Chap 45: Bố mẹ

* Tinh tong *

- Ra ngay ạ

- BecBec, có chuyện gì vậy ?

Tiếng chuông cửa vang lên. Một vị khách đặc biệt nào đó đã ghé thăm. Thường sẽ không có nhiều người đến đây làm khách. Freen vốn với thế giới ngoài kia là người đã khuất. Còn Becky chuyển đến vùng này không được bao lâu. Cú sốc mất đi chị cũng khiến em sống khét kín nên người gõ cửa cũng chỉ có gia đình em hoặc Nam. Ngoài ra chẳng còn ai hết.

Vì toàn hầu hết là người quen nên việc vào nhà tự nhiên sẽ không khiến Becky đứng ngoài lâu như thế. Đằng này khi tiếng gõ cửa vang lên, người mở cửa chạy ra lại im bặc đi chẳng nói tiếng nào khiến Freen có chút lo lắng

- Ông bà ?

Đúng là vị khách không mời lại hay tuyệt nhiên đi đến. Freen có phần sững sờ với hai người trước mặt. Họ là ông bà Sarocha mà.

Đôi mắt cô dần chuyển sang đỏ ửng khi nhìn thấy hai vị khách lớn tuổi.

- Freen ? Phải con mà đúng không ?

Becky đừng nép vào cánh cửa, dáng vẻ tỏ rõ sự sợ hãi. Môi mím chặt không dám động đậy khi nhìn thấy họ. Những người đáng sợ mang đầy quyền lực. Người đã định hãm hại em, lăng mạ và khiến chị rời xa em khi ấy. Tất cả đều đứng đây, họ biết nơi này sao, họ đến đây làm gì nhỉ, một lần nữa chia rẻ em và chị ?

Hàng loạt câu hỏi chạy dọc qua đầu em, đôi mắt đáng thương đang cố che giấu đi nỗi sợ của mình.

- Không, tôi không phải.

- Đừng nói dối bố mẹ, bố đã biết rõ đó là con rồi.

- Sao mà biết chứ, theo dõi à. Hay thật, đã luôn cho người theo dõi cả Becky sao?

Freen tự nhiên căng thẳng khi nhắc đến hai chữ theo dõi do chính miệng mình thốt ra. Cô thật không dám nghĩ đến viễn cảnh này nữa, ba mẹ cô vẫn thật sự luôn không rời mắt Becky sao, thật điên rồ khi nghĩ đến hậu quả.

- Becky đóng cửa vào, những vị khách này không thể đặt chân vào đây.

- Không Freen, từ từ được không con. Bố mẹ thật sự không còn như con nghĩ.

Ông bà Sarocha có chút hốt hoảng, lập tức tiến gần đến cô như vô cùng vội vàng, khiến Freen càng thêm hoảng sợ, đôi lông mày cong lại tỏ rõ thái độ không thể gần gũi. Thân thể lập tức chạy lại chỗ Becky che chắn.

- Không quá đủ rồi, làm ơn hãy tha cho Becky đi. Đừng theo dõi em ấy nữa, đừng động đến em ấy mà.

Giọng nói đã có chút yếu đi, nhưng hai tay vẫn vững vàng ôm chặt lấy em như sợ mất. Có lẽ nỗi sợ duy nhất của Freen Sarocha là Becky Armstrong, có lẽ nỗi sợ duy nhất của vì sao lẻ loi là mất đi mặt trăng của nó.

Freen Sarocha không thể làm gì bố mẹ của mình, vì dù họ có phạm sai lầm gì đi nữa thì cũng là người đã sinh ra cô. Và không thể chối bỏ rằng cô là người mang dòng máu của nhà Sarocha. Cô không có máu lạnh đến như thế. Những kẻ sai trái cô có thể nhẫn tâm đào thải nhưng Freen có thể làm gì bố mẹ của mình đây? Đã trốn chạy rồi, đã vùng vẫy ra khỏi xiềng xích rồi, nhưng vẫn bị tìm thấy thôi. Cầu xin có còn là cách ?

- Không Freen bọn ta sẽ không làm gì con bé cả.

Ông bà Sarocha kích động tiến gần đến Freen hơn khiến cô càng thêm phần hoảng loạn. Tâm lí vốn đã bất ổn lại càng như bị va chạm mà rối loạn.

- Không đừng đụng đến tôi

- Không lùi xa ra, hãy ra khỏi nhà của chúng tôi. Đừng đụng vào chị ấy!

Là Becky....

Là cô bé nhút nhát luôn sẵn sàng bảo vệ chị...và chỉ hướng về chị

Em đứng lên trước, hai tay rang rộng chắn trước mặt họ. Đôi mắt kiên định nhìn họ đầy cương quyết, thân người che chắn cho chị như đang bảo vệ thứ quý giá nhất

Em sẽ không nhún nhường nữa, sẽ không để ai làm tổn thương Freen của em nữa. Em không đủ khỏe để đẩy hòn đá lớn đi, cũng không đủ giàu để mua cả thế giới cho chị. Nhưng em đủ khả năng để khiến Freen không còn tổn thương nữa, em đủ mạnh mẽ để hi sinh cho chị.

Em bé hồi nào luôn được chị che chở giờ đã lớn hơn rồi !

- Tôi có thể chịu thay chị ấy, mọi thứ !

- Không Becky, bọn ta đến đây không phải để làm hại hai đứa.

Ông Win thu mọi động tác lại, đôi mắt trĩu nặng như đang hối lỗi. Tiếp tục với tông giọng khàn khàn của mình mà cẩn thận bày tỏ.

- Bố mẹ thật sự hối hận rồi Freen. Bố mẹ rất nhớ con, con gái. Được nhìn thấy con chạy nhảy thêm một lần nữa bố mẹ thật sự hạnh phúc.

- Xin lỗi vì bố mẹ đã đặt quá nhiều áp lực lên con. Xin lỗi vì đã chẳng hiểu con muốn gì, mà chỉ thấy thứ bản thân cho rằng tốt đẹp liền mang đi ép buộc con.

- Bố mẹ đã không làm tốt trách nhiệm của mình, nhưng tình yêu của bố mẹ dành cho con thì chưa bao giờ vơi đi cả. Freen à, việc bố mẹ làm có nhảy xuống sông Hoàng Hà thì cũng không rửa hết tội. Chỉ xin con thôi hoảng sợ khi thấy bố mẹ, không cần phải trốn chạy nữa. Bố mẹ sẽ dùng hành động để chứng mình lời nói của mình. Chỉ cần điều đó con hạnh phúc bố mẹ sẽ làm.

Mong một ngày chúng ta vẫn có thể thêm một lần hòa hợp.

Mọi thứ tự nhiên lại chìm trong im lặng khi lời nói của người đàn ông lớn tuổi kết thúc. Gương mặt đã dính đầy bụi thời gian của ông cúi gằm. Đôi mắt đã ướt sũng khi bắt gặp gương mặt con gái mình. Cha mẹ nào chẳng thương con, ông cũng là một trong số họ mà. Ông chỉ có một đứa con gái là Freen. Dành cả thanh xuân cuộc đời cùng vợ để gây dựng lên thành quả và tiền tài. Chỉ mong sau này đứa con gái độc nhất của ông chẳng phải lo nghĩ thiếu thốn gì hay phải cúi mình với bất cứ ai.

Hôn nhân tốt quyết định cuộc đời người phụ nữ, ông chẳng ngại tìm hiểu hoàn cảnh gia đình đối phương mà hứa hẹn hôn ước một bến đỗ hoàn hảo cho con gái mình. Nhưng con gái ông không thích.

Ông không hiểu, vì sao con bé không thích. Lục đục tìm hiểu là lại vì quen một đứa nhóc nhỏ tuổi khác, còn là con gái. Vốn cổ hủ lại một mực muốn cuộc sống của con gái tốt đẹp. Ông tiếp tục bỏ qua mọi ngăn cản, thêm một lần lơ đi cảm xúc của Freen. Ngoan cố cho rằng quy luật nam nữ yêu nhau mới đúng, mới theo luân thường đạo lí. Cứ thế dẫn đến việc làm phạm sai lầm mà cả đời ông phải hối hận.

Quá yêu thương con, nhưng lại thể hiện điều đó sai cách. Khiến nó dẫn đến hậu quả đau thương mà không ai trong cuộc được hạnh phúc. Chính ông lại là người tự tay tướt đi mạng con gái mình. Hận bản thân đến tận xương tủy.

– Bọn ta xin lỗi vì đã làm phiền hai đứa hôm nay.

Ông Win mặt đã cúi gằm, lông mày rũ buồn quay đi. Hình như là đang kìm nén cảm xúc trong mình. Nhưng bà Dao thì khác, từ đầu đến cuối chỉ im lặng rơi lệ. Đôi mắt chưa một lần rời khỏi đứa con gái độc nhất. Như chỉ muốn chạy đến ôm cô vào lòng, nhưng lại không dám mà tự ghì tay mình thật chặt giữ lại mọi ham muốn. Đến lúc họ phải rời đi, bà vẫn luyến tiếc nhìn lại, như không muốn rời nửa bước. Việc ấy khiến thủ tục quay về của họ trở lên kéo dài.

" Kiểm soát không phải là yêu thương  "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip