3

Tình huống này hết sức xấu hổ.

Jeong Jihoon nào biết báo ứng lại đến nhanh như vậy?

Án theo lẽ thường, Jeong Jihoon hẳn là nên tiến lên giải thích, nói rõ bản thân khi nãy chỉ là thuận tiện lừa bịp cô gái kia chứ không thích anh thật.

Nhưng duyên phận chính là không nói đạo lí.

Lee Sanghyeok bước ra ngay dưới ánh đèn.

Ngoại hình anh tuấn xinh đẹp, nhờ ánh đèn lại càng giống lấp lánh tỏa sáng, tinh tế đến mức ngay cả lỗ chân lông cũng nhìn không thấy… Anh nhướn khóe mắt anh đào xinh đẹp, dáng cười như có như không. Bộ dạng này tràn ngập một cỗ mùi vị không thể gọi tên. Jeong Jihoon nhìn nhìn, tim bất ngờ bị quấy nhiễu.

Jeong Jihoon biết anh đang cố tình kích tướng mình, tâm tính không sợ trời không sợ đất trỗi dậy, không phải chỉ là thích thôi sao?

Jeong Jihoon cười cười, không theo lẽ thường đáp “Đúng, em thích anh.”

Lee Minhyung “…”

Thằng nhóc này cứng miệng thật đấy!

Lee Sanghyeok sao có thể chịu thua? Anh ta tung sát chiêu “Khéo thế, tôi cũng thích cậu.”

Lee Minhyung biết rõ anh đang nói đùa, nhưng ngón tay vẫn không nhịn được siết lại.

Lee Sanghyeok cũng không biết mình bị làm sao, anh thậm chí còn chẳng biết cậu trai này tên gì, nhưng cứ nhìn bản mặt cậu ta là anh lại không kìm được thốt ra “Nếu cả hai đã thích nhau, chi bằng thử hẹn hò xem sao?”

Tim Jeong Jihoon bất động giây lát, cổ họng nghèn nghẹn hỏi “Anh muốn hẹn hò với em?”

Lee Sanghyeok nheo mắt “Được không?”

Moon Hyeonjoon bất ngờ giơ tay nắm chặt cổ tay Sanghyeok hyung ép hỏi, anh muốn hẹn hò với em?”

Giờ phút này, anh Do có chút kinh sợ, không biết phải hình dung ra sao, nhưng anh giống như nhìn thấy hai đốm lửa nhỏ trong mắt đối phương.

Chỉ là lời đã nói ra, anh tuyệt đối không thể để thua!

Lại nói, tên nhóc này khá hợp mắt anh, cho dù hẹn hò, anh cũng không chịu thiệt.

Lee Sanghyeok đã chứng minh cái gọi là tự làm tự chịu “Ờ, tôi muốn hẹn hò với cậu.”

Lee Minhyung tiếp tục siết mạnh tay, lần này khiến Lee Sanghyeok có chút đau.

Hai người đứng đối diện nhau giữa phòng hội trường vắng vẻ. Ai cũng đang chờ đối phương thỏa hiệp chứ nhất quyết không để mình chịu thua.

Qua một lúc lâu, Jeong Jihoon mới cất tiếng “Anh biết tên em không?”

Lee Sanghyeok “…” Cái này… Anh không biết…

Jeong Jihoon ghé tới gần, hai mắt nhìn anh, chân thành nói “Jeong Jihoon. Lee Sanghyeok7, tên em là Jeong Jihoon.”

Không hiểu sao, tim Lee Sanghyeok chệch mất một nhịp.

Nói xong câu đó, Jeong Jihoon rời đi.

Lee Sanghyeok mất một lúc để tìm lại tinh thần.

Cậu ta quả là đẹp mà…

Sáng hôm sau, lúc tỉnh lại, Lee Minhyung đã quên gần hết trò đùa hôm trước, hoàn toàn không lưu tâm gì đến chuyện thổ lộ.

Thể nhưng, có lẽ có ai đó đã tưởng thật.

Lee Minhyung có thói quen chạy bộ buổi sáng, cho nên, khoảng tầm sáu rưỡi sáng, anh liền ra ngoài. Lúc quay về, anh bất ngờ thấy trước cửa kí túc của mình có một người đang đứng.

Người nọ lưng tựa vào tường, đầu cúi nghịch điện thoại, bộ dáng tuy không quy củ nhưng bù lại thân hình rất đẹp, vai rộng eo thon chân dài. Haiz, ông trời đúng là thiên vị cậu ta. Chỉ cần chán đời đứng chơi game cũng có thể đẹp như một bức tranh!

Lee Sanghyeok hô lên “Sớm vậy.”

Jeong Jihoon ngẩng đầu, thấy người vừa chạy bộ quay về.

Mùa xuân ấm áp, người kia mặc đồ thể thao, ra một thân mồ hôi, khiến khuôn mặt xinh đẹp càng như nhiễm thêm một tầng khêu

Jeong Jihoon nuốt nước miếng, mở miệng khàn khàn đáp “Chào.”

Lee Sanghyeok  “Tới tìm tôi à?”

Jeong Jihoon cố gắng chuyển tầm mắt mình khỏi xương quai xanh của Lee Sanghyeok, trả lời cụt lủn “Ừm.”

Thái độ của Lee Sanghyeok tương đối nhã nhặn, nhưng vẫn tồn tại sự xa cách nhất định “Có chuyện gì không?”

Cái giọng điệu lãnh đạm này… Một cỗ lửa giận bốc thẳng lên đầu, Jeong Jihoon nhướn mày “Chúng ta đang hẹn hò.”

Lee Sanghyeok “…” Sao qua một ngày rồi mà người này vẫn còn nhớ vậy?

Moon Hyeonjoon khiêu khích “Sao vậy? Chả nhẽ hôm qua đàn anh chỉ chơi em cho vui thôi ư?”

Ờ đúng là chơi cậu cho vui đấy! Lee Sanghyeok nghĩ mà buồn cười: Nói cứ như thể cậu không chơi tôi cho vui không bằng.

Cơ mà nếu cậu thích thì tôi chiều, xem ai sợ ai chứ?

Lee Sanghyeok giãn giãn cơ mặt, cười nói “Làm gì có? Mấy chuyện như hẹn hò tôi sẽ không tiện miệng nói đùa đâu.”

Jeong Jihoon cố ý hỏi “Nếu vậy, trong thời gian hẹn hò, hai người hẹn nhau ăn sáng là chuyện rất bình thường phải không?”

Lee Sanghyeok  cười cười “Phải.”

Jeong Jihoon bị nụ cười của anh làm cho run lên. Cậu ta chuyển dời tầm mắt nói “Em chờ anh, anh mau đi tắm thay đồ đi.”

Nói xong liền tránh sang một bên. Lee Sanghyeok tiến lên mở cửa, khoảng cách giữa cả hai rất gần, cho nên Jeong Jihoon vừa liếc liền thấy ngay cần cổ trắng nõn… Cậu ta càng run mạnh hơn. Cuối cùng phải bước lui lại một bước.

Lee Sanghyeok chỉ thấy buồn cười. Thằng nhóc này ngay cả đến gần anh còn không chịu được mà dám nói hẹn hò? Đúng là vịt chết còn mạnh miệng! Phải trị!

Cửa kí túc mở ra. Lee Minjae ở một mình, đồ đạc thu dọn hết sức ngăn nắp, nhìn qua không hề giống như kí túc của nam sinh chút nào.

Jeong Jihoon bước vào mà giật mình.

Kí túc xá đại học không cho người nhà tùy ý ra vào, cho nên mấy việc quét tước gì đó tất cả đều phải tự làm.

Khi đó, mẹ Jeong Jihoon còn phải quyên cho nhà trường cả một tòa nhà, quản lí mới đặc cách phân cho Jeong Jihoon một bác lao công riêng.

Có điều, Jeong Jihoon tin là các bà mẹ bình thường khác sẽ không mấy người giống mẹ mình, cho nên… Phòng này rõ ràng là do Lee Sanghyeok dọn.

Gia cảnh của Lee Sanghyeok, Jeong Jihoon nắm rất rõ. Theo lí, anh đáng ra không biết làm mấy chuyện này mới phải.

Chỉ là nói đi thì cũng phải nói lại, vấn đề này vốn không liên quan đến gia cảnh quá nhiều. Bởi vì học sinh sinh viên trọ trong kí túc rất nhiều, gia cảnh tầm chung thì lại cành nhiều, nhưng, đến 90% nam sinh tuyệt đối sẽ không dọn phòng!

Lee Sanghyeok vào phòng liền nói “Ngồi đại đâu đó đi, tôi đi tắm cái đã.”

Jeong Jihoon ứng thanh, mắt không nhịn được đảo quanh.

Lee Sanghyeok xoay người bước về phía nhà vệ sinh.

Jeong Jihoon ngồi xuống trước bàn đọc sách. Chỉ cần từ cái bàn này thôi cậu ta cũng có thể hình dung ra được tính cách của Lee Sanghyeok.

Gọn gàng, ngăn nắp, có khi còn có chút triệu chứng ép buộc.
Jeong Jihoon nhìn chồng sách được sắp xếp quy củ theo vần tên, không khỏi thấy buồn cười.

Bên trái bàn đọc đặt một cuốn sổ ghi chép, nếu nhìn kĩ sẽ thấy cuốn sổ được đặt cực kì tinh chuẩn, mép sổ song song với mép bàn.

Jeong Jihoon quyết định thu lại lời nhận xét, không phải có chút triệu chứng ép buộc mà là bị mắc chứng ép buộc nghiêm trọng!

Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy. Không lâu lắm, Lee Sanghyeok đã đi ra. Anh mặc một chiếc áo tắm, còn tay thì cầm khăn xoa tóc.

Jeong Jihoon quay đầu nhìn, cả người khẽ cứng lại, rồi ngắc ngứ ngoảnh đi.

Lee Minhyung “Tôi phải thay đồ.”

Jeong Jihoon “…”
Lee Sanghyeok“Cậu ra ngoài trước?”

Jeong Jihoon “Không sao, chẳng phải chúng ta đang hẹn hò à?”

Lee Sanghyeok bật cười “Ờ ha.”

Nói xong, anh lập tức cởi bỏ áo tắm, bên trong còn đúng một chiếc quần lót màu đen!

Jeong Jihoon trừng mắt ngồi đếm xem trên bàn có bao nhiêu cuốn sách.

Lee Sanghyeok thầm nghĩ: Cho cậu ghê chết thì thôi.

Anh xoay người lần tìm quần áo trong tủ. Jeong Jihoon thật sự không muốn nhìn, nhưng cố tình trên bàn sách lại đặt một chiếc gương nhỏ. Chiếc gương này vừa vặn chiếu được khung cảnh phía sau.

Lưng Lee Sanghyeok trắng mịn trơn tuột, các đường cong hết sức tuyệt vời, có lẽ là do thường xuyên vận động cho nên phần eo nhỏ nhưng không yếu, chiếc quần lót màu đen hờ hững bao lấy phần tam giác bí mật phía dưới tuyến thắt lưng xinh đẹp…

Chóp mũi Jeong Jihoon nóng bừng, đứng bật dậy.

Lee Sanghyeok giật mình “Sao thế?”

Jeong Jihoon buồn bực “Em đi nghe điện thoại.”

Nói xong nhanh chóng lao ra ngoài cửa.

Lee Sanghyeok cười đắc ý: Xem cậu còn vênh váo được bao lâu! Hẹn hò á? Đồ thẳng nam ngây thơ!

Anh cho là Jeong Jihoon ra ngoài vì kì thị, nhưng thực tế là cậu ta đã phải đi cầm máu…

Jeong Jihoon mở nước tạt lên mặt rất lâu mới có thể bình tĩnh lại.

Độ kích thích của hình ảnh kia quá mức mạnh mẽ, khiến cho thanh niên huyết khí phương cương có chút không kiềm giữ được.

Jeong Jihoon biết Lee Sanghyeok đang chơi mình, anh ta căn bản không coi chuyện hẹn hò ra gì.

Bản thân Jeong Jihoon cũng thế, chỉ là cậu ta không muốn chịu thua, chỉ là… Chỉ là…

Jeong Jihoon nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh Lee Sanghyeok.

Bữa sáng đầu tiên trong chuỗi ngày “hẹn hò” của cả hai tất nhiên bất thành.

Thế nhưng tâm trạng Lee Sanghyeok vẫn cực kì tốt. Đến mức Moon Hyeonjoon phải lên tiếng hỏi “Mới sáng ra mà đã vui vậy sao? Gặp chuyện gì hay à?”

Lee Sanghyeok trả lời “Mới đùa một con chó con.”

Moon Hyeonjoon làm sao mà nghe hiểu? Cậu cứ tưởng chó ở đây là chó thật, cho nên hai mắt nháy cái sáng bừng “Ở đâu? Không phải trộm nuôi trong kí túc đấy chứ? Cho xem tí đi!”

Lee Sanghyeok bật cười “Không dám nuôi.”

Moon Hyeonjoon nghĩ nghĩ “Cũng đúng, dù sao đây cũng là trường học.”

Moon Hyeonjoon lắc đầu “Không phải, tại tôi sợ bị cắn thôi.”

Moon Hyeonjoon nghệt mặt ra, hồi lâu mới thốt lên “Còn dữ vậy sao.”

Lee Sanghyeok liếc mắt “Được rồi đấy, ăn cơm của mình đi.”

Moon Hyeonjoon húp một ngụm cháo, rồi tri kỉ dặn dò “Nuôi thú cưng nhớ tiêm vắc-xin phòng bệnh, nhất là bệnh dại ý.”

Lee Sanghyeok hiếm khi không nhịn được mà cười phá lên.

Moon Hyeonjoon ngơ ngẩn, gì chứ, cậu nói không đúng à mà còn cười?

Cả ngày hôm đó, tâm trạng Lee Sanghyeok đều rất tốt. Lúc đến hội học sinh, mặt mày nhu hòa đến mức ai ai cũng phải kháo nhau xem không biết hôm nay là vị quý phi nào hành hiệp trượng nghĩa khiến cho bệ hạ vui vẻ.

Thẩm quý phi… À không… Là Jeong Jihoon, cả ngày này lại không dám chạy đến trêu đùa Lee Sanghyeok  thêm một lần nào nữa. Đến tối, cậu ta trằn trọc mất ngủ.

Không cam lòng!

Cứ thế mà thua thì thật không cam lòng!

Trong từ điển của Jeong Jihoon không thể có chữ thua!

Hôm sau, Lee Sanghyeok vừa định ra ngoài chạy bộ thì bắt gặp Jeong Jihoon.

Cậu ta mặc đồ thể thao, nghiêm túc hỏi “Cùng chạy?”

Lee Sanghyeok nở nụ cười “Được thôi.”

Hai người cùng nhau chạy bộ, cảnh tượng hết sức đẹp mắt.

Lúc chạy đến một nơi vắng vẻ, có mấy người đang chơi bóng, cũng không biết là ai không có mắt, ném chệch về phía Lee Sanghyeok.

Jeong Jihoon nhanh tay đón lấy, phát hỏa hét lên “Không có mắt à?” Nói xong, cậu ta cầm bóng nhằm ngay vào người vừa nãy ném.

Kì diệu là cậu ta ném trúng! Người kia a lên một tiếng liền ôm mặt ngồi xụp xuống. Bạn cậu ta nóng nảy quát “Làm gì đấy!”

Jeong Jihoon nheo mắt, trong mấy người kia giống như có người nhận ra cậu ta, kéo tay mọi người nói nhỏ.

Mặc dù mới nhập học một năm, nhưng hiển nhiên độ nổi tiếng của Jeong Jihoon không nhỏ. Sau khi mấy người kia biết cậu ta là ai xong liền ngoan ngoãn rời đi. Bọn họ vốn dĩ cũng đuối lí, đây căn bản không phải nơi được phép chơi bóng, nếu như làm lớn chuyện, có hại chỉ có một đám bọn họ.

Lee Sanghyeok trêu ghẹo nói “Giỏi quá à nha.”

Jeong Jihoon vẫn đang giận “Quả bóng kia mà đập tới thật, mặt anh còn chả sưng lên.” Chưa kể, anh còn là loại da mềm thịt yếu nữa chứ.

Tim Lee Sanghyeok nóng lên “Cảm ơn.”

Jeong đại thiếu gia vốn đang “uy phong lầm lẫm”, không ngờ lại chỉ bởi một tiếng cám ơn này mà nhất thời đỏ mặt. Cậu ta chuyển đường nhìn, làm bộ như không có gì nói “Cảm ơn gì mà cảm ơn.”

Lee Sanghyeok cũng không hiểu sao lại bỗng nhiên muốn trêu trọc cậu ta “Cũng đúng, cậu là bạn trai tôi mà, cảm ơn thì khách sáo quá.”

Lưng Jeong Jihoon nhất thời thẳng tắp, mặt không đổi sắc, nhưng chân tay vẫn là luống cuống.

Đương nhiên, cậu ta điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, một bộ anh tuấn soái khí chạy bộ “Anh biết là được rồi.”

Đều xấu hổ đến chân nam đá chân xiêu mà còn cố ở đó giả bộ! Moon Hyeonjoon thầm nghĩ, ý cười không nén được loan ra khóe mắt.

May mà Jeong Jihoon không nhìn thấy, nếu không e là buổi chạy bộ này sẽ không thể chạy hết.

Hai người hẹn nhau đi ăn sáng. Sau khi chia nhau ra đi tắm, gặp mặt áo quần đã lại chỉnh tề.

Lúc đang ăn, Moon Hyeonjoon từ xa nhìn thấy Lee Sanghyeok, muốn chạy đến, nhưng không ngờ lại thấy cả Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon  hung ác trừng mắt khiến cậu vô thức chùn bước.

Ăn xong, Lee Sanghyeok tiếp tục Jeong Jihoon kéo đi.

Moon Hyeonjoon trừng mắt nhìn, trong lòng không ngừng buồn bực: Sanghyeok hyung thân thiết với cái tên Đại Ma Vương kia từ lúc nào vậy chứ?

Đúng lúc này, mấy tên bạn xung quanh lao tới cướp xúc xích của Moon Hyeonjoon, khiến cậu nhất thời bị phân tán lực chú ý, quay ra cãi nhau ầm ĩ với bọn họ.

Jeong Jihoon ăn sáng không ngon.

Nhưng vấn đề không nằm ở đồ ăn mà nằm ở Lee Sanghyeok.

Sau khi cả hai ngồi xuống, không hiểu sao mà hết người này đến người kia cũng muốn sáp đến.

Đầu tiên là cái tên mặt trẻ con có tính dính người (Moon Hyeonjoon: tủi thân), rồi đến thành viên trong hội học sinh, một hai ba bốn, làm cho mắt Jeong Jihoon sắp trợn ngược cả lên!

Cố tình, Lee Sanghyeok lại trò chuyện nhu hòa, mỉm cười thân thiện, ai cũng đón lời đáp trả. Khó trách bọn họ dám cả gan sáp đến!

Ăn được hơn nửa bữa, rốt cuộc thành phần không có mắt nhất cũng đến đặt mông.

Đối phương giống như là hội trưởng hội học sinh, có việc cần trao đổi với Lee Sanghyeok, cho nên nói mãi vẫn chưa xong.

Jeong Jihoon đặt đũa cái cạch một cái.

Lee Sanghyeok và người kia cùng nhau quay đầu qua nhìn cậu ta.

Jeong Jihoon cất tiếng “Tôi với Lee Sanghyeok đang ăn, anh ra chỗ khác được không?”

Hội trưởng cả mặt đầy dấu chấm hỏi đen xì: ???

Lee Sanghye là người phản ứng đầu tiên, có chút bất ngờ.

Jeong Jihoon hùng hổ “Làm bóng đèn còn không biết tự giác?”

Hội trưởng “!!!” Cái… Cái gì!

Jeong Jihoon thế mà cũng dám nói thẳng “Tôi với Lee Sanghyeok đang hẹn hò, anh có thể đừng tới quầy rầy thời gian ăn sáng của chúng tôi không?”

Hội trưởng Q ! $#%@$%@$%@¥% (Đầu loạn luôn rồi!)

Mà đáng sợ hơn là, Lee Sanghyeok không những không giận mà còn không phản bác, nở nụ cười nói “Việc này để tối chúng ta bàn lại  nhé.”

Chủ… Chủ tịch thế mà lại đuổi mình!

Hội trường không biết mình đã rời đi thế nào!

Lại nói, vừa nãy, tiếng Jeong Jihoon  quả thực không nhỏ, một bàn bên cạnh chắc hẳn đều đã nghe được.

Gan không nhỏ nha!

Vậy Lee Sanghyeok có sợ không? Đùa ư? Bàn đó tất cả đều là người quen của anh đó!

Lee Sanghyeok gắp một miếng thịt cuộn cho Jeong Jihoon “Nếm thử đi, ngon lắm.”

Moon Hyeonjoon so với anh còn ghê gớm hơn, trực tiếp vươn người ngậm vào đũa của Lee Sanghyeok.

Bộ dạng này… Giống như Lee Sanghyeok đang đút cậu ta ăn vậy!

Xung quanh liên tục truyền đến tiếng hút khí. Jeong Jihoon tâm tình sảng khoái: Cho các người sáp đến này! Sáp cái rắm chứ sáp!

Ăn xong thịt cuộn, Jeong đại thiếu gia có chút chột dạ. Lee Sanghyeok sẽ không ghét bỏ cậu ta chứ? Cậu ta cũng biết Lee Sanghyeok không phải thích cậu ta thật…

Moon Hyeonjoon đúng là có bệnh sạch sẽ, nhưng giờ anh không muốn quan tâm cái này, cả đầu anh chỉ toàn suy nghĩ: Dám khiêu khích tôi? Tôi mà không trị chết cậu, tôi đây liền đổi họ!

Thế là, Cố chủ tịch tiếp tục gắp thịt cuộn đút cho Jeong Jihoon ăn, thậm chí còn dịu dàng hỏi “Ăn nữa không?”

Jeong Jihoon  “…”

Lee Sanghyeok chủ động giơ đũa tới.

Jeong Jihoon có ăn không? Ừm, cậu ta ăn, chính là tai có chút nong nóng.

Lee Sanghyeok ấm giọng nói “Tôi biết có một nhà hàng làm món này rất ngon, lần sau sẽ dẫn cậu đi.”

Jeong Jihoon lung tung đáp ứng.

Cái gọi là gừng càng già càng cay, chính là cho dù chỉ già hơn có một năm thì cũng cay vô cùng. Thủ đoạn của Lee Sanghyeok rõ ràng cao hơn Jeong Jihoon một bậc. Anh cầm khăn giấy nhổm dậy “Mép cậu dính tương nè.”

Nói nói liền lau giúp Jeong Jihoon.

Moon Hyeonjoon từ đầu chí cuối cứng đơ cả mình, quần chúng vây xem thì sợ đến rơi cả hạt dưa!

Lee Sanghyeok hết sức hài lòng nhìn Jeong Jihoon ngốc ngếch.

Sau đó, bọn họ giống như thật sự hẹn hò…

Jeong Jihoon quanh năm dậy muộn chuyền thành mỗi ngày đúng chuẩn sáu giờ rời giường cùng Lee Sanghyeok  chạy bộ, ăn sáng, ăn trưa, ăn tối.

Lúc không có ai, chính ra bọn họ lại khá là nghiêm túc, không khác gì huynh đệ bạn thân.

Nhưng cố tình Lee Sanghyeok lại rất được người yêu mến, thế là cứ lần nào có người tới gần, Jeong Jihoon lại bắt đầu nhảy câng câng lên tuyên bố chủ quyền.

Mà Jeong Jihoon cứ vừa “tuyên bố chủ quyền” là Lee Sanghyeok lại nghĩ ngay đến việc cậu ta muốn khiêu khích mình, cho nên liền tận sức phối hợp.

Màn ân ái kiểu này sắp làm mù mắt quần chúng luôn rồi!!!

Gần một tháng sau, Moon Hyeonjoon mới phát hiện hai người đang “hẹn hò”.

Lee Sanghyeok không có xu hướng giấu giếm tính hướng của mình, đa số “thân tín” của anh trong hội học sinh cũng biết. Nhưng điều đó không có nghĩa là hai người huênh hoang khoe khoang khắp nơi mà chỉ giới hạn trong một phạm vi nhỏ nhất định để người ngoài không biết. Dù sao, bị cha mẹ đánh đến trường học cũng không phải chuyện tốt.

Trên lớp, Moon Hyeonjoon chọc chọc Lee Sanghyeok hỏi “Anh với Jeong Jihoon là sao?”

Lee Sanghyeok đáp “Chơi cậu ta tí thôi.”

Moon Hyeonjoon nghĩ một lúc vẫn không hiểu “Cái gì gọi là chơi cậu ta tí thôi?”

Lee Sanghyeok  liền trước sau giải thích một lượt.

Moon Hyeonjoon nghe mà nghẹn họng “Hai người… Thật… Thật sự…”

Lee Sanghyeok “Tôi muốn coi coi cậu ta có thể kiên trì đến lúc nào.”

Moon Hyeonjoon im lặng nhìn chằm chằm trang sách “Anh cho là cậu ta đang so bì với anh?”

Lee Sanghyeok “Chả nhẽ không phải?” Tính tình nóng nảy, là loại mà anh thích chơi nhất!

Moon Hyeonjoon tiếp tục im lặng, nhưng rốt cuộc vẫn là không nhịn được nói “Không thể hiểu nổi.”

“Có gì mà không hiểu?”

Moon Hyeonjoon đặt mình vào hoàn cảnh của đối phương, ngẫm nghĩ “Dù sao cũng vẫn là không hiểu. Chỉ vì muốn so bì mà phải sáu giờ dậy chạy bộ với anh, chỉ vì muốn so bì mà phải mỗi ngày đúng giờ chờ anh đi ăn, chỉ vì muốn so bì mà phải nghiên cứu xem anh thích ăn gì đi đâu làm gì…”

Lee Sanghyeok ngẩn người.

Moon Hyeonjoon lắc đầu “Nếu là tôi, tôi làm chả nổi đâu. Cái khác không nói, chỉ riêng vụ dậy vào lúc sáu giờ sáng thôi đã đủ chết rồi.”

Moon Hyeonjoon nói nửa ngày, chính mình không rõ nhưng Lee Sanghyeok  lại rất rõ.

Người trong cuộc thì u mê. Moon Hyeonjoon tuy không quá rõ ràng, nhưng những lời này không nghi ngờ gì vẫn đủ lực đánh tỉnh Lee Sanghyeok.

Lee Sanghyeok nhận ra… Jeong Jihoon giống như thật sự…

Cái này không ổn!

Đầu Lee Sanghyeok nháy mắt réo vang chuông báo.

So bì nhau thì được, chứ thật lòng thì nguy.

Lee Sanghyeok nghĩ cả nửa tiết học, càng nghĩ càng không xong.

Jeong Jihoon liên tục chạy bộ cùng anh một tháng trời… Đây đúng thực là chuyện mà không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.

Tuy là Jeong Jihoon lúc bình thường cũng có vẻ có vận động, nhưng loại vận động ấy không giống như chạy bộ sáng sớm…

Cố Khê nghiền ngẫm, e là Jeong Jihoon  đã coi “đùa” thành thật.

Cậu ta thật lòng thích anh sao?

Cố Khê không muốn trêu người nữa.

Chẳng vì gì cả, chỉ đơn thuần vì gia đình của đối phương.

Lee Sanghyeok mặc dù trời sinh là cong, nhưng anh không muốn dính vào rắc rối. Anh chỉ muốn tìm một người mình thích, ở bên mình một đời, cho nên, nếu thật sự yêu đương, anh sẽ phải xem xét rất kĩ lưỡng.

Gia đình Lee Sanghyeok đã là một chiến hạm to lớn, anh không muốn lại tới thêm một cái nhà họ Jeong nữa.

Thế thì khó khăn quá! Bức bách từ phía gia đình sẽ ép anh phát điên mất!

Nếu không phải thật sự rất yêu rất yêu, anh mới không nguyện đi mạo hiểm đâu!

Jeong Jihoon rất thú vị, nhưng điều đó cũng chỉ có thể dừng lại ở chơi đùa, không thể thành thật, bởi vì tương lai cả hai quá mức bấp bênh, anh không muốn chịu khổ!

Lee Sanghyeok là một người nghĩ gì làm nấy, cho nên anh nhanh chóng xa lánh Jeong Jihoon.

Có chút chưa quen, nhưng may mà giờ vẫn còn kịp, đối với cả hai vẫn rất tốt.

Lúc chạy bộ buổi sáng, Lee Sanghyeok cố ý xuất phát sớm, sau đó chọn một con đường khác, hoàn hảo tránh khỏi Jeong Jihoon.

Chỉ là lúc quay về, bản thân lại có chút vắng vẻ.

Lee Sanghyeok tắm rửa rồi đi ăn sáng. Moon Hyeonjoon hết nhìn đông lại nhìn tây. Lee Sanghyeok kéo cậu “Nhìn gì đấy?”

“Jeong Jihoon đâu?”

Lee Sanghyeok “Không chơi cậu ta nữa.”

Moon Hyeonjoon ngu ngơ “Hai người… Chia tay à?”

Lee Sanghyeok “Chia cái gì mà chia? Vốn dĩ cũng là chơi đùa thôi mà.”

Moon Hyeonjoon “Hai người… Hay thật đấy…”

Lee Sanghyeok nghe lời này, không hiểu sao thấy nhói nhói trong tim, gắt “Ăn!”

Mãi đến tận khi trời tối, Jeong Jihoon vẫn chưa xuất hiện.

Lee Sanghyeok vừa thấy dễ dàng vừa thấy mất mát.

Hẳn là anh nghĩ nhiều rồi, Jeong Jihoon có mà thích anh cái rắm!

Lại nói… Lee Sanghyeok bỗng nhiên nhận ra, hai người bọn họ “hẹn hò” một tháng, thế mà lại không ai lưu số điện thoại của đối phương.

Cho nên ấy à, đúng là đã nghĩ nhiều rồi.

Lee Sanghyeok nằm trên giường, mất ngủ.

Hai ngày sau đó, Jeong Jihoon cũng vẫn chưa tới.

Lee Sanghyeok bình thản sống cuộc sống của mình. Anh đi chơi như bình thường, chỉ là trong lòng có chút muộn phiền.

Cuối tuần, chị họ Lee Sanghyeok đến kéo anh đi dạo phố.

Lee Sanghyeok cũng không muốn ở nhà cho nên nhận lời.

Sau khi chạy mấy vòng, Lee Sanghyeok mệt gần chết. Chị họ thấy vậy thì nói “Thôi thôi, đi nghỉ, chị đây mời cậu cafe nhé.”

Lee Sanghyeok đúng là muốn nghỉ.

Hai người vào quán, vừa ngồi xuống đã nghe thấy một chất giọng trầm thấp lạnh lùng “Lee Sanghyeok!”

Lee Sanghyeok quay đầu, thấy Jeong Jihoon, cùng cánh tay bị bó thạch cao…

Tay cậu ta, bị sao vậy? Mới mấy ngày không gặp mà đã gãy?

Lee Sanghyeok nóng lòng muốn hỏi.

Nhưng Jeong Jihoon xem ra còn nóng lòng hơn anh. Cậu ta đứng dậy, bước tới trước mặt hai người.

Vóc dáng cao to của cậu ta khi nhìn xuống người khác không ngờ cũng rất có lực uy hiếp.

Chị họ Lee Sanghyeok không hiểu sao có chút chột dạ.

Jeong Jihoon nhìn nhìn, lạnh giọng hỏi “Người này là ai?”

Lee Sanghyeok gần như cũng mở lời cùng lúc “Tay cậu làm sao vậy?”





Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip