.

Lễ tiễn đưa của hắn rất nhiều người đến dự.

Trí Mẫn chính thức tiếp quản lại nhóm và làm việc dưới quyền của Chính Quốc.

Chính Quốc chấp nhận sang Mỹ thực hiện theo mong muốn của bố mẹ. Sau khi biết được sự thật Chính Quốc cũng đã chấp nhận sang Mỹ nhưng không kết hôn cùng cô gái kia.

Không ai biết Doãn Kì đi đâu và thế nào.

6 năm sau

Chính Quốc trở về nước. Hắn chính thức về nước tiếp quản cơ nghiệp Điền gia.

Một ngày nọ hắn tình cờ đến khu nhà kho.Trong lúc vẫn còn ở Mỹ, hắn đã sớm mua lại nơi này. Tình cờ va phải một người đàn ông đang cho mèo ăn gần đó. Nhìn gã đàn ông này có chút quen quen, đặc biệt là vết sẹo ngay mắt, cảm giác đã quen thuộc từ lâu. Bất giác nhỏ giọng gọi.

" Doãn Kì "

Người đàn ông trước mặt có chút bất ngờ vội tìm cách lẩn tránh đi. Định quay người bỏ chạy nhưng lại bị cánh tay giữ chặt lại như gọng kìm , cánh tay gấp rút đánh liên tục vào hắn, đến khi lớn tiếng hô

" Chính Quốc, đau, buông ra "

Đến khi ngớ ra, mới biết mình lỡ lời. Hắn thoáng ngạc nhiên. Nhưng rất nhanh hắn kéo được khẩu trang của người đàn ông lạ mặt ra. Gương mặt gã dần dần hiện ra, gương mặt mà bao đêm hắn thầm mong nhớ.

" Doãn Kì "

" Doãn Kì "

Đúng vậy, Doãn Kì của hắn đã về rồi, ôm chặt người trong lòng, mũi chôn vào hõm cổ, tham lam hít đầy mùi hương từ người trong lòng. Doãn Kì của hắn có mùi bạc hà thơm thoang thoảng. Doãn Kì bị người ta ôm chặt trong lòng đến chút lực phản kháng cũng không thể. Căn bản gã cũng không thể đẩy người ấy ra được. Gã cũng nhớ hắn rất rất rất nhiều.

Từng cái ôm, từng nụ hôn, ngón tay mơn trớn lướt nhẹ trên da thịt cũng đủ tạo nên những rạo rực của cả hai. Y phục vướng víu sớm đã bị giải khai, nằm rải rác trên sàn nhà. Doãn Kì nhìn cơ thể tên người yêu trước mặt có chút ghen tị. Cơ thể săn chắc, bụng sáu múi, tám múi rõ rệt hông có như chiếc bụng ba chỉ của mình, rầu ghê. Chính Quốc của gã giờ đây đã thay đổi đến kinh ngạc. Cánh tay rắn chắc, cơ bắp được tô điểm những hình xăm giăng kín một bên cánh tay, nhẹ nhàng lướt môi hôn lên những chiếc khuyên tai cùng chân mày, rải các nụ hôn vụn vặt như chuồn chuồn lướt lên từng hình xăm của người trước mặt. Dù cho hắn có làm gì đi nữa thì gã vẫn rất yêu. Dùng cả sự bao dung để đối xử và yêu thương Chính Quốc. Có thể nói Chính Quốc chính là ngoại lệ của gã. Từ ngày rời đi, Doãn Kì chưa ngày nào ngừng nhớ về Chính Quốc.

Chính Quốc nhìn thấy người thương đang nhìn mình có chút đáng yêu, hôn nhẹ lên trán. Nhanh chóng áp người ta đặt dưới thân, các ngón tay cùng đầu lưỡi chu du khắp cơ thể, nếm trọn xúc cảm cùng tư vị người bên dưới. Bàn tay lướt nhẹ đến khuôn ngực đầy. Bóp nhẹ một bên, hai ngón tay điêu luyện kéo đầu nhũ hồng hồng , dùng miệng hút lấy một bên, đầu lưỡi ấm nóng cùng răng nanh cắn nhẹ, khiến gã vừa đau vừa sướng. Luyến tiếc bỏ ra, nhìn đầu vú bóng loáng, sưng lên hệt như một viên kẹo ngọt ngào.

Tách chân người bên dưới mở rộng thành một chữ M. Bàn tay nghịch ngợm lướt xuống khe mông, chạm nhẹ đến nơi tư mật, lỗ nhỏ đang khẽ mấp máy, ngón ngay lập tức tiến vào. Bên trong, vách thịt ấm nóng mềm xốp lập tức hút chặt ngón tay. Một ngón rồi hai ba ngón tiến vào. Chính Quốc giờ đây tựa như một con sói. Còn Doãn Kì tựa như một con mồi ngon được dọn sẵn chờ con sói kia đến chén. Dưới kỹ thuật chuyên nghiệp của con sói kia , Doãn Kì dần ướt đẫm, thở dốc... Nơi đó của gã không ngừng chảy nước, hệt như một dòng thác, thấm ướt ngón tay của Chính Quốc. Giờ đây gã chỉ biết để mặc cơn sóng tình nhấn chìm . Tình dục đã gần như lấp đầy tâm trí, chi phối tất cả. Nhìn người thương với khuôn mặt đỏ bừng, hai chân dang rộng để lộ nơi tư mật vẫn đang không ngừng phun trào .

Những cú đẩy hông đầy mạnh mẽ cũng khiến Doãn Kì phải thất thần, khoái cảm ập đến tựa như sóng trào, cuốn trôi mọi thứ. Chính Quốc ôn nhu, nâng niu Doãn Kì của hắn hệt như một tác phẩm nghệ thuật vậy. Những giọt mồ hôi mằn mặn đều được Chính Quốc liếm sạch. Hắn thật muốn đem người bên dưới nuốt vào bụng, nhốt riêng vào một nơi chỉ để mỗi hắn thấy thôi. Mỗi cú thúc hắn càng siết chặt lực hơn, tựa như đang cố gắng khảm cả thân thể của Doãn Kì vào hắn vậy. Hắn sợ ngày đó sẽ lặp lại, Doãn Kì sẽ lần nữa rời xa hắn. Doãn Kì lúc này như trên chín tầng mây, miệng không ngừng rên rỉ gọi tên Chính Quốc.

Sau một lúc đạt đến cao trong, Doãn Kì cũng đã bắn ra, xụi lơ. Nhưng tên người yêu của gã thì lại tinh lực dồi dào, mãi đến cuối cùng mới chịu bắn ra....Nhưng vẫn chưa xong, sau hơn mấy mươi hiệp, thử hết các tư thế, thao đến Doãn Kì bắn ra cả nước, trực tiếp bất tỉnh, để mặc Chính Quốc tiếp tục ra vào trên cơ thể mình.

Nhìn lại người thương bất tỉnh, khắp người toàn là dấu vết xanh đỏ tím bắt mắt, những vết cắn in hằn lên da thịt trắng mịn chứng tỏ Doãn Kì chỉ thuộc về một mình mình. Ôm người thương vào lòng. Hôn nhẹ lên mi mắt đang còn lim dim thì thầm

" Em yêu chú. Mừng chú đã trở về "

Đến khi Doãn Kì tỉnh lại đã là ngày hôm sau, nhìn lại khung cảnh có chút khác lạ. Đây không phải căn nhà kho. Nhìn thấy ngón tay cộm cộm. Phát hiện một chiếc nhẫn bằng bạc kiểu dáng đơn giản nhưng tinh xảo được lồng vào ngón áp út. Bên trong được khắc tên của cả hai. Quay lại nhìn người yêu trẻ tuổi đang nằm bên cạnh, vén một bên tóc thấy chiếc khuyên tai kỷ vật được Chính Quốc vẫn đeo, có chút kích động, hôn nhẹ lên môi người bên cạnh. Chính Quốc tỉnh giấc, ôm chặt Doãn Kì, mũi chôn vào hõm cổ, khẽ thì thầm.

" Chú đừng đi nữa nhé, em nhớ chú lắm "

" Ừm "

Doãn Kì không đi thật. Chính quốc chính thức giam lỏng gã luôn. Nhưng gã cũng không bỏ trốn, chấp nhận ở bên cạnh Chính Quốc cho dù có ra sao. Sau khi biết được rằng sự thật mình vẫn còn một chị gái mất từ khi mới chào đời thì Doãn Kì chính thức cũng buông bỏ gánh nặng.

Doãn Kì được Chính Quốc chở cho đi đến mộ của Thái Hanh. Nhìn vào phiến đá có khắc tên trên đó. Hanh của gã, tình cảm cả thời non trẻ giờ đây vĩnh viễn bị chôn sâu, chỉ còn lại ký ức đau thương tựa như một vết sẹo khắc sâu trong tim. Lặng lẽ đốt điếu thuốc, khẽ hút một hơi, hương bạc hà nồng nàn cùng làn khói xộc vào cay xè, đau quá, đau đến quặn lòng. Đến lúc trả lại cho em tự do rồi....Nắm chặt chìa khóa trong tay, khẽ đặt lên phiến đá.

" Xin lỗi, xin lỗi em... "

Doãn Kì giờ đây mới phát hiện rằng Chính Quốc có mùi khói thuốc hương bạc hà quen thuộc, tình cờ gã nhìn thấy Chính Quốc đang hút. Doãn Kì bước đến giật lấy điếu thuốc thay bằng một cây kẹo đào nhét vào miệng hắn. Mỉm cười đón nhận, ôm chặt người thương vào lòng. Ngọt ngào đến tận tâm can.

Không dám nói rằng từ ngày Doãn Kì đi, Chính Quốc chưa một lần nở nụ cười, hắn chìm trong khói thuốc và men say, mang theo nỗi ân hận day dứt năm đó đã để mất gã. Chính quốc vẫn luôn hút loại thuốc này, nhìn khói mờ nhạt, hương bạc hà cay cay đến đau lòng....nước mắt cứ rơi, theo làn khói. Thời gian đầu, mới tập hút, vị thuốc quá mạnh, hút một hơi đầu đã khiến hắn không ngừng ho, đau đớn đến rơi nước mắt.

Nhưng giờ đây Doãn Kì đã trở về. Và Chính Quốc đã hứa rằng sẽ không để mất Doãn Kì một lần nào nữa.

Hai người âm thầm đi qua Hà Lan đăng ký kết hôn. Chính thức nên duyên.

Sống chung được một thời gian. Chính quốc muốn tổ chức một hôn lễ như muốn thông báo với tất cả mọi người rằng Doãn Kì là của hắn.

Ngày diễn ra ra hôn lễ, mọi người đều có mặt, ông bà phu nhân Điền gia tuy không vui, nhưng cũng không thể nào ép được Chính Quốc, thôi thì thuận theo con vậy.

Cả hai trao nhẫn cho nhau. Khoảnh khắc Chính Quốc run run đeo chiếc nhẫn vào ngón tay Doãn Kì, mỉm cười bảo

" Chú này, anh yêu em. Từ lúc chúng ta mới gặp nhau, em đã sớm tính đến chuyện trăm năm rồi. Cảm ơn đã chấp nhận em lần nữa "

" Ừm "

End

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip