Chương 12
Trên đường về nhà, Sang-hyeok bước đi chậm rãi, vừa lo lắng cho Ji-hoon, vừa không thể ngừng nghĩ về những lời nói tình tứ của cậu. Lòng anh nhẹ nhõm và hạnh phúc, như thể những cảm xúc dồn nén bao lâu nay đã được giải tỏa.
Ji-hoon, dù có phần cứng đầu và khó đoán, nhưng cậu đã thổ lộ tình cảm trước, điều đó khiến Sang-hyeok cảm thấy cả hai thực sự hiểu nhau hơn bao giờ hết.
Khi Sang-hyeok đưa Ji-hoon về đến nhà, dù đang lim dim nhưng vẫn hỏi han anh. "Sang-hyeok à, em có nặng không, để em mở khoá cửa cho anh."
"Tôi không sao, người cậu nên lo lắng là bản thân đó. Để tôi mở cửa cho cậu", Sang-hyeok nhẹ nhàng cúi người, nhập mật khẩu, cánh cửa mở ra anh nhanh chóng dìu cậu vào nhà.
Bước vào phòng khách, sàn gỗ sáng bóng phản chiếu ánh sáng từ khung cửa sổ. Ánh nắng nhạt, hắt vào tạo nên những vệt sáng ấm áp trải dài trên sàn. Góc trái phòng là một cái kệ lớn, trên đó được trang trí những cuốn sách và những khung hình từ lớn đến nhỏ. Không cần đoán cũng biết, là ảnh của Ji-hoon từ khi còn em bé cho đến khi cậu là một thiếu niên.
"Hồi bé cậu dễ thương thật đó.", Sang-hyeok cảm thán.
Anh mở cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt Ji-hoon lên giường, kéo chăn đắp cho cậu. Nhìn khuôn mặt mệt mỏi nhưng vẫn bình yên của Ji-hoon, Sang-hyeok cúi xuống khẽ vuốt mái tóc của cậu.
Khi anh định quay người đi, Ji-hoon bất ngờ níu lấy tay anh, như muốn níu kéo, sợ rằng anh sẽ bỏ cậu mà đi mất. Dù có to xác như thế nào, Ji-hoon vẫn chỉ là một cậu bé với tâm hồn mong manh. Bàn tay ấm áp giữ chặt cổ tay anh, ánh mắt khẩn cầu muốn nói rằng anh đừng rời đi.
"Sang-hyeok à... Anh đừng đi mà, ở đây với em đi.", giọng nói Ji-hoon khàn đặc, run run, như thể chính anh là điểm tựa duy nhất của cậu lúc này.
"Tôi chỉ đi lấy thuốc cho cậu thôi, cậu yên tâm đi.", nhưng Ji-hoon không chịu thả, đôi mắt nũng nịu như một đứa trẻ.
"Em không uống thuốc đâu...em chỉ muốn anh thôi", Ji-hoon dù mệt lả người, cậu vẫn nài nỉ anh.
Sang-hyeok đứng yên, trái tim anh như bị đánh gục trước vẻ dễ thương và sự yếu đuối bất ngờ của Ji-hoon. Bình thường, cậu luôn tỏ ra mạnh mẽ, ngang ngược, nhưng giờ đây, Ji-hoon như một đứa trẻ nhỏ đang cần được bảo vệ và che chở.
Anh thở dài, đôi môi khẽ cong lên, nụ cười ấm áp lan tỏa. "Được rồi, tôi sẽ ở lại. Nhưng cậu phải hứa là sẽ uống thuốc, được không?"
Ji-hoon cười yếu ớt, nhưng trong mắt đã lóe lên niềm vui nhỏ nhoi. "Ừm, chỉ cần anh ở đây, em sẽ uống."
Sang-hyeok gật đầu, sau đó đi nhanh xuống bếp, lấy thuốc và nhiệt kế. Khi quay lại, anh ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng đo nhiệt độ cho Ji-hoon, rồi đưa cậu uống thuốc.
Nhưng bất ngờ, Ji-hoon không chỉ giữ tay, mà còn kéo anh xuống giường. Sang-hyeok lúng túng chưa kịp phản ứng, Ji-hoon đã vòng tay ôm chặt lấy anh, như thể cậu sợ rằng nếu buông ra, Sang-hyeok sẽ biến mất.
"Em muốn anh ở đây... bên cạnh em..." Ji-hoon thì thầm, hơi thở cậu phả nhẹ lên cổ Sang-hyeok, khiến cả người anh cứng đờ.
Sang-hyeok hoàn toàn bất ngờ trước hành động này, cảm giác ấm áp từ vòng tay của Ji-hoon làm trái tim anh đập loạn nhịp. Bình thường, Ji-hoon luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng giờ đây, sự yếu đuối và mong manh của cậu như một lời khẩn cầu không thể từ chối. Sang-hyeok khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ lưng Ji-hoon.
"Được rồi, tôi sẽ ở lại... nhưng cậu phải nghỉ ngơi, đừng lo gì cả.", anh nói, giọng nhẹ nhàng.
Ji-hoon khẽ gật đầu, ôm anh chặt hơn, như một đứa trẻ tìm thấy sự an toàn trong vòng tay người mình tin tưởng. Sang-hyeok thở dài, nhưng trong sâu thẳm, anh không hề muốn rời xa cảm giác này—một cảm giác mà anh chưa bao giờ ngờ tới.
Hai người cứ thế nằm im lặng trong bóng tối dịu nhẹ, chỉ có tiếng thở đều đặn của Ji-hoon và trái tim của Sang-hyeok đập rộn ràng, trong khoảnh khắc này, không gì quan trọng hơn là họ đang ở bên nhau.
"Ngủ đi, mèo con.", Sang-hyeok nói nhỏ, giọng anh ấm áp và đầy yêu thương. "Tôi sẽ ở đây, bên cạnh cậu."
***
Làn sương mờ ôm trọn khung cửa kính, ánh nắng buổi sớm mai nhẹ nhàng len qua tấm rèm cửa, chiếu rọi vào căn phòng ngủ yên tĩnh. Ji-hoon khẽ lim dim mở mắt, cảm nhận một điều gì đó khác lạ. Khi mắt cậu dần thích nghi với ánh sáng, cậu giật mình phát hiện có một "chú mèo nhỏ" đang cuộn mình trong vòng tay cậu, say sưa ngủ. Không phải ai khác, đó là Sang-hyeok. Khuôn mặt anh bình yên, hơi thở đều đặn, cánh tay khẽ ôm lấy Ji-hoon.
Một nụ cười mỏng manh hiện lên trên môi Ji-hoon. Cậu nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của Sang-hyeok, tay lướt qua những sợi tóc đen mượt mà không muốn đánh thức anh. Lần đầu tiên, cậu mới có dịp ngắm nhìn gương mặt Sang-hyeok thật gần, không còn vẻ lạnh lùng thường thấy, mà thay vào đó là nét bình yên đến lạ lùng. Trái tim Ji-hoon chợt nhói lên, không phải vì mệt mỏi hay đau đớn, mà vì cảm giác ấm áp đang lan tỏa trong lồng ngực cậu.
Bất chợt, Sang-hyeok khẽ cựa mình, đôi mắt anh từ từ mở ra, bắt gặp ánh nhìn của Ji-hoon. Một nụ cười nhẹ hiện trên môi anh khi nhìn thấy cậu.
"Chào buổi sáng," anh thì thầm, giọng nói còn đượm chút ngái ngủ nhưng ấm áp lạ thường.
"Chào buổi sáng," Ji-hoon đáp lại, đôi mắt ánh lên niềm vui nhỏ nhoi.
Hai người cùng nhau rời giường, bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Sang-hyeok nhìn quanh, cảm thấy không có quần áo để thay nên đành hỏi mượn Ji-hoon. Cậu gật đầu và đưa cho anh một bộ đồ đơn giản. Nhưng khi Sang-hyeok mặc vào, chiếc áo của Ji-hoon trông quá rộng so với anh. Cổ áo hở rộng, để lộ xương quai xanh thanh mảnh của Sang-hyeok, làm Ji-hoon thoáng khựng lại một chút khi nhìn thấy. Cậu nhếch môi cười nhẹ, thấy cảnh này thật hiếm khi xảy ra với một người luôn chỉn chu như Sang-hyeok.
"Sao thế? Trông tôi buồn cười lắm à?" Sang-hyeok nghiêng đầu, hỏi khi thấy Ji-hoon im lặng ngắm mình.
"Không... chỉ là... anh trông hơi lạ thôi," Ji-hoon cười tinh nghịch. "Nhưng mà... em thích."
Sang-hyeok khẽ lắc đầu cười nhẹ, rồi cả hai bước xuống bếp cùng nhau. Không khí buổi sáng mát mẻ khiến không gian trong căn nhà càng thêm thoải mái. Họ quyết định làm bữa sáng đơn giản với trứng chiên, bánh mì nướng, và một ly sữa ấm.
Trong lúc chuẩn bị đồ ăn, hai người không ngừng nói chuyện. Mỗi tiếng cười khẽ vang lên, mỗi ánh nhìn trao cho nhau đều mang theo sự thoải mái và niềm vui. Sang-hyeok chăm chỉ nấu ăn, trong khi Ji-hoon thì thỉnh thoảng lại trêu đùa, cố ý đánh lạc hướng anh bằng những câu chuyện nhỏ nhặt. Không khí bình yên, trọn vẹn khiến mọi khoảnh khắc trở nên đáng nhớ hơn bao giờ hết.
Dùng bữa xong, Sang-hyeok bước đến chiếc cặp, mở ngăn kéo nhỏ ra, trên tay anh là hai chiếc móc khóa hình chú mèo đã mua khi đi chơi với cậu. " Cho cậu cái này, tôi đã mua nó nhưng lại chưa có dịp tặng cậu.", Sang-hyeok nói với giọng điệu nhẹ nhàng, pha chút ngại ngùng.
"Cảm ơn anh nhiều, em chắc chắn sẽ giữ nó cẩn thận.", Ji-hoon cảm ơn anh, tay đón lấy chiếc móc khóa. Phải công nhận chiếc móc khóa này trông khá giống cậu. Cả hai cùng nhìn nhau, ánh mắt chứa đầy sự thấu hiểu, và không cần phải nói ra, cả Ji-hoon và Sang-hyeok đều biết rằng, đây là khoảnh khắc mà họ trân quý hơn bất kỳ điều gì khác—một ngày trọn vẹn, chỉ dành riêng cho họ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip