Chapter 3: Người bạn mới
Trưa chủ nhật sau khi dọn dẹp lại phòng xong, định ngủ một chút, Tú bất giác nghĩ đến Nhi. Chắc là Nhi vừa vào Sài Gòn nên chưa có nhiều bạn bè, cũng không quen đường đi nên mới rủ Tú như vậy. Tú quyết định nhắn tin cho Nhi.
"Chiều nay em có bận gì không. Tú dẫn đi giới thiệu một vòng Sài Gòn nhé."
Tin nhắn vừa gửi đi, Tú cảm thấy bất ngờ với hành động vừa rồi của mình. Sao có thể dùng những từ ngữ dịu dàng như vậy chứ. Tú đưa tay xoa đi xoa lại mớ tóc phía sau gáy, hành động quen thuộc mỗi khi bối rối.
"Thật ạ ? Thế mình hẹn ở đâu, khoảng mấy giờ để em chuẩn bị." Nhi sốt sắng trả lời.
Có cần mừng rỡ như thế không, hóa ra không để ý tới những từ sến sẩm của mình.
"Em tự chạy xe thì hẹn 4h ở trường. Nếu Tú đón thì 6h ở nhà em."
Tú nghĩ mỗi người chạy một chiếc xe sẽ hơi bất tiện, vì Nhi còn lạ với đường phố ở đây.
"Tú có thể đón em ạ? Thế thì 6h nha."
"Ok"
"Nhưng sao em tự đi thì lại hẹn 4h ạ ?" Nhi thắc mắc
"Sợ em lạc đường nên trừ hao 2 tiếng." Tú trêu
Nhi bật cười vì bị Tú đùa mà không hay biết. Thật ra chỉ mới tiếp xúc với Tú vài lần, nhìn vẻ ngoài có hơi lạnh, nhưng đâu đó vẫn phảng phất sự thân thiện, cũng rất hay nghĩ cho người khác. Nhi thầm cảm ơn vì Tú mở lời sẽ đón mình. Nếu có ai hỏi điều gì khiến Nhi sợ nhất ở đây, cô sẽ trả lời ngay là tự - chạy - xe. Rất khó để nhớ đường và len lỏi khi đông đúc, tay lái của Nhi lại yếu nữa.
Thế là lại có tinh thần để tìm hiểu thêm về Sài Gòn rồi.
Tối nay chị Lan trực đêm ở bệnh viện, nên Nhi cũng không cần chuẩn bị bữa tối. Hầu hết thời gian buổi chiều Nhi chuẩn bị cho giờ giảng ngày mai, tham khảo một số nơi ăn uống được giới thiệu bởi các bạn trẻ và chọn quần áo cho tối nay. Tính Nhi cẩn trọng từ nhỏ thành quen, dù là đi chơi cũng phải có kế hoạch và chuẩn bị đàng hoàng. Nhi làm cho mình bận rộn để thấy thời gian trôi qua nhanh hơn.
Tú chạy xe lên thành phố từ 4h chiều, về đến nhà trọ cũng đã gần 5h30. Tú tắm vội rồi thay quần áo chạy sang đón Nhi. Lâu rồi không có cảm giác hẹn đi chơi với bạn bè buổi tối, tự dưng Tú thấy tâm trạng phấn khởi lạ. Phần vì người bạn mới này cũng khá dễ thương.
Chạy xe vào hẻm nhà Nhi, gần tới cổng, Tú dừng lại lấy điện thoại ra gọi.
Nhi nhận được điện thoại thì nghĩ rằng Tú đã tới, nên không nghe máy mà nhanh chóng ra khỏi nhà.
Tú hơi bất ngờ khi Nhi bấm tắt máy, ngay sau đó đã thấy Nhi xuất hiện và đang khóa cổng.
Nhi hớn hở đi lại, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ.
"Sao em tắt máy thế ? Làm Tú cứ tưởng gọi nhầm cho ai."
"Ơ, em nghĩ là Tú đã tới ngoài này, nên em tắt máy ra cho nhanh." Nhi giải thích
Tú chỉ cười, rồi bảo Nhi lên xe đi.
"Sau này cứ nghe điện thoại đi nhé, lỡ Tú gọi báo không đi được, hủy hẹn thì em cũng đỡ phải mở cổng vào nhà lại."
"Tú cứ thích trêu em. Em sẽ không bắt máy, em mặc định là Tú không được hủy hẹn mà."
Nhi cũng cười sau lưng Tú.
Hôm nay Tú mặc chiếc áo sơ mi đen, phối với áo khoác da trông thật là cá tính. Nhi thầm thích phong cách của Tú, vừa ngưỡng mộ vì Tú có thể mặc đồ theo ý thích của mình mà không quan tâm người khác nghĩ gì, vừa thấy mặc như thế thật là thoải mái.
"Mình đi ăn trước nhé." Tú mở lời
"Vâng ạ"
"Em ăn lẩu được không?"
"Dạ được chứ ạ. Em dễ ăn lắm Tú đừng lo." Nhi không hiểu sao mình lại có thể tự nhiên với Tú nhanh như vậy.
Tú chở Nhi đến quán Lẩu một người. Tú thường đến đây một mình.
Cả hai chọn được một bàn ở phía góc trong, ít ồn ào hơn những khu khác. Tú bảo Nhi chọn loại lẩu vì mỗi người sẽ ăn riêng. Nhi ngồi nhìn thực đơn và chần chừ một lúc. Tú nhận ra điều đó qua cái mím môi và chau mày dù những biểu hiện đó của Nhi thoáng qua rất nhanh.
"Hay là mình chọn khác loại đi, rồi ăn cùng nhau."
Nhi tròn xoe mắt. "Như vậy cũng được phải không Tú? Sao Tú biết em đang nghĩ gì thế?"
"Tú mà".
Lần đầu tiên Nhi thấy Tú tự tin kiểu vui tính như vậy.
"Em chọn hai loại mà em thích đi. Ưu tiên cho người mới đến."
Nhi nhanh chóng chọn một lẩu nấm hải sản và một lẩu Thái chua cay. Tú gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Tú đang nghĩ gì mà nhìn em mãi thế?" Nhi chống cằm, hỏi trong lúc đợi thức ăn.
"À, Tú đang thử hình dung phong thái của em khi đứng trên lớp. Sẽ như thế nào nhỉ?"
Vì Nhi có khuôn mặt xinh xắn, phong cách lại trẻ trung, cách nói chuyện vui vẻ, nên Tú tò mò không biết lúc đứng lớp sẽ thế nào.
Nhi nói một cách từ tốn.
"Tú thấy em hoạt bát và có phần trẻ con đúng không ? Lên lớp em điềm tĩnh và chững chạc hơn nhiều. Trong công việc em luôn nghiêm túc, nên dù trông còn trẻ nhưng sinh viên cũng rất tôn trọng và không...bắt nạt em". Nhi cười. "Mà sao Tú không hỏi em dạy môn gì nhỉ?"
"Định để em tự giới thiệu cho oai."
Nhi hắng giọng, đổi tư thế ngồi thẳng lưng lên, một tay đặt trước ngực, dõng dạc giới thiệu.
"Vâng, em - Nguyễn Thùy Nhi, giảng viên bộ môn Tâm lý học."
Tú nhướng mày nhìn Nhi ra vẻ bất ngờ, rồi cả hai cười lớn, vang cả một góc quán ăn.
"Có lẽ bộ môn này cần đội ngũ giảng viên trẻ như em, sẽ giúp cho bài giảng gần gũi và thực tế hơn." Tú nhớ lại thời sinh viên, đây cũng là một môn Tú thích.
Câu chuyện gián đoạn khi thức ăn được phục vụ dọn ra. Cả hai ăn rất tự nhiên chứ không câu nệ như kiểu bạn bè mới quen. Tú giành phần thanh toán với lý do muốn mời Nhi một bữa coi như chào bạn mới. Nhi cứ nói mãi vì đã bảo hôm nay đi ăn cảm ơn mà Tú lại thế. Thấy còn sớm, Nhi rủ Tú đi một vòng tham quan thành phố.
Tú chạy chầm chậm qua vài nơi, giới thiệu mỗi nơi một chút. Nhi chợt đòi ghé vào một quán nước, bảo Tú đứng ngoài đợi.
Nhi trở ra với hai ly nước trên tay. "Tú tìm nơi nào hóng mát đi."
Tú cười rồi cho xe chạy đi, chợt nhớ tới một nơi yên tĩnh, cũng gần đây. Đó là vỉa hè bên hông một cây cầu lớn, có chỗ để xe và ngồi ngắm bầu trời ban đêm. Nhi thích thú trầm trồ khen thật mát mẻ. Mỗi người đứng tựa lưng vào một thành cột, tận hưởng ly trà xanh đá xay. Khí trời tháng Mười cũng khá dễ chịu. Lâu rồi Tú mới ra đây hóng gió thế này, cảm giác thoải mái hơn hẳn. Những lúc như vậy Tú thường im lặng để tận hưởng, thả trôi những lo lắng bề bộn thường ngày.
Nhi lặng lẽ ngắm cảnh vật xung quanh, lại nhìn sang phía Tú. Nhi thấy mình may mắn vì đã làm quen được một đồng nghiệp mới tốt bụng và thân thiện như vậy.
"Tú à, mình làm bạn nhé !" Nhi đưa một ngón tay út lên phía trước mặt.
Tú lại nhướng mày, sau đó hiểu ra Nhi định làm gì. Tú cũng đưa một ngón tay út ra phía trước mặt.
"Ừ, chào mừng người bạn mới."
Hai ngón tay đan vào nhau. Một trò tưởng chừng rất trẻ con, nhưng với Nhi nó có ý nghĩa rất đặc biệt. Vậy là từ nay, ở Sài Gòn này, Nhi không thấy lẻ loi một mình nữa, những lúc khó khăn hay nhớ nhà sẽ tìm Tú để sẻ chia, tự dưng Nhi tin vào điều đó. Tú cũng vậy, dù trong lúc ngoéo tay với Nhi, Tú đã tự cười rằng mình hơi nhí nhố, nhưng sâu trong thâm tâm lại thấy vui, cảm giác được ai đó tin tưởng và chọn làm bạn thật thích. Tú tự nhủ sẽ quan tâm và hỗ trợ Nhi trong những ngày sắp tới, cả trong công việc lẫn cuộc sống. Lâu rồi Tú mới cười nhiều như dạo gần đây, phải nói là từ lúc có Nhi xuất hiện trong cuộc sống tẻ nhạt của mình.
---------- Hết chap 3 ----------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip