11

Moon Hyeonjoon thích Lee Sanghyeok.

Son Siwoo đừng nói tỏ tình, mà suốt dọc đường quay về Paris, cậu ta còn chỉ trực khóc.

Son Siwoo không ăn không ngủ, cậu ta giam mình trong một không gian nhỏ hẹp, ai cũng không để ý.

Park Jaehyuk nhìn cậu ta như thế, đau lòng đến rối tinh rối mù.

Thế nhưng chỉ mới quay lại Pháp được ba ngày, Son Siwoo đã hoàn toàn thoát khỏi cảm giác thất tình.

Sau ba ngày này, cậu ta nói rất nhiều câu khiến Park Jaehyuk vui vẻ.

Ví dụ như “Park Jaehyuk này, may mà có anh, gặp được anh đúng là may mắn của tôi.”

Park Jaehyuk đã lâu chưa được trải nghiệm cái cảm giác tim đập nhanh như vậy. Cho dù bản thân anh ta hiểu ý của Son Siwoo, biết cậu không hề có ẩn dụ gì, thế nhưng tâm trạng vẫn là hết sức vui vẻ.

Park Jaehyuk nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ: gặp được cậu cũng là may mắn của tôi.

Cuộc sống mấy năm nay quả thực giống như được tắm mình trong ánh mặt trời, ngày ngày cả thân cả tâm đều thư thái.

Hai năm tiếp theo, Son Siwoo vẻ như sợ yêu, cho nên cậu ta nhất quyết không chịu dính dáng gì đến loại tình cảm này, cũng như không nhớ nhung gì Moon Hyeonjoon nữa.

Cậu ta với Park Jaehyuk dính nhau như hình với bóng, sự nghiệp của cả hai càng làm càng lớn, danh tiếng càng ngày càng vang dội, cuộc sống cũng càng ngày càng đi vào quỹ đạo.

Hai sáu hai bảy tuổi, Son Siwoo đã đạt được thành công khiến người người kinh ngạc.

Cậu ta cảm thấy như vậy rất tốt, nếu như có thể, sống một đời như thế thì thực mỹ mãn.

Cho nên mới nói, yêu đương làm gì chứ? Có Park Jaehyuk là đủ rồi!

Thế nhưng… Park Jaehyuk từ chức!

Son Siwoo là một tên kiêu ngạo điển hình, bình thường hai người ở chung, vẫn luôn là Park Jaehyuk một mực chăm lo cho cậu ta. Chỉ cần chuyện có tí teo lợi ích cho cậu ta, anh liền làm không cần suy tính, thế nhưng chuyện gì mà chỉ hơi hơi ảnh hưởng đến cậu ta, là anh nhất mực phản đối ngay.

Có khi Son Siwoo cũng sẽ giận dữ hô hào đòi sa thải anh, cơ mà Park Jaehyuk cùng lắm chỉ coi như cậu ta đang làm nũng.

Vậy mà bây giờ… Park Jaehyuk đi thật! Cuộc sống của Son Siwoo không dưng khuyết mất phân nửa.

Cậu ta đi tìm Moon Hyeonjoon, Moon Hyeonjoon gọi điện cho Park Jaehyuk, Park Jaehyuk nói… Park Jaehyuk vẫn luôn thích cậu ta, Park Jaehyuk không muốn hai người không thoải mái, cho nên mới từ chức…

Lúc Son Siwoo nghe được những lời này, máu toàn thân giống như đồng loạt chảy ngược lên đầu.

Cậu ta không thể nói rõ bản thân mình thấy như thế nào…

Thích…

Park Jaehyuk thích cậu ta? Cái loại thích của những người yêu nhau?

Đầu Son Siwoo ong ong kêu, không biết mình đang nghĩ gì.

Khi còn ở cạnh nhau, cậu ta không nhận ra, nhưng giờ tách ra rồi, cậu ta mới ý thức được, mất đi Park Jaehyuk là mùi vị gì.

Cậu ta không quay về Paris nữa mà ở lại căn nhà quen thuộc, ăn cơm lão Jeon nấu.

Thế nhưng… Không đúng, tất cả đều không đúng.

Rõ ràng trong suốt mười tám năm trước đây, cậu ta đã luôn cho là nhà mình là nơi mà bản thân có thể buông lỏng nhất.

Nhưng giờ thì sao… Khắp nơi đều không đúng, khắp nơi đều không quen, khắp nơi…

Son Siwoo không lúc nào không nghĩ đến Park Jaehyuk. Cậu ta luôn giả định nếu như có Park Jaehyuk ở đây, anh ta nhất định sẽ thế này thế kia…

Thói quen là một thứ thật đáng sợ, khi thay đổi bất ngờ ập đến, nó khiến con người ta chẳng biết phải làm sao.

Son Siwoo nhận ra, thời gian này, cậu ta còn khó ở hơn cả sáu năm trước.

Khi đó, cậu ta mới tới Paris, cuộc sống bí bách vô cùng khó chịu.

Nhưng hôm nay, cậu ta không thấy khó chịu, mà là… Đau khổ.

Không thể yếu ớt như vậy!

Son Siwoo tự nhủ, mình nhất định phải thích ứng, Park Jaehyuk không thể ở bên mình cả đời, mình nhất định phải thích ứng với những ngày tháng không có Park Jaehyuk!

Chỉ là rất nhanh, một suy nghĩ hoang đường đã hiện lên trong óc cậu ta.

Tại sao bọn họ không thể ở bên nhau cả đời?

Moon Hyeonjoon và Lee Minhyung không phải cũng ở bên nhau cả đời đấy ư?

Cậu ta…

Son Siwoo ra sức lắc đầu, hòng rũ sạch ý nghĩ này đi.

Không… Không phải thế!

Son Siwoo ngây ngốc sống qua non nửa năm. Tuy bên ngoài cậu ta tỏ ra không có gì thay đổi, thế nhưng, trên thực tế, thần kinh của cậu ta đã kéo căng đến cực hạn.

Tùy thời tùy lúc đều có thể đứt rời.

Tết âm lịch, khi “Tình Sâu Đậm” chuẩn bị lên sóng, Moon Hyeonjoon gọi điện cho Son Siwoo hỏi “Siwoo, tới tham gia buổi công chiếu không?”

Son Siwoo định nói tới, nhưng lời đến bên mép lại không tài nào thốt ra nổi.

Rạp chiếu phim – ghế ngồi kì quái, không khí bẩn thỉu…

Moon Hyeonjoon gọi “Siwoo, nghe không đấy?”

Son Siwoo hồi thần, đáp “Ờm, biết rồi.”

Đi, đi chứ!

Moon Hyeonjoon, Lee Sanghyeok đều đi, tại sao cậu ta lại có thể không đi?

Tác phẩm duy nhất cậu ta góp mặt, nói thế nào cậu ta cũng nên đi xem một cái.

Nhưng nghĩ nghĩ, da đầu Son Siwoo  run lên, thân thể nhịn không được lảo đảo.

Nếu như có Park Jaehyuk ở đây, anh ta nhất định sẽ đi sắp xếp ổn thỏa trước mọi thứ. Ghế sẽ là cái ghế vừa sạch vừa thoải mái, không khí khiến thần kinh con người thả lỏng, thậm chí âm thanh còn có thể điều chỉnh vừa khớp…

Son Siwoo tính tự mình đi làm, thế nhưng cậu ta phát hiện ra mình làm không được.

Không ai có thể làm được nhiều việc như Park Jaehyuk!

Cơ mà, Park Jaehyuk đi rồi…

Son Siwoo nhìn chằm chằm cái tên Park Jaehyuk trên di động thật lâu.

Gọi… Gọi cho anh ta…

Không được, không thể gọi!

Son Siwoo vứt điện thoại, nằm vật ra ghế sofa, khổ sở nhìn trần nhà.

Ngày công chiếu, Moon Hyeonjoon và Lee Minhyung xuất hiện cùng nhau. Cái bộ dạng mà cả hai bước xuống khỏi xe rồi đứng cạnh nhau mới xứng đôi làm sao!

Son Siwoo miễn cưỡng vui mừng một chút.

Một chiếc xe con nữa tiến tới. Lee Sanghyeok cùng Jeong Jihoon chui ra.

Son Siwoo “…” Mẹ kiếp, cả đám đều có đôi, chỉ lẻ ra mình cậu ta mỗi mình một góc?

Vốn dĩ là ba người, lúc này lại biến thành năm.

Son Siwoo “dư thừa” chỉ muốn quay người đi ngay!

“Giám đốc Son, cậu tới sớm thế?” Đạo diễn Do đường làm quan rộng mở lên tiếng chào hỏi.

Son Siwoo ngoài cười nhưng trong không cười ứng tiếng.

Tâm tình đạo diễn Do rất tốt, đứng lại ba hoa một hồi. Ông ta không chỉ không nhìn ra được cảm nhận của Son Siwoo mà còn hết sức thân mật vỗ lưng cậu ta rủ “Đi nào đi nào, chúng ta đi cùng thôi nào.”

Son Siwoo cứng người.

Do Gong vừa hút thuốc, trên đầu ngón tay vẫn còn dính tàn thuốc… Vậy mà ông ta dám vỗ lên người mình!

Bụi bặm đang dính trên người mình!

Aaaaaa! Đã thế lại còn không nhìn thấy được! Điều này khiến cho Son Siwoo càng trở nên cáu kỉnh hơn.

Hôm nay cậu ta chọn một chiếc áo lông cừu màu trắng, bụi thuốc kia… Bụi thuốc kia…

Tưởng tượng… Son Siwoo quả thực muốn phát điên.

Cậu ta hoàn toàn không còn tâm tư muốn đi xem phim nữa. Sau khi miễn cưỡng duy trì nụ cười tiễn bước Do Gong, cậu ta không ngừng không nghỉ lao ngay về phía toilet.

Cậu ta không thể mặc nổi một cái áo lông như thế! Cậu ta sẽ chết mất thôi!

Cơ mà bên trong cậu ta lại chỉ mặc mỗi một cái áo sơ mi, nếu như cởi áo lông lúc này, lát nữa ngồi xem phim, e là sẽ bị lạnh…

Lạnh cũng được! Dù gì Son Siwoo cũng không có ý định mặc lại nó lần nào nữa!

Cậu ta vội vàng cởi áo, sau khi nhìn dấu tay, liền đáp thẳng đồ vô thùng rác.

Cũng may điều hòa ở đây mở đủ ấm, cho nên người không thấy lạnh, chỉ là có chút hơi bị khô.

Mặt khô, tay khô, miệng cũng khô.

Son Siwoo thực hoài niệm những tháng ngày mùa đông có Park Jaehyuk, rất rất hoài niệm.

Cậu ta thở hắt ra, thu hồi tâm tư quay lại phòng chiếu.

Đúng như sở liệu, tất cả đều khó chịu, khó chịu đến mức khiến cậu ta chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.

Nhịn! Nhất định phải nhịn!

Son Siwoo không muốn tới gần bốn người kia, nên ứng lời ngồi xuống cạnh đạo diễn Do.

Bộ phim này quay rất tốt, tốt vô cùng.

Diễn xuất của Lee Minhyung thì thôi không cần nói, nhưng… Moon Hyeonjoon… Cậu ta biểu hiện quá tốt!

Lúc ngọt ngào thì thật ngọt ngào, mà ai đâu ngờ sự ngọt ngào ấy chính là tấm nền cho đau khổ phía sau.

Lúc phim lên đến cao trào, đạo diễn Do vừa xem vừa thút thít nói với Son Siwoo “Cậu xem, diễn xuất đoạn này của Lee Minhyung, quả là tuyệt vời!”

Độc diễn mà vẫn có thể diễn đến cuốn hút như thế, thực lực xem chừng đúng là rất cao!

Son Siwoo vốn đang chăm chú xem phim, thế nhưng sau khi nghe đạo diễn Do nói xong, trong đầu cậu ta chỉ còn lại âm thanh xì mũi của đối phương.

Muốn chết, thật sự là muốn chết!

Quá trình sau đó, Son Siwoo chỉ biết ngồi nghệt mặt ra chứ không xem được tí phim nào. Bởi vì cậu ta còn đang bận ngăn đôi chân mình không tông cửa chạy đi.

Lúc kết thúc, mọi người muốn cùng đi ăn.

Son Siwoo thực sự nhịn không nổi nữa, kiếm cớ có việc liền nhanh chóng đi trước.

Thế nhưng, có thể “đi” đâu?

Son Siwoo dừng xe, tủi thân ngục đầu lên vô lăng.

Ở một căn cứ nào đó…

Son Seonghae tranh thủ thời gian rảnh đến liếc qua thằng em trai trên màn hình máy giám sát, nói với Park Jaehyuk “Đáng ra cậu phải làm thế từ lâu rồi mới phải.”

Trước đây, anh ta không hề biết Park Jaehyuk lại có thể là một Park Jaehyuk như vậy, nhẹ dạ không theo bất cứ nguyên tắc nào, sáu năm mà vẫn dậm chân tại chỗ! Đúng là đáng phục!

Park Jaehyuk mím đôi môi mỏng, không nói không rằng. Nhưng trong con ngươi xinh đẹp màu xanh ngọc bích lại tràn đầy yêu thương.

Son Seonghae nhìn anh ta như thế, chẳng dám trông mong đối phương còn làm được gì ra hồn, khoát tay nói “Thôi đi đi, đi đi, không cần cậu nữa.”


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip