Chương 34
Nhưng Minjeong hoạt động chưa được mười centimet thì tên đại ca đã phát hiện động tác nhỏ của nàng. Hắn nhấc chân đá liên tiếp vào bụng nàng, tức giận hỏi: "Cô muốn đi chỗ nào?"
Tức khắc cả người Minjeong cứng đờ, ho mấy tiếng, ngẩng đầu cười mỉa: "Tôi, tôi ngồi một tư thế quá lâu, cả người cứng hết chỉ muốn hoạt động một chút."
Đại ca vừa nghe, sờ sờ cằm đôi mắt tỏa sáng nói: "Vừa lúc tôi sẽ giúp cô làm ấm người."
Minjeong hít sâu một hơi, mắt nhìn trái nhìn phải, muốn chạy tìm vũ khí phòng thân. Tiếp theo nàng cố định một nơi nào đó trong kho hàng.
"Chúng ta qua bên kia thế nào?" Minjeong cười một chút, ngón tay chỉ phương hướng xa xa: "Ánh sáng bên kia đầy đủ, càng có cảm giác, anh cảm thấy sao?"
Tên đại ca nhìn theo tay Minjeong, phía bên kia chỉ có một ánh đèn vàng, chợt lóe chợt tắt, nơi đó lúc sáng lúc tối. Hắn nhìn Minjeong cười hắc hắc: "Khá biết điều." Nói xong nhanh chóng kéo Minjeong đi.
Vì thời gian ngồi dưới đất quá lâu nên khi Minjeong đứng lên cả người có chút lảo đảo. Lúc di chuyển, nàng tranh thủ nhìn khắp nơi chú ý hoàn cảnh. Hình như đã lâu không ai đến kho hàng này, xung quanh chất đầy kệ hàng cùng thùng plastic, mà chỗ Minjeong chỉ là nơi đặt hai kệ hàng song song.
Đại ca đứng trước hàng kệ, buông Minjeong ra, tay ôm ngực: "Biết điều thì tự mình cởi quần áo đi." Nói xong thẳng lăng lăng nhìn nàng.
Minjeong hít sâu chần chờ một giây, đi tới trước hai bước, nói với đại ca: "Anh, chúng ta vào trong một chút, ngoài này gió có chút lớn."
Đại ca lui về sau hai bước.
Minjeong chậm rãi cởi áo khoác bắt đầu ở bả vai từ từ trượt xuống, đột nhiên nàng dừng lại, nhìn hắn, thanh âm vũ mị nói: "Đại ca~ Hay thế này tôi cởi một món, anh cũng theo đó cởi một món, anh thấy được không?"
"Được, rất có tình thú, lão tử thích." Đại ca thấy Minjeong biết điều như vậy, thịt mỡ sắp đến miệng nên không suy nghĩ nhiều, quăng điện thoại xuống đất bắt đầu cởi quần áo.
Ở thời điểm tên đại ca bắt đầu hành động, Minjeong cất bước tới bên cạnh kệ hàng: "Đại ca, anh nhanh lên, tôi chờ không kịp."
Hắn cười khẽ một tiếng, hai tay đặt chéo muốn cởi áo, thời khắc áo thun bao lấy đầu hắn, Minjeong hít sâu dùng tất cả sức lực đẩy ngã kệ hàng. Tên đại ca gầm rú đau đớn, mấy thùng plastic nối đuôi ầm ầm ngã xuống, trực tiếp đè lên hắn.
Minjeong thấy kế sách thành công, nhìn tên xấu xa muốn đẩy thùng hàng trên người xuống bò dậy, nàng vội vàng nhảy lên trên, bật nhúng vài cái, người phía dưới rên vài tiếng rồi im bật. Nàng thấy người không nhúc nhích, nội tâm âm thầm cầu nguyện không đè chết người, tiếp theo không dám nghĩ nhiều nhảy xuống cầm điện thoại vội vàng chạy ra cửa.
Đến cạnh cửa, Minjeong đẩy nhẹ lộ ra khe hở nhỏ, nàng không quên bên ngoài còn có tên tiểu đệ. Lặng lẽ thăm dò, thấy một vóc dáng cao to khoanh tay dựa cửa xe, đúng lúc hắn đưa lưng về phía cửa kho hàng.
Minjeong nhận định đây là cơ hội tốt, dùng lực đẩy cửa rộng hơn, chờ khoảng trống đủ chen chân thì dừng lại, thấy tên tiểu đệ không chú ý động tĩnh bên này, nàng cắn răng nghiêng người chui ra.
Minjeong nhìn rừng cây bên cạnh, trong lòng quyết định chạy qua đó, vòng qua chỗ xe đậu, chạy xa một chút mới gọi điện báo nguy. Chung quanh một mảnh yên tĩnh, có vài tiếng điểu không biết loại gì kêu vang, ánh trăng treo trên đỉnh đầu, nhưng cũng theo Minjeong duy trì trốn giữa cành lá.
Khoảng khắc tay chân Minjeong nhẹ nhàng sắp vào rừng cây, liền nghe tiếng tên đại ca rống lớn truyền từ kho hàng: "Con mẹ nó, lão tử nuôi mày làm gì? Người chạy mất mà mày vẫn chưa phát hiện. Nhanh, mau đuổi theo bắt nàng về cho tao."
Minjeong nghe âm thanh quay đầu lại, thấy tên đại ca che đầu đuổi theo nàng, còn tiểu đệ chỉ cách nàng mấy bước.
"!" Minjeong thấy mình bị phát hiện, cũng không tiếp tục vào sâu bên trong, mà men theo bìa rừng chạy thẳng ra con đường xi măng nhưng khi sắp đến thì chân lại vắp phải cành khô, ngã nhào.
Hai tay Minjeong trụ trên mặt đất muốn bò dậy, nhưng đau đớn ở cổ chân khiến nàng không cách nào dùng lực.
?!
Trời ạ! Thời điểm mấu chốt lại gặp phải cành khô đặt ngay chân a!
Minjeong cố thử vài lần nữa nhưng không thể đứng lên, mắt thấy tên tiểu đệ sắp chạy đến chỗ mình, nàng hoàn toàn từ bỏ, nhắm mắt gắt gao ôm chặt bản thân, cùng lắm bị đánh một trận, cũng không phải chưa từng bị đánh.
Vài giây sau, đau đớn cùng lời nhục mạ vẫn chưa xuất hiện. Minjeong từ khuỷu tay ngẩng đầu, hơi hơi mở mắt, trong nháy mắt có mấy bóng người xẹt qua nàng, bọn họ ấn tên đại ca và tiểu đệ xuống đất.
"?!"
Minjeong quay đầu nhìn lại liền thấy Kim Minjae và Jimin chạy tới. Ngay lúc nàng nhìn hai người thì cả hai cùng lúc gọi lớn: "Tiểu Minjeong!"
Khoảnh khắc thấy người thân, Minjeong gần như tan vỡ. Người luôn kiên định bất khuất mà đôi mắt lúc này lại ngập nước: "Ô ô ô..."
Kim Minjae dẫn đầu chạy tới, ngồi xổm xuống muốn nâng Minjeong dậy, nhưng đau đớn ở cổ chân truyền đến, nàng hít một hơi khí lạnh: "Tê..."
"Đau chân?" Jimin vừa tới bên cạnh Minjeong, thấy vậy liền lên tiếng hỏi.
Nghe được quan tâm, nước mắt nối đuôi chảy xuống, dùng ngữ khí ủy khuất cực hạn trả lời Jimin: "Ân."
Kim Minjae vẫn im lặng không nói tiếng nào ôm Minjeong lên, xoay người đi về phía xe đậu bên đường. Sau khi dàn xếp cho em gái, hắn quay đầu nói với Jimin: "Yu tiểu thư, phiền cô giúp tôi chăm sóc Tiểu Minjeong một chút."
Minjeong: "Anh muốn làm gì?"
"Rèn luyện một chút, chờ anh ba phút." Kim Minjae nói xong dứt khoát xoay người đi về phía kho hàng.
Một phút sau, tiếng kêu thê thảm của tên đại ca và tiểu đệ luân phiên truyền vào tai Minjeong.
Jimin không quan tâm, cúi đầu nhìn cổ chân Minjeong sưng đỏ, tràn đầy tự trách nói: "Thực xin lỗi."
Minjeong ngẩng đầu nhìn vào đáy mắt Jimin sâu không lường, ra vẻ khó hiểu hỏi: "Chị Jimin, sao đột nhiên xin lỗi em?"
Jimin rất muốn nâng tay xoa đầu Minjeong nhưng cố nén. Trầm giọng nói: "Người bọn họ muốn bắt là chị, cho nên... Là chị liên lụy em."
Minjeong buột miệng bật thốt: "Chị Jimin, chị..." Như thế nào biết?
Minjeong kịp thời dừng lại, thiếu chút nữa lộ tẩy, âm thầm cắn răng nói: "Sao chị Jimin biết em không phải mục tiêu của bọn họ? Còn nữa, làm thế nào mọi người biết em ở chỗ này?"
"Kim tiên sinh tra được bọn họ từng liên lạc với Yu Hyun. Biết được vị trí của em là do chị bắt được định vị điện thoại." Jimin giải thích điều Minjeong thắc mắc.
Định vị? Đột nhiên Minjeong nghĩ tới điện thoại của mình, vội vàng móc di động ra, hỏi: "Chị Jimin, em có một vấn đề chưa hiểu?"
"Ân?"
"Sao chị không gọi cho em?"
Jimin trả lời đúng sự thật: "Chị sợ nếu có người gọi tới, bọn bắt cóc sẽ tắt nguồn máy, nếu vậy chị và bạn bè rất khó biết được vị trí em đang ở." Thậm chí cô còn cố ý dặn dò Jimin không cho người của hắn gọi vào máy Minjeong.
"Như vậy a." Minjeong gật đầu nói: "Vậy sao chị phát hiện em bị bắt cóc?"
Jimin nhìn Minjeong chằm chằm, nhỏ giọng kể lại mọi chuyện sau khi nàng bị bắt đi. Cô nhìn thấy mắt kính gãy đôi liền nhận ra không thích hợp, lại liên tưởng đến chiếc xe lướt qua khi cô vừa bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, nghi vấn xuất hiện nên vội vàng quay trở lại cửa hàng xin xem xét camera, trong đó ghi rõ quá trình nàng bị bắt cóc.
Đầu tiên Jimin gọi cho bạn bè nhờ định vị điện thoại của Minjeong, sau đó nhanh chóng gọi điện thông báo với Kim Minjae, để hắn vận dụng quan hệ điều tra chiếc xe bọn bắt cóc sử dụng. Rất nhanh hành tung di chuyển của chiếc xe xuất hiện trước mặt Kim Minjae, và bắt được khoảnh khắc Yu Hyun xuất hiện.
Lúc sau, trợ lý của Minjae đem theo video giám sát và cảnh sát đi tới chỗ Yu Hyun cũng chính là 15 Trung Cát Lộ. Thật ra người tự xưng quản lý của Yu Hyun chính là trợ lý của Kim Minjae, chính vì vậy Minjeong nghe giọng nói rất quen tai.
Trợ lý chỉ định hai tên bắt cóc đem Minjeong đến địa điểm khác nhưng cũng sợ bọn họ gây bất lợi cho nàng nên dùng tiền công là điều kiện, nhấn mạnh đem người đến sẽ đưa tiền.
Sau khi Minjeong nghe xong, tự đáy lòng nói: "Chị Jimin, chị thật lợi hại." Chỉ bằng cái mắt kính bị gãy đã biết nàng bị bắt cóc, nàng không có kiểu quan sát phân tích tỉ mỉ như vậy.
Hiện tại Minjeong không hề cảm thấy sợ hãi, trong lòng đột nhiên có một ý tưởng: Nàng ở bên cạnh nữ chính đã lâu, ít nhiều cũng lây chút ánh hào quang của nữ chính. Cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, mặc dù không có nam chính thì cũng có nữ chính bảo vệ!
Jimin nghe Minjeong nói, thu liễm cảm xúc sở hữu, thấp giọng lần nữa: "Xin lỗi!"
Minjeong chuẩn bị nói không quan hệ gì, đột nhiên chuyển lời: "Thật sự cảm thấy có lỗi với em sao?"
"Ân."
Một tay Minjeong nâng cằm, một tay đùa bỡn sợi tóc, ngữ khí mang theo nghịch ngợm: "Vậy em phải cẩn thận nghiên cứu chị nên bồi thường em như thế nào!"
"Hảo."
"Cho nên..." Ánh mắt Minjeong thay đổi: "Trước khi em nghĩ ra phương pháp bù đắp, chị không được rời khỏi đây!" Lời Minjeong còn có ẩn ý khác, nàng không muốn Jimin trở về Bắc Kinh.
Biểu tình Jimin dừng một chút, khóe miệng hơi hơi nhếch lên: "Đều nghe em!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip