Chapter 12: Tình trong như đã


Nhi đã trăn trở cả đêm vì hành vi tăng động của mình với Tú. Không phải Nhi chưa từng hôn vào má của mấy đứa bạn thân ngày trước, chuyện nhí nhố ấy quá đỗi bình thường. Nhi muốn cảm ơn những điều Tú đã làm cho mình, luôn suy nghĩ cho mình. Lúc nào Tú cũng nhường nhịn và dành cho Nhi một sự ưu tiên. Tú thay đổi rất nhiều từ khi làm bạn với Nhi, cởi mở và vui vẻ hơn. Nhi thấy cả sự cố gắng của Tú nữa, để dung hòa mọi thứ khác biệt giữa hai người. Ngần ấy điều cũng đủ khiến Nhi cảm phục Tú rồi. Thế mà Nhi không biết phải làm gì để thể hiện sự cảm kích của mình nữa, nói lời cảm ơn mãi cũng không được, quà cáp sẽ làm mất tự nhiên, dẫu biết đã xác nhận làm bạn thân nghĩa là không nên câu nệ việc đáp đền, nhưng Nhi thấy mình vô tâm quá. Thỉnh thoảng lại bắt nạt Tú, giận dỗi, vòi vĩnh, đúng như lời Tú nói là quay như chong chóng ấy. Tú từng nói vui là Tú tự nguyện, nhưng Nhi vẫn muốn bằng cách nào đó, thể hiện với Tú rằng Nhi quý Tú biết dường nào.

Đã rất nhiều lần Nhi muốn quan tâm Tú bằng những lời động viên ngọt ngào, hoặc bằng cử chỉ thân thiết, nhưng có cái gì đó ngượng ngùng cứ ngăn Nhi lại. Nhi luôn tự hỏi mình tại sao lại như vậy, trong khi Tú cũng là con gái mà. Không tìm thấy câu trả lời phù hợp nào cả. Cho đến khi Nhi không thể giấu nỗi tâm tư của mình, quyết định thử đặt lên má Tú một nụ hôn phớt nhẹ, Nhi càng thấy tình cảm của mình và Tú đã không chỉ đơn thuần là bạn nữa rồi. Thái độ sững sờ và lúng túng ngay sau đó của Tú đã nói lên tất cả. Bản thân Nhi cũng thẹn thùng không kém.

Gần đến Giáng sinh rồi, cả trong trường hay ngoài phố đều trang hoàng, háo hức. Mọi người nhìn cũng có vẻ tất bật, vội vã hơn. Cuối năm là động lực để người ta nhanh chóng hoàn thành những dự định đặt ra, sắm sửa thêm cho gia đình và người thân những vật dụng hay món quà thân tình. Trước giờ Tú không có khái niệm Giáng sinh. Đối với Tú đây cũng chỉ là một dịp lễ bình thường. Riêng lần này thì khác, tự dưng rất muốn đón Giáng sinh cùng với Nhi.

"Ngày mai em có bận gì hay có hẹn với ai không?" Tú hỏi Nhi qua Messenger.

"Em có hẹn với đứa bạn vừa từ Hà Nội vào rồi Tú ạ."

"À, thế thôi."

Tú vẫn vậy, nhã nhặn và lịch sự đến mức khiến Nhi bực bội một chút.

"Nhưng mà có gì không, sao Tú không nói?" Nhi muốn Tú phải chủ động nói ra ý muốn của mình, không thể cứ ưu tiên cho Nhi mãi được.

"..." Tú cứ viết rồi xóa, viết rồi xóa.

"Tú định mời em sang nhà trọ đón Noel."

Nhi mỉm cười trước màn hình điện thoại vì sự rụt rè đáng yêu của Tú. Nhi trả lời mà không cần suy nghĩ nhiều.

"Ok Tú, nhớ đãi em nhiều món ngon nhé."

"Ủa em không đi với bạn sao?" Tú sốt sắng hỏi.

"Em sẽ dời giờ hẹn với bạn lên sớm hơn, tối em sang nhà Tú, mà em chưa biết địa chỉ nữa đây nè."

"Mai Tú sẽ liên lạc để đến đón em."

Tú nở một nụ cười hạnh phúc, bắt tay vào gói món quà nhỏ đã chuẩn bị sẵn để tặng Nhi.

Tú không khéo tay, bản thân Tú cũng tự biết điều đó. Chiếc hộp nhỏ xíu mà loay hoay mãi cũng chẳng xong, mồ hôi lấm tấm trên trán. Nhưng lần đầu tiên Tú thấy vui đến vậy, cảm giác tự tay gói quà cho ai đó giống như lặng lẽ gửi gắm và gói trọn tâm tư của mình vào trong đấy. Chắc tấm lòng của Tú hướng đến Nhi nhiều quá, cứ gói mãi vẫn còn bung ra.

Trưa hôm sau, Tú lang thang trong siêu thị mua nguyên liệu để nấu bữa tối. Tú quyết định sẽ làm món lẩu cá hồi đãi Nhi. Vừa đơn giản, vừa dễ ăn.

Đang cẩn thận lựa vài loại rau thì Tú nghe được giọng nói quen thuộc ở phía dãy kệ bên kia.

"Này, này, tớ đã bảo là không thích mà sao cứ lấy nhiều thế." Là Nhi.

Nhi đang đi cùng với một người khá điển trai, chắc là người bạn mà Nhi nói, Tú nghĩ.

Cả hai có vẻ rất thân thiết, Nhi quàng tay vào cánh tay người đó đi tung tăng, Tú có thể thấy được nét mặt vui tươi rạng rỡ của hai người. Người bạn ấy đang lấy nhiều loại bánh kẹo, socola khác nhau còn Nhi thì nhiệt tình ngăn cản. Bạn kia đã nhéo vào má Nhi bảo rằng cô không được càm ràm nữa. Hình ảnh trước mắt dễ thương đến mức bất kì ai cũng nghĩ họ là một đôi thật đẹp. Tú nghe tim mình thắt lại, hai chân như vừa bước hụt xuống hố sâu. Vội vã lấy thêm một số thứ cần thiết, tránh không để Nhi nhìn thấy mình, Tú ra quầy thanh toán rồi về nhà thật nhanh.

Chẳng biết từ bao giờ mình lại trở nên nhỏ nhặt đến thế.

Chẳng biết con người bên trong Tú đã lấy cái quyền gì để mà bộc phát thứ cảm xúc đố kỵ ấy, à không phải đố kỵ, là ghen tuông.

Suốt quãng đường về nhà, Tú tự trách mình thật vô lý, nếu là Tú mọi khi thì sẽ đến chào Nhi, chào cả cậu bạn kia nữa mới phải.

Tú về nhà bày hết các thứ ra bếp. Món này là món sở trường nhưng đã lâu lắm rồi Tú không nấu lại. Tú cặm cụi làm với tốc độ nhanh hơn ngày thường để mong ngăn được cái mớ cảm xúc khó chịu trong lòng. Mà có được đâu, lúc bắt nước sôi lên bếp, lúc nhặt rau hay cả lúc tập trung cắt thịt cá thành từng miếng mỏng, cảnh tượng trong siêu thị cứ vờn vẩn trong đầu, như một thước phim quay chậm vậy.

"Aaa..."

Tú bất cẩn cắt trúng ngón tay trỏ của mình, máu cứ thế tuôn ra. Vội chạy ra ngoài lấy dụng cụ y tế, Tú tự mình rửa vết thương và băng bó lại.

"Mày điên thật rồi Tú ơi." Tú vỗ vỗ vào trán mình, nhăn mặt.

Tự nhủ lòng phải gạt bỏ được mớ hỗn độn trong đầu, hôm nay là một ngày vui mà, không được để mọi thứ đi quá xa chỉ vì những điều vụn vặt.

Tú hoàn thành món lẩu thì trời cũng vừa tối. Tú bày biện mọi thứ sẵn sàng.

"Em đang ở đâu Tú tới đón." Tú nhắn tin cho Nhi.

"Em đang ở quán kem bên quận 1 có lần Tú dẫn em đi đấy. Mà hôm nay em tự đi xe máy. Hay Tú nhắn địa chỉ đi em sẽ tự chạy sang."

"Em đợi 15 phút Tú sang."

Ngay sau đó, Tú mặc áo khoác vào, không quên lấy theo mũ bảo hiểm, bắt taxi đến chỗ Nhi.

"Tú đến phía trước quán rồi." Tú nhắn cho Nhi biết.

Nhi bước ra ngoài thì thấy Tú đang đứng quay mặt ra đường, hai tay cho vào túi áo khoác. Tú đang cúi nhìn xuống đất.

"Tú ơi." Nhi hớn hở chạy đến, chạm vào lưng Tú.

Tú quay lại thì thấy Nhi và người bạn lúc trưa. Tú lịch sự gật đầu chào. Anh bạn cũng tiến đến bắt tay chào hỏi Tú rất niềm nở, rồi chào tạm biệt Nhi.

"Tú đến đây bằng gì thế?" Nhi vui vẻ hỏi khi đã ngồi sau lưng Tú.

"Tú đi taxi."

"Ôi, sao hôm nay sang quá vậy nè?" Nhi đùa.

"Thế em thích ngồi sau Tú chở, hay mỗi đứa một chiếc?"

"Biết rồi còn hỏi." Nhi nói nhỏ xíu, nhưng Tú vẫn nghe.

Phòng trọ của Tú nằm trong một khu chung cư, tuy không mới nhưng rất sạch sẽ, an ninh.

Tú dẫn Nhi đi lên cầu thang, tầng một. Phòng đầu tiên của dãy bên trái chính là nhà của Tú.

Tú mở khóa, bật đèn rồi bảo Nhi ngồi ở bàn khách chờ một chút. Gọi là bàn khách thật ra chỉ vỏn vẹn có chiếc ghế sopha dài đặt trước tivi, không có cái bàn nhỏ. Nhi không ngồi vào mà tò mò thăm thú mọi nơi.

Nhi phải công nhận sự tinh tế của Tú. Căn phòng không to, nhưng nhờ sự bố trí khoa học và đơn giản, Nhi thấy không thiếu không gian nào cả. Từ chỗ tiếp khách, đọc sách, kệ giày đến một góc tường Tú treo những bức hình phong cảnh thật đẹp...Nhi đều bị cuốn vào. Nhi dừng lại ở một chiếc tủ nhỏ, trưng bày rất nhiều huy chương, bằng khen, cờ lưu niệm. Tú từng thi đấu cho đội tuyển bóng chuyền thành phố cơ đấy. Nhi xem thêm mấy tấm ảnh Tú chụp với đội tuyển, không giấu nỗi sự ngưỡng mộ trong lòng.

"Có ai muốn xin chữ ký không?" Tú hắng giọng khi thấy Nhi mân mê tấm ảnh trong tay.

"Tú của em xuất sắc quá đi." Nhi hồn nhiên khen.

Tú thoáng vui khi nghe được ba từ Tú – của – em.

"Mời bạn Nhi của Tú vào nhập tiệc nào." Tú khom lưng làm động tác mời.

Không gian ấm cúng hẳn lên khi nồi lẩu ngon lành được hai người thưởng thức cùng những tràng cười không dứt.

Bàn ăn nhà Tú chỉ có hai ghế, đối diện nhau. Ở góc độ này, có thể trò chuyện và nhìn thẳng vào mắt nhau.

Nhi đã khen món lẩu của Tú suốt buổi. Tú hứa sau này sẽ làm cá hồi bảy món đãi Nhi tiếp. Nhi cũng áy náy khi biết Tú loay hoay nấu ăn suốt cả buổi chiều, trong khi mình thì đi chơi với bạn. Tú cười xòa, bảo có gì đâu, lâu lâu mới có bạn đến thăm nhà.

Tú dọn dẹp bàn ăn và nhờ Nhi lấy nước uống trong tủ lạnh.

"Em thích gì thì cứ lấy uống nhé."

"Tú uống gì em lấy luôn cho." Tủ lạnh nhà Tú nhiều loại đồ uống có bia, nước ngọt, nước ép trái cây và cả sữa tươi.

Tú bước lại gần Nhi, tự lấy một lon bia rồi dẫn Nhi ra ngoài. Nhi chỉ kịp lấy một lon nước ngọt rồi cuống quýt đi theo.

"Không có bàn khách thế bình thường Tú để đồ uống ở đâu khi xem tivi?" Nhi đã thắc mắc như vậy từ lúc mới bước vào nhà .

"Ngồi thế này này." Tú vừa nói vừa ngồi bệt xuống sàn, tựa lưng vào chiếc ghế dài, lon bia cũng đặt trên sàn nhà.

Nhi bắt chước làm theo, rồi cười khúc khích. "Hóa ra Tú sợ độ cao."

"Nhi này, Giáng sinh đầu tiên ở Sài Gòn em thấy vui không?" Giọng Tú lắng xuống.

"Dạ cũng có hơi buồn vì không có bố mẹ bên cạnh. Sài Gòn đón Giáng Sinh hoành tráng hơn Hà Nội đấy Tú, có lúc em thấy ngợp trước sự lộng lẫy đó. Nhưng không sao, hôm nay em thấy rất vui."

"Vì gặp lại bạn cũ à?" Tú uống một ngụm bia.

"Vì được bạn mới chu đáo cho ăn uống đủ đầy." Nhi vừa nói vừa liếc sang nhìn Tú.

Nhớ lại phản ứng của mình lúc chiều, Tú thấy mình ngớ ngẩn thật, cũng may Nhi không biết Tú đã trải qua cả buổi chiều rối ren như vậy.

Tú lấy từ bên cạnh ghế một hộp quà nhỏ, Tú đã để sẵn ở vị trí đó từ tối qua.

"Tú tặng em. Chúc em Giáng sinh an lành." Ánh mắt Tú nhìn Nhi ấm áp.

Nhi hoàn toàn bất ngờ trước món quà của Tú, càng không biết Tú đã chuẩn bị từ lúc nào.

"Cảm ơn Tú. Em mở ra xem được không?"

Tú gật đầu thay cho lời đồng ý.

Nhi thích thú mở quà, phát hiện Tú đã dùng rất nhiều keo để gói. Đó là một chiếc vòng tay nhỏ, rất xinh.

"Tú nghe nói nó mang lại sức khỏe và may mắn cho người đeo." Tú thì thầm.

"Tú đeo vào cho em đi." Nhi đưa tay phải ra.

Tú nhẹ nhàng đeo vào cho Nhi, lòng tràn ngập niềm vui.

"Tay Tú bị sao thế?" Nhi lo lắng hỏi.

"Tú không sao, đứt tay lúc chiều thôi." Tú vội giấu tay ra phía sau.

Nhưng Nhi đã kịp nắm lấy bàn tay ấy thật chặt. Nhi chồm người sang đặt vào má Tú một nụ hôn, giữ lâu hơn lần trước.

"Cảm ơn Tú lần nữa."

Cảm xúc dạt dào đến nỗi con người ta không còn đủ thời gian để bận tâm đến quá nhiều điều. Nhi chỉ cần biết ngay giờ phút này đây, người ngồi cạnh mình, đã mang đến cho mình một buổi tối bình yên và hạnh phúc.

"Tú đừng suy nghĩ nhiều." Nhi lên tiếng khi thấy Tú cứ trầm tư uống gần hết lon bia.

"Ừ, Tú biết mà."

"Em không biết Tú đối với em là cảm giác gì, em chỉ biết là em rất vui, thoải mái và được che chở khi làm bạn với Tú. Em chỉ sợ..." Nhi ngập ngừng, nhìn mông lung lên trần nhà.

"Tú cũng sợ..." Tú nghẹn giọng. "Nhưng Tú biết phải làm gì để ở cạnh em lâu dài mà, nên có những điều Tú nghĩ không nhất thiết phải nói ra."

Nhi cảm động khi nghe Tú nói câu đấy. Hóa ra Tú hiểu hết những gì Nhi hoang mang, Tú cũng luôn kiềm chế cảm xúc của mình.

Nhi tựa đầu vào vai Tú, muốn tìm một chỗ dựa an toàn để xoa dịu nỗi sợ mông lung nào đó.

"Còn rất nhiều điều Tú chưa nói với em." Nhi nũng nịu.

"Dần dần Tú sẽ nói với em tất cả, trừ một điều thôi." Tú muốn mở lòng mình ra với Nhi.

Nhi hiểu ý Tú muốn nói gì. Nhi nghĩ mình nên vui trước đã vì Tú đã sẵn lòng chia sẻ mọi thứ, từ nay người bạn của Nhi sẽ không còn những ngày lẻ loi, đơn độc với vô vàn tâm sự nữa. Ít ra thì đến lúc này, bên cạnh tiếng cười, Nhi cũng mang đến được cho Tú lòng tin.

Tú đưa Nhi về khi đồng hồ điểm gần mười giờ. Nhi cũng không từ chối, Nhi cũng muốn ở cạnh Tú thêm.

Tú lại bắt taxi về, hôm nay quả là một ngày dài nhưng ấm áp.

Về đến phòng, Tú vào bếp, muốn uống thêm một lon bia thì phát hiện có tấm thiệp nhỏ trên đầu tủ lạnh.

"Gửi bạn Thỏ đáng yêu,

Em có thói quen viết thiệp tay mỗi dịp Giáng sinh. Trước giờ chỉ viết cho người thân trong nhà, năm nay thì viết cho cả Tú nữa.

Cảm ơn Tú suốt thời gian qua đã chăm sóc em chu đáo, nhiệt tình. Đối với em Tú hơn cả một người bạn đấy, Tú là người thân của em ở Sài Gòn.

Chúc Tú nhiều sức khỏe, luôn hạnh phúc và bình an trong cuộc sống.

Bé Gấu."

---------- Hết chap 12 ----------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip