Chương 3

Khi đang đi giao đồ ăn thì Vương Việt bị ngã xe, cẳng tay phải bị gãy nhưng rất may là không có thêm sự cố nào khác. Lăng Duệ nhìn cánh tay treo trên cổ cậu, cau mày rồi nhẹ nhàng cúi xuống thì thầm với chỗ băng bó.

"Đồ ngốc, anh vẫn là bác sĩ đó, sao có thể làm trò dỗ trẻ con được thế hả." Vương Việt dùng ngón tay chỉ vào trán Lăng Duệ, cố gắng xoa dịu những lo lắng của anh.

"Thương gân động cốt (thì dưỡng) một trăm ngày. Em ở nhà nghỉ ngơi đi."

Vương Việt hỏi: "Anh giận rồi sao?"

"Ừa, giận rồi." Lăng Duệ tự nhiên thừa nhận.

"Tôi cũng không phải cố ý đâu, xin lỗi bác sĩ Lăng, lần sau sẽ chú ý hơn."

Lăng Duệ tay chống nạnh nói: "Nói xin lỗi với tay em đi."

"Tay à xin lỗi mày." Vương Việt ngoan như mèo con.

Cả hai đều không nhận ra mình có bao nhiêu ấu trĩ trong lời nói, nếu có thể làm trẻ con trước mặt người yêu, ai còn nguyện ý làm một người lớn chăm chỉ nữa?

Vương Siêu trong phòng nói: "Đi tắm!" Vương Việt vừa định đứng dậy đã bị Lăng Duệ đè lại "Em không được dính nước vào tay, đã bó bột rồi, để anh đi tắm cho Vương Siêu."

Lăng Duệ vừa nói vừa đi đến chỗ anh trai, ngồi xổm xuống nhìn thẳng Vương Siêu, nghiêm túc hỏi có thể tắm cho Vương Siêu hay không...

Một giờ sau, Vương Siêu đã sạch sẽ, nhưng Lăng Duệ lại trở ra ướt sũng, bọt xà bông dính lên Lăng Duệ thành một bộ râu. Vương Việt nhịn cười nói: "Anh nhìn giống như một ông già* vậy."

*gốc để là 'lão đầu tử' nha.

"Nếu anh trở thành lão già rồi, em sẽ ghét bỏ anh sao?"

"Không có ghét bỏ, đến lúc đó tôi cũng là ông già luôn, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân."

Lăng Duệ nói, "Em xem, chúng ta rất hợp nhau."

Nụ cười Vương Việt cứng lại trên mặt, rõ ràng có thể nhìn thấy ánh mắt dần mờ nhạt đi.

"Tiểu Việt..."

"Cảm ơn anh đã giúp tôi tắm rửa cho anh trai."

Tối đến, Lăng Duệ đọc truyện cổ tích cho Vương Siêu nghe, cuối cùng cũng an ổn chìm vào giấc ngủ. Lăng Duệ anh làm thế nào cũng không ngủ được, Vương Việt lại trốn trong một căn phòng khác, lấy lý do cánh tay bị thương mà không chịu ở cùng phòng với anh.

Đương nhiên Lăng Duệ hiểu sự lo lắng của Vương Việt, anh luôn cảm thấy như chính mình đã mượn nó và sẽ trả lại khi hết thời gian. Dù cho Lăng Duệ có nói bao nhiêu lần vào tai cậu rằng hãy yêu anh mãi mãi cũng đều vô dụng.

Bởi vì Vương Việt không tin vào sự vĩnh viễn, cha mẹ nói rằng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cậu, Vương Siêu nói rằng sẽ vĩnh viễn bảo vệ cậu, Mỹ Lâm nói rằng sẽ vĩnh viễn ở bên cậu... Có nhiều người đã nói hai từ này với Vương Việt, nhưng không một ai giữ lời hứa cả.

Vĩnh viễn chính là thứ gạt người mà.

Lăng Duệ gõ cửa phòng Vương Việt, cậu nằm xoay mình về phía tường, Lăng Duệ tiến đến hôn lên mặt cậu, lại hôn lên được những giọt nước mắt ướt đẫm của Vương Việt. "Tiểu Việt của chúng ta lại khóc rồi."

"Tôi không có."

"À, là tại phòng quá nóng nên mắt tôi đổ mồ hôi rồi." Lăng Duệ ngồi bên cạnh Vương Việt, im lặng một lúc rồi lại nói, "Chúng ta nói chuyện đi."

Vương Việt vẫn quay lưng lại với Lăng Duệ vô tình để lộ cho anh xem đường nét của cột sống của mình, đó là một thanh niên luôn muốn đứng thẳng, nhưng đã bỏ lỡ giai đoạn phát triển tốt nhất.

Lăng Duệ nói, "Em có biết bạn bè của anh đã nói gì không? Họ nói chúng ta không xứng đôi." Vương Việt co người lại, cậu đau đớn muốn cuộn mình lại thành một quả bóng, tuỳ tiện lăn bất chỗ nào cũng được.

"Nhưng họ cũng nói rằng chúng ta nên yêu nhau.

Anh đương nhiên biết rằng chúng ta không xứng đôi, thật sự có nhiều người xứng với anh hơn nhưng anh không yêu ai hết. Anh chỉ yêu em, không phải vì xuất thân của em, cũng không phải vì giới tính của em, anh chỉ là yêu em mà thôi.

Mặt trăng và các vì sao cũng không hợp nhau, mặt trăng em nhìn thấy là một hành tinh, còn các ngôi sao khác đang toả sáng đều là ngôi sao của thiên hà khác, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc chúng cùng nhau tỏa sáng dưới một bầu trời.

Tiểu Việt, anh phải làm sao để em có thể tin rằng anh thực sự yêu em đây."

Vương Việt sụt sịt mũi, khẽ xoay người lại, trong thanh âm nói vẫn còn có tiếng khóc nghẹn ngào, "Vậy anh có thể ôm tôi một cái không?" Lăng Duệ ôm lấy Vương Việt, hai trái tim gần như hoà cùng một nhịp, anh vuốt ve gáy Vương Việt rồi nhẹ nhàng hôn lên má cậu.

Hai người họ không xứng đôi nhưng họ lại yêu nhau nhất.

***

Lăng Duệ xin nghỉ phép và nói rằng muốn cùng Vương Việt trải qua 520* năm nay. Trước đây, dịp 520 là lúc Vương Việt bận rộn nhất, đơn hàng của cậu nhiều gấp mấy lần bình thường, nhưng cậu cũng vui vẻ nhất, vì được kiếm nhiều thêm một chút là có thể mua hoa hồng tặng Mỹ Lâm được rồi.

*520: lễ Tình nhân ở Trung, do 520 đọc là 'wu er ling' gần giống 'wo ai ni'.

Hoa mà, ai lại không thích. Mỗi lần đi ngang qua tiệm hoa, Vương Việt đều phải hít một hơi thật lớn, mùi hoa tươi mới cắt còn đọng sương phủ đầy khoang mũi. Khóm hoa xanh đỏ được xếp thành hàng bên ngoài cửa hàng, chờ kết thành những bó hoa đẹp đẽ. Vào ngày này, cả thành phố tràn ngập không khí yêu thương.

Vương Việt ngồi trên ghế phụ cạnh Lăng Duệ, nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, những cặp tình nhân nhỏ đang tay kéo tay nhau cười cười nói nói, Vương Việt cũng vô thức cười theo. Lúc đầu nhàn rỗi khiến Vương Việt không biết làm sao, lo lắng chuyện được mất, nhưng rồi Lăng Duệ kéo cậu vào lòng, ngửi được mùi nước xả quần áo trên người Lăng Duệ, Vương Việt đột nhiên bình tĩnh lại.

Mình có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng vào người đàn ông này, Vương Việt nghĩ.

Lăng Duệ dừng lại và bảo Vương Việt đợi anh trên xe, anh bước vào một cửa hàng hoa, một lúc sau anh cầm một bó hồng lớn bước ra. Vương Việt đang định mở cửa xe để đón anh thì nhìn thấy một đứa bé chạy đến ôm chân Lăng Duệ.

Đứa trẻ quay lại vẫy gọi một người phụ nữ thanh tú,  Lăng Duệ mỉm cười gật đầu với cô ấy, véo khuôn mặt tròn trịa của đứa trẻ rồi một tay bế đứa bé lên. Bó hồng bên tay này, đứa trẻ bên tay kia, đủ để có chút bối rối.

Người phụ nữ kia bình thường đã xinh đẹp, chiều cao chênh lệch so với Lăng Duệ một cái đầu, cô ấy bế đứa trẻ về từ tay của Lăng Duệ. Vương Việt không nghe rõ hai người họ đang nói những gì, chỉ cảm thấy rằng đây chính là hình ảnh một nhà ba người nên có. Chẳng biết vì sao, trong lòng cậu cảm thấy hơi chua xót.

Lăng Duệ nhìn đứa nhỏ với ánh mắt chứa chan tình yêu của một người cha, anh hẳn là rất thích trẻ con. Vương Việt sờ sờ mặt mình, nếu cậu có thể cùng Lăng Duệ có con, nhất định sẽ rất xinh đẹp. Vương Việt nhất định sẽ rất yêu nó, đứa trẻ sẽ khỏe mạnh và lớn lên trong hạnh phúc.

Vương Việt còn muốn con giống Lăng Duệ hơn, được đi học trường tốt nhất, và đưa con đến khu vui chơi vui nhất..... Nếu hai người có một đứa con sinh ra giống ra như Lăng Duệ.....

"Em nghĩ gì thế?" Lăng Duệ nhét bó hồng vào tay Vương Việt, "Anh đặt mua lâu rồi, vừa nhìn thấy hoa hồng đã nghĩ đến em, vừa đẹp lại vừa gai." Lăng Duệ nói "có gai" rất nhẹ làm cho lòng người nhột nhột.

Người phụ nữ đó và đứa trẻ đã rời đi lúc nào không hay, và Vương Việt nhỏ giọng hỏi hai người họ là ai. Lăng Duệ nói, "Đó là bạn gái cũ của anh và con trai cô ấy. Sao thế, Tiểu Việt ăn dấm rồi sao?"

Có lẽ có một chút, Vương Việt không muốn thừa nhận trong đầu hắn vẫn còn hình ảnh đứa trẻ ôm cổ Lăng Duệ gọi là "papa". Vương Việt vuốt ve cánh hoa rồi nhẹ vạch một đường lên cánh hoa sẫm màu, dịch từ cánh hoa hồng nhuộm đỏ đầu ngón tay Vương Việt.

Cậu nhớ đến "Trí tượng thụ*" mà Lăng Duệ đã đọc cho mình nghe hai ngày trước - Em nhất thiết phải là một cây gạo mọc bên cạnh anh, làm một hình tượng đại diện, đứng ở bên cạnh anh. (trích thơ)

Vương Việt không làm cây được, cậu là hoa hồng dại mọc khắp núi rừng, tự do sinh trưởng, sau khi hái đi sẽ lại nở ra những nụ hoa mới, rực rỡ và mạnh mẽ hơn trước. Nhưng Lăng Duệ nói với cậu rằng hoa hồng dại là một loại cây bụi rụng lá thuộc họ Hoa hồng, "Tiểu Việt, em cũng là một cái cây."

Ánh trời chiều rải sắc vàng xuống mặt đất, những hàng liễu mỏng rủ xuống những dải mềm trong gió, Vương Việt khẽ nhón chân rồi ghé vào tai Lăng Duệ nói: "Em yêu anh." Vành mắt Lăng Duệ ửng đỏ, anh cầm lấy tay Vương Việt chạm vào xương sườn mình. Vương Việt cảm thấy xương cốt rung động, là thịch thịch thịch thịch.*

Chúa đã từ xương sườn của Adam đã tạo ra Eva còn xương sườn của Lăng Duệ vì Vương Việt mà xao động.

to be continued...

-----------
Chú thích
*bài thơ 'Gửi cây sồi' (Trí tượng thụ) của tác giả Thư Đình được viết năm 1977, bài thơ sử dụng hình ảnh thiên nhiên núi non động vật để nói lên  lý tưởng mãnh liệt của mình về tình yêu. Bài thơ được chọn để in vào sách giáo khoa và sách của một số nxb Đại học. (Baidu)
Mn search bài thơ này đọc thử sẽ thấy hình ảnh cây gạo trong đây rất giống Tiểu Việt nhà mình nhé, không phụ hoạ, không làm nền, không hỗ trợ cho ai, phải là cái cây hiên ngang đứng bên cạnh anh mạnh mẽ.

*chỗ này 'thịch x4'  toi đoán chắc là tay để lên chỗ gần tim nên mới nghe thịch thịch nha các bác.

-----------
coi xong livestream của laopo cho Wahaha tui bay đi edit nốt rồi up lên đây ạ :3 vướng đoạn thơ nên có hơi lâu
sorry bác nào hôm bữa toi hứa là hôm qua có chương mới, không khoẻ nên không làm kịp hẹn 😔

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip