Chapter 2: Búp bê.
Bọn họ lại đến nữa rồi.
Nhạc Ân bị ôm ra khỏi chăn. Tống Ý Hiên giơ tay xoa lên đôi má béo của cậu, xoa đến khi hai má chàng trai nhỏ đỏ bừng. Nhạc Ân tỉnh ngủ, xương cốt rã rời treo trên người anh hai. Bị Tống Ý Hiên ôm vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Anh hai Tống Ý Hiên của cậu là người rất dịu dàng, có tính cách văn nhã nhất trong nhà họ Tống, chăm Nhạc Ân từ nhỏ đến lớn. Tuy rằng bây giờ Nhạc Ân đã thành niên nhưng anh hai chưa bao giờ thôi chăm sóc cậu cả.
Tống Ý Hiên bế Nhạc Ân vào phòng tắm, đặt lên bồn rửa rồi từ từ thoát từng nút áo của em ra. Bởi vì Nhạc Ân chưa từng được phơi nắng nên da dẻ rất trắng, trắng đến phát sáng. Khi chiếc áo được lột ra khỏi đầu vai, Tống Ý Hiên mỉm cười ôm lấy em, môi mềm tinh tế nhấm nháp hương vị thơm ngọt trên làn da trắng nõn, răng nanh in lại dấu trên yết hầu, từ từ di chuyển xuống xương quai xanh, rồi đến đầu vú, đến bụng. Ngay cả trái tim trong lồng ngực dừng như cũng không thể thoát khỏi, bị anh cắn nuốt, tham lam nhai nát giữa khoang miệng.
Khi Tống Ý Hiên ngẩng đầu lên, cây kéo trong tay Nhạc Ân đâm thủng mắt anh. Tơ máu lúa túa tuôn ra khỏi tay, đồng tử màu xanh ngọc lăn ra khỏi hốc mắt, rơi xuống sàn. Khi một bàn tay bắt được nó, khung cảnh trước mắt Nhạc Ân bỗng vỡ nát, Tống Ý Hiên kéo đùi cậu ra đặt lên thành bồn, viên bi sắt trong tay anh dưới ánh đèn sáng như hạt ngọc.
Từng viên từng viên đều được nhét gọn gẽ vào trong người cậu. Nhạc Ân thấy đầy ứ, bụng trướng lên như sắp nứt. Há miệng thở dốc lại bị Tống Ý Hiên cho rằng cậu đang muốn dụ dỗ anh, liền hôn lấy, Nhạc Ân lại một lần nữa bị tước đoạt quyền sống. Đầu em gục xuống như con búp bê vô hồn, tóc ướt rũ rượi, bị ôm ra khỏi làn nước mỏng tanh.
"Hôm nay anh cả về, đừng lo, buổi trưa anh ấy mới đến nhà."
"..."
"Chúng ta xuống ăn sáng nhé, Anh nấu xong cả rồi."
"..."
Thấy Nhạc Ân còn đang ngơ ngác nhìn, Tống Ý Hiên vừa cười vừa thương hôn em mấy cái liền, đến khi đứa nhỏ không chịu nổi mới dừng lại. Nhạc Ân của anh giống như chưa bao giờ lớn lên, vẫn mãi là đứa nhỏ do một tay anh chăm bẵm, đến cầu thang cũng không nỡ để em dẫm chân xuống, mà đâu có để ý rằng Nhạc Ân đã chẳng còn khả năng di chuyển nữa.
Đôi chân Nhạc Ân vô dụng như được đúc ra từ sứ, chạm một cái liền vỡ. Có nhiều lần Nhạc Ân muốn tự tay đập nát chúng, nhưng khi tay dơ lên, vòng điện trên cổ lập tức sáng choang, dòng điện từ xương cốt lan ra đến tận mạch máu, đâm thủng toàn bộ dây thần kinh trung ương yếu ớt.
Đến khi Nhạc Ân tỉnh lại, cậu ngồi trong vòng tay của các anh, bóng tối đen như mực bủa vậy lấy tai mắt, lấy tim gan. Bóng tối bao phủ xung quanh cậu, làm Nhạc Ân cảm thấy nghẹn thở, nước mắt túa ra cũng chẳng nói nên lời.
"Bé Ân, em đang nghĩ cái gì đấy?" Bóng tối nói với cậu.
"Lại không ngoan rồi sao? Hình phạt chúng ta cho em vẫn chưa đủ đúng không!" Bóng tối vươn tay bóp lấy cổ cậu, ngón tay dài, bén như dao cắt qua da thịt tái nhợt, lấm tấm mồ hôi. Mỗi lần nó đi qua nơi nào, Nhạc Ân đều cảm thấy rất đau.
"Đừng suy nghĩ lung tung."
...
"Em là của chúng tôi"
Nhạc Ân há to miệng để bóng tối ập xuống cuống họng, khi bóng tối lấp đầy trái tim, da thịt trên lồng ngực nứt toác, tràn ra dịch thể đục ngầu. Cũng chẳng biết là máu hay nước mắt, là tinh dịch hay bóng tối đặc sệt, tất cả đều bị những sinh vật không tên tham lam nuốt hết vào bụng.
Chúng liền tục, đồng thanh, những giọng bụng xì xào bén rễ bên tai cậu, như ngài thẩm phán ban cho kẻ tội đồ một kết cục cuối cùng, một lần – và vĩnh viễn.
Nếu em đã không đáp ứng
Vậy còn gì để nói nữa đâu...
–
Nhạc Ân chớp chớp mắt, trong tầm mắt xuất hiện một muỗng cháo đặc, chỉ đợi khi Nhạc Ân há miệng liền lập tức đút vào. Cháo lạnh tanh, mùi rau ập trong khoang miệng tanh khai như mùi tinh dịch.
Nhạc Ân ăn quen, bình thản nuốt xuống.
Tống Ý Hiên rút thìa ra khỏi miệng cậu, anh luôn nở nụ cười dịu dàng, lúc này lại chuẩn bị thêm một thìa cháo khác. Nhạc Ân không muốn nhìn, đành len lén trông về phía bàn ăn. Trên bàn trang trí đầy đĩa đồ ăn sang trọng và đẹp mắt, nhưng Nhạc Ân chưa bao giờ nhìn hết một phần ba chiếc bàn, khoảng không gian ăn uống của cậu chỉ vỏn vẹn trên một bát cháo, một cốc sữa. Khi không ngoan thì khoảng không gian này liền bị cắt sạch, cũng có đôi khi Nhạc Ân không còn muốn ăn nữa, vì bụng cậu đã đầy ứ tinh dịch rồi.
Nếu ăn vào
Bụng sẽ nứt ra mất.
Bát đĩa chạm nhanh vang lên tiếng lạch cạch, Nhạc Ân nhanh chóng đảo mắt về lại chỗ cũ. Tống Ý Hiên cười dung túng cho hành vi nhỏ này của cậu, anh cho rằng Nhạc Ân vẫn chỉ là đứa trẻ không kiểm soát được hành động của mình, đôi khi, việc này cần chấn chỉnh nhiều hơn.
Tống Ý Hiên đột nhiên xoa xoa tóc cậu làm Nhạc Ân hơi căng thẳng, cuộn tròn nắm tay lại giấu trong vạt áo, sợ để lại vết móng cũng không dám dùng sức quá mạnh. Chỉ là cậu thật muốn, giấu hết những phần cơ thể có khả năng di chuyển của mình, nếu không bị cắt hết đi thì làm sao?
Thật đáng sợ.
Nghĩ như vậy, đứa nhỏ lại bắt đầu run rẩy. Còn không dám ngóc đầu ra khỏi ngực anh hai, bị Tống Ý Hiên niết cằm kéo ra mới dám ngước mắt lên nhìn.
"Ngoan nào, ăn hết cháo đi. Có được không em?"
Nhiều quá rồi, em no lắm rồi, không ăn hết được đâu mà—
Nhạc Ân gật gật đầu, ngoan ngoãn há miệng cho anh đút từng thìa cháo một. Cho đến khi nhìn thấy đáy bát, Nhạc Ân nấc cụt không kiềm chế được, Tống Ý Hiên mới dừng ý định cho bé con ăn thêm bát nữa.
"Ức... ức."
Tống Ý Hiên bấm bụng Nhạc Ân, thấy em thật sự không thể dừng ngay được mới đành bế người lên lầu. Để ý Tống Vân Dã mời từ bên ngoài bước vào, không có chuyện gì cười trêu:
"Đợi cậu ba về ăn cơm chắc cơm canh cũng nguội hết rồi."
Tống Vân Dã cũng cười xoà, đón Nhạc Ân từ trong tay anh. Đứa nhỏ nấc cụt đến đáng yêu, làm gã không nhịn được yêu thương nhéo mũi em vài cái.
"Anh...ức...an-ức-anh ba, mới về...ức."
"Sao lại nấc rồi? Anh hai không cho em ăn đủ hả?"
"Ho-hong...ức.. tại em...ức...no...hức.."
Anh hai anh ba đều cười đến vui vẻ, Nhạc Ân cũng muốn cười, nhưng cậu mệt quá, bụng dạ cả người chẳng thoải mái tí nào cả.
Tống Ý Hiên thoải mái bế Nhạc Ân vào lòng:"Chú cứ ăn đi, anh mang Tiểu Ân lên tắm rửa... Còn chuẩn bị để bé con mừng anh cả về nữa."
"Đúng không? Nhạc Ân, em có vui không?"
"Anh cả sắp về với em rồi đấy!"
...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip