Chương 32 + Chương 33


Chương 32: Khe hở có ánh sáng

Tiết trời cuối thu, cho dù là vào giữa trưa, mặt trời trên đỉnh đầu cũng không làm giảm chút nào cái lạnh thấu xương ập xuống sau câu nói ấy. Tạ Nguy đứng ở cửa điện. Thân hình hắn khá cao, che khuất một mảng lớn ánh sáng từ cửa điện rọi vào, thân hình mảnh khảnh của Khương Tuyết Ninh như bị che lấp trong cái bóng của hắn. Mà nàng vì ngược sáng, dù cố mở to hai mắt cũng không có cách nào phân biệt được thần sắc trên mặt Tạ Nguy.

Sợ sao? Sợ. Rất sợ rất sợ. Giờ khắc này, Khương Tuyết Ninh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, khí lực cả người như bị rút đi hết, triệt để không che giấu gì nữa, trừng mắt nhìn nói: "Ta chỉ là một tiểu thư khuê các, trong triều đã không có thế lực, càng không dã tâm, thậm chí ngoại trừ phụ thân ra, không có gì liên quan tới Tạ tiên sinh. Đối với Tạ tiên sinh mà nói, ta là một con kiến nho nhỏ chỉ cần ra tay đã có thể bóp chết, không thể tạo cho tiên sinh bất kỳ uy hiếp gì. Nếu ta nói ta sợ hãi, nhưng từ đầu tới đuôi cũng không có ý lén tố cáo hay hãm hại tiên sinh, tiên sinh tin không?"

Tạ Nguy trầm mặc thật lâu, hỏi lại nàng: "Nếu ngươi là ta, ngươi dám tin không?" Không phải muốn tin không, mà là có dám tin không.

Khương Tuyết Ninh gục đầu xuống, cổ dài trắng nõn lộ ra trong không khí u ám. Lúc này thật đúng là phải đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ. Nếu nàng là Tạ Nguy, ít nhất từ bốn năm trước đã bắt đầu trù tính, lại bởi vì bệnh mà hồ đồ hoặc thân ở tuyệt cảnh trong nháy mắt không lý trí, nói với người duy nhất bên cạnh mấy câu kinh thế hãi tục, nhưng sau đó thoát được. Nàng sẽ tin tưởng người này có thể vĩnh viễn giữ bí mật, không bị bất kỳ lợi ích nào làm lộ ra sao?

Mi mắt Khương Tuyết Ninh rung động, dù nội tâm kháng cự bao nhiêu, cũng không thể không thừa nhận, chậm rãi nói: "Ta không dám tin."

Dù mối uy hiếp đó cỏ thể chỉ là hạt bụi, nhưng con đê ngàn dặm bị hủy bởi tổ kiến, làm sao biết ngày sau sẽ không bởi vì chuyện này mà thất bại trong gang tấc? Tin tưởng nàng, buông tha nàng, như vậy chẳng khác gì trao vào tay nàng toàn bộ những gì bản thân trù tính, thậm chí cả mạng sống, bất cứ lúc nào đều phải lo lắng: Người này liệu có nắm lấy chuyện này tính kế ta, lúc nào sẽ đâm sau lưng ta một đao...?

Nghĩ rõ ràng điều này, Khương Tuyết Ninh đã tin chắc là mình phải chết. Cơn đau đớn khi con dao găm xoẹt ngang cổ ở kiếp trước ập đến ngay lúc nàng nhận thức được điều này. khiến hai tay nàng run rẩy không kiểm soát. Nhưng thời khắc này, nàng không muốn lộ ra sợ hãi. Nàng dùng sức siết chặt ngón tay mình.

Tạ Nguy lại hỏi nàng: " Ninh nhị cô nương cảm thấy, bốn năm sau, bỗng nhiên có một ngày, ta phát hiện tiểu nha đầu biết bí mật của ta, không ngây thơ vô tri như ta nghĩ, ta nên làm gì?"

Khương Tuyết Ninh nói: "Nàng giả ngây giả dại, muốn bảo vệ tính mạng."

Ánh mắt Tạ Nguy rủ xuống trên bàn tay nàng nắm chặt: "Cho nên, nếu ngươi là ta, người này, diệt hay không diệt?"

Khương Tuyết Ninh khép mắt: "Nhưng tiên sinh, ta không muốn chết."

Tạ Nguy lại trầm mặc. Thời gian như ngừng lại, không khí căng thẳng, Khương Tuyết Ninh cảm thấy mình như một cừu non đứng trước thợ săn, không biết lúc nào thì bị giết. Tạ Nguy nhìn nàng thật lâu, tựa hồ đang suy nghĩ gì. Cuối cùng, vươn tay ra, chậm rãi nói: "Ngươi không phải mối đe dọa của ta, mối đe dọa thực sự là, ta không dám tin ngươi, nhưng lại muốn tin ngươi. Ninh nhị cô nương, Tạ Nguy không phải người không biết ơn, chỉ là lúc ngươi nhắc tới, không nằm trong dự liệu của ta. Ta cần thấy rõ ràng, ngươi là người thế nào, có đáng giá để ta mạo hiểm mà tín nhiệm không. Ta cũng không muốn diệt trừ ân nhân cứu mạng của mình, cho nên, nửa năm làm thư đồng này, còn cần ngươi thể hiện thật tốt."

Lúc hắn nói chuyện, ngón tay thon dài khẽ xoa đầu nàng. Khương Tuyết Ninh ngơ ngẩn.

Tạ Nguy chỉ nói: "Mặc dù ngươi không muốn ở trong cung, nhưng đây là biện pháp duy nhất để ta thuyết phục mình không ra tay với ngươi ngay lúc này. Xin ngươi chôn ở đáy lòng chuyện bốn năm trước, trở thành bí mật vĩnh viễn chỉ có ngươi và ta biết. Đừng ép ta, cũng đừng chọc ta tức giận nữa."

Dứt lời, hắn thu tay về, quay người đi ra ngoài. Từ trong tối đi đến chỗ sáng. Sắc trời bên ngoài chiếu lên hắn, đạo bào xanh biếc tay áo phiêu diêu, đi qua tường hoàng cung đỏ thắm xa dần.

*

Lúc Khương Tuyết Ninh trở lại Ngưỡng Chỉ trai, cả người giống như vừa bị đuối nước, ướt đẫm mồ hôi, bước chân lảo đảo, sắc mặt trắng bệch.

Phương Diệu đang ngồi dưới hiên, bấm ngón tay tính thời gian đã qua bao lâu, suy nghĩ nếu thêm hai khắc nữa, bản thân có nên đi "Cứu" vị Khương nhị cô nương này không. Giống như trò đùa...

Kết quả vừa quay đầu trông thấy Khương Tuyết Ninh như vậy trở về, kinh ngạc hoảng hốt đứng lên: "Khương nhị cô nương, ngươi...ngươi làm sao vậy?"

Lúc này nàng mới ý thức, lời Khương Tuyết Ninh nói lúc trước, có lẽ không phải là trò đùa. Nhưng... Nhưng trên dưới triều chính ai không biết, Tạ Nguy là người dễ tính? Khương nhị cô nương rốt cuộc là tranh luận cái gì, mới có thể bị Tạ tiên sinh tính tình như thánh nhân kia dọa tới mức này?

Khương Tuyết Ninh không trả lời. Nàng đi thẳng vào phòng mình, quay người đóng cửa, lưng tựa vào cửa trượt ngồi xuống, dùng hai tay ôm mặt, đầu gối co lại. Đến lúc này, nàng mới có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim và hơi thở của mình. Nàng còn sống.

Khe hở bên cửa sổ phía bắc, có ánh nắng xuyên qua giấy dán màu trắng chiếu vào, bụi bặm nhỏ xíu lưu động trong không khí, như là điểm sáng trôi nổi trong nước. Khương Tuyết Ninh ngẩng đầu lên nhìn chăm chú bụi bặm kia hồi lâu. Sau đó bỗng nhiên cười ra tiếng, cười thoải mái, cũng cười tự giễu. Tạ Nguy nói không muốn giết nàng! Người xảo quyệt nói như vậy, nàng nên tin sao?

Nhưng nàng của hiện tại không phải là Hoàng hậu, trong tay cũng không nắm giữ quyền hành gì, chỉ là một nữ tử khuê các. Dù đi ra ngoài bị sơn tặc giết, chỉ sợ cũng không đủ khơi lên sóng gió gì, muốn ám sát rồi che đậy đều có muôn vàn cách. Sói ác có cần phải lừa gạt một con kiến nho nhỏ? Không có. Vậy vì sao kiếp trước Tạ Nguy lại nói ra lời đáng sợ như vậy với nàng? Tên điên này cảm thấy hù dọa nàng rất vui? Hoặc thái độ Tạ Nguy thay đổi vì đời này nàng có gì đó khác biệt.

Trùng sinh trở về vẫn chưa tới một tháng, chuyện nàng có thể làm rất ít. Chân chính suy xét, chỉ có một chuyện. Đó là không trong lúc như lẽ đương nhiên hưởng thụ việc Yến Lâm tốt với mình, lại bắt đầu trù tính câu dẫn chỗ Thẩm Giới. Nếu như đây là nguyên nhân khiến thái độ Tạ Nguy đối với mình hai đời khác biệt, mà lúc này Yến Lâm thậm chí còn chưa đầu quân cho Tạ Nguy, như vậy, nàng liền có thể tin tưởng: Bí ẩn hai mươi năm trước mà Vưu Phương Ngâm nói với nàng kiếp trước, tám phần là thật! Vậy Tạ Nguy tàn sát hoàng tộc cùng Tiêu thị, chẳng có gì lạ. Thậm chí về tình còn có thể hiểu.

Trong chốc lát, Khương Tuyết Ninh cảm thấy người này thực có chút đáng thương. Nghĩ lại, nàng chỉ là Bồ Tát bùn qua sông bản thân còn khó chu toàn, lấy đâu ra tư cách đi thương hại một kẻ còn nắm tính mạng mình chứ?

"Nửa năm, nửa năm..." Nàng bàng hoàng nhắm mắt, trong lòng nhắc đi nhắc lại thời gian này, cuối cùng chậm rãi thở dài. "Tránh cũng không thể tránh, chi bằng gặp chiêu phá chiêu!"

Tránh được thì tốt. Nếu không tránh được, nàng cũng không thể bị động chờ chết. Nếu Tạ Nguy nói thật, vậy dĩ nhiên là tốt nhất, chờ nửa năm rồi xuất cung, liền có thể tiêu diêu tự tại. Nếu Tạ Nguy xảo quyệt, lúc nãy chỉ lừa nàng, vậy nửa năm này ở lại trong hoàng cung là lựa chọn an toàn nhất. Dù hắn muốn làm gì, trong cung cũng phải cố kỵ mấy phần. Lui một vạn bước mà nói, tình huống kém nhất đối với nàng chỉ là lặp lại vết xe đổ kiếp trước, không thèm đếm xỉa gì tiếp tục lợi dụng Thẩm Giới, lên làm Hoàng hậu rồi sẽ từ từ xử lý Tạ Nguy!

Nghĩ rõ ràng những gì phải làm sau này, Khương Tuyết Ninh lại ngồi dưới đất thêm hồi lâu, rốt cục cảm thấy tay chân lại có sức lực. Đứng lên rửa mặt tỉnh táo một chút, sau đó thu thập chút hành lý, chuẩn bị xuất cung.

Ba ngày này vào cung chỉ là vì học quy củ và tuyển chọn lần nữa. Hai ngày sau mới thực sự làm thư đồng, người được tuyển chọn về nhà từ biệt phụ mẫu, chuẩn bị vào cung lần nữa, giống như chế độ của quan viên trong triều, sau khi vào cung làm thư đồng của công chúa, mỗi mười ngày có thể về nhà một ngày.

Kiểm tra học vấn xong, Lạc Dương trưởng công chúa Thẩm Chỉ Y liền phái người tới thưởng rất nhiều cho cả người được tuyển và không được tuyển. Chỉ là người được tuyển thêm một bộ văn phòng tứ bảo. Khương Tuyết Ninh theo đám người xuất cung, Thẩm Chỉ Y còn tự mình đến đưa, kéo tay Tiêu Xu nói một hồi lâu, lại kéo tay nàng thêm một hồi nữa, mới sai thái giám quản sự Hoàng Nhân Lễ mang theo một đám cung nhân, dẫn các nàng xuất cung.

Xe ngựa Khương phủ phái tới đón đã sớm chờ ngoài cửa cung. Liên nhi, Đường nhi đứng hầu bên cạnh xe ngựa, xa xa trông thấy nàng từ cửa cung đi tới, cao hứng vẫy tay với nàng. Khương Tuyết Ninh cáo biệt đám người, lên xe ngựa. Đường nhi nhìn ra nàng có chút mệt mỏi, vội vàng lấy gối mềm, dìu nàng ngồi tựa vào, nhìn nàng có chút lo lắng: "Cô nương những ngày này mệt lắm?"

Khương Tuyết Ninh thầm nghĩ mệt thật cũng sợ thật. Nhưng nàng chỉ chậm rãi nhắm mắt lại, suy tính một lúc, nói: "Lát nữa về phủ, ta ngủ trước một giấc, ngươi phái người đi Dũng Nghị hầu phủ chuyển lời, hẹn Yến thế tử ngày mai giờ Dậu, gặp tại Tầng Tiêu lâu, ta có việc muốn nói với hắn."

Phải biết, trước kia nhị cô nương chơi cùng Yến thế tử, phần lớn đều là Yến thế tử tìm tới nơi. Cho nên các nàng đều quen thỉnh thoảng trông thấy Yến thế tử xuất hiện trên tường viện Khương phủ, hoặc là trên bệ cửa sổ phòng cô nương. Cực hiếm khi nhị cô nương chủ động hẹn Yến thế tử ra ngoài. Đường nhi nghe giọng Khương Tuyết Ninh bình tĩnh, không biết vì sao bỗng có mấy phần kinh hãi, nhưng không dám hỏi nhiều, nhẹ giọng đáp ứng.

Khương Tuyết Ninh nhắm mắt nghỉ ngơi. Xe ngựa thong thả rời cửa cung. Chỉ là vừa đi ra không bao xa, bên ngoài có một giọng nói nho nhỏ vang lên: "Nhị cô nương, nhị cô nương!"

Khương Tuyết Ninh cảm thấy giọng nói này đã nghe thấy ở đâu. Nàng mở mắt ra.

Bên ngoài phu xe thấy đã kịp thời ngừng lại, quay đầu báo: "Nhị cô nương, là một cô nương, hình như muốn tìm ngài."

Khương Tuyết Ninh khoát tay để Liên nhi xốc màn xe lên một góc, nhìn ra ngoài xem xét, là Vưu Phương Ngâm! Nàng hôm nay mặc áo váy màu trăng non, nhìn không mới. Tóc quấn thành búi, không mang đồ trang sức gì. Gương mặt tạm xem là thanh tú, đầy thấp thỏm cùng khẩn trương, hai tay đều giữ trong tay áo, tựa hồ đang nắm thứ gì không rõ trong tay áo. Có lẽ thứ đó làm nàng khẩn trương.

Lúc màn xe xốc lên trông thấy Khương Tuyết Ninh ngồi trong xe, đôi mắt nàng sáng lên mấy phần, nốt ruồi trên khóe mắt cũng trở nên rõ ràng hơn. Khương Tuyết Ninh bị gương mặt chất phác lại có chút rực rỡ cùng tươi sáng này làm hoảng hốt, nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngẩn nhìn nàng một hồi. Mà trong một hồi này, Vưu Phương Ngâm càng khẩn trương hơn. Vẻ tươi sáng kia dần biến mất, thay vào đó lại là nhát gan cùng e sợ. Nàng ngập ngừng khẽ nói: "Ta, ta, ta..."

Khương Tuyết Ninh thở dài, nói: "Lên xe đã rồi nói."

Nhìn nàng kích động như vậy, cũng không thể để nàng đứng ngoài xe nói chuyện. Xa phu liền dời ghế nhỏ, lui sang một bên, để Vưu Phương Ngâm vịn càng xe bước lên. Khương Tuyết Ninh để nàng ngồi đối diện, nói: "Tìm ta có chuyện gì vậy?"

Vưu Phương Ngâm sau khi ngồi xuống có chút luống cuống chân tay, cả người căng thẳng, nghĩ nửa ngày cũng không biết nên nói sao, hai mắt nhìn nàng, hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí, mới lấy ra đồ nàng giấu trong tay áo. Kia là một hộp vuông đơn giản. Hộp dẹp chắc là để không được bao nhiêu đồ, lại dễ nhìn ra được là gỗ lê, cũng không quý giá. Nàng lại dùng hai tay nâng lên, đưa về phía Khương Tuyết Ninh, lắp bắp nói: "Là...là muốn đưa cái này cho nhị cô nương."

Khương Tuyết Ninh đoán là vì mình cứu mạng nàng, nên mua vài thứ để báo đáp? Nhưng nàng thực không cần báo đáp. Khương Tuyết Ninh không đưa tay nhận, chỉ dịu dàng nói với nàng: "Ngươi sống trong phủ cũng không dễ dàng gì, ngươi nếu có đồ gì trước tiên giữ lại cho mình đi. Muốn báo đáp, vẫn là chờ sau này sống khá hơn rồi nói."

"Không, không phải..." Vưu Phương Ngâm nghe vậy liền biết nàng hiểu lầm, trong đầu cá rất nhiều chuyện muốn nói. Nhưng lời nói ra lại không có được một câu đầy đủ, mà ngồi trước mặt Khương Tuyết Ninh không biết sao cực kỳ hồi hộp, cho nên càng có vẻ chất phác vụng về. Nàng chỉ có thể đặt cái hộp vào tay Khương Tuyết Ninh. "Thứ này nhất định phải đưa cho nhị cô nương, đều...đều là của ngài."

Của nàng? Khương Tuyết Ninh thực không nhớ rõ mình cho nàng thứ gì, bị dáng vẻ cố chấp vụng về của nàng đả động, liền cười nhẹ một tiếng, nói: "Vậy ta nhìn xem."

Nàng đưa tay mở hộp ra. Trong nháy mắt nàng triệt để ngơ ngẩn, cái hộp đơn giản chỉ có một xấp ngân phiếu hơi mỏng và túi thơm màu xanh nhạt thêu một con công tinh xảo. Ngân phiếu là chỗ ngân hàng tư nhân lớn nhất kinh thành. Mỗi một tấm ngân phiếu đều là trăm lượng, ngón tay Khương Tuyết Ninh run rẩy cầm lên đếm qua, hơn hai ngàn năm trăm lượng!

Một thứ nữ bá phủ nho nhỏ làm sao lại có nhiều tiền như vậy? Trong nháy mắt khi nhìn thấy xấp ngân phiếu, nàng liền hiểu ra gì đó, hai mắt hơi nóng dường như có giọt nước mắt lăn xuống. Nàng vẫn ngẩng đầu lên hỏi: "Tiền này ngươi lấy đâu ra?"

Vưu Phương Ngâm ngạc nhiên nhìn, giống như không rõ vì sao lại hỏi vậy: "Không phải cô nương dạy ta sao? Cầm tiền đi thương hội Giang Chiết tìm một thương nhân tên là Hứa Văn Ích mua tơ sống, sau đó chờ nửa tháng giá lên lại bán đi. Ta...ta đã mua hết bốn trăm lượng đó!"

Nàng thật sự làm vậy... Khương Tuyết Ninh âm thầm nghẹn ngào. Nhưng nhìn những ngân phiếu này, chỉ nói: "Bốn trăm lượng bạc, kiếm gấp ba cũng chỉ hơn một ngàn hai trăm lượng, kể cả tiền trong tay ngươi cũng chỉ khoản một ngàn sáu trăm lượng, làm sao có được hai ngàn năm trăm lượng?"

Vưu Phương Ngâm đàng hoàng nói: "Bán chỉ kiếm lời một ngàn hai trăm lượng, nhưng bán xong Hứa lão bản vô luận thế nào đều phải cho ta thêm hai ngàn lượng, ta không từ chối được, khuyên rất lâu, hắn mới đáp ứng chỉ thêm chín trăm lượng thôi."

Khương Tuyết Ninh nghi hoặc: "Hứa lão bản cho ngươi thêm tiền?"

Vưu Phương Ngâm gật đầu như gà con mổ thóc, vừa nhắc tới cái này, hai mắt liền sáng lên: "Đúng vậy, Ta bán tơ, Hứa lão bản cũng bán, kiếm lời thật nhiều tiền. Người nuôi tằm bán tơ cho hắn, biết chuyện cũng thật cao hứng, nhờ Hứa lão bản chuyển lời, nếu sang năm Phương Ngâm còn muốn tiếp tục buôn bán tơ, lúc đó có thể cho ta tơ tốt, lại chỉ cần đặt cọc một nửa là được!"

Hứa Văn Ích bán tơ... Mí mắt Khương Tuyết Ninh giật một cái: "Hắn biết giá tơ sẽ tăng?"

Vưu Phương Ngâm chỉ thấy thần sắc nàng hình như có biến đổi, đôi mắt vừa rồi sáng lên lại có chút thu lại, giọng nói cũng nhỏ hơn, ngập ngừng nói: "Hắn hỏi ta, ta liền kể cho hắn. Nhưng... nhưng ngài yên tâm, ta không nhắc tới thân phận của ngài, Hứa lão bản hỏi ta ngài là ai, ta chưa hề để lộ."

Khương Tuyết Ninh cầm hộp ngân phiếu, quả thực không thể tin điều mình nghe thấy. Thứ nhất, Vưu Phương Ngâm kiếp trước cũng chỉ kiếm lời gấp ba trong trận giao dịch này, nhưng giờ Vưu Phương Ngâm này bỏ ra bốn trăm lượng, thu được tới hai ngàn năm trăm lượng. Thứ hai, cô nương ngốc này mình phát tài cũng thôi đi, lại còn giao dịch với Hứa Văn Ích! Ánh mắt nàng phức tạp: "Sao ngươi dám nói cho hắn biết? Loại tin tức này nói ra sẽ gặp rắc rối."

Vưu Phương Ngâm trắng bệch, hai cánh tay siết chặt, há hốc mồm: "Nhưng...nhưng Hứa lão bản là người tốt..."

Người tốt? Khương Tuyết Ninh sống đã hai đời, ngoại trừ Trương Già, cũng không biết hai chữ người tốt viết như thế nào. Nàng nói: "Sao ngươi biết hắn là người tốt? Nếu hắn hám lợi tâm địa xấu xa, chỉ sợ ngươi hôm nay không còn sống xuất hiện trước mặt ta."

Vưu Phương Ngâm bị nàng nặng lời như vậy thì sợ hãi. Nàng chỉ biết nhìn Khương Tuyết Ninh, đôi mắt mở to bên trong như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng không nói được chữ nào.

Khương Tuyết Ninh thở dài một tiếng: "Thôi." Nàng muốn trả cái hộp này lại, nghĩ dù sao lần này cũng không có xảy ra việc gì, chỉ căn dặn Vưu Phương Ngâm về sau cẩn thận chút là được.

Nhưng không nghĩ, Vưu Phương Ngâm đột nhiên mở miệng, giọng mặc dù vì sợ mà có chút run, nhưng ánh mắt lại tin tưởng cùng kiên trì: "Nhị cô nương, ta, trước khi ta đi hội quán Giang Chiết có hỏi qua. Hứa lão bản hắn, tính mạng cả nhà hắn đều đặt trên mối làm ăn này, mà những người nuôi tằm đều giao tơ cho hắn chờ hắn mang tiền về. Di...di...di nương ta nói, một người nếu có rất nhiều bằng hữu giúp hắn, cũng có rất nhiều người nguyện ý tin tưởng hắn, chí ít hắn sẽ không phải là kẻ xấu. Nếu như...nếu như ta không nói cho hắn, hắn làm sao bây giờ, những người nuôi tằm kia sẽ ra sao? Cho nên ta...ta mới..."

Khương Tuyết Ninh ngơ ngẩn, sau một khắc lại bật cười. Nhưng mà không biết vì sao đáy lòng lại chua xót, nước mắt lúc trước cố nén nay trào ra rơi xuống làm ướt cả ngân phiếu trong hộp. "Cô nương ngốc..."

Vưu Phương Ngâm lúc thấy nàng cười, trên mặt cũng tươi tắn lên, nghĩ là nàng không truy cứu, thậm chí cũng cảm thấy mình làm tốt. Nàng chưa kịp vui mừng, Khương Tuyết Ninh đã khóc. Nàng bị dọa đến luống cuống tay chân, hoảng hồn, vội vàng giơ tay áo lên lau nước mắt cho nàng: "Ngài đừng khóc, ngài đừng khóc, đều do Phương Ngâm. Phương Ngâm biết sai rồi, về sau sẽ không nói lung tung với người khác nữa..."

Khương Tuyết Ninh nghe nàng nói như vậy, nước mắt càng không kìm được. Vưu Phương Ngâm cũng khóc theo, tự trách: "Cô nương hy vọng ta kiếm tiền, lần này nhất định là Phương Ngâm không tốt, kiếm được chưa đủ nhiều. Ngài đừng khóc, lần tiếp theo, lần tiếp theo ta nhất định càng nghiêm túc học, lần tiếp theo, nhất định kiếm càng nhiều. Càng nhiều càng nhiều..."

Thật là một cô nương ngốc. Khương Tuyết Ninh khóc, lại muốn cười, nhất thời mọi cảm xúc kiếp trước kiếp này cuồn cuộn trào lên, lại hóa nên nặng trĩu đè chặt đáy lòng nàng. Nàng khống chế không được mà nghẹn ngào. Hạ tầm mắt nhìn hộp ngân phiếu kia, ngẩng đầu lên, như muốn nước mắt thôi rơi, giọng nói còn chút nghẹn ngào: "Không, rất tốt, ngươi thật sự đã làm rất tốt."

Là ta. Là do ta không tốt.



Chương 33: Ngày tốt lành

Khương Tuyết Ninh chưa từng phủ nhận mình là người rất ích kỷ: So với Vưu Phương Ngâm hiện tại, nội tâm của nàng từng ti tiện hi vọng, Vưu Phương Ngâm nàng quen thuộc sẽ lại tới thế giới này.

Nhưng loại ti tiện này có hạn. Nàng không cách nào ngồi nhìn Vưu Phương Ngâm bị người hại chết, cũng không thể bàng quan nhìn hết thảy xảy ra rồi lại có thể trở thành bằng hữu với Vưu Phương Ngâm kia. Cho nên nàng ra tay cứu, lại không quen nhìn nàng nhát gan, không muốn nhìn thấy nàng giống với một Vưu Phương Ngâm khác trong tâm trí.

Nhưng Vưu Phương Ngâm này làm sao trở thành một Vưu Phương Ngâm khác được? Nàng chỉ sống cuộc sống của mình thôi. Mà Khương Tuyết Ninh mặc dù cứu được nàng, cũng không có tư cách khoa tay múa chân hay thất vọng đối với bất kỳ quyết định nào của nàng. Huống chi nàng vậy mà thật sự làm theo lời Khương Tuyết Ninh, đi mua tơ sống, đi học sổ sách, dám khác nữ tử bình thường mà ra khỏi hậu trạch buôn bán bên ngoài, sau đó còn bỏ tất cả vào hộp này trả cho nàng...

Khương Tuyết Ninh hồi lâu mới bình tĩnh lại, nhìn nàng nói: "Vậy tiếp theo ngươi có tính toán gì?"

Vưu Phương Ngâm thấy Khương Tuyết Ninh không khóc nữa, mới thoáng an tâm. Lúc này hơi sững sờ, suy nghĩ một chút nói: "Kiếm tiền, kiếm tiền nhiều hơn, để Nhị cô nương vui vẻ!"

Lại là lời nói ngốc nghếch. Khương Tuyết Ninh nhịn không được nín khóc mỉm cười, chỉ cảm thấy cái này Vưu Phương Ngâm thật sự là cố chấp đi. Nhưng nghĩ lại, mặc kệ nguyên nhân là gì, suy nghĩ kiếm nhiều tiền cũng không phải là chuyện xấu. Đối với Vưu Phương Ngâm hiện tại mà nói, không có lựa chọn nào tốt hơn. Chỉ là lúc này có vấn đề cần phải giải quyết. Khương Tuyết Ninh nhớ rõ lúc trước trong cung từng nghe Thẩm Giới nhắc qua một câu, tra được chuyện lật thuyền tơ là quan lại thương nhân cấu kết, khiến tơ lên giá ào ào, từ đó kiếm lời.

Khương Tuyết Ninh nói: "Trước sau khi các ngươi bán tơ sống đi, có nghe thấy tin tức bất thường gì không?"

"Có." Vưu Phương Ngâm vội vàng nhẹ gật đầu, thần sắc còn có mấy phần e ngại, "Ngay hôm trước, có rất nhiều quan binh tới hội quán, bắt sáu bảy đại thương nhân đi. Nghe Hứa lão bản nói, đều là những thương nhân buôn bán rất có lời, có mấy người lúc trước còn từng nói mua thuyền tơ của hắn với giá thấp. Nhưng hắn lúc ấy cảm thấy giá quá thấp, đến vốn còn không đủ, nên không đồng ý. Không ngờ, tơ của chúng ta vừa bán đi bọn hắn liền xảy ra chuyện. Còn nghe nói hình như là vì cái gì tơ ào ào lên giá. Ta cùng Hứa lão bản đều rất sợ, nhưng sau hai ngày cũng không có người đến bắt chúng ta. Bất ngờ đêm qua, trong phủ chúng ta có một quản sự bị mang đi, hình như là có thân thích nào trong nhà hắn là quan viên làm bên đường sông, không biết có phải bị liên lụy hay không..."

Khương Tuyết Ninh nghe nửa trước còn ổn, sau nghe thấy Vưu Phương Ngâm nói Thanh Viễn bá phủ có quản sự bị bắt, da đầu đau nhức. Nếu là loại án lớn quan lại thương nhân cấu kết cố ý lật thuyền lên tơ, không có chuyện đến tôm tép trong phủ Thanh Viễn bá cũng tra ra, chỉ cần nắm lấy những quan viên cùng thương nhân kia đã đủ giày vò một trận. Sao còn đi bắt một quản sự nho nhỏ?

Nàng chậm rãi xoa mi tâm, không có bất kỳ chứng cớ nào nhưng nàng hiện tại dám đoán chắc: Nhất định có người đang âm thầm điều tra Vưu Phương Ngâm! Hoặc là, đang tra người phía sau Vưu Phương Ngâm...

Kiếp trước Vưu Phương Ngâm kiếm lời bao nhiêu, có nói với Hứa Văn Ích không, Khương Tuyết Ninh không rõ. Nhưng nàng biết, nàng ấy đã dám mượn tiền mua tơ, nhất định là vì sớm biết tin tức xác thực, nên mới dám đánh cược một lần. Một khi chuyện vỡ lở, Thanh Viễn bá phủ có người bị điều tra ra là hợp tình hợp lý. Bởi vì lúc đó Vưu Phương Ngâm vừa mới xuyên qua không lâu, không thể dựa vào mối quan hệ của mình mà biết tin tức này. Như vậy, hơn phân nửa là ngẫu nhiên biết được.

Đời này Vưu Phương Ngâm là từ chỗ Khương Tuyết Ninh biết tin, cũng làm như Vưu Phương Ngâm kiếp trước, nhưng có thể vì thiện ý của nàng thu hút sự chú ý của người khác, lúc này mới thăm dò nàng. Sau đó loại trừ rất nhiều người tiếp xúc với nàng mới tra tới chỗ quản sự kia. Nếu đúng như vậy, quản sự này quá nửa là đã gánh tội của Khương Tuyết Ninh.

Vưu Phương Ngâm nhìn sắc mặt nàng thay đổi, đáy lòng dần bất an, thấp thỏm nói: "Có phải có người đang tra chuyện này, mà ta rất có thể đã liên lụy đến cô nương hay không?"

Khương Tuyết Ninh nhẹ thở ra một hơi. Nàng cảm thấy có người âm thầm điều tra, nhưng nếu đã có người gánh tội, thì có lẽ còn chưa kịp tra tới mình: Rốt cuộc ai tin được một tiểu thư khuê các không có quan hệ gì với đường vận chuyển sông biển lại biết tin tức bí mật kia chứ? Đây là chuyện không hợp lẽ thường. Nhưng nay tên nàng có trong danh sách điều tra, chỉ sợ cũng sẽ bị người xem nhẹ nữa. Như vậy, tình huống có chút khó giải quyết.

Khương Tuyết Ninh nói với nàng: "Mặc kệ về sau ngươi muốn làm gì đều phải cẩn thận. Trước kia chưa nhắc tới ta với vị Hứa lão bản kia, về sau cũng đừng nói gì. Nhất là thân phận của ta. Ta không biết ngươi hôm nay tới tìm ta, có người theo dõi hay không, nhưng mặc kệ có hay không, ngươi cũng giả như không biết chuyện này, mà ta cũng chưa từng chỉ điểm cho ngươi chuyện kia. Ta chỉ là ân nhân cứu mạng ngươi rất cảm tạ. Ngày mai ngươi đi mua vài thứ, sau đó vụng trộm chuồn ra phủ, đến cửa hông Khương phủ, lặng lẽ bái phỏng ta. Ta vừa vặn nói với ngươi mấy câu."

Vưu Phương Ngâm nghiêm mặt một chút, nghiêm túc trước nay chưa từng có. Nàng dùng sức gật đầu, nhưng sau đó liền nhíu mi: "Ta như quỷ lén lút đến, không khiến cho người ngoài hoài nghi sao?"

"Ta chính là muốn bọn hắn hoài nghi." Khương Tuyết Ninh có chút lo lắng, mặc dù không biết đối thủ âm thầm là ai, nhưng nàng nhất định phải thật cẩn thận, cũng giải thích với Vưu Phương Ngâm một câu, "Tiền tài không để lộ ra ngoài, nếu ngươi kiếm được tiền, lại gióng trống khua chiêng mua đồ đến cảm tạ ân nhân cứu mạng, thì thực kỳ quái. Nhưng ngươi ở bá phủ cũng cẩn thận từng li từng tí, nay vụng trộm đến có thể khiến người hoài nghi, nhưng nếu tinh tế truy cứu, đây mới là biện pháp thích hợp nhất với tình cảnh của ngươi."

Vưu Phương Ngâm nghe cái hiểu cái không. Khương Tuyết Ninh lại cười: "Nếu ngươi muốn xua tan hoài nghỉ của một người, biện pháp tốt nhất là làm cho hắn hoài nghi ngươi trước, sau đó khiến hắn tự phủ định hoài nghi của mình. Bởi vì con người quen hoài nghi người khác, lại luôn rất tin tưởng mình. Cần biết, trên đời này, người thông minh núp trong bóng tối đều rất khó đối phó."

Vưu Phương Ngâm cúi đầu, như có điều suy nghĩ.

Khương Tuyết Ninh trả lại hộp ngân phiếu, nói: "Tiền này ngươi lấy về đi."

Vưu Phương Ngâm sững sờ: "Ta mang đến trả cho cô nương mà! Tiền làm ăn là Ngài cho, biện pháp kiếm tiền cũng là ngài nói, ngay cả mạng ta cũng là ngài cứu, tiền này nếu ngài không lấy, ta, ta..." Hai mắt đỏ lên như muốn khóc.

Khương Tuyết Ninh lại chỉ nhận túi thơm màu xanh nằm trong hộp, nói: "Ngươi lần trước làm đổ đồ của quán người khác là vì cái này sao?"

Bề mặt màu trắng, dùng chỉ màu xanh lam thêu mẫu đơn, bên trong xen lẫn màu vàng, đây là được xỏ từng sợ một mà thành. Châm pháp quả thật khác biệt.

Vưu Phương Ngâm không nghĩ nàng vậy mà biết mình ngày đó ngây ngốc đụng đổ gian hàng người ta, nhất thời gương mặt đỏ lên, hai tay đặt trên đầu gối, cả người túng túng, ngập ngừng nói: "Ta chỉ là từ thương hội trở về trông thấy, cảm thấy cái túi thơm châm pháp rất đặc biệt. Ta cái gì cũng không biết, lần đầu gặp cô nương còn làm rơi bẩn túi thơm của ngài, cho nên muốn thêu một cái tốt hơn cho ngài..."

Khương Tuyết Ninh nhìn chăm chú túi thơm trong tay không nói lời nào.

Vưu Phương Ngâm nói đến chuyện mình am hiểu, ánh mắt lần nữa sáng lên, nói: "Châm pháp này ta học rất lâu mới được, mà vải này lúc trước Hứa lão bản gặp một người nuôi tằm Nam Tầm, nói là lụa dệt từ tơ nhà hắn, vừa vặn còn một khúc nhỏ, đưa cho ta. Ta nghĩ lần đầu làm ăn là do nhị cô nương dạy, vừa vặn lấy ra thêu cái túi thơm. Nhìn có đẹp không?"

"Đẹp lắm." Đáy lòng Khương Tuyết Ninh ấm áp, lại suýt nữa rơi lệ. Nàng cầm chặt túi thơm trong tay, chỉ nói: "Tiền không cần, nhưng túi thơm này, ta nhận."

Vưu Phương Ngâm ngẩng đầu còn muốn nói gì: "Nhưng..."

Khương Tuyết Ninh lại vươn tay ra, ôm lấy nàng, nói khẽ: "Túi thơm hôm nay ngươi mang đến so với khoản tiền này còn đáng giá hơn."

Vưu Phương Ngâm sửng sốt. Vòng tay của Khương Tuyết Ninh rất ấm áp, thậm chí ôn nhu.

Giọng nói của nàng dịu dàng hơn: "Cám ơn ngươi, còn có, thật xin lỗi." Thật xin lỗi vì ta hiểu lầm ngươi. Thật cảm tạ, vì ngươi nói cho ta biết, thì ra ta có thể làm được.

Không ai biết, một ngày này Khương Tuyết Ninh đi tới biên giới sụp đỏ bao nhiêu lần. Hôm nay, Tạ Nguy nói: Ngươi không thể trốn tránh. Cũng hôm nay, Vưu Phương Ngâm nói: Ngươi có thể thay đổi. Quỹ đạo mọi chuyện xảy ra không chệch lệch mấy so với kiếp trước, nhưng mỗi chuyện đều có khác biệt.

Nhất là Vưu Phương Ngâm. Khương Tuyết Ninh vốn cho rằng cứu được nàng chẳng qua cũng vẫn là một Vưu Phương Ngâm nhát gan, chẳng làm nên trò trống gì, thất vọng vì nàng chi bằng nói là thất vọng vì chính mình. Nhưng nàng đã làm. Còn làm thành công. Thậm chí nghiêm khắc tính ra, so với Vưu Phương Ngâm đời trước còn thành công hơn. Dù còn một số việc chưa thỏa, nhưng so với những gì có được ngày hôm nay thì tính là gì?

Vưu Phương Ngâm không biết vì sao Khương Tuyết Ninh khóc, cũng không hiểu lời nói đó có ý tứ gì, nhưng từ trong cái ôm này, nàng cảm nhận được dịu dàng trước nay chưa từng có. Cái hộp Vưu Phương Ngâm mang tới, nay lại về tay nàng. Khương Tuyết Ninh chỉ hướng nàng nói: "Ngày mai tới tìm ta."

Vưu Phương Ngâm ôm cái hộp kia, nhẹ gật đầu, từ trên xe bước xuống, nhịn không được quay đầu nhìn nàng một cái, lại giấu cái hộp vào trong tay áo, chậm rãi rời đi. Khương Tuyết Ninh nhìn nàng đi xa. Càng ngày càng xa. Lại ra khỏi xe, đứng ở trên càng xe, ngắm nhìn bóng dáng nàng, mãi đến khi không thấy nữa.

Tạ Nguy bận rộn với mớ bài thi, lúc từ trong cung về theo đường Chu Tước, trông thấy nàng chính là tình cảnh như vậy. Xe ngựa dừng ở ven đường, nàng đứng ở trên xe trông về phía xa. Trời mùa thu xanh biếc, ráng chiều nhuộm màu vàng cam, gió thổi nhè nhẹ, tất cả như vầng hào quang bao bọc nàng.

Lúc Khương Tuyết Ninh muốn vào xe lại, đã nhìn thấy hắn dừng bước cách đó không xa. Nàng vốn nên sợ. Thế nhưng có lẽ do hôm nay nhìn thấy Vưu Phương Ngâm như thế, quá mức vui mừng, giờ phút này trông thấy Tạ Nguy vốn nên căm ghét, lại cảm thấy hắn thuận mắt hơn nhiều. Nàng cong cong môi, hướng hắn gật đầu, chỉ nói một tiếng: "Chào Tạ tiên sinh."

Tạ Nguy không trả lời. Hắn chỉ cảm thấy ý cười trên môi nàng, có gì đó khác bình thường, bỏ đi vẻ lo lắng căng thẳng lại điểm thêm chút trong sáng ngọt ngào. Khương Tuyết Ninh cũng không cần hắn đáp lại, chẳng qua chỉ chào hỏi một tiếng thôi, sau đó liền vào trong xe, kêu xa phu tiếp tục khởi hành, đi về phía Khương phủ.

Rất nhanh đã đến giờ đóng cửa cung. Rất nhiều đại thần bị triệu tập vào cung nghị sự cũng lần lượt xuất cung. Trên đường trông thấy Tạ Nguy đứng đó, không nhịn được mà hỏi: "Tạ thiếu sư đứng đây nhìn gì đấy?" Tạ Nguy thu hồi ánh mắt, lại nhìn lên trời.

Trời đã sẩm tối, lại có vẻ đẹp khác lạ. Trên đỉnh đầu trời vẫn trong xanh lam đậm, càng về phía tây trời dần dần sang màu tím đậm, đỏ hồng, sau đó hồng nhạt ánh vàng, sau đó chân trời phía tây là một đường vàng giao với bóng tối.

Cũng không biết vì cái gì, hắn cười nhẹ một tiếng, trả lời vị đại nhân kia: "Ngày có gió thật tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #khônninh