Chap 235 + 236

"Không thể đưa tiền?" Hoàng Tống lúng túng: "Tiền bối Phó Chi cảm thấy quá ít sao? Nếu không thì tôi sẽ đưa thêm 1000 vạn? Tranh này cũng không thể không bán!"

Lục lão phu nhân thấy Phó Chi hành động như vậy, không vui chút nào.

Khó khăn lắm mới có cơ hội để mở rộng các mối quan hệ, nếu người ở đây là Uyển Uyển nhà bà, chỉ sợ con bé sẽ đem tranh chữ tặng luôn cho Hoàng Tống, làm cho người làm bà nở mày nở mặt, cho Lục gia mở ra con đường mới.

Lại đổi thành Phó Chi, một chút cũng không biết ý!

Lục lão phu nhân bất mãn nói: "Đây là tranh chữ của tôi, tôi có quyền quyết định, tôi nói liền bán! Đại sư Hoàng, ngài cứ lấy đi đi, chuyện ra sao sau này bàn bạc tiếp cũng không muộn, Phó Chi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, việc này không cần con bé nhúng tay!"

"Cái này..." Hoàng Tống thật sự thích bức tranh chữ, nhưng cũng không muốn làm cho đại sư không vui, hắn đưa mắt nhìn sang Phó Chi, thăm dò: "Tiểu đại sư, tôi muốn mua bức tranh chữ này, tại sao không thể đưa tiền trao tay Lục lão phu nhân?"

"Bởi vì cái này không phải tôi tặng cho bà ấy."

"Phó Chi!" Lục lão phu nhân trừng mắt nhìn Phó Chi, thấy bà sắp nổi giận, Bạch Dao lập tức bắt lấy thời cơ: "Phía trước còn nói tặng cho bà nội tranh chữ, giờ lại biết bức tranh có giá trị cho nên không muốn tặng nữa, quả nhiên là thứ nhà quê, chỉ có 5000 vạn mà thôi, đúng là đồ kiến thức nông cạn mà!"

Dừng một chút lại nói: "Đồ trên người cháu mặc, đồ dùng học tập, sách vở đến trường, có cái nào không dùng tiền của Lục gia, bây giờ một thân được học lên cao, nghiên cứu được các kiểu chữ đặc biệt, người cháu nên cảm kích chính là bà nội của mình, bà nội chính là người cho cháu cơ hội này! Nếu không, ai biết được Phó Chi là ai? Tranh chữ có giá trị thì sao, đối với người thân còn không có chút lòng dạ, có thể thấy được phẩm chất đạo đức có bao nhiêu mục nát!"

Lục Sơ Uyển cũng tiếp lời: "Chi Chi, hiếu thuận là thuần phong mỹ tục của đất nước chúng ta, em có tiền đồ, vẫn nên báo đáp tốt với bà nội của em, vốn dĩ chỉ một bức tranh chữ thôi chưa hề đủ, em còn muốn lấy tranh chữ đi, quả thật bất hiếu!"

Hứa Vi nhìn lão phu nhân không vui, lại không muốn nhận cháu gái, rất là đau đầu, đang muốn đem bức tranh chữ của đại sư Hà giao lên cho đủ bộ, liền thấy Phó Chi bỗng nhiên đứng sang một bên, con ngươi trong trẻo lạnh lùng nhìn về phía Lục lão phu nhân.

Nghe mẹ con Lục Sơ Uyển kẻ tung người hứng, cô khẽ nhếch môi, thản nhiên lên tiếng: "Tôi sẽ đem tranh chữ đi quyên góp, lấy danh nghĩa là bà nội."

"Cái gì?!" Tiếng hét chói tai của Lục lão phu nhân vang lên tức khắc.

"Đem tranh chữ của ta đi quyên góp, cháu đã hỏi ý kiến của ai chưa, cháu đem tranh chữ của ta đi quyên góp, đây là hành vii trộm cắp gì vậy?"

Hôm nay là sinh thần của bà, Phó Chi không gửi quà đến, còn đưa bức tranh chữ quý giá như vậy quyên góp không công...

Đây là muốn vả mặt ai?!

Cảm nhận được ánh mắt oán giận của Lục lão phu nhân, một tay Phó Chi cầm lấy điện thoại, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào lão phu nhân.

Năm giây sau, giọng điệu nhàn nhạt lại vang lên: "Cháu từng hỏi thăm qua, bà tin vào Phật."

Cho nên?

Cho nên Phó Chi đường đường chính chính bắt cóc đạo đức của bà: "Lục gia không thiếu tiền, bà nội cũng không thiếu những món quà quý giá đến từ các lão phu nhân, cho nên cũng không cần tranh giành món đồ tồi tàn này của cháu đâu."

Lục lão phu nhân: "..."

Như thế nào là không thiếu! Bà thiếu! Thiếu chết đi được!

Hơn nữa, quà người khác gửi đến vẫn còn đó, Phó Chi gửi quà đến sao còn dùng tiếp!

Phó Chi: "Cháu sẽ dùng danh nghĩa của bà quyên tiền cho quỹ tình thương, tất cả mọi người sẽ khen người lương thiện... Dù sao đích đến của bà nội cũng là trên thiên đàng."

Lục lão phu nhân: "..."

Cả người Lục lão phu nhân đều không khỏe!

Phó Chi có thật sự là tới chúc thọ không?

Không phải cô tới là để gây rắc rối sao?!


Lúc này, sau khi Phó Chi ra lệnh, viện trưởng Mã của quỹ từ thiện kích động đi lên phía trước, nắm chặt lấy tay của lão phu nhâ, khóc ròng: "Người lương thiện, người lương thiện~ không nhờ có ngài, chúng tôi thật thảm làm sao~ Tôi xin đại diện cho toàn thể những đứa trẻ được bảo trợ, cảm ơn tấm lòng giúp đỡ của ngài~"

Lục lão phu nhân: "..."

Cái đồ thần kinh này từ đâu tới!

Lục lão phu nhân sợ hãi lùi về sau mấy bước, vẫn chưa kịp định thần.

"Mau xuống đi, mau xuống đi! Cậu đang làm cái gì vậy hả! Phó Chi, hôm nay là một ngày vui vẻ, lại bị cháu tìm người đến khóc tang như thế này! Đúng là đồ sao chổi mà!" Bạch Dao đỡ lấy lão phu nhân, buột miệng chửi bới.

Bà ta còn mong đợi việc Hoàng gia nợ Lục gia một ân tình, để cho Uyển Uyển nhà bà có thể bái sư đại sư Lưu, bây giờ thì tốt rồi, cái gì cũng không có!

Phó Chi nhướng mày, chậm rãi nói: "Sao có thể đánh đồng cảm kích và khóc tang là một, Đại Thanh cũng đã diệt vong, nói về thần học làm cái gì?"

Viện trưởng Mã càng khóc lớn hơn: "Tôi là vì cảm kích! Nông dân từ thôn quê chưa chiêm ngưỡng được thế giới, trước kia chỉ nghe nói Lục gia là người lương thiện, còn tưởng là lời giả, hôm nay mới biết được, không ai ở đây có thể sánh được với tấm lòng nhân hậu của ngài!"

Lục lão phu nhân: "..."

Lục lão phu nhân được tâng bốc, bà còn có thể nói gì nữa, việc đã đến nước này, đành phải gật đầu, nghiến răng nghiến lợi, lời nói đầy thâm ý: "Cũng là đứa nhỏ hiếu thuận, nếu có cơ hội, tôi sẽ chú tâm đến quỹ từ thiện của mấy người!"

"Chọn ngày không bằng gặp ngày." Phó Chi nhấn mạnh, chuyện hôm nay phải làm xong trong hôm nay, ý bảo viện trưởng Mã mở wechat nhận quét mã.

"Bà nội là một người thiện lương, tranh chữ 5000 vạn tính là cái gì, chỉ cần bọn nhỏ có cơm ăn no, có ngày lành tháng tốt, có sách để đọc, cho dù có phải ăn chạy, bà nội cũng vui vẻ làm được."

"Hu hu hu...." Không chờ Lục lão phu nhân hồi thần, viện trưởng Mã khóc càng to hơn: "Tôi nói rồi mà, Lục lão phu nhân sao có thể dùng tranh chữ của tiểu thư làm thể diện, ngài chính là hào môn giàu có nhất thành phố A! Hôm nay là ngày mừng thọ lớn của ngài ấy, tất nhiên là phải vung tiền như rác, cho cả nhà ngài được hưởng phúc!"

Nghe vậy, tim bà Lục đập thình thịch, bà cuối cùng cũng biết vì sao hôm nay mí mắt phải của bà cứ giật giật.

Nếu là lúc khác, lão phu nhân sẽ không bao giờ đưa tiền, nhưng viện trưởng Mã giống như đã chuẩn bị từ trước, đưa tấm ảnh chụp những đứa bé khốn khổ ra, khen ngợi bà đủ điều trước buổi tiệc hàng trăm người.

Bà không đưa tiền, người xấu mặt là người Lục gia!

"Vậy thì lấy từ công ty năm..." trăm vạn.

"5000 vạn?!" Viện trưởng Mã kinh ngạc hô lên một tiếng: "Cảm ơn ngài, ngày đúng là một người siêu lương thiện, nhất định sẽ nhận được phúc báo."

Tuyệt vời.

Phó Chi liếc viện trưởng Mã một cái.

Viện trưởng Mã như được tiên máu gà, kêu gọi mọi người tại hiện trường: "Mọi người vỗ tay! Hãy bày tỏ lòng kính trọng sâu sắc nhất đối với Lục lão phu nhân của chúng ta nào!"

Tiếng vô tay vang lên trong sự ngơ ngác.

Trong buổi tiệc, không ít phóng viên nháy máy liên tục, khen ngợi nói:

"Không tệ, Lục gia mấy năm nay quả thật toàn tâm toàn ý làm từ thiện, Lục lão phu nhân một lòng hướng Phật là thật!"

"Không hổ danh hào môn thế gia, lão phu nhân danh môn chính là khác nhau ở điểm này!"

"Lục lão phu nhân đúng là người lương thiện! Tôi muốn làm cho bà ấy một bài báo độc nhất vô nhị! Đề cao việc làm của bà ấy cho mọi người cùng phát huy!"

"Tôi thấy Lục gia còn hai bức danh họa, chi bằng cũng quyên góp luôn đi, lão phu nhân cũng không thiếu chút tiền ấy! Chuyện tốt nhân ba thôi!"

Tiền không có, tranh chữ cũng không cánh mà bay, Lục lão phu nhân lúc này: "..."

Không biết bà ấy có bị tức chết hay không, liệu có sống đến ngày nhận cuộc phỏng vấn đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip