2
Sanji tỉnh dậy trong phòng y tế của con tàu Thousand Sunny, được bao quanh bởi những gương mặt lo lắng của các đồng đội. Nami và Robin ngồi bên cạnh giường, trong khi Luffy, Usopp chen chúc ở phía cuối giường. Chopper đang bận rộn kiểm tra nhiệt độ và các chỉ số của anh, đôi mắt tròn xoe của chú tuần lộc nhỏ ánh lên sự nhẹ nhõm khi thấy anh tỉnh lại.
"SANJI!" Luffy reo lên vui mừng, suýt nhảy lên giường nếu không bị Nami kéo lại kịp thời.
"Cậu làm chúng tôi lo muốt chết đấy." Nami thở dài, nhưng nụ cười nhẹ nhõm không giấu được trên môi.
Sanji đảo mắt quanh phòng, cố tìm một màu xanh quen thuộc, nhưng không thấy. Có điều gì đó thắt lại trong lồng ngực anh, một cảm giác trống trải kỳ lạ mà anh không muốn thừa nhận.
"Zoro đã mang cậu về," Robin nhẹ nhàng nói, như thể đọc được suy nghĩ của anh. "Cậu ấy kiệt sức sau khi tìm được đến tàu."
"Tên ngốc ấy," Sanji lẩm bẩm, cố giấu đi sự lo lắng trong giọng nói. "Chắc lại lạc đường cả chục lần."
Hai ngày trôi qua, và mặc cho lời cảnh báo nghiêm khắc của Chopper về việc cần nghỉ ngơi thêm, Sanji không thể chịu được việc phải nằm một chỗ. Đặc biệt là khi anh biết các đồng đội đang phải ăn đồ ăn vội vã của Luffy và những người khác. Vào một đêm khuya, khi cả tàu đã chìm trong giấc ngủ, Sanji lặng lẽ trượt khỏi giường bệnh. Chân phải vẫn đau nhói, nhưng anh có thể chịu được. Anh khập khiễng tiến về phía nhà bếp, nơi anh cảm thấy như là ngôi nhà thực sự của mình.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ nhà bếp, tạo nên những vệt sáng dịu dàng trên các dụng cụ nấu nướng quen thuộc. Sanji thở phào nhẹ nhõm khi được trở lại không gian này. Anh bắt đầu lấy ra những nguyên liệu, định chuẩn bị cho bữa sáng ngày mai.
"Cậu đang làm cái quái gì vậy?"
Giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía cửa khiến Sanji giật mình. Zoro đứng đó, dựa vào khung cửa, ánh mắt tối sầm trong bóng tối. Có điều gì đó trong giọng nói của anh khiến Sanji bất ngờ - không phải sự khó chịu thường ngày, mà là một cơn giận dữ sâu xa đang được kìm nén.
"Làm việc của tôi." Sanji đáp, cố tỏ ra bình thường. "Cậu có vấn đề gì với việc đó sao?"
"Vấn đề?" Zoro bước vào nhà bếp, từng bước chân nặng nề như tiếng sấm vang trong đêm khuya. "Cậu còn hỏi tôi có vấn đề gì sao?"
Sanji chưa bao giờ thấy Zoro như thế này. Đôi mắt anh ánh lên một ngọn lửa giận dữ mà thường chỉ xuất hiện khi đối mặt với kẻ thù. "Này, bình tĩnh đi..."
"BÌNH TĨNH?" Zoro gầm lên, bàn tay đập mạnh xuống bàn bếp. "Cậu suýt chết vì sốt cao, xương đùi vẫn chưa lành, và giờ cậu lén lút xuống đây làm việc như thể không có chuyện gì xảy ra?"
"Tôi không yếu đuối như cậu nghĩ đâu!" Sanji cũng bắt đầu nóng lên. "Tôi có thể tự..."
Lời nói bị cắt ngang khi Zoro đột ngột tiến đến, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài centimét. "Tự lo cho mình?" giọng anh hạ xuống, trầm và nguy hiểm. "Như cách cậu 'tự lo' cho mình trong rừng và suýt chết vì sốt ấy hả?"
Sanji chưa bao giờ thấy Zoro gần đến thế, có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh phả lên mặt mình. Trong ánh trăng mờ ảo, anh nhận ra đôi mắt Zoro không chỉ có sự giận dữ - mà còn có nỗi sợ hãi. Nỗi sợ của việc suýt mất đi một người quan trọng.
"Tôi..." Sanji bắt đầu, nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng.
"Cậu có biết tôi đã..." Zoro ngừng lại, như thể đang cố kìm nén điều gì đó. "Khi cậu sốt trong vòng tay tôi, khi tôi không biết liệu mình có tìm được đường về kịp không..." Anh nghiến răng. "Và giờ cậu lại liều lĩnh như thế này?"
Có điều gì đó trong giọng nói của Zoro khiến trái tim Sanji đập nhanh hơn. Không phải vì sợ hãi, mà là vì một cảm xúc khác - một cảm xúc mà anh không dám đặt tên.
"Tôi chỉ... không muốn làm phiền mọi người." Sanji cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nhỏ đi. "Không muốn làm phiền cậu..."
"Đồ ngốc." Zoro thì thầm,"Cậu không hiểu gì cả."
Sanji đứng đó bất động, cảm nhận được nhịp tim dồn dập của người kia. Có lẽ anh thực sự đã không hiểu.
"Về phòng bệnh." Zoro cuối cùng ổn định lại nhịp thở, giọng đã dịu đi nhưng vẫn còn chút giận dữ. "Hoặc tôi sẽ cõng cậu lên đó."
"Cậu sẽ lại lạc đường." Sanji đáp, cố gắng làm không khí bớt căng thẳng.
"Đừng có đùa." Zoro nghiêm mặt. "Tôi nghiêm túc đấy, đầu bếp."
Sanji nhìn vào đôi mắt Zoro và biết rằng anh không có lựa chọn nào khác. Nhưng lần này, việc nhượng bộ không còn khiến anh cảm thấy yếu đuối.
"Được rồi," Sanji thở dài. "Nhưng ngày mai..."
"Ngày mai hãy tính," Zoro cắt ngang, nhẹ nhàng nhấc bổng Sanji. "Giờ thì, về phòng thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip