Phần 1 - United we Stand
Sawada Tsunayoshi là một chàng trai mười tám tuổi bình thường. Và giống như bất kỳ người bừa bộn nào cậu ghét dọn dẹp
Nhưng đó lại là những gì cậu đang làm, mẹ muốn cận lục tung những chiếc hộp cũ của ông bà nội cất trong nhà, muốn xem có thứ gì họ có thể giữ lại hoặc bán đi không. Tsuna đang sắp xếp lại những cuốn sách theo tiêu đề trên mặt đất thì có thứ gì đó thu hút sự chú ý của cậu
Đó là một cuốn sách da nâu nhỏ
Và Sawada Tsunayoshi mở nó ra một cách tò mò muốn biết nội dung. Khi những dòng chữ bắt đầu nói về một vùng đất chưa biết cậu trở nên hứng thú, chỉ để thở dài chán nản khi nó bắt đầu nói về những thế giới khác và những sức mạnh bí mật.
Có lẽ đó là cuốn sách của ai đó, có lẽ ông nội cậu là một nhà văn đầy tham vọng?
Tsuna sẽ không bao giờ đoán được
Với một tiếng cười khúc khích nhỏ cậu đóng cuốn sách lại và đặt sang một bên
Có lẽ mẹ cậu sẽ muốn nó cho riêng mình. Tuy nhiên, Tsunayoshi nghe thấy tiếng leng keng nhẹ trên sàn nhà. Cậu nhìn xuống tò mò thấy một chiếc vòng cổ bên cạnh cuốn sách.
Đợi đã
Tsuna không nhớ là đã nhìn thấy một chiếc vòng cổ...
Cầm nó trên tay ngắm nghía sợi dây chuyền vàng có gắn một chiếc chìa khóa màu cam tuyệt đẹp. Có lẽ nó rơi ra từ quyển sách nhỏ?
Ừ, chắc là thế rồi
Sawada Tsunayoshi đeo chiếc vòng cổ quanh cổ, vì trông nó khá đẹp và Tsuna dọn sạch những chiếc hộp còn lại
Vài giờ sau khi đã hoàn thành công việc, cậu đã hoàn toàn quên mất cuốn sách lẫn chiếc vòng cổ vẫn ở trên cổ cậu trong nhiều tuần.
Tsuna không biết hành động nhỏ bé này của cậu có thể thay đổi hoàn toàn cuộc sống của bản thân theo hướng tốt hơn hay tệ hơn.
...
Sawada Tsunayoshi ghét chạy việc này tốn sức và rất nhiều hơi thở, và đối với một chàng trai gầy gò như cậu, thì đó là địa ngục
Cậu cứ liên tục hô vang chạy, chạy, chạy với giọng hoảng loạn cảnh giác với những người đuổi theo mình
Lần này không phải là bạn cùng lớp chơi khăm cậu và đuổi theo cậu, cậu đã vào năm cuối và sắp tốt nghiệp rồi
Không
Lần này ' vận may ' của Tsuna đã đưa cậu vào một đám đông một đám yakuza ngoài đời thực
Sawada Tsunayoshi thậm chí còn không biết tại sao bọn họ lại đuổi theo !
Tất cả những gì cậu làm chỉ là tình cờ thấy chúng đang nhét một... cái túi lớn vào phía sau xe.
Chà, những gã này thực sự không muốn có bất kỳ nhân chứng nào
Tsuna hơi ngạc nhiên khi cậu có thể chạy thoát khỏi bọn họ xa đến thế, nhưng điều đó nhanh chóng chuyển thành nỗi sợ hãi khi cậu đi vào ngõ cụt.
Tuyệt , cậu sắp chết rồi!
Cậu nghe thấy tiếng chân chạy đang tiến lại gần và nhìn trái nhìn phải, thấy một cánh cửa ẩn sau bức tường. Cậu nhanh chóng chạy về phía cánh cửa, thấy nó đã bị khóa.
"Ôi không..." Cậu thì thầm vô cùng sợ hãi.
"Mở ra, làm ơn, làm ơn mở ra! Nhanh lên-"
Cậu liên tục niệm chú để mở cửa trong khi kéo tay nắm cửa và một phép màu đã xảy ra. Cánh cửa phát sáng màu cam nhạt và mở ra, một cơn gió mạnh đẩy Tsuna vào bên trong.
Cậu giật mình hét lên quay lại để nhìn cánh cửa đóng sầm lại và biến mất ngay trước mắt
Giờ thì đáng lo ngại rồi , một cánh cửa biến mất sao?
Ờ thì, cậu không thể nghĩ về điều đó quá lâu nơi này khiến cậu rùng mình. Ít nhất thì đám đông đó sẽ không đuổi theo cậu nữa một chiến thắng nhỏ cho cậu.
Tsuna quay lại lần nữa cố gắng nhìn bất cứ thứ gì , nhưng nơi cậu đang ở hoàn toàn tối om. Cậu lục túi tìm điện thoại nhưng hẳn là cậu đã đánh rơi nó, cậu không có gì trên người
Cậu mò mẫm xung quanh bằng tay và chân, sau vài bước cậu chạm trán với một bức tường gồ ghề và... có phải là tường đá không ?
Cậu tiếp tục bước đi bên cạnh nó cảm thấy một làn gió nhẹ sượt qua mặt mình
Đó là lối ra, cậu tự nghĩ khi cậu tiếp tục đi dọc theo bức tường, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng ở cuối đường hầm
Khi đến lối vào của nơi rùng rợn này cậu thở hổn hển, mắt mở to khi nhìn thấy quang cảnh xung quanh. Cậu đang ở trong một khu rừng, một khu rừng thực sự tuyệt đẹp. Những chú chim mà cậu chưa từng thấy trong đời bay lượn trên bầu trời và những bông hoa ở đây cũng thật xa lạ với đôi mắt cậu.
Những cái cây này cao lớn, hùng vĩ và có một lớp sương mù lấp lánh bao quanh ngọn cây.
Cậu rốt cuộc dịch chuyển đến một quốc gia khác sao ?
Làm sao điều này có thể xảy ra được?
Cậu định bước tới thì nghe thấy một giọng nói hét lên.
" Này, cậu ! " Tsuna giật mình nhảy dựng lên, bước ra khỏi đường hầm và chạm mặt với... không có gì cả?
" Tôi đây ! "
Cậu nhìn xuống, ngạc nhiên khi thấy một... chú sư tử con đang bốc cháy ?
Ôi trời !!
Sư tử có thể nói chuyện ?!
Hay là cậu đập đầu và đã chết ?
Sawada Tsunayoshi nhìn chú sư tử con một cách ngờ vực, khom người xuống để mắt cậu ngang bằng hơn.
"Xin chào?" cậu hơi ngập ngừng hỏi vẻ mặt cau có. "Ừm... Cậu có thể cho tớ biết tớ đang ở đâu không?"
Con sư tử gật đầu ngồi trước mặt Tsuna , Cậu có rất nhiều câu hỏi trong đầu ngay lúc này
" Cậu đang ở vùng đất Sole Levante. Khu rừng chính xác là vậy. Nói cho tôi biết cậu đến từ Trái Đất đúng không?"
Tsuna gật đầu, sửng sốt Sole Levante ?
Đây là nước ngoài ?
Cậu nhóc nhảy lên phấn khích khi cậu thừa nhận mắt sáng lên
" Ôi, mặt trời thân yêu tôi đã gặp một người Trái đất! "
Tsuna quyết định bỏ qua thuật ngữ kỳ lạ đó ngay bây giờ.
" Tên cậu là gì ? Tên tớ là Tsuna."
Cậu định lờ đi sự bất khả thi của một con vật cũng biết nói. Thực ra cậu định lờ đi mọi điều kỳ lạ đã hoặc sẽ xảy ra
Sự phủ nhận là người bạn duy nhất của cậu kể từ khi cậu 12 tuổi
Chú sư tử con mỉm cười với cậu vui sướng
"Tớ là Natsu! Một sinh vật mặt trời! "
Một mặt trời gì cơ ?
Sinh vật?
Tsuna toát mồ hôi hột, cậu không ở một đất nước xa lạ...
" Vậy tơ đang ở một thế giới khác ? " cậu thì thầm, chú sử tử con nghe thấy gật đầu.
" Đúng vậy ! Tớ nghe nói chỉ có con người từ thế giới khác mới có thể đến đây. Cậu là người đầu tiên trong... năm mươi năm qua ? "
Tsuna không biết phải nghĩ gì về điều đó. Chính xác thì cậu sẽ về nhà bằng cách nào? Khi cậu hỏi Natsu, chú sư tử trông buồn bã.
"Không thể." Tsuna cảm thấy tim mình đập nhanh, tay run rẩy.
"Ý cậu là gì?"
Natsu hít một hơi thật sâu, ánh mắt tập trung vào cửa hang
" Một khi cánh cổng mở ra và cho ai đó đi vào, con người không thể quay lại được nữa. Nhưng tớ có thể sai ! "
Tsuna thở dài, có chút chán nản
Cậu sẽ phải tìm cách khác để về nhà, đúng không?
Tsuna tiếp tục nói chuyện với Natsu một lúc nữa để tìm hiểu thêm thông tin về thế giới mà cậu đang sống.
Thế giới mà cậu đang ở được gọi là Trinity và được chia thành bảy vùng đất khác nhau do bảy sinh vật khác nhau mà Natsu gọi là các vị thần cai quản
Một số chăm sóc vùng đất của họ một số biến mất và để lại nó trong tay người khác
Natsu nói với cậu rằng cậu không biết nhiều về những vùng đất khác, cậu chỉ biết về vùng đất mà họ đang ở.
Levante duy nhất là vùng đất do thần Mặt trời, Reborn cai quản
Natsu chưa từng gặp vị thần này không ai biết họ là ai hay trông như thế nào.
Tsuna tưởng tượng ra một hình bóng với mặt trời làm cậu cười khúc khích
Thế giới này thực sự khác biệt so với thế giới của cậu, họ thậm chí còn có phép thuật ở đây
Cậu định hỏi một câu hỏi thì họ nghe thấy tiếng bụng sôi và Tsuna nhìn vào bụng mình, má cậu ửng hồng.
"Ồ, cậu đói rồ i! " Natsu kêu lên, đứng dậy và mỉm cười
"Chúng ta hãy đến thủ đô, có đồ ăn ở đó"
Tsuna đi theo Natsu một nụ cười nhỏ trên khuôn mặt.
"Nhưng mọi người sẽ không biết tớ là người Trái Đất sao?" Natsu nhìn anh, lắc đầu và làm cho ngọn lửa nhảy múa Tsuna hơi muốn chạm vào chúng. Liệu nó có cháy không?
"Không, tớ chỉ biết cậu là người Trái Đất vì tớ thấy cậu bước ra khỏi cổng. À. Hang động."
Tsuna tiếp tục đi sau chú sư tử lẩm bẩm trong hơi thở
Vậy thì điều đó có nghĩa là mọi người ở đây trông giống con người thế là tốt. Cậu không biết mình sẽ làm gì nếu chỉ có những con vật biết nói ở đây
Họ đi bộ qua khu rừng với Natsu nói về những địa điểm khác nhau ở Sole Levante, với Tsuna chăm chú lắng nghe. Khi họ ra ngoài, một thủ đô xinh đẹp hiện ra trước mắt với hàng tấn tòa nhà trông hơi giống châu Âu đối với Tsuna
Nó rất khác so với Nhật Bản và cậu có thể thấy từ xa rằng mọi người đang mặc quần áo hiện đại, vì vậy đây không phải là một thế giới giả tưởng thời trung cổ cũ.
Natsu hỏi liệu cậu có thể nhảy lên vai cậu khi họ vào thủ đô không, vì không thể nhìn xa vì chiều cao nhỏ bé của mình . Tsuna để cậu nhảy, nhanh chóng thích nghi với trọng lượng của cậu và cảm thấy như mình vừa có được Pokémon đầu tiên
Họ vừa định vào một quán cà phê thì Tsuna tái mặt.
"Tớ không có tiền Natsu..."
Cậu thì thầm với chú sư tử , tay Tsuna kẹt trên tay nắm cửa của cửa hàng
Natsu đang nói đến cũng tái mặt, biểu cảm của họ giống hệt nhau.
"Tớ đã quên mất chuyện đó rồi." Natsu thừa nhận
"Tớ chỉ cần khom lưng và xin thức ăn thôi..."
Họ nghe thấy tiếng ai đó hắng giọng phía sau và người đó quay lại, một người đàn ông đẹp trai mặc vest với chiếc mũ phớt đen đang đứng trước mặt họ
" Cậu đang cản đường "
Tsuna đỏ mặt đứng sang một bên
"Tôi rất xin lỗi thưa ngài!" Cậu ngượng ngùng cúi đầu Natsu xin lỗi bằng giọng rụt rè.
Người đàn ông nhìn họ với ánh mắt chăm chú hai tay đút trong túi quần.
"Các người không vào sao?" Hắn ta hỏi cả hai khiến Tsuna lắp bắp, má cậu đỏ bừng hơn nữa.
Anh ta là một chàng trai thực sự đẹp trai với giọng nói hay và Tsuna lắc đầu, Natsu cúi đầu buồn bã.
"Chúng tôi không có tiền, thưa ngài." Natsu nói với người lạ, tựa đầu vào Tsuna. Bằng cách nào đó, trông họ như đang cầu xin thức ăn...
Người lạ mỉm cười, thích thú với họ. Anh ta cúi xuống gần mặt Tsuna, khiến cậu hơi loạng choạng lùi lại
"Tôi có thể trả tiền cho hai người một bữa ăn."
Tsuna cau mày bối rối và Natsu cười tươi
"Khoan đã thật sao?! Cảm ơn, thưa ngài!"
Tsuna không thực sự tin tưởng người lạ này, nhưng cậu không thể nói không dù sao cậu cũng đang đói. Khi cậu ra khỏi nhà vào sáng thứ bảy này, cậu đã không ăn sáng. Và giờ ăn của cậu trôi qua thật nhanh...
"Cảm ơn." Tsuna thì thầm.
Người đàn ông không nói gì và chỉ mở cửa cho Tsuna để cậu bước vào trước. Họ ngồi vào một cái bàn ở góc phòng, Tsuna ngồi quay lưng về phía những người còn lại trong phòng và Natsu ngồi trên bàn bên cạnh cậu, hít hà không khí và phát ra tiếng động vui vẻ.
Người lạ cũng ngồi xuống cùng họ, đặt chiếc mũ phớt sang một bên và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tsuna bằng đôi mắt đen
"Tên của các người là gì?" Anh ta hỏi họ trong khi họ đang đợi ai đó đến lấy món.
"Tôi là Tsuna và đây là Natsu, còn ngài thì sao?" Chàng trai trẻ đáp lại, cúi đầu lịch sự.
"Gọi tôi là Renato." Tsuna gật đầu, để mắt mình lang thang khắp nơi. Cậu cảm thấy rất không thoải mái khi ngồi đối diện với người đàn ông, nhưng ít nhất thì cậu cũng ở cùng với chú sư tử con.
Khi một người đến để nhận đơn hàng, người đàn ông gọi một tách espresso và Tsuna lại nhìn vào thực đơn. Tất cả các món ăn ở đây đều trông ngon mắt và cậu lấy một ly nước táo với một chiếc bánh dâu tây
Có vẻ như nơi này không khác gì Trái đất của cậu
Thật tuyệt !
Natsu chỉ lấy một bát nước và yêu cầu cùng một chiếc bánh mà Tsuna đã yêu cầu, đây cũng là lần đầu tiên chú sư tử con đến quán cà phê này.
"Cậu không phải người ở đây đúng không?" Renato hỏi và Tsuna gật đầu, tay nghịch chiếc khăn ăn.
"Thực ra đây là lần đầu tiên tôi đến đây."
Người đàn ông gật đầu mắt không bao giờ rời khỏi Tsuna. Điều đó khiến cậu bồn chồn và nhìn đi chỗ khác má ửng hồng
Đây là lần đầu tiên cậu thấy ai đó... Tập trung vào bản thân mình đến vậy
Thật khác biệt so với những gì Tsuna từng quen.
"Vậy thì cậu đến từ đâu?" Anh ta hỏi và Tsuna nhìn Natsu
Cậu có nên nói cho hắn ta biết không?
Natsu nhìn cậu cũng không chắc chắn.
Có vẻ như việc đến từ một thế giới khác là một việc khó khăn ở đây. Natsu không nói rõ lý do, chỉ nói rằng việc nói với mọi người rằng cậu là người Trái Đất có thể mang lại cho cậu rất nhiều rắc rối nguy hiểm.
"Tôi mới từ trong rừng tới!" Cậu đột nhiên thốt lên, Natsu gật đầu lia lịa, hiểu ngay ý.
"Đúng vậy! Anh ấy là anh trai tôi, chúng tôi đã sống trong rừng từ lâu rồi."
Anh trai ?!
Cậu nhìn Natsu, mắt mở to
Sau đó cậu nhìn Renato có vẻ thích thú với họ "Khu rừng, hả?"
Cả hai gật đầu mạnh mẽ cùng nhau Tsuna ôm chặt chú gấu con vào ngực và gần như bóp cổ nó
"Đúng vậy, đây là nhà của chúng ta. Đúng không Natsu?"
Cậu nhìn xuống Natsu đang áp vào người mình, Natsu thì thầm một lời ' xin lỗi ' nhẹ nhàng mà chỉ Tsuna mới nghe thấy.
"Ý anh là khu rừng có rất nhiều sinh vật nguy hiểm sinh sống và không có ngôi nhà nào gần đó à?"
Cả hai đều tái mặt không nghĩ đến điều đó. Họ không gặp bất kỳ sinh vật nào trên đường ra ngoài nên Tsuna thực sự may mắn. Natsu sau đó có một tia sáng trong mắt, nháy mắt với Tsuna một cách kín đáo.
" Thực ra thì... Chúng tôi sống ở một nơi an toàn, bí mật trong rừng. Không thể nói cho anh biết ở đâu, dù sao thì đó cũng là bí mật."
Natsu làm một khuôn mặt tự mãn với Tsuna gật đầu có chút mất tập trung
Người đàn ông đối diện với họ trông không giống như hắn ta tin họ chút nào
Đơn hàng của họ đến, và họ ngừng nói chuyện, với Tsuna thưởng thức chiếc bánh của mình, từng thìa một
Thật tuyệt ! Cậu đang liếm thìa khi người đàn ông uống xong cà phê, đặt tách xuống và nghiêng người lại gần họ hơn.
" Hai người không giỏi nói dối, đặc biệt là cậu Tsuna. Làm người Trái Đất nguy hiểm cho cậu lắm." hắn thì thầm và Tsuna nhìn anh sửng sốt. Natsu đang nghẹn một miếng bánh và Tsuna vỗ lưng cậu bằng chiếc thìa vẫn còn trong miệng, làm rơi nó khi hắn nói.
"Làm sao mà anh-" Renato đặt một ngón tay lên môi ra hiệu im lặng, mắt nhìn quanh quán cà phê
Khi Tsuna cũng nhìn quanh , tất cả những gì cậu thấy là những người khác đang tận hưởng thời gian của họ. Người đàn ông đứng dậy và ra hiệu cho họ đi theo, Natsu ăn hết chiếc bánh của mình trong thời gian kỷ lục.
Sau khi ra khỏi cửa hàng với Renato trả tiền, hắn ta đi về phía một công viên xinh đẹp với những chiếc ghế dài xung quanh
Họ ngồi xuống một chiếc ghế dài trước một hồ nước lớn lấp lánh, Tsuna ngượng ngùng ôm Natsu vào ngực. Tại sao người đàn ông đó lại yêu cầu họ đi theo?
Renato nhìn họ Tsuna cảm thấy một cảm giác ngứa ran kỳ lạ trên da khi người đàn ông vô tình chạm vào cánh tay cậu
" Tôi cho là hai người không biết tại sao người Trái Đất lại bị ghét? "
Renato nhìn họ chăm chú và Tsuna lắc đầu , Natsu cũng lắc đầu
Điều duy nhất họ biết là người Trái Đất bị ghét.
Chỉ vậy thôi
Đôi mắt của người đàn ông tối sầm lại khi hắn bắt đầu giải thích.
"Năm mươi năm trước có rất nhiều cánh cổng. Người Trái Đất trong thế giới đó đã biết có thể đi qua nếu họ muốn , và Trinity đã hòa bình với họ. Nhưng một ngày nọ, một cô gái Trái Đất đã đi qua và-"
Người đàn ông dừng lại, mắt anh quan sát cách chú gấu con và con người đang lắng nghe với sự chú ý chăm chú
"Và cô ấy đã gặp bảy vị thần."
Natsu phát ra một âm thanh ấn tượng, những ngôi sao xuất hiện trong mắt cậu.
"Người phụ nữ đó đã quyến rũ cả bảy người bọn họ, và tất cả đều say đắm vẻ quyến rũ của cô ấy."
Tsuna tỏ vẻ nghi ngờ, giơ tay lên.
"Nhưng điều đó có thực sự-"
Renato đập tay sang một bên và trừng mắt nhìn cậu
"Không bị gián đoạn."
Thô lỗ
Tsuna hạ tay xuống và Natsu liếm tay cậu để an ủi người bạn mới của mình, điều đó thật kỳ lạ. Renato tiếp tục giải thích.
"Khi họ biết rằng tất cả đều yêu cùng một người phụ nữ, tất cả họ đều chống lại nhau và nổ ra một cuộc chiến tranh lớn." Natsu tỏ vẻ sốc còn Tsuna chỉ cắn môi khuôn mặt cau có.
"Thật là ngu ngốc..." Cậu thì thầm và Renato chỉ gật đầu chiếc mũ phớt che đi vẻ mặt u ám của anh
"Sau đó thì sao?" Natsu hỏi anh thoải mái nằm trong vòng tay của Tsuna
" Người phụ nữ đã chết. Hết chuyện."
Tsuna và Natsu mở to mắt, miệng há hốc
Renato chỉ cười khẩy với họ nhìn ra hồ. Cả hai đều đã sẵn sàng phản đối cái kết đột ngột khi hắn ta lên tiếng lần nữa.
"Cậu sẽ cố gắng quay lại chứ?"
Tsuna bỏ qua chủ đề này và gật đầu.
"Vâng , Dù sao thì mẹ cũng đang đợi tôi ở nhà. Tôi chỉ cần tìm một cánh cổng khác mở ra thôi, đúng không?" cậu nhìn Renato và người đàn ông gật đầu, vẻ mặt trầm ngâm.
"Nhưng..." Natsu thì thầm buồn bã, không nhìn vào mắt Tsuna
"Cánh cổng đó đã mất rồi, cậu ấy có thể quay lại không?"
Người đàn ông gật đầu và Tsuna cảm thấy một chút hy vọng.
"Mỗi vị thần chỉ có một cánh cổng. Vậy có nghĩa là hiện tại có sáu cánh cổng đang mở. Khi một người Trái Đất đi qua, cánh cổng sẽ tự đóng lại."
Tsuna vuốt ve đầu Natsu, chăm chú lắng nghe. Renato biết cách diễn đạt lời nói của mình và có thể giữ sự chú ý của bạn trong nhiều giờ. Nếu cậu có một giáo viên như vậy ở nhà, cậu hẳn đã may mắn, và có lẽ đã không trượt những năm trung học như cậu đang làm
Liệu Tsuna có tốt nghiệp tốt trong năm nay không? Cậu không muốn suy nghĩ về điều đó.
"Nhưng nó có mở ra lần nữa không?" Tsuna hỏi.
"Hoàn toàn ngẫu nhiên. Cánh cổng đó đã đóng cách đây năm mươi năm và chỉ mới mở ra bây giờ."
Tsuna đổ mồ hôi
Cậu không muốn đợi thêm vài thập kỷ nữa để một cánh cửa ma thuật mở ra
Vậy thì cậu sẽ phải đến những vùng đất khác !
Cậu nhìn xuống Natsu, một nụ cười lớn trên khuôn mặt.
"Anh có đi cùng tôi không? Đến cánh cổng khác?" Con sư tử nhỏ cũng mỉm cười, đặt một chân lên ngực anh.
"Tất nhiên là tôi sẽ đi cùng cậu!"
Renato hắng giọng, thu hút sự chú ý của họ. "Các người có biết phải đi đâu không?"
Cả hai lắc đầu cúi gằm mặt xuống. Tsuna thậm chí còn không biết đất liền gần nhất ở đâu
Người đàn ông thở dài nhìn họ, ngắm bầu trời trong vài giây
Có lẽ đã đến lúc cần thay đổi một chút.
"Tôi sẽ đưa hai người đi cùng."
Tsuna ngạc nhiên vì điều đó nhưng nghĩ lại. Ngay cả khi Renato có vẻ nguy hiểm
Kiểu như tôi sẽ giết anh ngay bây giờ
Cậu vẫn cảm thấy... Cậu có dám nói không, an toàn?
Natsu chỉ gật đầu phấn khích, họ sẽ cần một người hướng dẫn đi cùng, ngoài ra thì rõ ràng là người đàn ông đó rất mạnh mẽ nên không cần phải sợ bất cứ điều gì!
Tuy nhiên...
Tsuna giờ hối hận vì đã đi theo Renato
Thực ra, Tsuna đã hối hận cả cuộc đời mình.
Cậu nên nằm trên giường ngày hôm đó, chỉ cần ngủ tiếp thôi!
Mới chỉ hai ngày kể từ khi họ ở cùng người đàn ông đó và cậu đã kiệt sức rồi
Họ tiếp tục đi về phía biên giới của Sole Levante, về phía nơi mà Renato gọi là Vùng đất Rồng Bão rõ ràng là nơi đó thực sự có rồng... Dù sao thì, Tsuna chính thức ghét người đàn ông có mái tóc mai xoăn đó
Cậu thậm chí còn không có thời gian để nghỉ ngơi. Chỉ để ăn và ngủ trên mặt đất. Mặt đất! Lưng và chân cậu đau quá và-
"Tôi có thể nghe thấy tiếng cậu phàn nàn từ đây, Tsuna."
Người đàn ông trong câu hỏi nói, đi sau người kia. Hắn ta luôn véo Tsunanếu thấy cậu đi chậm lại. Natsu chỉ thấy buồn cười và tiếp tục bước đi, đốt cháy một số con bướm trên đường đi
"Nhưng Renato-"
"Không nhưng nhị gì cả."
Tsuna cảm thấy có thứ gì đó ấn vào lưng mình và rùng mình tăng tốc. Rõ ràng, súng cũng là một thứ ở đây.
Hay anh nên nói, một con tắc kè có thể biến thành bất cứ thứ gì.
Thật bất ngờ cho cậu khi nhìn thấy con vật nhỏ bé đó. Tên của nó là Leon và nó thực sự dễ thương nhưng lại rất nguy hiểm, và nó luôn dựa vào chiếc mũ phớt của người đàn ông đó. Tsuna vừa mới đi về phía trước thì đột nhiên vấp phải một tảng đá, mặt đập xuống đất và cậu cố gắng đứng dậy chỉ để ngã xuống.
Thực ra, mặt đất rất thoải mái. Cậu biết ơn vì nó luôn đỡ cậu , Tsuna cảm thấy một bàn chân chọc vào hông mình và rên rỉ đau đớn, vẫn không di chuyển. Sau đó, Renato đá vào chân cậu bằng chân.
"Đứng dậy đi, Tsuna lười biếng." Tsuna rên rỉ phản đối, vẫn hôn đất.
"Không Tôi đang tận hưởng mối quan hệ mới của mình." cậu lẩm bẩm, cảm thấy có chút bụi bẩn trên môi.
Ghê quá !
Nghe thấy tiếng thở dài và rồi đột nhiên có cánh tay vòng qua người hắn ta, Renato kéo cậu lên và ném cậu qua vai mình.
"Ừm, thực ra đi bộ nghe cũng không tệ lắm-" Tsuna thì thầm, nhắm mắt lại và chắc chắn là không nhìn xuống. Renato cười thầm, thậm chí còn không bận tâm đến cân nặng của Tsuna. Dù sao thì Tsuna cũng nhẹ cân. Hắn ta tiếp tục bước đi, đảm bảo rằng chú gấu con vẫn đi theo họ và phớt lờ lời phàn nàn của Tsuna muốn xuống.
"Mặc dù đã nói là muốn nghỉ chân mà."
Tsuna lắc đầu máu chảy lên đầu và làm mặt cậu đỏ bừng. "Ừ, tôi muốn nghỉ ngơi nhưng không phải thế này! Máu đang chảy lên đầu tôi đấy, anh có biết không..."
Người đàn ông dừng bước, Tsuna thở phào nhẹ nhõm khi được đặt xuống. Bụng cậu đau vì đâm vào vai Renato, và cậu cảm thấy hơi choáng váng. Cậu định bước đi lần nữa thì Renato đặt tay lên vai cậu, buộc cậu phải ngồi xuống.
"Cái gì?" Tsuna hỏi một cách bối rối xoa xoa chân. Người đàn ông không nói gì và khom người xuống, cởi giày và tất. Đột nhiên Natsu đi tới khịt mũi.
" Tớ nghĩ mình đã ngửi thấy mùi máu lúc nãy. Thì ra là của cậu..."
Tsuna nhìn xuống và quả thực, mu bàn chân cậu đang chảy máu. Vết thương không lớn, nhưng giờ nhìn thấy nó đau kinh khủng
Renato dường như cân nhắc điều gì đó trong giây lát. Hắn ta đặt tay gần chân Tsuna cảnh báo cậu không được cử động. Một luồng sáng vàng dịu nhẹ phát ra từ tay Renato và đột nhiên bàn chân Tsuna không còn đau nữa
Vết thương đã lành Tsuna há hốc mồm nhìn người đàn ông, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một phép thuật thực sự !
Ngay cả những người trong thủ đô cũng không làm vậy.
"Cảm ơn." Anh nói, biết ơn
Người đàn ông chỉ gật đầu và đợi anh đi giày trở lại, đã đi về phía trước. Tsuna chạy theo hắn , Natsu vẫn tiếp tục đi bên cạnh họ, kêu lên phấn khích vài giờ sau khi họ nhìn thấy một cây cầu Trung Quốc lớn màu đỏ hiện ra.
Họ đang băng qua cây cầu thì sương mù xung quanh trở nên dày đặc hơn và Renato ngăn họ lại. Hắn dường như đang nhìn vào thứ gì đó mà Tsuna và Natsu không thể nhìn thấy, Tsuna bế Natsu lên và gần như sẵn sàng bỏ chạy nếu nó trở nên nguy hiểm
Rốt cuộc, đôi mắt của Renato có vẻ quá nguy hiểm ngay lúc này.
Một bóng người chậm rãi xuất hiện từ trong sương mù bước đi vững vàng về phía họ. Khi sương mù tan đi một chút, Tsuna cuối cùng cũng có thể nhận ra đó là ai và há hốc mồm.
"Hibari?" Anh thì thầm khẽ
Lờ đi cái nhìn dò hỏi của Natsu. Người đàn ông trông giống hệt Hibari Kyoya, chỉ có mái tóc dài hơn, và anh ta trông... già dặn và điềm tĩnh hơn?
Và không giống như anh sẽ ' cắn sát ' cậu
" Sao anh lại ở đây? " Người đàn ông không hề quanh co mà chỉ tập trung ánh mắt vào Renato.
"Tôi chỉ thả cái này thôi." Người đàn ông lớn tuổi nói đơn giản chiếc mũ phớt che đi ánh vàng trong mắt. Người lạ trước mặt họ ngước mắt lên nhìn Tsuna, ánh mắt anh ta quan sát hình dáng của cậu
Sau đó, mắt anh ta nheo lại nhưng anh ta vẫn mỉm cười.
"Tôi hiểu rồi. Vậy thì vào đi."
Sương mù tan đi, cho thấy dòng sông tuyệt đẹp mà cây cầu đang bắc qua. Nó lớn, với những chiếc đèn lồng đỏ nhẹ nhàng chiếu sáng gỗ trong ánh sáng đỏ
Những bông hoa tử đằng bò dọc theo nó, và bên dưới chúng dòng sông chảy nhẹ nhàng. Sawada Tsunayoshi thậm chí có thể phát hiện ra những con sếu xung quanh, nhẹ nhàng nhúng đầu xuống nước.
Vậy nên... Nơi này thực sự giống Trái đất. Nhưng với những người đàn ông và phép thuật.
Trước mặt họ người kia nghiêng đầu về phía Tsuna, và cậu cũng làm như vậy má hơi ửng hồng. Cậu cảm thấy mình như một chú mèo con ngượng ngùng mỗi khi gặp người lạ.
Họ cùng nhau đi bộ trên phần còn lại của cây cầu Tsuna đi giữa hai người đàn ông.
Ôi trời ! cậu thực sự có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.
Cậu có thể chạm vào nó!
Cậu giơ tay phải lên sẵn sàng kiểm tra lý thuyết của mình, nhưng cậu chỉ cảm thấy làn gió nhẹ luồn qua các ngón tay. Tất cả bọn họ đều nhìn cậu khi cậu làm vậy, khiến cậu đỏ mặt hơn. Cậu nhìn xuống chân mình, trừng mắt nhìn Natsu đang cười khúc khích.
"Tên cậu là gì?" Người kia khẽ hỏi và Tsuna ngẩng đầu lên mỉm cười do dự.
"Tôi tên là Tsuna. Còn anh?"
Người lạ mỉm cười đáp lại và Tsuna cố tưởng tượng Hibari cũng làm như vậy. Hình ảnh kỳ lạ thật.
"Tôi tên là Fon. Điều gì đã đưa cậu đến đây, Tsuna?"
Tsuna nghĩ ra một cái cớ trong giây lát, mắt cậu đảo quanh và thốt ra điều gì đó trên đỉnh đầu. "Chúng ta đang tìm nhà!" Renato thở dài, nhìn đi nơi khác. Natsu gật đầu với cậu.
"Yeah! Sole Levante tệ quá!" Natsu thốt lên đầy nhiệt huyết Tsuna gật đầu đồng ý ngay cả khi cậu đã ở đây khoảng... 2 ngày.
Renato tỏ vẻ khó chịu trong khi Fon cười khẩy với Renato, không bị hai người kia nhìn thấy.
"Sole Levante tệ thế sao?"
Anh hỏi họ, ánh mắt vẫn hướng về Renato nhưng đang hỏi Tsuna. Sawada Tsunayoshi gật đầu, nói nhảm theo cách của mình.
"Thật tệ. Giống như là tệ đến mức chúng ta muốn rời đi mãi mãi. Và chúng ta nghĩ rằng Storm... rồng... Đất? Nghe có vẻ hay đấy."
Fon cười khúc khích trong khi Renato khẽ rên rỉ Tsuna và Natsu vui vẻ với lời bào chữa của họ
Bởi vì nếu họ nói rằng họ muốn nhìn thấy cánh cổng, thì sẽ thấy rõ ràng Tsuna là người Trái Đất, đúng không?
Và rõ ràng là, mọi người rất tức giận với người Trái Đất vì đã gây ra chiến tranh (kể cả khi chỉ có một người gây ra) đến mức họ sẽ giết họ ngay khi nhìn thấy.
Họ đã rời khỏi cây cầu khi Fon quay lại với họ, nụ cười nhẹ vẫn còn trên môi
"Tôi hy vọng các cậu sẽ tìm thấy ngôi nhà của mình ở đây."
Tsuna gật đầu, cúi đầu một cách ngượng ngùng. Câu không bao giờ thích nói dối nhưng lần này là cần thiết. Sau đó, Fon rời khỏi họ và Renato bảo họ đi đến một Quán trọ, nói với họ rằng cậu có việc phải làm và hãy đợi họ một chút
Và khi Tsuna tìm thấy nó ở nơi khác , Fon người được cho là đã bỏ đi, chỉ đơn giản đứng đây một cách bình tĩnh tay đút trong tay áo.
"Tôi tưởng anh ghét người Trái Đất, Reborn."
Fon quay lại với một nụ cười mỏng. Đằng sau anh Reborn đứng đó với đôi mắt vẫn lấp lánh màu vàng. Sương mù xung quanh dày đặc hơn giờ đã che khuất chúng khỏi tầm nhìn.
Người đàn ông đang nói đến lắc đầu đút tay vào túi, chiếc mũ phớt của anh giờ đã che đi màu vàng đó.
"Không hẳn vậy. Tsuna là người tốt."
Fon mỉm cười nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình. "Anh sẽ đưa anh ấy về nhà chứ?"
Reborn gật đầu, nhìn xung quanh họ, nơi có sương mù bao phủ. " Cổng của anh vẫn mở chứ?"
Fon cũng gật đầu mắt anh hướng về nơi Tsuna đã đứng trước đó. " Ừm , và vậy thì... Sole Levante tệ thật." Fon cười khẩy với hắn tầm mắt Reborn lại lóe lên lần nữa.
"Đất của tôi tốt hơn đất của anh."
Fon chỉ cười toe toét hơn, mắt hắn ta sáng lên. "Có người bảo tôi rằng nó tệ lắm... nên của tôi thì tốt hơn."
Sự căng thẳng giữa hai người ngày càng tăng và trở lại quán trọ
Tsuna rên rỉ sung sướng khi đập vào giường Natsu cuộn tròn trên lưng cậu và khiến cậu nóng lên. Cậu giữ mặt mình áp vào gối, gần như ngạt thở khi Natsu đột nhiên đập bàn chân vào lưng cậu liên tiếp. Sau hai phút chịu đựng những cú đập bàn chân, Tsuna quay đầu lại.
"Cái gì cơ?" cậu mệt mỏi rên rỉ, cố gắng ngăn Natsu lại nhưng thất bại thảm hại.
Natsu cắn chiếc áo hoodie màu xanh của cậu kéo nó lại
"Đi nào! Chúng ta đi tắm đi cậu có mùi thật kinh khủng."
"Được rồi..." Tsuna lật người, khiến Natsu ngã xuống và cậu đứng dậy
Cậu mở cửa phòng tắm, biết ơn vì phòng trọ có cả một bồn tắm và cởi hết quần áo của cậu ra.
Nhìn thấy Natsu đã nhảy vào bồn tắm và phát ra tiếng động ồn ào khi bồn không đầy nước khiến Sawada Tsunayoshi bật cười
Mặc dù khi Tsuna vào trong nước ấm bắt đầu bắn ra và làm đầy phòng tắm bằng hơi nước.
"Giờ thì cảm giác thật tuyệt."
Tsuna rên rỉ sung sướng cúi cằm xuống nước. Natsu đang bơi trong bồn tắm, không bận tâm đến việc lửa không nên hòa hợp với nước. Tsuna đưa điều đó vào danh sách bỏ qua. Cậu rửa mặt làm tương tự với Natsu và đang đứng rửa mặt thì thấy Renato đang đứng ở cửa phòng tắm.
Ôi trời ơi. ?!
Cậu quên đóng cửa!!
Tsuna kêu lên một tiếng giật mình lớn ngồi phịch xuống và đập mông xuống sàn bồn tắm còn má đỏ ửng cả lên
Natsu bắt đầu cười phá lên và con người kia túm lấy cậu , khiến tay kia của cậu lỡ dìm đầu Natsu xuống nước. Renato vẫn nhìn với nụ cười nhếch mép trên môi trong khi Tsuna thả chú gấu con ra khỏi phiên dìm nước.
"Vui chứ?"
Điều đó càng khiến mặt Tsuna đỏ hơn nữa
Người đàn ông đã nhìn thấy cậu khỏa thân và đang đứng đây như thể đó là chuyện bình thường !
"Rất vui ." Cậu nói với hắn ta , biết ơn vì những bong bóng che giấu cơ thể mình.
"Bây giờ, hãy đóng cửa lại."
Người đàn ông nhướn mày và đóng cửa lại trong khi vẫn ở bên trong , Natsu cười khúc khích trong khi Tsuna đột nhiên hất nước vào Renato
"Ý tôi là đóng cửa khi ra ngoài!"
Người đàn ông lắc đầu người Trái Đất này thực sự rất buồn cười, nhưng hắn không nên trêu chọc cậu nhiều như vậy. Renato đóng cửa lại , sau lưng hắn trong khi nói một điều cuối cùng.
"Cậu đúng là nhỏ con nhỉ?"
Tiếng la hét vang lên từ bên trong phòng tắm xen lẫn tiếng cười vui vẻ
Khi Tsuna đã mặc xong chiếc áo choàng tắm mềm mại mà cậu tìm thấy trong tủ bên, cậu bước ra khỏi phòng tắm.
Khi thấy Renato ngồi trên giường, cậu gần như muốn đánh anh ta nhưng đã kiềm chế, nằm trên chiếc giường bên cạnh . Bình thường cậu sẽ lấy hai phòng riêng biệt, nhưng chỉ có một phòng trống.
Ít nhất thì đó không phải là một chiếc giường đơn. Cậu rùng mình khi nghĩ đến việc ngủ cạnh người đàn ông đó giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình vào trong gối.
"Chúng ta không ăn sao?" Natsu hỏi họ,
Nhảy lên giường và nhảy xung quanh cơ thể Tsuna. Đã gần đến giờ ăn tối và con sư tử lại đói rồi.
"Hai người có thể đi đâu đó," Renato nói, đọc một cuốn sách mà Tsuna không quen thuộc.
Tsuna rên rỉ nhưng đứng dậy mặc quần áo vào và cầm lấy chiếc túi đựng tiền và để Natsu trèo lên vai mình. Cậu mở cửa và liếc nhìn Renato,
"Anh không đi cùng chúng tôi sao?"
Không phải là cậu thực sự muốn hắn ta đến sau những gì hắn đã nói trước đó. Renato chỉ lắc đầu, ánh mắt không rời khỏi cuốn sách. Tsuna thở dài và rời đi, đi ra khỏi Quán trọ.
Vùng đất của Rồng Bão được cai trị bởi thần Thời tiết Fon như Renato đã nói với họ. Nó giống như châu Á điều đó khiến Tsuna cảm thấy gần như ở nhà, những mái nhà đó trông khá quen thuộc
Mọi người ở đây mặc quần áo phức tạp mà cậu nhận ra là Hán phục. Những chú chó có hoa văn kỳ lạ trên lông chạy xung quanh, với những đứa trẻ đuổi theo chúng vẫy gậy.
Họ đang ở thị trấn duy nhất gần cây cầu và cùng với Natsu, cả hai cố gắng tìm một nơi tốt để ăn, nhưng điều đó không thực sự thành công
Tsuna vừa quay lại góc phố thì suýt va phải một người cao. Khi cậu nhìn lên, sẵn sàng xin lỗi, cậu thấy đó là Fon, người mà cậu thực sự nghi ngờ là bản thể khác của Hibari.
"Vậy là chúng ta lại gặp nhau." Người đàn ông nói, một nụ cười nhẹ trên môi. Gạt bỏ lý thuyết về một bản ngã khác. Đó là một bản sao vật lý. Tsuna và Natsu mỉm cười với hắn và chàng trai tóc nâu lê bước.
"Cậu định đi đâu vậy?" Fon hỏi và Tsuna gật đầu.
"Ừ, chúng tôi đang tìm một nhà hàng hay gì đó nhưng... chúng tôi vẫn chưa tìm thấy."
Fon nhìn về phía bên phải họ, rồi nhìn vào mắt Tsuna. "Vậy cậu có muốn đi cùng tôi không? Tôi biết một nơi tốt."
Tsuna gần như định từ chối nhưng Natsu không cho phép nhảy lên đầu Tsuna và nói "Được đó " thật to, rồi lập tức im lặng khi họ thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Fon cười khúc khích khi thấy hai người họ cúi đầu và dẫn họ vào một tòa nhà mà Tsuna không nhìn thấy trước đó
Khi vào bên trong một mùi hương dễ chịu thoang thoảng bay đến và một cô hầu bàn đến dẫn họ đến một chiếc bàn.
"Đây thực sự là một nơi tuyệt vời," Tsuna thì thầm
Ngạc nhiên nhìn vào đồ trang trí theo phong cách Trung Hoa truyền thống
Fon gật đầu đồng ý nhấp một ngụm trà được mang đến cho họ. Có vẻ như người đàn ông này là khách quen ở đây. Natsu đã nhìn vào thực đơn, chảy nước miếng vì số lượng lựa chọn.
"Vậy là anh biết Renato?" Tsuna hỏi, nhấp một ngụm trà. Nó thực sự rất ngon. Fon nhìn anh, một nụ cười nhỏ vẫn hiện trên môi.
" Cậu có thể nói rằng chúng ôi là bạn lâu năm." Người đàn ông có vẻ thích thú khi nói điều này và người đàn ông kia đặt cốc xuống, gọi đồ ăn khi cô hầu bàn quay lại.
Hai người khác ở bàn cũng làm như vậy và bữa tối diễn ra trong im lặng, Tsuna quá mệt để nói chuyện lúc này. Sau khi họ ăn xong, Fon dẫn họ ra ngoài và đi cùng họ đến Quán trọ.
"Tsuna." Người đàn ông gọi người Trái Đất, người đã sẵn sàng đẩy cửa ra. Cậu ta nhìn qua vai mình về phía Fon, người đang nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng
Bằng cách nào đó hắn ta trông bớt lạnh lùng hơn sau khi họ ăn tối cùng nhau, hắn trông chân thành. "Tôi hy vọng cậu sớm tìm được đường trở về Trái Đất."
Tsuna khẽ nói lời cảm ơn, không hiểu hết những lời đó cho đến khi chui vào chăn sau khi vào phòng chung. Cậu bật dậy, ném Natsu xuống đất bằng cú ngồi đột ngột. Renato, vẫn đang ngồi trên giường, nhìn sang nhướn mày khi thấy cậu mặt mày tái nhợt thế nào.
"Ôi trời, anh ấy biết mà!"
Renato đóng sách lại, nhìn Tsuna chăm chú. "Nói đi."
Natsu trèo lại lên giường, ngủ ngay lập tức và Tsuna bắt đầu vuốt đầu cậu, cố gắng bình tĩnh lại. "Fon. Anh ấy biết tôi đến từ đâu."
Renato chỉ thở dài, quay lại với một cuốn sách khác. Rốt cuộc hắn lấy chúng ở đâu vậy?
"Tôi biết mà."
"Khoan đã... anh biết là anh ấy biết sao?"
Người đàn ông gật đầu và lờ đi Tsuna đang hỏi những câu hỏi như: làm sao anh ấy biết? Đợi đã, làm sao anh biết? Và-
Renato đột nhiên ném quyển sách vào Tsuna, đập thẳng vào trán cậu và khiến cậu ngã ngửa ra sau gối. "Ngủ đi, ngày mai chúng ta sẽ đi xem cổng."
Tsuna cầm lấy quyển sách và đặt sang một bên, quay lưng về phía Renato và bĩu môi vì cơn đau trên mặt. Đoán là đã đến giờ đi ngủ rồi.
Đúng 6 giờ sáng, Renato đánh thức họ dậy bằng một cốc nước đá lạnh trên đầu
Tsuna đã quen với điều đó rất nhanh và bắt đầu chuẩn bị cho ngày mới, ăn bữa sáng mà Renato mang đến trong khi Natsu chạy trốn khỏi Leon đang đuổi theo cậu
Họ có một mối quan hệ tuyệt đẹp với hai người này khi Tsuna nghĩ về điều đó.
Khi cả ba ra ngoài họ nhận ra Fon đang đợi họ. Renato trông có vẻ hơi bực mình khi nhìn thấy hắn , người đàn ông tóc dài mỉm cười ngây thơ.
"Xin chào Tsuna, Natsu." Hắn liếc nhìn Renato, người trông như thể đã sẵn sàng rút súng ra. "Renato."
Tsuna chào lại, nhìn vào sự căng thẳng đang gia tăng giữa hai người đàn ông. Có vẻ như một cuộc chiến anime điển hình sắp bắt đầu bất cứ lúc nào.
"Sao anh lại ở đây?" Tsuna tò mò hỏi.
"Tôi đến đây để đưa anh đến cổng. Dù sao thì chỉ có tôi mới có quyền vào đó."
Tsuna tự hỏi tại sao Renato lại đẩy họ ra trước với hai tay đút trong túi quần.
"Vậy thì chỉ đường cho chúng tôi đi." Renato nói một cách mỉa mai. Fon chỉ mỉm cười và bắt đầu bước đi bên cạnh Tsuna, người đỏ mặt khi họ gần như ở quá gần
Chết tiệt cậu kể cả cơ thể cậu , lúc nào cũng phản bội chính mình. Natsu có vẻ quá im lặng kể từ khi họ gặp Fo
Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào hư không và Tsuna kéo cậu vào vòng tay mình, cố gắng che giấu sự đỏ mặt khi Fon nhìn cậu .
"Sẽ không lâu nữa chúng ta sẽ tới đây." Fon bình luận để phá tan sự im lặng.
Renato không nói gì ánh mắt tập trung vào con đường phía trước. Sau nửa giờ trôi qua với hành trình của họ, họ đi vào bên trong một khu rừng tre. Sương mù bên trong tan dần khi họ đi sâu hơn, Fon xoay người quanh một số cây tre và Tsuna đi theo Fon với một chút khó khăn.
Có vẻ như những cánh cổng ở đây được ẩn giấu trong một mê cung, hoàn toàn không giống như cánh cổng của Sole Levante.
"Ah. Nó đây rồi." Fon nói và Tsuna dừng lại bên cạnh anh, nhìn vào cánh cửa ở giữa... hư không
Không có bức tường hay bất cứ thứ gì xung quanh nó, nó chỉ là một cánh cửa gỗ cũ. Tsuna nhìn kỹ nó và đặt Natsu xuống đất, bước tới trước cánh cửa. Khi anh cố mở nó, nó không nhúc nhích.
Sau một vài lần thử, Renato đã thu hút sự chú ý của cậu
"Lần trước anh mở cổng bằng cách nào?" Tsuna suy nghĩ một lúc
Tất cả những gì cậu nhớ là một ánh sáng màu cam, cùng màu với chiếc chìa khóa... dây chuyền.
Cậu mở to mắt, tháo sợi dây chuyền trên cổ ra mà không để ý đến ánh mắt của hai người đàn ông phía sau đang nheo lại.
"Tôi không chắc lắm nhưng..." Anh đặt tay lên nắm cửa, cầu nguyện trong đầu rằng cửa sẽ mở.
"Mở ra nào. Mở ra nào, làm ơn..." Tsuna lặp lại lời nói của mình tập trung vào ánh sáng mà cậu nhớ
Một ánh sáng màu cam dịu nhẹ bắt đầu xoáy mà cậu không hề hay biết ánh sáng phát ra từ cơ thể Tsuna . Cánh cửa sau đó sáng lên màu cam và cuối cùng Tsuna cũng có thể mở nó cậu mở nó ra và nhìn lại, mỉm cười.
"Giờ thì mở rồi!"
Natsu dưới chân cậu đột nhiên có vẻ buồn, ánh mắt cậu nhóc nhìn xuống đất. Natsu không muốn người bạn mới của mình đi, cậu muốn ở lại với Sawada Tsunayoshi nhưng... Tsuna có một gia đình để trở về.
Renato định lên tiếng thì không một lời cảnh báo, một tiếng gầm lớn rung chuyển mặt đất và tiếng chân thình thịch vang lên hướng về phía họ
Một cơn gió mạnh đẩy Tsuna vào vòng tay của Fon người đã đưa cậu ra xa khỏi cái bóng khổng lồ đang tiến về phía họ, nghiền nát những cây tre dưới những bàn chân to lớn của nó. Natsu chạy hết tốc lực trong vòng tay của Tsuna, và Renato nhấc Leon đã biến thành một khẩu súng.
Cái bóng tiến lại gần hơn và sương mù xung quanh tan biến hoàn toàn khi Fon chém cánh tay mình qua không khí, để lộ kẻ sắp tấn công
Đó là - một con rồng đen
Nó hoàn toàn tức giận đôi mắt hoàn toàn hoang dại. Nó bắt đầu ném ngọn lửa màu tím sang trái và phải và Fon chỉ dập tắt ngọn lửa như thể chúng chẳng là gì, Tsuna há hốc mồm suốt thời gian đó.
Những người này đang ném ma thuật xung quanh như thể họ là kẹo vậy!
Renato vừa nạp đạn vào súng và một viên đạn bay ra khỏi súng, bắn trúng vào giữa hai mắt con rồng và ngay lập tức con thú đã ngủ thiếp đi.
Tsuna vẫn há hốc mồm nhìn cảnh tượng đó, Natsu cũng há hốc mồm. Thật sự rất nhanh.
Tsuna cảm thấy bàn tay của Fon vẫn còn trên vai mình siết chặt nó, Tsuna liếc nhìn người đàn ông. Khi Fon nhận ra vẻ mặt của anh, anh bỏ tay ra, nở một nụ cười trấn an và liếc nhìn Renato đang đi vòng quanh con rồng.
"Một con rồng đen làm gì ở đây? Mặc dù anh đã tiêu diệt chúng rồi." Renato nói và Fon lắc đầu, đi bên cạnh đầu con rồng.
"Tôi đã di dời chúng về phía Bắc. Con này chắc đã rời khỏi đàn rồi. Tôi sẽ mang nó về khi Tsuna đi rồi."
Người đó phát ra tiếng động lớn, thu hút sự chú ý của mọi người và chạy đến nơi cánh cửa đáng lẽ phải ở
Chỉ có điều nó không còn ở đó nữa. Natsu liên tục khịt mũi tìm kiếm dấu vết của một cánh cổng ma thuật, chỉ có điều cánh cửa thực sự đã biến mất. Hai người đàn ông đi đến, Fon cau mày trầm ngâm.
"Có lẽ cơn gió của tôi đã đóng cửa?" Hắn nói lớn và Tsuna cúi đầu thất vọng.
"Tôi đoán điều này có nghĩa là tôi phải tìm một cánh cổng khác?" Tsuna hỏi một cách đáng thương ngồi trên mặt đất và ôm Natsu vào ngực con sư tử kêu gừ gừ an ủi.
"Cậu đoán đúng rồi," Renato nói, ánh mắt lóe lên.
Tsuna thở dài, vẫn ngồi trên mặt đất. Cậu thực sự nghĩ rằng mình sẽ được trở về nhà, về với mẹ và... ừ thì cậu không có bạn, nhưng mẹ cậu có lẽ rất nhớ cậu!
"Được rồi, giờ chỉ còn năm cánh cổng thôi. Chúng ta nên hỏi những người khác xem cánh cổng của họ có mở không."
Fon nói với Renato và đột nhiên Natsu nhìn hai người đàn ông, đôi mắt nheo lại đầy nghi ngờ. Cậu đã sẵn sàng nói điều gì đó khi Renato trả lời.
"Chúng ta nên liên lạc với Viper trước, cậu ta là người gần nhất." Fon gật đầu, nhìn thấy Tsuna đang chán nản nhìn về phía xa. Hắn bước tới chỗ cậu đưa tay ra.
"Đi nào Tsuna, chúng ta sẽ đến Thung lũng Ouroboros. Thực ra nó ở gần đây thôi."
Tsuna liếc nhìn tay anh, nắm lấy nó và để mình bị kéo lên. Khi tay họ nắm chặt lâu hơn mức cần thiết cậu đỏ mặt buông tay ra , đi đến đứng cạnh Renato người đang nheo mắt.
" Gần đó à? Chúng ta phải đi bộ ba ngày."
Fon chỉ cười khúc khích, nhìn con rồng vẫn đang ngủ gần đó.
"Nhưng chúng ta vừa mới đi nhờ xe ở đây thôi, Renato."
Khi bạn tưởng tượng cưỡi một con rồng, nghe thật tuyệt, phải không?
Ồ, chắc chắn là không phải với Tsuna!
Cậu vẫn bám chặt vào Fon đang ngồi trước mặt mình, cảm thấy Renato áp vào lưng mình với Natsu nằm trọn trong lồng ngực Tsuna đặt lên đó bằng móng vuốt, mắt sư tử nhắm chặt.
Tsuna muốn làm như vậy nhưng cậu sợ rằng một khi nhắm mắt lại, cậu sẽ rơi xuống chết hoặc đại loại thế.
Cậu không biết Fon đã làm gì với con rồng, nhưng con thú dường như không bận tâm đến việc bị kiểm soát, rõ ràng là con rồng chỉ tức giận trước đó vì nó không tìm được đường về bầy đàn của mình
Họ tiếp tục bay một lúc cho đến khi Renato tựa đầu vào Tsuna, người Trái Đất đỏ mặt vì sự tiếp xúc bất ngờ này
"Cậu đã nghe tin từ Viper chưa?" Renato hỏi Fon
Người gật đầu, rút tờ giấy ra và vẫy nó về phía Renato, người đã cầm lấy nó
Làm sao Fon có được nó?
Ma thuật?
Người đàn ông đọc tin nhắn Tsuna cũng có thể nhìn thấy nó.
"Cổng của ta quả thực đã mở. Nếu ngươi muốn nhìn thấy nó, ngươi sẽ phải trả giá. - V"
Trả giá?
Tsuna không quá lo lắng về điều đó, dù sao thì Renato cũng đã trả cho cậu mọi thứ... khoan đã.
"Renato, tôi có phải trả lại số tiền anh đã đưa cho tôi không?"
Người đàn ông lắc đầu, vẫn đang tựa vào đầu Tsuna, khiến những lọn tóc nâu của cô càng rối hơn.
"Không, tôi biết cậu không thể kiếm được tiền."
Fon khẽ khịt mũi đảm bảo con rồng sẽ đi đến nơi hắn muốn
"Dù sao thì Renato cũng đã được trang bị đầy đủ. Một vết lõm nhỏ trên đó sẽ không gây hại gì."
Mắt Tsuna mở to một chút nhưng cậu không nói gì đáp lại
Gần như nghẹn thở vì tiếng rên rỉ khi con rồng lướt xuống đất nhanh hơn một chút so với mong muốn của cậu
Khi họ đến bãi cỏ, con rồng cất cánh, bỏ lại họ ở đây. Tsuna gần như ngã xuống nhưng vẫn cố giữ thăng bằng, hơi tái nhợt
Cưỡi rồng đã không còn trong danh sách của cậu nữa !!
Thung lũng Ouroboros này đúng như tên gọi của nó. Đó là một thung lũng rất lớn đầy cây cối và cánh đồng, và từ nơi họ đứng, cậu có thể nhìn thấy một vài ngôi làng, một loại thành phố lớn ở trung tâm, nhưng chỉ có vậy thôi. Có vẻ như... Hơi lạnh.
Tsuna ngồi trên một khúc gỗ gần đó, vẫn còn choáng váng vì cú bay đột ngột Natsu ngồi gần chân cậu. Cậu quan sát Renato và Fon nói chuyện với nhau không thực sự nghe thấy cuộc trò chuyện của họ. Sau đó, Renato tiến về phía trước, ngồi cạnh cậu.
"Viper sẽ đến đây vào ngày mai, chúng ta sẽ phải đợi ở đây."
Tsuna thở dài, cậu thực sự muốn về nhà ngay bây giờ, nhưng không thể làm gì khác
Fon sau đó ngồi xuống gần họ, một cái nhíu mày trầm ngâm trên khuôn mặt.
"Trong lúc đó, chúng ta sẽ phải dựng một trại nhỏ." Anh nhìn Renato, mỉm cười vui vẻ. "Sao cậu không đi tìm ít gỗ khô, Renato?"
Renato trừng mắt nhìn Fon, đã rút súng ra và lau sạch chúng với hiệu suất nhanh chóng.
"Tôi bận rồi. Tsuna sẽ làm."
Tsuna thốt lên một tiếng ngạc nhiên và muốn từ chối nhưng lại đứng dậy, Natsu lập tức nhảy lên theo. Fon chỉ thở dài nhìn Tsuna bước đi.
Tsuna chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ trở thành thế này, phải đi nhặt gỗ cho hai gã
Ít nhất thì nó cũng cho cậu chút thời gian riêng tư để suy nghĩ và để những suy nghĩ của mình bay bổng. Đầu tiên, cánh cổng trong hang đã biến mất, rồi đến cái thứ hai vừa rồi
Tại sao chúng lại đóng lại sau khi Tsuna mở chúng ra?
Liệu chúng có quay lại không?
Chúng đã đi đâu?
Cậu không biết, Tsuna cảm thấy một nỗi hối hận nhói lên trong bụng
Cậu muốn về nhà, cậu đã ở đây bao lâu rồi ba ngày rồi sao?
Cậu xua tan những suy nghĩ đó, và giờ đã cách xa hai người này hơn, Tsuna cúi xuống nhặt một mảnh gỗ mà cậu đã tìm thấy
Tuy nhiên, có thứ gì đó cắn vào ống quần cậu, khiến cậu hoảng sợ và đứng dậy quá nhanh, vấp ngã về phía sau trên bãi cỏ. Những cành cây cậu nhặt được rải rác xung quanh cậu, và có thứ gì đó bắt đầu quấn quanh chân cậu và cậu nhìn xuống, thấy một con rắn mảnh đang nhìn lại mình.
Ôi trời. Một con rắn đang ở trên người cậu !
Sawada Tsunayoshi nhìn Natsu đang dùng miệng nhặt một ít gỗ khô ở một bên, Nastu tái mặt khi nhìn thấy tình huống mà bạn mình đang gặp phải.
Tsuna cứng đờ nhìn xuống con rắn đang quấn quanh đùi phải của cậu quá đỗi bình tĩnh.
Bạn sẽ làm gì nếu một con rắn đang trao cho bạn phiên bản của cái ôm tử thần?
Tsuna rên rỉ, nhắm chặt mắt và thì thầm
"Làm ơn hãy đi đi... Tớ còn nhiều điều để sống."
Con rắn dừng lại đầu nó gần Tsuna và mũi của họ gần như chạm vào nhau
Sau đó Natsu phát ra một âm thanh, thu hút sự chú ý của con rắn vàng và trắng.
"Này, tớ nghĩ nó có thể hiểu được cậu!" cậu khẽ nói làm Tsuna nhìn vào đôi mắt đỏ của con rắn.
"Ừm... chào?" Tsuna rụt rè nói
Đập đầu vào bức tường tưởng tượng
Nhìn thấy một con rắn hoang dã có lẽ là ma thuật và chào hỏi ?
Cậu có thể làm tệ hơn không?
Con rắn nghiêng đầu sự tò mò bùng cháy trong mắt.
Sau vài phút trôi qua khi họ nhìn nhau chằm chằm, Tsuna nghe thấy tên mình được gọi và giật mình mũi cậu đập vào con rắn
Họ giữ nguyên như vậy trong hai giây và Tsuna tái mặt hơn nữa, sẵn sàng xin lỗi thì con rắn biến mất hoàn toàn như thể nó chưa từng ở đây.
Đúng là con rắn ma thuật. Natsu, người đang mở to mắt quan sát mọi thứ, thì thầm, "Cậu đã hôn một con rắn!"
Tsuna trừng mắt nhìn Natsu
"Tớ không có! Giọng nói của Reborn chỉ khiến tớ mất cảnh giác!"
Sau đó, cậu lắc đầu nhanh chóng, đứng dậy và quyết định quên khoảnh khắc này đi. Bây giờ nó đã được đưa vào Danh sách Bỏ qua
Natsu vẫn cười khúc khích trong im lặng, tự hỏi tại sao một con rắn lại quyết định rằng Tsuna là một cái cây đáng ôm
Hai người họ nhặt những cành cây mà họ đã làm rơi trong lúc vội vã, và quay lại với những người khác.
Tsuna và Natsu không đề cập đến toàn bộ tình huống với những người kia đã quyết định không bao giờ đề cập đến việc Natsu không thể cứu/giúp cậu và 'nụ hôn' của Tsuna với một sinh vật nào đó
Đêm đó, họ dành thời gian bên đống lửa, ăn thức ăn mà Fon tìm cho họ. Tsuna thấy rằng trò chuyện với Fon thực sự dễ chịu
Fon có rất nhiều kiến thức, và trà của hắn là một phần thưởng tuyệt vời. Khi đến giờ đi ngủ, Tsuna cuộn tròn thành một quả bóng với Natsu nằm trên bụng, và những giấc mơ của cậu mơ hồ, nhưng để lại dư vị chua chát.
Khi tia nắng đầu tiên chiếu qua, Renato đánh thức họ dậy, và họ đi về phía cánh đồng nơi họ được cho là sẽ gặp Viper
Người mà Tsuna vẫn chưa biết nhiều về. Viper... Nghĩa là rắn. Giống như con rắn lần trước, đúng không ? Ôi trời.
Họ đang đợi ở cánh đồng thì một bóng người xuất hiện từ hư không, một chiếc mũ trùm đầu màu đen che khuất khuôn mặt họ và Renato và Fon liếc nhìn nhau.
Khi bóng người đó đến gần hơn, Fon mỉm cười. Không hiểu sao nụ cười của hắn ta trông lạnh lùng và băng giá trong mắt Tsuna.
"Viper đã lâu rồi không gặp."
Người đội mũ trùm đầu với hình tam giác màu tím trên má nhìn xung quanh, đầu quay về phía Fon khi họ nói bằng giọng nhỏ nhẹ.
"Không đủ lâu."
Renato cười khúc khích một cách u ám, đồng ý với họ.
"Chúng tôi chỉ đến đây để xem cổng của anh thôi. Khi xong việc chúng tôi lại tạm biệt." hắn ta nói, đôi mắt lóe lên màu vàng sẫm.
Viper nghiêng đầu về phía Renato, rồi giơ tay lên, lắc lắc các ngón tay. "Tiền và tôi sẽ đưa anh đến đó."
Renato lấy một chiếc túi màu nâu từ túi áo vest, ném cho người tóc tím. Họ dễ dàng bắt được nó, mở túi và huýt sáo khen ngợi những thứ bên trong. Người đó ra hiệu cho họ đi theo, và họ đi theo sau.
Tsuna thấy sự im lặng giữa ba người quá ngột ngạt và cậu liên tục liếc nhìn giữa ba người họ
Có vẻ như họ có một quá khứ phức tạp với nhau, và cậu liếc xuống Natsu vẫn đang ngủ trong vòng tay mình, mỉm cười.
Cậu thực sự vui mừng khi gặp được chú sư tử ngay lần đầu tiên đến, chú đã cứu mạng cậu theo một cách nào đó (so với đêm qua). Cậu hôn lên đỉnh đầu chú sư tử con, tăng tốc khi thấy mình đang tụt lại phía sau mọi người.
Viper không hỏi họ tại sao họ cần cổng và Tsuna rất biết ơn vì điều đó. Cậu chỉ thực sự muốn về nhà và nằm xuống chiếc giường thoải mái của mình.
Nhưng... cậu nhìn xuống Natsu, một ánh mắt buồn bã hiện trên khuôn mặt.
Cậu sẽ nhớ Natsu lắm chắc chắn là vậy
Nhưng có lẽ cậu có thể đưa cậu ấy về nhà?
Không... Tsuna đã tưởng tượng ra cảnh giới truyền thông phát hiện ra một con sư tử đang bốc cháy và các nhà khoa học đập cửa nhà cậu. Vậy nên, Sawada Tsunayoshi biết mình không thể giữ cậu ấy lại.
"Nó có đổi địa điểm không?" Fon hỏi sau đó vẻ mặt hiện rõ sự cau có.
Viper quay đầu về phía anh nhìn vào một bãi đất trống có vết cháy xém. "Ừ. Của tôi cứ thay đổi vị trí."
Renato cười khúc khích khô khan, nhìn Tsuna khi chàng trai tóc nâu cứ tụt lại phía sau họ. Chết tiệt ! những người này đi quá nhanh
"Cậu muốn đi nhờ xe không Tsuna?"
Hắn trêu chọc hỏi và Tsuna đỏ mặt, nhớ lại lúc Renato kéo anh vào vòng tay.
"Không sao đâu Tôi ổn mà!"
Trong khi nói rằng cậu không nhìn vào nơi mình đang đi và vấp ngã, Natsu tỉnh dậy khi anh ta bị đè xuống sàn
Tsuna tự mình đứng dậy, những lời bào chữa chân thành với Natsu thoát ra khỏi đôi môi cậu
Khi Tsuna nhìn lên cậu thấy Renato đang cười khúc khích còn Fon đang lịch sự che giấu một nụ cười
Đối với Viper... ừ thì cậu không biết
Anh chàng... cô gái... Đúng vậy , hắn ta sẽ không cho rằng bất kỳ giới tính nào cho đến khi họ nói điều gì đó ừ thì họ không nói gì cả.
"Hoàn toàn ổn." cậu thì thầm, đuổi kịp họ. Tsuna cảm thấy mình đã vấp ngã rất nhiều trong những ngày này và biết rằng vận may của mình, nó chỉ có thể tệ hơn.
Tsuna không để ý, một con ếch đen đang chăm chú nhìn anh. Nhưng chủ nhân của con ếch, Viper nhận ra điều đó và hơi thắc mắc không biết cậu ấy đang làm gì.
Cuối cùng họ cũng đến gần một đầm lầy, một vài sinh vật hoang dã chạy trốn khi thấy họ đến gần. Tsuna thở dài khi nhìn thấy cánh cửa, nó nằm ở giữa ao.
"Cái ao. Thật sao?"
Renato khịt mũi và Viper chỉ nhún vai, tay họ ẩn sau ống tay áo dài.
"Thật ra, hôm qua nó ở trên cây." Họ trả lời, nhìn vào một cái cây lớn. Fon bắt đầu nhìn quanh nơi này, nhìn lại Tsuna sau khi rẽ một vòng.
" Cậu có muốn thử cái này không?"
Tsuna nhìn đầm lầy một cách nghi ngờ, cậu không muốn bước vào trong! Renato và Viper chỉ đứng nhìn từ xa, trong khi Tsuna tiến lại gần Fon.
"Tôi có phải... bước vào không? "Cậu miễn cưỡng hỏi và Fon lắc đầu
Nhìn vào mặt đầm lầy và làm một cử chỉ nhỏ bằng tay, đôi mắt cậu lấp lánh màu đỏ.
Ao nước tách ra trước mắt anh, tạo ra một con đường cho Tsuna đi qua. Tsuna há hốc mồm và Natsu chỉ đứng cạnh chân cậu chắc chắn không đi vào đó
Một tiếng "khoe khoang" vang lên phía sau họ, và Fon nhẹ nhàng đẩy Tsuna tiến về phía trước.
Khi đến gần cửa cậutrèo lên những tảng đá xung quanh, chạm vào tay nắm cửa.
Không hiểu sao cánh cửa lại có cảm giác... như một kẻ thích đùa?
Tsuna cảm thấy thế nào về một cánh cửa?!
Cậu thoát khỏi câu hỏi của mình, lấy chiếc vòng cổ ra và thì thầm để cánh cửa mở ra. Giống như lần trước, cánh cửa bắt đầu phát sáng yếu ớt.
"Chiếc vòng cổ đó..." Renato nghe Viper thì thầm và nhìn họ, mắt anh nheo lại. Vậy là anh không phải là người duy nhất nhận ra, Fon cũng vậy vào lần trước.
"Đó là người Trái Đất!!"
Viper rít lên nhìn họ với nắm đấm siết chặt trong tay áo.
Renato gật đầu, vẫn nhìn họ. Fon đi đến chỗ họ, một nụ cười giả tạo trên môi.
"Đừng dám thử bất cứ điều gì Viper."
Người đó chỉ rít lên mạnh hơn, một luồng sáng mạnh mẽ bắt đầu tỏa ra từ tay áo của họ.
"Nhưng đó là người Trái Đất!"
"Dừng lại. Anh ta hoàn toàn vô hại. "
Và để đi kèm với lời nói của hắn ta , họ nghe thấy Tsuna hét lên, vẻ mặt hoảng loạn. Cánh cửa được cho là ở giữa đầm lầy giờ đã xuất hiện trở lại ở một nơi khác và Tsuna giờ đang đuổi theo nó, hét lên và cầu xin cánh cổng dừng lại.
Ánh sáng từ tay áo của Viper dần biến mất, một biểu cảm hơi nghi ngờ trên khuôn mặt hắn mà không ai có thể thực sự nhìn thấy
"Cái quái gì thế?"
Cảnh tượng trước mắt họ quả thực... kỳ lạ.
Tsuna vẫn chạy quanh nơi này cố gắng nhảy qua cánh cửa theo đúng nghĩa đen. Tiếng kêu
"làm ơn dừng lại, tôi sẽ không làm hại bạn !"
Câu hét kéo dài một lúc cho đến khi cuối cùng, cánh cửa dừng lại. Renato cười khúc khích từ chương trình đặc biệt, nhận được cái nhìn ngạc nhiên từ Viper.
Vâng. Việc Fon và Renato ở lại với một người Trái Đất có nghĩa là anh ta khác biệt và không giống... cô ấy. Tuy nhiên, Viper vẫn sẽ để mắt đến cậu ta.
Sau đó, chàng trai tóc nâu đã mở được cánh cửa, chỉ để hét lên giận dữ khi nó tự đóng lại và biến mất hoàn toàn
Khi Tsuna quay lại với họ, mái tóc cậu rối tung và quần áo gần như rách toạc vì va chạm với mặt đất.
Natsu bằng cách nào đó đã cười một cách điên cuồng với chính mình và Tsuna ngồi xuống sàn nhà đầy bùn, hoàn toàn kiệt sức.
"Chính thức rồi... Giờ tôi ghét cửa lắm."
Sau đó, họ quay lại trại tạm thời của mình với Viper bám theo sau.
Tsuna tò mò tại sao họ vẫn quanh quẩn ở đó khi họ không cần nhưng cậu vẫn im lặng. Cậu đang cởi áo hoodie, cố gắng loại bỏ bụi bẩn đã bám vào bên trong khi họ bắt đầu nói chuyện.
"Vậy... Cậu ta là một người Trái Đất đang cố gắng trở về nhà. Nhưng cánh cổng cứ đóng lại?" Viper tò mò hỏi.
Renato gật đầu, ngồi xuống cạnh Tsuna trên khúc gỗ. "Ừ. Và bây giờ chúng ta cần tìm bốn người còn lại."
Viper nhìn Tsuna, thấy cậu đang cố gắng mặc lại áo hoodie.
"Đừng thử cổng Skull Nó vẫn còn thiếu." Viper chậm rãi chia sẻ.
Fon có vẻ ngạc nhiên về điều gì đó nhưng Tsuna không cố gắng khám phá thêm bất cứ điều gì về họ nữa. Cậu đã quá mệt sau pha nhào lộn trên một cánh cửa ngu ngốc.
"Còn Verde thì sao?" Reborn hỏi thêm.
Viper lắc đầu, nhìn ngọn lửa mà Renato đốt. "Verde sẽ không cho các người vào đâu. Hãy kiểm tra Colonnello trước đã."
"Và tất cả những thông tin này tốn của chúng ta bao nhiêu?" Fon hỏi một cách vui vẻ, và Viper cười khẩy khoe hàm răng sắc nhọn.
"Nhiều."
Sau đó, Tsuna cuối cùng cũng kết thúc cuộc chiến với chiếc áo hoodie của mình
Và cảm ơn Reborn khi người đàn ông bằng cách nào đó lấy ra một bộ quần áo thay từ hư không. Phần còn lại của ngày trôi qua quá nhanh, với những người đàn ông nói về chuyến đi đến Colonnello và tìm cổng ở đây thật nhanh.
Họ có vẻ hơi vội vã trong việc đưa Tsuna về nhà, và con người không biết phải cảm thấy thế nào về điều đó.
Sau đó, họ ăn tối nhẹ Tsuna dễ dàng ngủ thiếp đi trên chiếc giường tạm bợ. Trên thực tế, kể từ khi đến đây, cậu nhận thấy mình ngủ nhiều hơn. Trở về nhà, tốt nghiệp có nghĩa là cậu phải học hành chăm chỉ, điều này khiến cậu vô cùng thất vọng. Điều đó có nghĩa là cậu không thể ngủ ngon chút nào.
Nhưng Tsuna ngủ rất ấm áp, mơ về những màu cam mềm mại, mờ ảo.
Sau đó, Tsuna cảm thấy một bàn chân ấm áp mềm mại lay đầu mình và từ từ mở mắt ra
Thấy Natsu nhìn xuống mình với ánh mắt khẩn thiết
Cậu ngồi dậy gần như lên cơn đau tim khi thấy mình bị kẹp giữa Fon và Renato
Wow, thật là một cách khiến cậu hoảng sợ.
Đây có phải là cách hai người này thường ngủ không?
Renato luôn ngủ xa Tsuna hơn trước đây.
Natsu sau đó đặt một bàn chân lên môi khi cậu khi định nói, ra hiệu rằng Tsuna nên im lặng
Tsuna từ từ đứng dậy, cảm thấy toàn thân đau nhức và đi theo chú sư tử nhỏ một cách im lặng nhất có thể.
Khi họ đã cách xa những người đàn ông khác một khoảng cách an toàn, Natsu nhìn cậu với ánh mắt nghiêm túc, điều mà Tsuna chưa từng thấy trước đây.
"Có chuyện gì vậy?" Tsuna thì thầm, ngồi xuống trước mặt chú sư tử . Natsu nhìn xung quanh đôi mắt cậu nhóc có thể dễ dàng nhìn xuyên qua màn đêm tối.
"Được rồi... đầu tiên cậu có biết tại sao những người này lại biết lý do cậu là người Trái Đất không?" Tsuna lắc đầu, thực ra cậu cũng đang thắc mắc điều đó.
"Đó là bởi vì... họ là các vị thần! Họ có thể cảm nhận được điều đó."
Cậu thì thầm đầy nóng nảy và Tsuna thở hổn hển, nhìn về hướng trại của họ.
"Thần thánh? Renato và Fon? Nhưng họ... khá bình thường?"
Nếu không tính đến màn phô trương phép thuật trắng trợn. Và súng , khẩu súng tắc kè kỳ lạ. Tsuna đã nói đến rồng chưa?
Natsu lắc đầu ngọn lửa trên đầu bùng lên
"Không, rõ ràng mà! Nghĩ mà xem! Reborn và Renato? Có vẻ khá giống nhau phải không? Và rồi anh có sức mạnh mặt trời mà anh ta có! Fon nữa. Anh ta gần như đang tung ra phép thuật thời tiết! Và tôi khá chắc Viper là Mammon."
"Mammon?" Tsuna hỏi.
"Đúng vậy! Mammon là vị thần của vùng đất này. Và tôi biết điều đó vì tôi đã hỏi Fon."
Tsuna định phản pháo rằng điều này là không thể, và cậu đã hoàn toàn sai lầm khi nghe thấy tiếng cành cây gãy sau lưng mình, thấy một bóng người đang tiến về phía họ. Khi bóng người đó đến đủ gần, thì hóa ra đó chính là Renato.
Người đàn ông nhìn cảnh tượng trước mắt, đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện từ lúc hai người lén lút rời đi. Hắn ta bước lại gần và cũng ngồi xuống bãi cỏ, một nụ cười mỉm trên môi.
"Natsu nói đúng. Tôi là thần Mặt trời, Reborn." Tsuna muốn bị sốc như Rena-Reborn có lẽ đã mong đợi nhưng tất cả những gì cậu cảm thấy là...
Sự vô cảm có phải là một cảm xúc không?
"Anh là thần anh ư?" Tsuna hỏi một cách nghi ngờ, nhận được một búng trán mạnh vào trán khiến cậu ôm trán vì đau.
" Đúng vậy. Tôi chỉ không muốn thể hiện như một cá nhân nào đó thôi."
Sau đó anh thở dài, cởi chiếc mũ phớt ra và đội lên đầu Tsuna, Leon đang đội mũ thậm chí còn không phản ứng gì.
"Vậy thì tôi sẽ giới thiệu từng vị Thần để mọi người hiểu rõ hơn , Vị học sinh hãy ghi chép lại."
Tsuna và Natsu đều có cùng một ánh mắt háo hức, chàng trai cố gắng ngăn chiếc mũ phớt không rơi vào mắt mình và tạo ấn tượng rất dễ thương trước mắt Reborn.
Đã đến lúc học bài lịch sử về Chúa Ba Ngôi của giáo sư Reborn.
Trinity từng là một thế giới ma thuật rộng lớn do một thực thể cai trị. Thực thể này hoàn toàn đơn độc trong thế giới này và sau khi nhìn xung quanh các thế giới khác xung quanh họ, họ quyết định tạo ra các dạng sống khác.
Vị thần đó vẫn sống trong thế giới của họ trong một thời gian dài, nhưng sau đó trở nên chán ngắt. Vị thần muốn khám phá các thế giới khác.
Nhưng họ không thể để những sáng tạo quý giá của mình yên như vậy là không được. Vì vậy, Chúa đã tạo ra bảy tông đồ của họ.
Hai tác phẩm đầu tiên họ tạo ra được coi là "anh em sinh đôi" là Bermuda và Reborn.
Bermuda là Thần Mặt Trăng, trong khi Reborn là Thần Mặt Trời. Sau đó, họ tạo ra một vị thần khác, Fon là Thần Thời Tiết. Sau đó, một vị thần khác được tạo ra và một vị thần khác nữa.
Skull, thần của Undead. Colonnello, thần của Chiến tranh. Verde, thần của Kiến thức và Mammon thần của May mắn.
Mỗi bảy vị thần được để lại để chăm sóc thế giới của họ
Các vị thần này làm việc cùng nhau một cách hòa hợp, mỗi vị chăm sóc một vùng đất khác nhau. Nhưng có một điểm đặc biệt với Trinity.
Nó được kết nối với một thế giới khác. Trái đất và Trinity rất gần nhau đến nỗi một khi Chúa tạo ra một con đường, nó không thể bị đóng lại
Con người có thể đi qua các cánh cổng và các vị thần cũng có thể. Nhưng một ngày nọ, năm mươi năm trước, một người phụ nữ đã đi qua những cánh cổng đó, quyến rũ bảy vị thần và tạo ra một cuộc chiến tranh chia rẽ họ.
Khi Đấng Sáng Tạo biết được điều đó, họ đã quay trở lại và đóng tất cả các cánh cổng vào Trái Đất ngoại trừ bảy cánh cổng. Sau đó, sau một tai nạn kỳ lạ, họ đã nguyền rủa các vị thần không bao giờ được rời khỏi Trinity.
Người sáng tạo đã thực hiện một thỏa thuận kỳ lạ tiếp theo. Nếu một con người đi qua bảy cánh cổng này, các cánh cổng sẽ biến mất và không trở lại cho đến khi một khoảng thời gian trôi qua.
Từ đó về sau, người ta không bao giờ nhìn thấy Chúa nữa.
Tsuna nghiêng người gần Reborn, chăm chú lắng nghe những gì anh ấy nói.
"Nhưng tại sao họ lại nguyền rủa các người không bao giờ được rời đi?" Tsuna tò mò hỏi, tự dưng đột ngột gần như nhảy dựng lên khi cảm thấy có người ngồi cạnh mình. Nhìn sang bên phải cậu thấy đó là Fon.
Reborn tỏ vẻ khó chịu trong khi Fon cau mày, nụ cười thường trực trên môi đã biến mất.
"Vâng. Mỗi người trong chúng tôi đều muốn trả thù loài người. Và một người trong chúng tôi đã làm vậy. Đó là lý do tại sao đấng sáng tạo của chúng tôi đã nguyền rủa chúng tôi."
"Vậy ra đó là một hình phạt," Natsu nói, nhìn xuống đất. Natsu không biết nhiều về những gì đã xảy ra dù sao thì cậu cũng còn nhỏ
Nhưng chiến tranh đã để lại một mối hận thù tàn khốc đối với con người.
"Nhưng tại sao họ lại rời khỏi bảy cánh cổng?"
Ánh mắt của Reborn tối lại nhìn vào cổ Tsuna. "Để nhắc nhở mỗi người chúng ta về những gì chúng ta đã làm. Đơn giản thôi."
Tsuna cảm thấy bối rối nhưng vẫn chấp nhận sự thật.
"Có câu hỏi nào không?" Reborn hỏi và Tsuna cắn môi, trầm ngâm.
"Ờ... ai đã trả thù họ? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Fon chỉ im lặng trong khi Reborn thở dài. "Bermuda là anh ta. Bây giờ chúng ta quay lại trừ khi anh muốn ngủ ở đây ?"
Tsuna đứng dậy đặt Natsu lên vai mình. Cậu muốn hỏi thêm, nhưng nhìn khuôn mặt của hai người đàn ông, rõ ràng là họ không muốn nói về chuyện đó. Ngay cả khi Reborn nhắc đến cuộc chiến, hắn trông... kỳ lạ.
Reborn đi ngang qua cậu , lấy lại chiếc mũ và xoa đầu cậu khi anh chàng tóc nâu tò mò nhìn lên. Họ ngồi xuống bãi cỏ khi họ quay lại, Tsuna che giấu sự đỏ mặt khi thấy Fon và Reborn ngồi xuống bên cạnh mình.
Gần quá một chút
Không phải ! là cậu thực sự bận tâm...
Cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ với đầu óc đầy ắp những suy nghĩ về cánh cổng và các vị thần, cùng với tiếng gừ gừ của Natsu bên cạnh.
Xa hơn nữa, một con rắn vàng đang quan sát chàng trai trẻ đang ngủ say. Một tiếng rắc rắc vang lên phía sau cô và cô quay lại, đôi mắt đỏ của cô sáng lên khi nhận ra.
"Cô đang làm gì ở đây?" Viper hỏi cô, nhìn những bóng người đang ngủ trên mặt đất. Một lúc trôi qua và Viper thở phì phò.
"Ở lại với anh ấy à? Cô điên rồi à?"
...
"Tôi không quan tâm cậu ta có mùi thơm hay không!"
...
"KHÔNG."
...
"... Được rồi ! "
Con rắn vàng trông rất vui vẻ, mắt nó quay lại nhìn con người. Viper chỉ thở dài, ngồi xuống. Họ sẽ đợi Reborn và Fon thức dậy.
Đêm trôi qua, mặt trời mọc lên chiếu sáng nhẹ nhàng trên đồng bằng. Tsuna từ từ thức dậy, thở dài sung sướng khi cảm thấy chiếc chăn ấm áp quanh cổ mình dịch chuyển.
Đợi đã... Có thứ gì đó..
Anh mở to mắt, nhìn vào khuôn mặt màu vàng phía trên quen thuộc
"Ôi trời ơi, có một con rắn ở trên tôi!"
Anh hét lên, cố gắng ngồi dậy và quẫy đạp dữ dội. Một tiếng cười khúc khích bên cạnh cậu cho Tsuna biết rằng Natsu đã tỉnh và đang tận hưởng sự tra tấn của cậu
"Cô ấy sẽ không làm hại cậu đâu."
Tsuna nghe thấy ai đó nói và nhìn quanh, thấy Viper đang ăn đồ ăn với Reborn và Fon. Natsu cũng đang ăn sáng và Tsuna bĩu môi, con rắn quanh cổ cậu vùi mặt vào tóc cậu
"Tại sao cô ấy lại làm thế?" cậu thì thầm, bò qua những gã kia và ngồi xuống cạnh Viper. Người kia chỉ nhún vai, bình tĩnh ăn.
"Cậu có mùi thơm quá."
Tsuna đỏ mặt khi thấy mọi người xung quanh gật đầu đồng ý, tay vung vẩy.
"Nhưng tôi ngủ dưới đất! Tôi không ngửi thấy mùi dễ chịu đến thế..."
Một bát thức ăn được chuyền vào tay cậu, Fon mỉm cười với anh. "Nó sâu sắc hơn thế, một mùi hương."
Cuộc trò chuyện bị dừng lại để ăn, Tsuna đang dần quen với con rắn đang nằm yên bình quanh cổ mình. Đợi đã... đó không phải là con rắn lần trước sao?
Cậu nheo mắt nghi ngờ, nhìn vào lớp vảy vàng treo quanh cổ mình.
Đúng vậy, chính là cô ấy.
" Vậy ai đó có thể đưa cô ấy trở về không?" cậu hỏi và Viper khịt mũi, nhìn cậu . Hoặc Tsuna sẽ cho là vậy vì cậu không thể nhìn thấy mắt anh ta
"Không. Cô ấy muốn ở lại với anh."
Sau đó, anh bắt đầu xoa mũi con rắn, và Tsuna có ấn tượng kỳ lạ rằng nó đang kêu gừ gừ.
Một giờ tiếp theo được dành để thu dọn đồ đạc và tìm đường tốt nhất đến vùng đất của Colonnello.
Tsuna tiếp tục cố gắng thoát khỏi con rắn, nhưng nó không chịu xuống, và sau một lúc, cậu hoàn toàn bỏ cuộc.
"Vậy là cậu sẽ đi cùng chúng tôi?" Reborn hỏi Viper , anh ta nhún vai tay đút trong túi.
"Tôi đoán vậy."
Có bao nhiêu người sẽ tham gia cùng họ?
Tsuna tự hỏi trong khi điều chỉnh Natsu, người đã trèo lên vai mình đi cùng những người khác. Có vẻ như cậu ấy ổn với con rắn khi đã biết nguồn gốc của nó.
"Chúng ta không thể bay qua đó được sao?" cậu thì thầm với Fon, và người đàn ông chỉ mỉm cười kiên nhẫn lắc đầu.
"Không, hiện tại chúng tôi không có rồng."
Con rồng ở đâu khi bạn thực sự cần nó?
Tsuna thở dài nhưng vẫn lê bước theo họ ,cậu đã mệt vì đi bộ rồi.
Sau một giờ đi bộ, Tsuna rên rỉ nhìn xuống đất. Chết tiệt, chân cậu đau quá!
Và việc có một con sư tử và một con rắn lười biếng trên người cậu chẳng giúp ích gì cả. Sau đó, cậu nhìn vào lưng Reborn thở dài lần nữa. Có ai đó có thể bế cậu trên vai không?
"Leo lên đi," Reborn nói và mắt Tsuna mở to nhìn người đàn ông cao hơn.
"K-Khoan đã, anh có nghe thấy không?"
Tất cả các vị thần xung quanh gật đầu và Tsuna đỏ mặt trong khi Reborn khom người trước mặt cậu , chờ cậu trèo lên
Natsu nhảy xuống khỏi cậu trong khi Tsuna quấn tay quanh đôi vai săn chắc và đùi quanh eo hắn , sau đó Reborn đứng dậy đỡ lấy phần mông .
Mọi người tiếp tục bước đi như thể việc được một vị thần bế là điều hoàn toàn bình thường. Ờ, có lẽ là vậy...
Tsuna cứ nhìn quanh cảnh vật, mắt cậu mở to mỗi khi nhìn thấy thứ gì đó kỳ lạ.
Như cái cây khổng lồ cứ nhảy múa hay sinh vật giống con nai mặc một loại áo giáp kim loại
Thật sự khác thường!
Cậu cũng cố không nghĩ quá nhiều về sự gần gũi của mình với người đàn ông lớn tuổi, cậu thực sự không cần điều đó.
Đợi đã, Bọn họ bao nhiêu tuổi?
Thực ra cậu không thực sự muốn biết. Bọn họ có lẽ đã hơn một tỷ năm tuổi.
"Những ông già." Tsuna thì thầm lớn tiếng khiến họ nhìn cậu một cách tò mò, và cậu đỏ mặt, giấu mặt vào vai Rebor
Tsuna thề mình sẽ không nói thế nữa.
"Cái đó là sao Tsuna?" Fon hỏi cậu nhấp một ngụm trà. Khi nào thì hắn ta- thôi không bận tâm nữa.
"K-không có gì! Tôi chỉ... nghĩ thôi. Về mấy ông già. Thế thôi." cậu nói và gần như đập đầu vào đó
Thật ngượng ngùng. Họ nhìn cậu hơi nghi ngờ rồi bỏ đi khiến Tsuna thở phào nhẹ nhõm. Sau đó Natsu phát ra một âm thanh thích thú ngửi không khí.
"Ồ, biển! Đó là biển phải không?"
Viper gật đầu và chỉ về phía một vùng biển lớn lấp lánh hiện ra trước mắt.
"Đất của Colonnello nằm giữa biển, nên chúng ta sẽ đi thuyền."
Một chiếc thuyền? Natsu và Tsuna liếc nhìn nhau cả hai đều thấy thân thiết cùng lúc. Tsuna ghét thuyền và nhìn vào vẻ ngoài của nó, Natsu cũng vậy.
"Chúng ta thực sự phải leo lên thuyền sao? Tôi thực sự không-" Natsu nói một cách khẩn cầu và Reborn ngắt lời cậu ta bằng một nụ cười ranh mãnh.
"Cậu thích bơi hơn à?" Điều đó khiến Natsu càng tái mặt hơn. Không, bơi ở biển là điều không thể đối với chú. Chỉ cần một chiếc thuyền là đủ.
Sau khi bước vào cảng và được Reborn đặt xuống, Tsuna mở to mắt nhìn chiếc thuyền lớn màu trắng trước mặt.
"Chúng ta sẽ đi bằng thuyền đó sao?"
Cậu hỏi và Viper, người đang ở bên cạnh cậu với con rắn trong tay trái, gật đầu, cũng nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền sang trọng lớn.
"Nhưng chúng ta có thực sự cần một chiếc thuyền lớn như vậy không?"
"Không hẳn vậy. Reborn chỉ thích vung tiền thôi."
Một ngọn lửa màu vàng được ném về phía Viper, và họ chỉ cúi xuống, một tiếng hét vang lên từ xa. Ồ, có vẻ như có người khác đã trúng đòn. Tsuna xin lỗi nạn nhân trong đầu, đổ mồ hôi.
Sau đó họ bước lên bậc thang trên thuyền, chàng trai tóc nâu ôm Natsu vào lòng và siết chặt, cố gắng phớt lờ nỗi sợ đang dâng trào trong lòng.
Tại sao cậu sợ thuyền?
Có lẽ là vì một người bạn cùng lớp đã đuổi cậu ra khỏi thuyền khi họ đi thuyền vào năm đầu tiên. Hoặc có thể là vì lý do gì khác? Ai mà biết được.
Vâng, chuyến đi thuyền này chắc chắn sẽ diễn ra tốt đẹp phải không?
Tốt.
Chuyến đi thuyền này không hề suôn sẻ. Tsuna đang trốn trong tủ quần áo vest sang trọng của họ, vì tất nhiên Reborn đã lấy bộ đẹp nhất có thể.
Lý do anh trốn thực sự rất đơn giản.
Một con khỉ đang đuổi theo anh. Đúng vậy, một con khỉ cậu không biết nó đến từ đâu hoặc tại sao nó lại đuổi theo cậu
Nhưng cậu không thể không trốn!
Rốt cuộc, Tsuna chỉ đang cố gắng không ngất xỉu trên ghế dài khi Fon chạm vào đầu cậu để vỗ nhẹ và sau đó - và sau đó một con khỉ đã trèo ra khỏi tay áo của Fon để nhảy lên mặt cậu
Cậu có thể nghe thấy tiếng cười chế giễu từ bên ngoài tủ, và cậu biết nó đến từ Reborn vị thần mặt trời đã liên tục làm cậu xấu hổ.
À... mặt trời có thể nóng nhưng nó cháy quá sáng. Có lẽ nên dập tắt nó đi.
Cậu thở hắt ra, nhìn thấy cánh cửa tủ mở ra và Fon đang khom người trước mặt cậu, đôi mắt đỏ của hắn nhìn Tsuna với ánh nhìn dịu dàng.
"Tôi xin lỗi vì đã làm cậu sợ như thế này, Tsuna cậu có thể ra ngoài rồi." Hắn giơ bàn tay nhợt nhạt của mình ra và Tsuna nuốt nước bọt nắm lấy nó sau một thoáng do dự.
Tsuna không hề sợ động vật - cậu chỉ thực sự ngạc nhiên.
Khi họ ra khỏi tủ cậu nhận thấy Natsu đang đuổi theo con khỉ, và cậu nhìn lên Fon với vẻ tò mò. Người đàn ông hướng dẫn cậu ngồi xuống ghế dài giữa một Reborn đang mỉm cười và một Viper xa cách đang... đánh bóng những đồng tiền vàng? Được rồi.
"Vậy... Mọi người đều nuôi động vật à? Như vậy có bình thường không?"
Tsuna hỏi trong khi nhìn giữa họ, cảm ơn Fon khi cậu được đưa cho một tách trà xanh. Mùi hương rất tuyệt, và nó đã giúp anh bình tĩnh lại
Bên cạnh Tsuna , Reborn xáo trộn tờ báo của mình người bạn đồng hành Leon ngủ ngon lành trong chiếc mũ của hăbs
"Tất cả chúng ta đều làm vậy, Tsuna."
Fom gật đầu với Nastu và chú khỉ đang gây chiến giữa cả hai , mắt hắn quay lại đọc mẩu tin rất thú vị của mình
"Đó là điều mà tất cả mọi người ở đây đều làm. Tìm một người bạn đồng hành, gắn kết với họ và chia sẻ sức mạnh."
Tsuna ngạc nhiên khi họ có thể chia sẻ sức mạnh nhưng Reborn không giải thích thêm, vì vậy anh hướng ánh mắt về phía Viper và Fonnhấp một ngụm trà
Không ai trong số họ có ích Viper chỉ tập trung vào những đồng tiền của họ và thực tế là con rắn của họ cứ cố cắn một số đồng tiền, muốn giành lấy vàng cho riêng mình.
Ba người này... thật sự chẳng giúp ích được gì cả!
Cậu khóc giả vờ trong lòng bụng cậu quặn lại khi con thuyền phát ra tiếng nổ lớn và những chiếc tách trà trên chiếc bàn nhỏ rung lên
Reborn và Fon đã cảnh giác, và họ đứng dậy cùng lúc với tốc độ nhanh đến nỗi Tsuna thậm chí còn không nhìn thấy
"Viper - ở lại với Tsuna."
Thần Mặt trời ra lệnh, nhìn Viper với ánh mắt cảnh báo. Ngài đã có chút thiện cảm với con người ngốc nghếch này và nếu có chuyện gì xảy ra với cậu ta - đầu sẽ lăn trên mặt đất.
Fon cũng có cùng suy nghĩ và trong khi hắn ước mình có thể là người bảo vệ Tsuna, nhưng Fon biết mình không thể.
Cả ba người họ đã nhận thấy luồng khí của thứ tấn công họ và rõ ràng là... họ đã bị nhắm tới. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu Tsuna
"Làm ơn hãy cẩn thận, chúng ta sẽ không ở đây lâu đâu."
Sau đó hắn lại con khỉ của mình cùng Reborn rời khỏi phòng với những bước chân thong thả, nhận thấy Reborn đi theo sau hắn sau khi Tsuna gật đầu với cả hai.
Khi họ đã khuất khỏi tầm mắt, Natsu chạy đến đùi Tsuna và trèo lên, ngọn lửa của Natsu bùng lên trong đau khổ.
"Vừa rồi là sao thế?" cậu hỏi Tsuna đang nghĩ gì, nhìn Vipe người không hề có vẻ hoảng sợ chút nào và chỉ đang cười nhếch mép một cách gian ác.
"À... có vẻ như một đứa trẻ hư đang làm loạn. Còn hỏi gì nữa, anh trả tôi 20 vàng."
Tsuna toát mồ hôi hột, nhìn vào người đói tiền này - hay cậu nên nói là
Chúa ơi cậu bồn chồn với đôi tay của mình, hàng tấn câu hỏi dâng lên trong đầu trong khi Tsuna nghe thấy một số tiếng nước bắn tung tóe lớn bên ngoài và chiếc thuyền lắc lư vài lần
Cũng có cảm giác như ai đó đang hét lên? Cái quái gì thế.
Thật không may Tsuna không thân thiết với Viper đến vậy
Cậu chỉ có thể nhìn họ giấu vàng của mình vào trong tay áo. Vị thần liếc nhìn Tsuna đầy nghi ngờ nhưng Tsuna không biết điều đó vì cậu không thể nhìn thấy mắt anh ta
Viper vẫn nghi ngờ con người này, ngạc nhiên trước cách mà... Reborn và Fon bảo vệ cậu . Điều đó khiến họ nhớ lại một thời xa xưa, về người phụ nữ khiến họ thoải mái với cô ấy nhưng lại gây chiến với nhau.
" Cậu.. Cậu có thích chúng tôi không?"
Viper hỏi thẳng thừng, cảm thấy con rắn của anh cũng trượt vào tay áo. Tsuna cảm thấy má mình đỏ lên nhanh chóng ném cho Viper một cái nhìn sửng sốt.
Chiếc thuyền đang bị thứ gì đó tấn công và Viper chỉ lo lắng liệu cậu có thích họ hay không!
Cậu ta có bị điên không ?
Natsu là anh em sinh đôi giả của Tsuna
Vì cậu cũng nghĩ như vậy , Natsu ngăn Tsuna trả lời, nhìn Viper như thể họ bị tâm thần. "Ừm. Viper, anh không cần phải lo lắng về điều đó! Rõ ràng là Tsuna đang yêu tất cả các người!"
Tất nhiên, Natsu và chưa hiểu được những loại tình yêu khác nhau. Tsuna đã bị phản bội, cậu nghĩ rằng Natsu đang giúp mình nhưng không, cậu đã ném mình xuống gầm xe buýt
Trời ạ !
Dưới tấm mũ che là khuôn mặt sửng sốt của Viper!
" Đừng nghe những gì cậu nói! Mẹ cậu ấy đã thả cậu quá nhiều khi mới sinh, và điều đó đã thay đổi hình dạng não của Natsu!"
Cậu nhanh chóng cố gắng sửa đổi, nhưng thiệt hại đã xảy ra, Viper đã bị thuyết phục khá nhanh. Ý tôi là - ai mà không yêu những người siêu nóng bỏng chứ?
Anh cười khúc khích trước khi nhớ ra rằng đây là một con người có một trong những Chìa khóa Thế giới và lại im lặng
Natsu phẫn nộ trước những lời nói của Tsuna và cậu đã chiến đấu với Tsuna, khiến Tsuna hoàn toàn quên mất việc bác bỏ lời nói của mình
Sau đó, vài phút trôi qua trước khi Reborn xông vào phòng trong khi giữ một chàng trai trẻ khác có mái tóc tím bằng cổ áo, thả người đàn ông bất tỉnh đó xuống sàn.
Tsuna và Nastu dừng cuộc chiến để hâ hốc mồm nhìn họ, Fon bước vào cầm một... đó có phải là xúc tu mini không?
Khoan đã, không phải là bạch tuộc!
Cả người (thậm chí có phải người không?) và con bạch tuộc đều bị ướt đẫm nước, con bạch tuộc nhỏ được thả vào một cốc nước và ngủ trong đó.
"Cái gì - Ai, đó là ai vậy?" Tsuna hỏi với khuôn mặt tái mét và Reborn lè lưỡi khó chịu, lại ngồi xuống bên cạnh chàng trai tóc nâu và quàng tay qua đôi vai gầy của anh ta, rõ ràng là đang trong tâm trạng tồi tệ.
Tim Tsuna chùng xuống và đột nhiên đập dữ dội, và cậu lờ nó đi, nhìn những vị thần khác xung quanh mình. Viper quá lười để trả lời và vì vậy
Fon phải làm nhiệm vụ giải thích cho con người và chú sư tử không biết gì này là ai. Hắn lắc những giọt nước trên tay, bước vòng qua người đàn ông bị đánh đập trên mặt đất để ngồi trên một chiếc ghế bành sang trọng, chìm vào lớp vải trong sự nhẹ nhõm.
"Ồ, đây là Skull cậu ta là Thần Chết." hắn giải thích đơn giản, gật đầu cảm ơn con khỉ của mình khi cậu ấy đưa cho anh một ít bánh quy để lại trên bàn
Tsuna chờ đợi thêm lời giải thích trong khi buộc phải nghiêng người về phía Reborn, vị thần ở phía bên kia ném cho cậu một cái nhìn thấu hiểu mà cậu không để ý.
"Cậu ta muốn khiêu khích Reborn và điều này đã xảy ra. Vì chúng ta cũng cần thẩm vấn cậu về cánh cửa của Skull, nên chúng ta sẽ mang cậu ta theo cùng."
Đôi khi... Fon có thể đáng sợ với cách chọn từ của mình. Cận nuốt xuống nỗi lo lắng nhỏ nhoi của mình, vuốt ve lưng sư tử. Liệu mọi chuyện có ổn với một người khác - người đã bị đánh đập, đi theo họ đến vùng đất của Colonnello?
Tsuna không biết phải cư xử thế nào với vị thần mới này, người đã đến mà không báo trước trong chuyến đi thuyền của họ. Natsu đã nhanh chóng nhảy xuống để nghịch mái tóc tím sẫm của anh chàng, và điều đó khiến chàng trai trẻ rên rỉ đau đớn.
Bằng cách nào đó, Tsuna có thể thông cảm với nỗi đau này. Đã bao nhiêu lần Tsuna thức dậy khi thấy chú sư tử nhỏ vuốt tóc mình... Với bộ móng vuốt chưa bao giờ thu lại?!
"Anh ấy... có tỉnh lại không?" Tsuna hỏi, cố gắng thoát khỏi Reborn nhưng Thần Mặt trời không để ý, vẫn cố chấp nhìn chằm chằm vào hư không và giữ anh ở gần.
Tsuna không để ý đến giọng nói giống như mẹ mình đang hét lên những lời tục tĩu.
Đúng vậy. Cứ bỏ qua tất cả những chuyện đó đi Tsuna.
"Có lẽ sau một thời gian." Fon mỉm cười nhẹ nhàng, trông thật nham hiểm khi chơi với người bạn đồng hành Reborn
Sau một hồi nhìn chằm chằm vào cậu ta
Tsuna đã quyết định rằng cậu ta dễ thương nhưng không dễ thương hơn Natsu bé nhỏ của mình. Không ai có thể đánh bại Natsu trong cuộc thi dễ thương nhất...
"Tốt...tốt," Tsuna lẩm bẩm, một tiếng động lớn thoát ra khỏi miệng khi có thứ gì đó ngọ nguậy dưới quần cậu. Ồ, không. Có phải là con rắn- Fantasma không?
"Ừm. Có thứ gì đó đang ngọ nguậy trong quần tôi." Anh thì thầm với Reborn, khuôn mặt anh tái nhợt nhanh chóng.
Tất nhiên, các vị thần có thính giác rất tốt và Viper đã sặc nước bọt của họ, cố nhịn cười trong túi tiền xu trong khi Fon cố giấu nụ cười thích thú.
Tsuna không hiểu phản ứng của họ cho đến khi Reborn nhìn xuống một nơi nào đó với đôi lông mày nhướn lên.
"Không phải thế!" Người Trái Đất đỏ mặt hơn bao giờ hết, đánh Reborn vào hông bằng thứ gì đó đã trượt vào quần cậu
Chết tiệt. Đó là xúc xích bạch tuộc!
"..." Reborn lúc này càng tức giận hơn khi nhìn thấy sinh vật này cậu ném con vật tội nghiệp đó trở lại , Tsuna đang đỏ mặt không ngừng , không ngờ rằng con người kia sẽ mở miệng nói và...
"Đừng ăn thịt bạn tôi-" Một giọng nói hét lên từ dưới sàn, tiếng rên rỉ hấp hối thoát ra khỏi đôi môi của Thần Chết khi Tsuna ngậm miệng con Bạch tuộc.
...
Một lúc trôi qua trong khi các vị thần rõ ràng là chưa trưởng thành bắt đầu cười phá lên hoặc che mặt. Tsuna tìm thấy sức mạnh để nhảy khỏi ghế và loạng choạng đi xung quanh, cố gắng lấy con vật ra vì đó không phải là cách hôn kiểu Pháp nên diễn ra!
Không phải Tsuna biết gì về chuyện này, cậu chỉ hôn một tấm gương thôi. Để luyện tập Lúc đó cậu 13 tuổi được chứ? Để cậu ấy yên.
"Đừng nuốt đừng nuốt , ôi trời ơi các người thật tàn nhẫn Tako của tôi-" Skull lao vào Tsuna với sức mạnh to lớn, khiến chàng trai tóc nâu loạng choạng và ngã về phía sau.
Vâng
Thế là xong, sự trinh nguyên của miệng anh đã bị lấy mất. Việc thứ đó cứ ngọ nguậy và chạm vào mọi thứ chẳng giúp ích gì.
"Hmf- đi-" Tsuna cố mở miệng nhưng không được!
" Tớ sẽ cứu cậu , bạn thân !" Skull kêu lên một cách anh hùng trước khi đưa tay ra và nạy miệng Tsuna ra.
Tất cả các vị thần khác chỉ đứng nhìn với ánh mắt thích thú, không giúp ích gì cả.
Cuối cùng, chú sư tử nhỏ đã chán ngán việc chứng kiến cảnh này và với sự giúp đỡ của một chú khỉ xinh đẹp, cả hai nhảy lên bụng Tsuna, khiến cậu thở hổn hển đến nỗi xúc xích bay ra khỏi miệng.
Tako rất vui, anh đã hôn kiểu Pháp một người đàn ông và nó rất ấm áp. Tất nhiên, khi anh nhìn thấy ánh mắt của người bạn Skull, anh đã đổ mồ hôi và cố gắng bò trở lại về phía người đàn ông có mùi hương thiên đường, nhưng người bạn của anh đã nhấc anh lên, bóp chết anh và nói,
"Bạn sẽ vào nhà tù Jar-Jar."
Và với một nụ cười nhếch mép rất đen tối, Skull đặt con bạch tuộc vào một chiếc lọ thủy tinh có niêm phong và bỏ nó lại vào túi.
Không ai nghe thấy tiếng hét của con vật tội nghiệp đó.
Tsuna đang cố gắng sống lại trên mặt đất, một con khỉ ngồi trên trán cậu và một con sư tử liếm tay cậu.
Cậu ghét mọi thứ hiện tại.
"Thật là cảnh tượng tuyệt vời phải không?" Fon nhận xét một cách vui vẻ, nhấp thêm một ngụm trà.
Cơn nghiện này đang vượt khỏi tầm kiểm soát của cậu rồi Fon. Tsuna nghĩ trong đầu và ngạc nhiên khi vị thần mới nắm lấy tay cậu, đẩy chàng trai tóc nâu đứng dậy.
"Xin lỗi nhé, Tako thích cậu rồi. Chuyện này rất hiếm xảy ra. Cậu làm thế nào thế?"
"Cậu ta điên đến mức không ngửi được mùi của Tsuna à?" Viper mỉa mai, giấu tiền xu đi.
"Tôi nghĩ là anh ấy hơi mệt." Fon nhận xét, nhớ lại trận chiến dữ dội vừa rồi.
Nó đã đẩy hầu hết mọi người xuống biển và họ phải dội rất nhiều nước ra ngoài sau đó, nhưng nó đã có hiệu quả.
"Cậu ta chỉ ngốc thôi." Reborn mỉm cười, lại lấy báo ra đọc, giờ không còn hứng thú với chuyện Tsuna đang làm nữa.
"Bỏ qua đi, bỏ qua đi, bỏ qua đi." Skull cười đau đớn, lau sạch nước trên quần áo và nhìn chằm chằm vào chàng trai nhỏ bé một cách nghi ngờ trước khi mở to mắt và đứng quá gần, mũi chạm vào tóc Tsuna.
"Tại sao mọi người lại như thế này..." Tsuna than vãn, nghĩ rằng có lẽ mình nên thay đổi loại dầu gội. Có lẽ điều đó sẽ khiến những kẻ lập dị đó tránh xa?
"Chết tiệt. Được rồi. Tôi hiểu lý do rồi , nếu là tôi cũng sẽ nhảy xổ vào cậu khi cậu có mùi thế này."
...
Nhiều ánh mắt đen tối đổ dồn về phía Skull tội nghiệp, khiến anh rùng mình và tự hỏi liệu những gì anh nói có sai không.
Không phải vậy. Mọi người đều muốn ngửi Tsuna nhiều hơn một chút và nhảy xổ vào cậu ấy nhưng có ai hành động một cách trung thực như Skull không?
Chắc chắn là không.
"Có vẻ như lại phải chịu thêm một trận đòn nữa."
Đáng ngạc nhiên thay, chính Viper là người nói câu đó, và anh ta đứng dậy cười nhếch mép một cách độc ác trong khi Fantasma cuộn mình cao hơn trên người chủ của mình, đôi mắt cô ta sáng lên vì tức giận.
Ồ. Skull bị đánh rồi rồi.
Một ngày sau, cuối cùng họ cũng đến được vùng đất của Thần Colonnello được gọi là...
Đảo Volante? Tsuna bắt đầu nhận ra một mô hình trong những cái tên đó, và cậu thậm chí còn hỏi các vị thần xem họ có biết tiếng Ý không.
Họ nói với anh rằng vị thần đầu tiên của họ đã yêu nước Ý trên Trái Đất và vì vậy, họ đã chịu đựng hoặc chỉ đơn giản là chào đón nó.
Tsuna nhìn Reborn với vẻ nghi ngờ, người trông giống như một ông trùm mafia người Ý và bước đi khỏi chuyến đi xa hoa của họ, đôi mắt mở to ngạc nhiên khi Viper chọn đi bên cạnh cậu và thậm chí chạm khuỷu tay cậu vào khuỷu tay của mình
Vâng, tối qua họ đã đến gần nhau hơn...
Skull thực sự đã bị đánh một trận nữa
Đêm đó, Tsuna thức dậy với cơn đau bụng sau khi uống quá nhiều trà và quyết định đi lấy thứ gì đó trong bếp khi cậu ấy va phải không ai khác ngoài Viper. Anh đang ăn sôcôla và Tsuna đã chào hỏi đơn giản và phần còn lại là lịch sử.
"Sao cậu vẫn còn thức?" Viper hỏi Tsuna, người đang nhìn chằm chằm vào tủ lạnh trước khi đóng cửa lại trong sự chán nản.
Trà... Cà phê... Nước chanh... Tại sao họ đều uống đồ uống nhưng không bao giờ ăn những thứ như pizza?!
"Bụng tôi hơi đau một chút." Tsuna thừa nhận, xoa ngón tay vào má mình.
"Đúng vậy." Viper ngân nga, nhấm nháp thanh sô cô la.
Một thoáng ngượng ngùng trôi qua trước khi Thần Tài thở dài, đưa cho người kia một thanh sô cô la. Nếu có một vị thần khác ở đây, chắc chắn họ sẽ há hốc mồm vì kinh ngạc.
Sôcôla của Viper là vùng đất cấm.
"Ồ! Cảm ơn." Tsuna nhận lấy thanh sô cô la một cách biết ơn, liếm nó và ngân nga khi nó có vị ngon. Ai mà không thích sô cô la chứ?
Viper chỉ nhún vai, thở dài khi một lần nữa họ nhận thấy con người nhỏ bé kia cứ liếc nhìn một cách tò mò, đôi mắt nâu của cậu quá háo hức muốn hỏi điều gì đó nhưng lại quá nhút nhát để làm vậy.
" Nói đi , đừng nhìn chằm chằm nữa. Cậu muốn thêm miếng nữa phải không?"
Nếu cậu làm vậy, Viper sẽ bắt cậu phải trả vàng lần này.
" Ừm- Không, cảm ơn. Một câu là đủ rồi nhưng tôi có thể hỏi cậu một câu không?"
Viper suy nghĩ trước khi gật đầu, tay đặt lên mặt bàn.
"Được thôi. Tôi không biết điều này có vẻ khiếm nhã không - có lẽ nó được coi là khiếm nhã. Ý tôi là tôi không biết về chuyện này, và bình thường tôi sẽ không hỏi vì đó là chuyện của cậu , nhưng tôi rất tò mò, và tôi biết mình không nên-"
Viper nhanh chóng ngăn chặn lời nói này bằng cách nhét thẳng một miếng sô cô la vào miệng Tsuna, khiến cậu bối rối và không nói nên lời.
Người ta có coi đó là việc cho ăn bằng tay không?!
"Cứ hỏi đi. Không tốn kém gì đâu."
1000 vàng có quá nhiều không? Viper phải cân nhắc giá cả...
" Được rồi. Được rồi. Giới tính của cậu là gì? Ôi trời, tôi nghe có vẻ thô lỗ phải không? Ý tôi là tôi không biết, và tôi không nên hỏi-"
Viper có vẻ thích thú hơn thế anh lắc đầu, vỗ nhẹ vào đầu người đó.
Ừm. Tóc bồng bềnh.
"Đừng lo, tôi đã đoán trước được câu hỏi này rồi."
Tsuna cúi đầu, nghịch khăn trải bàn. Ít nhất thì Viper cũng không có vẻ tức giận?
"Reborn có kể cho cậu nghe về nguồn gốc của chúng ta không?"
Tsuna tò mò về sự thay đổi chủ đề có vẻ như vậy, nhưng cậu cho phép khẽ gật đầu. Ít nhất thì Viper đã ngừng vỗ về nó.
"Anh ta nói rằng một vị thần đã tạo ra bảy vị thần để bảo vệ thế giới này."
"Ồ, có một điều mà anh ta không nói với cậu. Tất cả các vị thần đó đều sinh ra là nam. Với cơ thể nam, các bộ phận nam, mọi thứ đều là nam. Cha chúng ta không muốn một vị thần nữ có thể sinh ra nhiều vị thần hơn."
"Thật... kỳ lạ." Tsuna nghiêng đầu sang một bên, nhìn chằm chằm đầy suy tư về nơi khác.
"Hm. Đúng vậy. Và vì thế, tất cả chúng tôi đều là nam giới và giống như việc sinh ra con người, chúng tôi không có quyền lựa chọn giới tính của mình. Hầu hết chúng tôi đều ổn với điều đó nhưng tôi thì khác."
Tsuna gật đầu, nhấp một ngụm - khoan đã, nước chanh đã vào tay cậu từ khi nào thế?!
Ma thuật thật đáng sợ. Nhờ Viper, Tsuna đã thấy họ nhấp một ngụm đồ uống đó như thể đó là rượu vodka.
"Và sau một thời gian, tôi quyết định rằng giới tính của tôi có thể là bất cứ điều gì tôi muốn."
"Vậy... Chuyện đó là gì? Tôi không biết nhiều về chuyện này, mẹ tôi không thích nói về chuyện này."
Viper rất tò mò khi nhắc đến mẹ mình, họ đã nhận xét (các vị thần khác cũng vậy) rằng Tsuna chưa bao giờ kể về cuộc sống của mình khi còn ở Trái Đất.
Họ đã có rất nhiều nghi ngờ về cuộc sống tốt đẹp của cậu .
"Tôi không phải là người nhị phân và thế thôi. Đôi khi tôi vẫn thắc mắc về nhiều thứ, nhưng tôi vẫn trung thành với đại từ họ/họ của mình."
Viper cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường khi nói chuyện với Tsuna. Cảm giác thật bình yên và không có gì để mất chỉ bằng cách chia sẻ thông tin cá nhân. Con người này quá nguy hiểm, quá tốt bụng và dễ thương.
"Tôi nghĩ tôi biết nó có nghĩa là gì..." Tsuna lẩm bẩm một mình trước khi mỉm cười rạng rỡ với người ngồi đối diện.
"Cảm ơn vì đã nói cho tôi biết!"
Và đó là lúc Viper biết họ cũng bị lừa, con người này không yêu các vị thần. Có lẽ tất cả bọn họ đều phải lòng thứ nhỏ bé này. Ý tôi là hãy nhìn sinh vật đáng yêu này.
"Ừ. Nó sẽ tốn của cậu 12 vàng" Viper cười khẩy, nhìn chàng trai tóc nâu tái mặt trước khi anh bật cười,
"Nhưng vì bây giờ chúng ta là bạn đồng hành, nên nó sẽ miễn phí."
"Ồ, cảm ơn Chúa - ý tôi là cảm ơn Trái Đất?"
Việc sử dụng từ Chúa trong các cuộc trò chuyện không còn hiệu quả nữa, phải không?
"Đi ngủ đi, Skull có lẽ cũng đã thức rồi vì cậu đã đi rồi."
Tsuna là bạn cùng phòng với Skull và điều đó thật kỳ lạ. Sau đó, chàng trai tóc nâu đứng dậy khỏi bàn, trao đổi một câu chúc ngủ ngon rất ngượng ngùng với Viper rồi rời đi.
Quay trở lại phòng ngủ, Skull biết hôm nay mình đã làm hỏng mọi chuyện. Anh không muốn người bạn Tako nhỏ bé của mình thoát khỏi nhà tù và bơi đi thật xa.
Skull là Thần Chết và người bạn đó của anh chỉ là một thứ nhỏ bé mà anh đã hồi sinh, nhưng ai biết được cậu ta đó sẽ cố gắng tấn công thuyền trái phải chứ?
Và ai biết được nó cũng sẽ tấn công thuyền của Reborn? Anh vẫn còn đau đớn vì trận đòn, đau đớn cuộn tròn người lại và nhìn con người kia trở về sau bất cứ việc quái quỷ gì anh ta đang làm lúc 2 giờ sáng. Con sư tử con đó đang ngủ dưới chân giường, và không hề nhúc nhích một chân.
Lúc này, Tsuna cũng có mùi nước chanh lạ thường.
"Ồ! Anh tỉnh rồi à. Xin lỗi." Tsuna lẩm bẩm, ngồi xuống mép giường. Họ đang nằm chung một chiếc giường đôi và Tsuna không đỏ mặt. Không thưa ngài. Cậu không biết anh chàng này sau cùng thì cậu không thể đỏ mặt như một nàng công chúa Disney rẻ tiền được!
"Không sao đâu. Chỉ cần đừng-" Anh không kịp nói hết câu thì chàng trai tóc nâu đã tựa toàn bộ trọng lượng cơ thể lên nệm quá sớm và Skull nhăn mặt đau đớn, thở hổn hển.
"Tôi rất xin lỗi - Tôi không biết -" Tsuna liên tục xin lỗi, tay cậu lơ lửng trên Skull, không biết phải làm gì. "Chết tiệt."
"Ổn thôi..."
Skull đang chết. Ờ thì, anh ấy bất tử, nhưng anh ấy vẫn đang chết, được chứ?
"Cậu có muốn tôi làm gì không?"
Skull suy nghĩ về điều này, trước khi lắc đầu. Anh không muốn làm phiền Tsuna. "Cứ ngủ tiếp đi, ngày mai chúng ta sẽ gặp Colonnello."
"Mọi người có thân thiết đến vậy không?" Tsuna hỏi, nằm xuống và đối mặt với người mới đến này. Cậu tò mò về tất cả bọn họ.
"Eh. Tôi đoán chúng ta chưa bao giờ thân thiết đến thế. Ngay cả khi chúng ta được tạo ra." Vị thần tóc tím nhún vai, nhìn Tsuna trong bóng tối.
Ah, một con người dễ thương quá. Skull ước rằng tất cả họ đều giống anh ấy chứ không phải giống... Cô ấy.
"Ồ. Buồn quá." Tsuna nói lớn, khiến người bạn cùng giường bật cười.
"Tôi đoán vậy. Tôi luôn coi họ là... À. Bạn biết không, thực ra tôi là vị thần trẻ nhất? Reborn là vị thần lớn tuổi nhất với B- anh chàng đó."
"Bermuda?"
"Đừng nhắc đến tên anh ta. Không phải lúc này." Nếu Tsuna có thể nhìn thấy khuôn mặt của Skull, cậu sẽ thấy nỗi đau hằn sâu trên khuôn mặt anh ta như thể anh ta vẫn đang đau buồn về điều gì đó, nhưng Tsuna không phải là mèo nên cậu không biết.
"Không sao đâu." Tsuna gật đầu, co người lại và cảm thấy mắt mình bắt đầu nhắm lại. Miệng cậu há ra trong một cái ngáp nhỏ và Skull cũng ngáp theo, cười khẽ.
" Cậu nên ngủ đi. Ngủ ngon nhé Tuna."
"Tên tôi không phải..." Tsuna lẩm bẩm rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi trong khi Skull dịch chuyển để kéo họ lại gần nhau hơn, háo hức muốn chia sẻ hơi ấm vì anh cảm thấy hơi lạnh.
Là Thần Chết có nghĩa là anh chưa bao giờ thực sự ấm áp đến tận cốt lõi. Điều đó đôi khi khiến anh buồn, nhưng anh đã quen với nó từ lâu rồi
Có lẽ Skull ích kỷ khi muốn giữ con người này gần hơn mặc dù không biết anh nhưng thực ra Tsuna là người duy nhất ở đây nhìn anh bằng đôi mắt tò mò không hề có sự phán xét.
Ngay cả đôi mắt của mụ phù thủy đó cũng đã phán xét anh, và chỉ sau khi một cuộc chiến tranh xảy ra với anh, anh mới biết về điều đó. Anh biết phải nhìn vào cái gì nhưng.
Đôi mắt của Tsuna...
Đôi mắt sáng lên vì vui vẻ, không có gì đen tối ẩn giấu bên trong. Thật dễ chịu khi thấy con người này trung thực và không che giấu biểu cảm. Skull muốn đi theo họ chỉ vì điều này, và anh sẽ thuyết phục Reborn và những người khác khi Tsuna vẫn còn ngủ.
Anh ấy muốn con người này trở thành bạn của mình.
Trở lại bãi biển vào thời điểm hiện tại, Tsuna nhìn Viper, người đang... cố tỏ ra thân thiện? Tsuna vui mừng vì điều đó, và cậu hít vào làn gió biển, hắt hơi khi mùi mặn quá nồng.
"Ồ, anh cũng hắt hơi giống em!" Chú sư tử con phấn khích nói, chứng minh rằng chúng thực sự hắt hơi giống nhau bằng cách hít không khí và làm như vậy.
Skull cười toe toét sau lưng họ, đi lại khó chịu giữa Reborn và Fon. Tsuna không biết thỏa thuận giữa tất cả bọn họ là gì nhưng nếu một cuộc chiến anime sắp bắt đầu
Cậu cũng muốn xem và ăn bỏng ngô. Đánh giá qua khuôn mặt khó chịu của Reborn, cậu sẵn sàng trở thành nhân vật phản diện chính trong cuộc chiến.
"Tsuna là một chú mèo con đấy~" Người đàn ông tóc tím hát, hét lên khi bị Reborn đá vào mông
"Trời ạ, mấy người không thể chịu được bất kỳ trò đùa nào hay-"
"Im lặng, nếu không tôi sẽ bắt cậu cư xử như một con mèo con." Reborn một lần nữa chứng minh rằng việc trở thành trùm mafia là điều đáng sợ và Tsuna giấu nụ cười của mình vào tay áo của chiếc áo hoodie mới, đỏ mặt khi Reborn nhìn thấy cậu và liếc nhìn cậu một cách tò mò.
"Đến lúc gặp Colonnello rồi." Fon liếc nhìn bầu trời, mỉm cười nhẹ.
Tsuna nhìn lên bầu trời và vô cùng kinh ngạc khi thấy một người đàn ông tóc vàng đang cưỡi trên lưng một con đại bàng khổng lồ.
T.h.ậ.t . T.u.y.ệ.t.
Khi Thần Chiến tranh hạ cánh trước mặt họ, Tsuna không ngờ tới... Chuyện này.
Cậu mong đợi một người cao hơn thế này (khoảng 6'8) với đầu cạo trọc, hình xăm và khuôn mặt cau có gắn liền với bộ râu.
Và vị thần này sẽ bán khỏa thân để lộ cơ bụng.
Có lẽ Tsuna không nên chơi God of War trong thời gian rảnh rỗi. Điểm số của cậu chắc chắn đã giảm mạnh.
Ít nhất thì Tsuna cũng thừa nhận rằng giống như những vị thần Trinity khác, Colonnello rất đẹp trai với mái tóc vàng óng, đôi mắt trong veo và nụ cười vô tư...
"Này anh bạn, anh ổn chứ? Anh cứ nhìn chằm chằm vào khoảng không." Colonnello vẫy tay trước mặt Tsuna, người mất một lúc mới tỉnh táo lại và loạng choạng lùi lại, căng thẳng khi va vào ngực Reborn.
Tại sao tất cả bọn họ đều hấp dẫn?! Thật không công bằng! Không công bằng!
"Cậu ấy hơi mất tập trung, đừng để ý đến cậu ấy," Reborn nói, để mặc con người kia nghiêng người như thế này.
Colonnello khoanh tay, nhìn chằm chằm vào bữa tiệc trước mắt một cách trầm ngâm. Fon, Viper và Reborn cùng Skull ở cùng nhau? Không có cuộc chiến nào nổ ra sao? Thật kỳ lạ.
"Anh ấy là một hu-" Colonnello bắt đầu nhưng-
"Đủ rồi." Fon một lần nữa chứng minh rằng mình là người trưởng thành nhất trong nhóm và kéo Tsuna ra khỏi Reborn, khiến hắn một lần nữa tức giận.
Tại sao bọn họ lại cướp Tsuna khỏi hắn ta khi Reborn tìm thấy cậutrước? (Nếu một chú sư tử nào đó nghe được suy nghĩ của hắn , cậu ta sẽ tức giận. Dù sao thì cậu cũng là người tìm thấy Tsuna trước!)
" Cậu ấy đang cố gắng quay trở lại Trái Đất, và chúng ta cần các cánh cổng để làm điều đó. Thật không may... Mọi chuyện đã không diễn ra như kế hoạch."
Tsuna rùng mình khi nghĩ lại về cánh cửa nhà Fon hay Viper. Cậu ghét cánh cửa tất cả bọn chúng.
"Vậy thì chuyện gì đã xảy ra?" Chàng trai tóc vàng cau mày hỏi. Tsuna vội cúi đầu khi thấy ngay cả Skull cũng tò mò về chuyện này.
"Cánh cổng đều đóng lại sau khi cậu ấy mở chúng ra." Reborn thở dài, nhận được cái nhìn ngạc nhiên từ cả Skull và Colonnello. Họ không thể tự mình mở cánh cổng nhưng con người nhỏ bé này có thể?
"Làm sao anh ấy có thể-"
Fon lắc đầu liếc nhìn cảnh báo về phía người đàn ông tóc vàng, anh hiểu được cử chỉ đó và nheo đôi mắt xanh lại.
Vậy thì con người này đặc biệt phải không?
Tsuna cảm thấy mình như một miếng cá ngừ trong mắt họ, cậu không thích mọi người nhìn chằm chằm vào mình nhiều như vậy!
Cậu bĩu môi, ngạc nhiên khi một con đại bàng đậu trên vai cậu và che mặt cậu bằng đôi cánh của nó. Các vị thần khác đã quen với việc Tsuna thu hút động vật như thể cậu là một chú gà con cần được chăm sóc nhưng Colonnello thì không.
"Falco - cậu không được phép làm thế."
Con đại bàng chỉ nheo mắt lắc mỏ. Con người có vẻ không thoải mái khi có những vị thần này xung quanh và Falco sẽ bảo vệ cậu . Và không ai có thể ngăn cản cậu
"Eh~ Cậu làm thế nào thế Tsuna? Cậu nên làm người trông coi sở thú!" Natsu vẫn vui vẻ như mọi khi và nô đùa khắp nơi, chạy theo Reach khi cậu bé chui ra khỏi tay áo Fon để chơi.
"Được, cậu sẽ có tiền." Tất nhiên, Viper sẽ ủng hộ quyết định này nếu liên quan đến tiền. Ai mà không muốn tiền chứ? Mọi người đều muốn tiền.
"Chúng ta không thể làm gì trong căn nhà này sao?" Fon đảo mắt, trước khi mở quạt và thổi một luồng gió mạnh ra xung quanh.
Reborn khẽ tặc lưỡi tự hỏi không biết ai mới là kẻ khoe mẽ đây.
"Colonnello, cho chúng tôi xem nhà của anh đi. Tôi muốn ngủ trưa bây giờ."
Reborn đột nhiên tỏ ra thành tâm ngay lúc này và chàng trai tóc vàng chỉ có thể tuân theo vị thần lớn tuổi nhất, thở dài và để con đại bàng của mình làm theo ý mình.
Lúc này Tsuna chỉ cố lấy chiếc cánh ra khỏi mặt mình nhưng có vẻ như không ai quan tâm đến vấn đề của cậu nữa.
"Đi thôi, Tsuna." Reborn quàng tay qua người chàng trai tóc nâu, cùng anh đi về phía một ngôi nhà trông khá yên bình gần bãi biển. Thật kỳ lạ là hòn đảo này dường như không có ai khác ngoài Thần Chiến tranh sinh sống.
Một vị thần chiến tranh không có con người? Thật kỳ lạ.
"Hm- tại sao không có ai ở đây?" Tsuna quyết định hỏi sau một lúc, nhìn chằm chằm vào ngôi nhà càng gần khi họ đi trên bãi biển. Cát đang thấm vào giày của cậu và Tsuna khá chắc chắn rằng Fon thực sự đang đi trên không trung chứ không phải trên mặt đất. Đồ khôn ngoan
"Quá nhiều quái vật xung quanh, con người không thể sống sót ở đây, vì vậy đây chỉ là một điểm du lịch." Anh chàng tóc vàng cười toe toét thích thú khi Tsuna rùng mình và đột nhiên rất muốn dựa vào Reborn.
Cái gì cơ? Quái vật thật đáng sợ. Anh vẫn còn nhớ con rồng khổng lồ đã đập tan bữa tiệc của anh bằng cánh cửa của Fon.
"Cậu không cần phải lo lắng Tsuna, những con quái vật này quá mệt mỏi để đối phó với tên ngốc này rồi," Reborn lẩm bẩm với cậu, mỉm cười khi chàng trai tóc vàng xù lông như một chú mèo con giận dữ và trừng mắt nhìn về phía họ.
Giữa các vị thần luôn như vậy và không gì có thể thay đổi được điều đó. Ngay cả sau cuộc chiến, họ vẫn có thể tương tác với nhau mà không cần cố gắng giết nhau.
Cứ bỏ qua việc Reborn muốn giết tất cả mọi người vì họ khiến hắn quá tức giận.
"Trời ạ được thôi đây là nhà tôi, chào mừng cậu đến đây , Tsuna."
Tsuna Thật là một cái tên dễ thương. Giống như cá ngừ.
Hm. Colonnello biết phải câu cá gì tối nay!
Sống trên một hòn đảo có nghĩa là anh ấy đã bắt đầu câu cá và kỹ năng nướng thịt của anh ấy cũng đã đạt đến mức tối đa. Anh ấy có thể trở thành Thần câu cá... Sẽ tốt hơn là trở thành Thần chiến tranh.
"Cảm ơn!" Vài phút sau, Tsuna ngồi xuống một chiếc ghế dài lớn, cầm lấy tách trà đá từ tay anh chàng tóc vàng và từ từ nhấp một ngụm
Thời tiết ở đây rất nóng và Tsuna phải cởi áo hoodie ra, cho mọi người xung quanh thấy rằng cậu đang mặc một chiếc áo rất... Chiếc áo sơ mi đặc biệt bên trong.
"Nếu cúp ngực của cậu chỉ đầy một nửa, có lẽ cậu cần một chiếc áo ngực khác."
Đây là chiếc áo sơ mi mà bố cậu mua khi ông trở về sau chuyến đi và quên mất Tsuna là con trai, không phải con gái.
Cậu không cần áo ngực!
Và cũng chẳng ích gì khi nó có màu hồng và trắng
Skull đã quỳ xuống và thở khò khè trên ghế dài cười như một cách mất kiểm soát
Bọn họ đều là những tên khốn độc ác.
Tất cả bọn họ trừ Fon, người mỉm cười dịu dàng và nói rằng họ sẽ tìm cho anh một bộ trang phục tốt hơn cho con người
Rốt cuộc, họ chỉ đưa cho anh một chiếc áo hoodie mới và bộ đồ Hán phục đó, nhưng anh không biết nó đã đi đâu...
May mắn thay Fon thường nhặt quần áo bẩn của mình và giặt chúng, vì là Thần Thời tiết nên việc giặt giũ và phơi khô rất tiện lợi.
"Còn về cánh cổng của tôi, anh sẽ gặp rắc rối với nó..." Colonnello bắt đầu ngượng ngùng, thở dài khi thấy Reborn đang nằm trên một chiếc ghế dài khác để ngủ một giấc rất cần thiết.
Anh chàng tóc vàng cũng muốn ngủ. Họ có thể là Thần nhưng ngủ giúp họ phục hồi sức sống và bớt cáu kỉnh hơn.
"Ý anh là sao?" Fon tò mò hỏi, đá Viper ra khi anh cố ngồi cạnh hắn
Viper tức giận và gần như muốn bắt đầu một cuộc chiến khác nhưng Tsuna không muốn điều đó và đứng dậy, nói với họ rằng việc ngồi xuống của anh là ổn.
"Ý tôi là-" Colonnello đột nhiên im lặng khi Viper nảy ra ý tưởng tuyệt vời là ngồi xuống với Tsuna trên đùi.
Cái. Gì. Thế. Này?
"..." Một tiếng sấm nổ vang lên và Viper cười khúc khích trước khi ném Tsuna vào Fon, tiếng sấm biến mất trong nháy mắt.
Chúa ơi !
Colonnello mở to mắt nhưng không phàn nàn gì, tiếp tục nói như thể không có chuyện gì xảy ra.
"Vậy nên tôi đang nói..." Anh ta dựa vào chiếc ghế dài thứ ba mà Skull đang ngồi, nhận thấy rằng cậu thanh niên tóc tím đang nhìn chằm chằm một cách nghi ngờ vào hai người trên ghế dài.
"Cửa nhà tôi là một ' cô gái ' Ngay bây giờ cô ấy ở trong cửa phòng tắm của tôi. Tôi không thể vào trong được."
"Khoan đã cái gì cơ?" Người đàn ông tội nghiệp đang cố gắng làm dịu nhịp tim của mình, những vị thần này quá vô tư với đôi tay của anh và Fon thậm chí còn nghịch tóc cậu Thật điên rồ. Cậulà một người đàn ông.
ĐIỀU NÀY KHÔNG ỔN-
Cậu đang quá hoảng loạn vì đồng tính !
"Cánh Cửa tôi hơi khác so với hầu hết mọi người. Cô ấy lúc nào cũng đi theo tôi..."
"Anh tạo ra một cánh cửa à?" Skull cười khúc khích vào gối, hét lên khi họ nghe thấy một tiếng nổ lớn và một cánh cửa đột nhiên xuất hiện trước chiếc TV lớn.
"Đừng chế giễu cô ấy!" Chàng trai tóc vàng hoảng sợ nhẹ nhàng vỗ vào cửa. "Đừng nghe anh ta nói, Karen, anh ta chỉ là một đứa trẻ-"
"Không phải là trẻ con!"
"Anh ta chẳng biết gì cả Đừng giận."
Reborn vừa tỉnh dậy đã thấy cảnh tượng này, anh cau mày, "Cái quái gì thế này?"
Cánh cửa dường như cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì điều này và cô ấy biến mất, giờ đây xuất hiện bên cạnh cánh cửa ra vào.
"Thật điên rồ," Tsuna lẩm bẩm, chớp mắt khi đột nhiên một tia sáng lóe lên và cậu...
Bây giờ cậu đang ở trong vòng tay của Reborn?
"Tôi sẽ ra ngoài với Baka Tsuna này một chút, chúng ta sẽ xử lý cánh cửa sau. Chúng tôi sẽ sớm quay lại." Sau đó với một nụ cười nhếch mép hắn ta bước đi, các vị thần khác đều tò mò về chuyện gì đang xảy ra với họ.
Natsu coi Tsuna là anh trai mới của mình.
Họ không biết nhau lâu đến vậy nhưng sư tử biết họ sinh ra là để dành cho nhau!
Vì vậy, khi Reborn rõ ràng đã bắt cóc anh trai mình sư tử muốn lặng lẽ đi theo họ, nhưng cậu đã bị người bạn mới của mình, con khỉ ngăn lại lắc đầu với anh.
" Anh nghĩ họ đang làm gì vậy?" Skull tò mò hỏi, lấy điều khiển cho mình và bật TV lên.
Trinity rất giống với Trái Đất về mặt công nghệ và họ thậm chí còn có cáp địa phương. Tất nhiên trên hòn đảo này, nó không đến được... Vì vậy, họ đã xem những bộ phim mà Colonnello đã tải xuống bất hợp pháp.
"Tôi nghĩ là tôi biết." Fon chạm vào môi, nhìn chằm chằm vào khoảng không một cách trầm ngâm trong khi vị thần tóc vàng đi tới đi lui, suy nghĩ rất nhiều.
"Nhưng mấy người bị sao thế? Tại sao mấy người lại đi theo họ thế này?"
"Cậu ấy dễ thương quá." Viper nói đùa, vuốt ve cái đầu đầy vảy của Fantasma.
"...Ừ, ý tôi là tôi hiểu, nhưng tại sao?"
" Cậu ấy có khả năng sử dụng Chìa khóa Thế giới." Fon bình tĩnh nói, tỏ ra thích thú khi thấy hai vị thần kia nổi điên.
"Chúa ơi ! Vậy thì cậu ấy có bao nhiêu chìa khóa?"
"Chỉ một thôi, cái màu cam."
Sự im lặng bao trùm lấy họ, các vị thần biết chính xác chiếc chìa khóa này thuộc về ai.
"Ý cậu ấy là nó được tặng hay...?" Skull hỏi, cắn móng tay.
"Cả hai chúng ta đều không biết. Cậu ấy có nó, và cậu ấy chưa kể với tôi hay Reborn bất cứ điều gì về cách cậu ấy có nó. Nhưng... Nó phản ứng với cậu ấy rất tốt. Giống như nó là chìa khóa của Tsuna vậy."
"Chết tiệt." Skull chửi thề, phản ứng của anh ta tương tự như Colonnello.
Natsu rất tò mò về cuộc trò chuyện của họ và nhìn về phía Falco và Reach, đôi mắt háo hức muốn biết thêm.
"Chúng tôi không thể chia sẻ nhiều hơn với cậu Natsu . Chúng tôi cũng không biết nữa." Falco nói với anh, vừa chải chuốt đôi cánh vừa sắp xếp chúng gọn gàng.
Reach thậm chí còn giúp cậu thật là một tâm hồn tốt bụng.
"Tôi hiểu rồi..." Natsu thất vọng, cuộn mình trên sàn bên cạnh hai con vật.
Tuy nhiên Natsu sẽ kể lại cuộc trò chuyện này cho anh trai mình, Tsuna cần biết điều này.
Trong khi Tsuna rất muốn nghe về cuộc trò chuyện đặc biệt đó, thì cậu lại bị mắc kẹt trong một tình huống hoàn toàn khác.
"Tôi thực sự phải làm thế này sao?" Tsuna tội nghiệp rên rỉ, nước biển tràn vào mắt cá chân khiến cậu rùng mình. Trời lạnh nhưng không quá lạnh thời tiết chỉ nóng vừa phải.
"Cậu cần nó đấy " Reborn chỉ nói, khoanh tay. Tsuna tự hỏi nhiều lần làm sao người đàn ông này có thể đứng dưới ánh nắng mặt trời nóng bức trong bộ đồ vest, nhưng rồi cậu nhớ ra rằng hắn là Thần Mặt trời
Có lẽ hắn không cảm thấy nóng hoặc không thể kiểm soát được nó.
Chàng trai tóc nâu thở dài trước khi cúi xuống, tay lướt trên mặt nước.
"Đừng cúi xuống như thế!" Người đàn ông quát vào mặt cậu khiến Tsuna giật mình vì sợ.
"Cái gì? Tại sao?"
"Đừng làm thế. Nó không tốt cho lưng cậu đâu." Tai của Reborn nóng một cách đáng ngờ dưới chiếc mũ nhưng Tsuna không thể nhìn thấy điều đó và con người kia cũng chẳng nghĩ gì về điều này, cẩn thận cố gắng không cúi xuống.
"Vậy... Bây giờ tôi phải làm gì?"
"Cứ thử xem bạn có tìm được một tảng đá không Và đẩy nó đi."
"Thế này à?" cậu dùng ngón tay đẩy một tảng đá dưới nước, nhưng nó chỉ làm tảng đá lăn thôi.
"Không, bằng phép thuật."
"Hả?" Tsuna rút tay ra khỏi mặt nước, mở to mắt nhìn Reborn. " Cậu có ý gì khi nói phép thuật? Tôi không có thứ đó!"
"Đúng vậy. Ngay từ lúc bạn xuất hiện, cậu đã chứng tỏ mình có phép thuật."
"N-nhưng tôi không nhớ?"
"Cởi áo ra đi Tsuna." Reborn thở dài, véo mũi.
...
Chuyện này diễn ra hơi nhanh, phải không? Tsuna chưa sẵn sàng để lộ cơ thể yếu ớt của mình! Một lần nữa!
"Nhanh lên, nếu không tôi sẽ tự làm đấy." Chỉ cần một lời đe dọa là Tsuna sẽ cởi chiếc áo sơ mi lố bịch của mình ra, chiếc chìa khóa trên ngực cậu sáng bóng dưới ánh mặt trời.
" Cậu có thấy chiếc chìa khóa này không?"
"Vâng, tôi không mù đâu Reborn."
Một luồng sáng mạnh đập vào mông cậu làm Tsuna khó chịu càu nhàu, xoa mông và biết rằng giờ nó sẽ bầm tím. Reborn thô lỗ !
" Cậu đang sử dụng phép thuật của mình với thứ này. Chúng tôi đều thấy khi cậu cố mở cửa. Hãy thử lại lần nữa."
Ồ. Ý anh ấy là ánh sáng màu cam nhưng... "Cánh cửa ở trong nhà. Không phải ở đây."
"Tôi không muốn cậu dùng chìa khóa mở cửa. Tôi muốn cậu chạm vào xung quanh mình bằng phép thuật của mình . Chúng ta sẽ làm điều đó bằng chìa khóa trước, nó có vẻ như sẽ dẫn truyền sức mạnh của cậu và giải phóng nó ra ngoài."
Reborn có thể trở thành một người hướng dẫn rất giỏi và Tsuna rất muốn trở thành học trò của hắn
Tuy nhiên Tsuna không chắc mình có tiềm năng về phép thuật này không, nhưng cậu không muốn làm Reborn thất vọng, Tsuna nhắm mắt lại đặt một tay lên chìa khóa.
Nó dường như hát lên dưới sự chạm vào của cậu và Tsuna mỉm cười một mình, cố gắng tìm kiếm nguồn năng lượng xuất hiện mỗi khi cậu cố gắng mở cửa.
" Cậu muốn nhiều sức mạnh hơn sao? Vậy thì cứ như vậy đi." Một giọng nói từ xa thì thầm trong bóng tối mà Tsuna không thể nghe thấy nhưng đột nhiên, một luồng sáng màu cam xoáy quanh cơ thể Tsuna và chìm xuống nước
Nó đẩy vào đá và cát tạo thành một lỗ nhỏ và thậm chí tạo ra những con sóng nhỏ.
Đây chỉ là một màn trình diễn nhỏ đối với một vị thần, nhưng đối với Tsuna thì sao? Thật tuyệt vời!
Cậu mở đôi mắt sáng rực màu cam, nhảy cẫng lên phấn khích. "Tôi làm được rồi! Reborn nhìn tôi-" nhưng Tsuna không bao giờ nói hết câu vì cậu bước vào lỗ và rơi xuống nước.
Reborn cười khúc khích và kéo cậu ra khỏi nước, dùng ánh nắng mặt trời để làm khô quần áo của cả hai trong chốc lát. Hắn đã thấy những gì hắn muốn thấy ngay bây giờ, Reborn còn tốt bụng tới nỗi thậm chí còn tử tế giúp Tsuna mặc áo phông trong khi con người đang cố gắng không bị sặc nước vẫn còn trong miệng.
"Eo." Tsuna cố nhổ nước muối ra, nhăn mặt. "Tôi không định làm thế này."
"Tôi biết." Reborn mỉm cười nhẹ nhàng và wow đây không phải là cảnh tượng hiếm thấy sao? Tsuna ngạc nhiên khi thấy hắn cười như vậy và cúi đầu, gãi má
"Chúng ta sẽ làm điều này mỗi ngày cho đến khi cậu.... Về nhà đi."
Nụ cười của Reborn nhạt dần và Tsuna hít một hơi thật sâu, tự hỏi tại sao ngực mình lại đau nhói khi nhắc đến nhà mình. Cậu nên muốn quay lại chứ? Có lẽ mẹ cậu đang đợi cậu.
Nụ cười toe toét của Natsu thoáng qua trong đầu cậu và Tsuna nhìn đôi chân đầy cát của mình, biết rằng một phần trong cậu... Không muốn về nhà nữa.
"Này, cuối cùng các người cũng về rồi! Và đúng lúc, tôi đang chuẩn bị bữa ăn cho tất cả mọi người "
Trong nhà, một Colonnello nào đó đang đeo tạp dề hình cá mập và khéo léo lật thứ gì đó trong chảo, một mùi thơm ngọt ngào tràn ngập căn bếp thông với phòng khách
Tsuna cởi giày khi bước vào, tâm trí cậu tràn ngập phép thuật, nước và giờ là đồ ăn.
Bụng Tsuna kêu ùng ục và Reborn đẩy cậu vào bếp, bắt cậu ngồi cạnh Viper, người đang nhấp một ngụm thứ gì đó có mùi nghi ngờ giống rượu.
"Gì cơ? Cậu cũng muốn uống à?" Viper hỏi cậu nghiêng chiếc ly về phía Tsuna.
"Không. Đừng đưa rượu cho Tsuna cậu ấy còn quá nhỏ."
" Ể?" Skull nhìn sang, trên tay cũng cầm một chiếc ly. Nghĩ lại thì anh không biết tuổi của Tsuna.
"Ồ không sao đâu, tôi đã uống rượu một lần rồi!" Tsuna cố gắng trấn an họ, không biết rằng điều đó khiến tất cả các vị thần đều nhìn cậu bằng ánh mắt u ám.
"Vậy cậu lấy rượu bằng cách nào?" Fon nhẹ nhàng hỏi, đặt bàn tay nhợt nhạt lên cẳng tay Tsuna.
Mọi người đều lờ chiếc áo phông đi. Nó xấu quá.
"Ờ... Bố tôi để lại một chai khi ông ấy về nhà , tôi đã uống nó khi mẹ tôi không có ở đấy. Tôi choáng váng lắm, và tôi thậm chí còn ngất đi!" Tsuna cười, nhìn xung quanh khi cậu nhận thấy rằng tất cả mọi người đều có vẻ lo lắng.
"Hả? Có chuyện gì vậy?"
"Tsuna... Cậu có cần phải-" Skull đã định nói gì đó thì Colonnello lắc đầu với anh, thậm chí còn đặt tay lên vai anh.
Điều này hiếm đến mức Skull muốn khóc vì vui mừng vì vị thần đồng hành của mình sẵn lòng ở gần.
Tsuna có phép thuật và rất trong sáng, nhưng dường như cậu ấy đang sống trong bi kịch nếu những gì Natsu chia sẻ là sự thật.
Bởi vì Natsu đã nghe rất nhiều điều khi Tsuna ở một mình với cậu , và cậu ấy
không thích bất cứ điều gì về Trái đất. Chúng nghe có vẻ quá tàn nhẫn và trong khi chú sư tử cảm thấy tội lỗi khi chia sẻ quá nhiều những điều đó, cậu không biết phải làm gì khác. Một phần Natsu con biết tại sao cậu lại chia sẻ những điều này...
Cậu muốn Tsuna ở lại đây mãi mãi.
"Tsuna, tôi không nghĩ là tôi đã hỏi nhưng cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Fon nhẹ nhàng hỏi, khiến Tsuna vô cùng lo lắng. Tại sao họ lại nhìn chằm chằm vào cậu như thể họ đều muốn giết ai đó vậy?
"Tôi 18 tuổi rồi không sao đâu. Ý tôi là ở Nhật Bản mọi người chỉ có thể uống rượu khi đã hai mươi tuổi nhưng... Thực ra thì không sao cả."
Skull nhíu mày một lúc, nhưng giờ thì nhìn chằm chằm vào Fon.
"Vậy cậu bao nhiêu tuổi khi uống chai nước đó?" Fon tiếp tục hỏi, tự hỏi liệu việc hắn đặt tay lên cánh tay Tsuna có khiến Tsuna thấy khó chịu không, nhưng có vẻ như không phải vậy.
"Có lẽ... 5 tuổi ?" Tsuna cố nhớ lại, nhưng tất cả chỉ là một mớ hỗn độn trong trí nhớ của cậu.
Cậu không nghĩ có gì sai với những gì mình nói nhưng đột nhiên, Skull dường như còn tức giận hơn và đấm tay xuống mặt bàn bếp. Vị thần tóc vàng đã ngăn cậu lại đúng lúc, vẻ mặt cũng tức giận tương tự.
"Đúng vậy. Tôi đang truyền tải Bermuda bên trong mình." Viper nói, khiến Reborn bật cười ngạc nhiên, người khá đồng tình với họ.
Có cha mẹ nào lại để rượu gần con mình chứ? Thật là đồ khốn nạn.
"Mọi người làm tôi sợ đấy."
Tsuna đột nhiên lẩm bẩm, giấu đôi bàn tay run rẩy của mình dưới gầm bàn và cố thoát khỏi sự kìm kẹp của Fon.
Cậu không hiểu
Ngay cả những con vật cũng im lặng và nhìn chằm chằm!
"Xin lỗi, xin lỗi, Tsuna. Sao cậu không đi cùng Viper và Skull, họ sẽ chỉ cho cậu hồ nước bên trong! Tuyệt lắm, rồi cậu sẽ thấy. Bữa trưa vẫn chưa xong đâu, chúng ta phải đợi một tiếng nữa."
Colonnello tiến tới xoa đầu Tsuna, đẩy cậu ra khỏi ghế và dẫn cậu đến chỗ Viper, người gật đầu theo hiệu lệnh và họ dẫn hai cậu bé kia đến hồ bơi.
"Cái quái gì thế - anh chắc chắn muốn đuổi cậu ấy về nhà à?" Người đàn ông tóc vàng tiếp tục nấu ăn, nhưng cử động của anh ta có vẻ hỗn loạn và tức giận hơn.
"Không còn nữa," Reborn đáp, nhìn Fon vùi đầu vào ngón tay.
Vị thần kia chắc chắn là người tức giận nhất trong số họ vì hắn hơi giống một bà mẹ gà mái đối với Tsuna
Reborn không biết tại sao, nhưng đột nhiên hắn vỗ nhẹ vào lưng Fon một cách thô bạo, điều mà Reborn chỉ làm một hoặc hai lần trong cuộc đời họ khi họ thân thiện hơn. Trước cậu
"Chúng ta sẽ giải quyết chuyện này thôi." Hắn nói với Fon, người ngước lên và mỉm cười biết ơn.
"Vâng. Chúng tôi sẽ làm vậy."
Viper chắc chắn dẫn Tsuna đến hồ bơi bên trong, khiến thiếu niên há hốc mồm kinh ngạc khi nhìn thấy bên trong
Ngôi nhà của Colonnello được làm bằng gỗ, rất ấm cúng, và hồ bơi này toát lên vẻ sang trọng và thoải mái. Nước không quá sâu, thậm chí còn có một bồn tắm nước nóng được kết nối nhưng đã tắt.
Tsuna buông Natsu ra, người đã nhảy vào vòng tay cậu khi Tsuna rời đi trước đó, bước về phía mép hồ bơi và khom người xuống, nhúng ngón tay vào trong và ngạc nhiên khi thấy nó ấm áp.
Điều này tuyệt vời thế nào?
Cậu thấy Viper và Skull có vẻ đang tranh luận sôi nổi nhưng Tsuna không nghe thấy, và cậu bĩu môi, ngạc nhiên khi Fantasma đến quấn quanh vai mình.
"Tsunaaaaa." Sư tử con đến cào đùi anh, nhìn anh bằng đôi mắt đáng thương
"Tôi không thích mùi của anh lúc này."
"Hử? Ý anh là sao?" Tsuna cười
Nhưng chú sư tử lắc đầu và bĩu môi. Tsuna thở dài và ngừng cười giả tạo để ôm con sư tử con vào lòng, ngồi ở mép hồ bơi.
"Mùi của anh tệ quá. Giống như mùi sợ hãi và đau đớn vậy, và tớ không muốn ngửi thấy mùi đó trên người cậu, ngay cả Fanti cũng lo lắng!"
Con rắn hơi giật mình trước biệt danh này, nhưng nó gật đầu, áp đầu vào hàm của Tsuna.
"Tớ chỉ... Không thích chút nào. Khi họ tức giận, tớ cảm thấy đau đớn. Thật đáng sợ. Tớ-tớ không thích những người tức giận, tớ nghĩ vậy."
Nói về chuyện này thậm chí còn khiến cậu rơi nước mắt và Tsuna cuộn mình quanh bạn đồng hành , chớp mắt khi cánh tay vòng qua eo cậu và đẩy cậu vào một bộ ngực thon thả.
"Chúng tôi xin lỗi Tsuna." Viper nói phía trên cậu, mái tóc của họ làm nhột má Tsuna.
"Không ai có ý định tức giận nhưng chúng tôi... chúng tôi cũng không có sự tồn tại tuyệt vời, mặc dù là Thần."
Skull lên tiếng đồng ý, ngồi xuống bên cạnh chàng trai trẻ và vỗ nhẹ vào đầu gối anh ta, ánh mắt hướng về phía mặt nước
"Thật tệ, và tất cả chúng tôi đều thích cậu nên... Nghe cậu nói về chuyện đó như thể chẳng có gì, chúng tôi cũng thấy đau lòng."
Tsuna không biết phải phản ứng thế nào trước chuyện này.
Chưa từng có ai cố gắng nói chuyện với cậu như thế này, chưa từng có ai áp sát vào da anh và ôm cậu như thể bản thân Tsuna xứng đáng được như vậy.
Tsuna không cảm thấy mình xứng đáng được biết những người này!
Nước mắt trào ra và Viper chỉ ôm chặt cậu hơn trong khi Skull bị sốc, cố gắng ngăn chúng chảy xuống đôi má xinh đẹp đó vì anh không muốn thấy con người này buồn!
Tsuna rốt cuộc là người tốt. Cậu ấy nên vui vẻ...
"C-cảm ơn. Tôi xin lỗi." Tsuna khóc, giờ đang bị kẹp giữa hai vị thần, một con sư tử và một con rắn.
"Đừng thế chúng ta sẽ ổn thôi. Tôi thề." Skull hứa, nhận được một nụ cười từ Viper, người cũng có cùng ý tưởng
Họ có một giờ để lãng phí bây giờ, và Skull và Tsuna đều nhảy xuống hồ bơi ngay sau đó, chơi đùa và khiến Tsuna khá vui.
Viper không phải là người thích nhúng mình xuống nước, và ngồi trên mép, quan sát họ. Đôi khi họ ném một quả bóng vào họ, và xem con người tội nghiệp cố gắng né tránh.
Khi giờ đã điểm, Colonnello đến đón họ, chiếc tạp dề xinh xắn của anh đã biến mất. Tất cả đều khô ráo, và hòa vào bầu không khí hơi lạnh ở bàn ăn.
Giờ ăn trưa có chút ngượng ngùng lúc đầu nhưng ngay sau đó, tâm trạng trở nên vui vẻ khi mọi người cố gắng làm cậu vẫn cười
Reborn im lặng một cách kỳ lạ, nhưng đôi khi tay hắn sẽ chạm vào tay Tsuna khi thiếu niên tóc nâu mất tập trung, khiến cậu ấy chú ý trở lại và đỏ mặt.
Sau đó Tsuna nghĩ đến việc muốn thử cổng, nhưng chiếc chìa khóa quanh cổ cậu đột nhiên nóng lên và đó là lúc chàng trai tóc nâu biết rằng mình không nên cố mở nó.
Tuy nhiên, thật hấp dẫn khi cánh cửa đột nhiên chặn cậu không cho vào phòng ngủ được chỉ định cho mình
Colonnello chỉ có 3 phòng dành cho khách, và anh ta hào phóng nói rằng Tsuna có thể có một phòng cho riêng mình.
"Ừm- Colonnello?"
Tsuna quay lại phòng khách, dụi đôi mắt mệt mỏi. Cậu đã thấy Reborn ngủ trưa sáng nay và muốn ngủ ngay bây giờ. Cậu cảm thấy như một đứa trẻ.
"Có chuyện gì vậy?" Anh chàng tóc vàng hỏi, mắt vẫn dán chặt vào bộ phim.
Trông giống như một bộ phim về cuộc thi câu cá? Thật kỳ lạ.
"Tôi không thể vào phòng ngủ của mình. Cánh cửa, Karen, đang chặn mất rồi."
Cảm giác thật lạ khi cánh cửa có tên, nhưng Tsuna không muốn suy nghĩ nhiều về điều đó. Cả thế giới Trinity này đã điên rồ rồi.
Colonnello nhìn sang, cau mày. "Mẹ kiếp. Cô ấy lúc nào cũng làm thế với tôi, muốn ngủ trên giường tôi không?"
Reborn ném một quả cầu ánh sáng về phía anh chàng tóc vàng, anh ta né nó một cách dễ dàng, rồi lại né tiếp và lần này đó là một quả cầu sấm sét.
Trời ơi, những gã đàn ông này thật là chiếm hữu!
Và anh cảm thấy Viper đã sẵn sàng ra lệnh giết ngay lập tức...
"Sao không ngủ trên ghế dài với chúng tôi?" Skull nói, dựa vào chiếc ghế dài thứ ba như một con mèo nằm dài.
"Cái đó-"
"Hoặc cậu có thể lấy một phòng dành cho khách khác," Fon gợi ý, đùa giỡn với Reach.
Colonnello cảm thấy hơi ngốc khi không nghĩ đến điều đó nhưng tất cả đều ngạc nhiên khi Tsuna do dự một lúc trước khi ngồi xuống giữa vị thần tóc vàng và Fon, muốn ở lại đây.
Natsu đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của Tsuna và đang nhẹ nhàng cọ mũi vào cánh tay cậu, vui mừng khi được ở đây.
"Tôi sẽ ngủ sau. Chúng ta đang xem gì thế?"
"Một bộ phim tệ hại." Viper nói nhẹ nhàng, khéo léo xoay một đồng xu quanh ngón tay.
Viper có thể là một nhà ảo thuật!
"Không phải vậy! Đó là bộ phim yêu thích của tôi và Dave chắc chắn sẽ chiến thắng cuộc thi với chú cá của anh ấy-" Thần Chiến tranh nói lớn.
"Họ nói đúng. Thật tệ." Reborn nhấp một ngụm cà phê, ngồi xuống cạnh Viper và thậm chí còn ném những tia laser nhỏ về phía họ để đánh lạc hướng trò chơi đổ xu của họ.
Nhìn vào cái nhếch môi của họ, Reborn đã thành công trong việc chọc giận họ. Tốt.
"Này, không phải vậy-" Colonnello định nói, nhưng anh dừng lại khi thấy Tsuna có vẻ buồn ngủ chỉ vì ở đây.
"Không sao đâu. Chúng ta sẽ xem thứ gì đó mà Tsuna thích."
"Ý kiến hay đấy."
"Ồ vâng, chúng ta có thể làm được điều đó."
"Tôi chấp thuận."
"Thật hoàn hảo."
Mọi người đều lên tiếng cùng lúc và Tsuna giật mình, mắt mở to và có chút ngạc nhiên khi họ lại muốn cậu chọn một bộ phim?
"Tôi đến từ Trái Đất. Tôi không biết bất kỳ bộ phim nào của anh!" cậu phản đối.
"Cũng được. Thế còn phim hành động thì sao?"
"Không thích bạo lực." Tsuna lắc đầu, nhớ lại những ký ức thời đi học.
"Chết tiệt - thế còn phim khoa học viễn tưởng thì sao?"
"Người ngoài hành tinh thật đáng sợ."
"...Phim thời trung cổ?"
"Thứ đó có tồn tại không?" Tsuna nghi ngờ, cậu co chân lại, đỏ mặt khi Fon nắm vai cậu và kéo cậu dựa vào mình.
Tại sao các vị thần này lại chạm vào cậu như thế này? Có lẽ đó là điều bình thường đối với họ? Một điều đặc biệt của nền văn hóa Trinity mà cậu không biết? Có lẽ vậy.
"Không hẳn vậy. Dù sao thì tôi cũng chưa từng nhìn thấy chúng."
"Thế còn chuyện lãng mạn thì sao?" Skull xen vào, cắn một que kem.
Ồ, Tsuna muốn một cái ngay bây giờ!
"Tôi không thích lãng mạn? Tôi nghĩ vậy."
Điều cậu có chút ghen tị ở họ là cô gái có thể có được anh chàng đẹp trai nhưng Tsuna thì không. Cậu đã từng phải lòng Hibari, và chỉ vài tháng trước chính bản thân mới thoát khỏi tình cảm đó. Có lẽ Tsuna sẽ không bao giờ gặp lại Hibari sau khi tốt nghiệp... Ý nghĩ đó thật đáng kinh ngạc.
"Tôi thực sự lạc lối rồi." Người đàn ông tóc vàng bên cạnh cậu lẩm bẩm, chớp mắt khi đột nhiên Tsuna dường như trở nên sống động với nụ cười rạng rỡ.
"Tôi thích phim anh hùng! Anh có phim đó không?"
Không ai trong số họ (trừ Skull) đặc biệt thích những bộ phim này, nhưng vì lợi ích của con người nhỏ bé này, Colonnello đã mỉm cười và bật một bộ phim nổi tiếng một năm trước ở Trinity. Tất cả đều lặng lẽ xem, một số người còn chế giễu màn hình và khiến Tsuna cười khúc khích.
"Ahhh đừng đến đó!" Tsuna kêu lên lo lắng, cắn móng tay khi anh hùng rời xa cộng sự của mình, sẵn sàng đuổi theo tên phản diện đang bỏ chạy nhưng thôi nào, đó luôn là một cái bẫy!
"Ôi trời, anh ta xong đời rồi." Skull giờ đã đắm chìm vào bộ phim này, và anh ta ăn hết cây kem trong chốc lát, mắt vẫn dán chặt vào màn hình.
Các vị thần khác không mấy quan tâm đến bộ phim, nhưng họ có thể hiểu tại sao nó lại thu hút được sự chú ý.
Nhưng điều thu hút ánh mắt của họ là Tsuna, người dường như trở nên nồng nhiệt mỗi khi cậu cổ vũ cho người anh hùng. Thật đáng yêu và Reborn phải che khuôn mặt đỏ bừng của mình bằng chiếc mũ phớt. Leon bị lay động bởi hành động đó, và nó nhìn chằm chằm vào người bạn đồng hành của mình một cách nghi ngờ, trước khi bò xung quanh và dựa vào vai Tsuna, vui mừng khi được ở đây.
Đó là một buổi chiều yên bình, xem phim và lờ đi Karen đang nhảy từ cửa này sang cửa khác trước khi cuối cùng cô ngồi xuống sau ghế dài để xem phim cùng họ
Tsuna đã phát hoảng vì điều này, nhưng Colonnello đã trấn an cậu rằng đây là chuyện bình thường.
Colonnello không để ý đến những ánh nhìn chằm chằm hướng về phía mình và nở một nụ cười rạng rỡ với Karen.
Anh ấy không muốn cô chặn tủ lạnh của anh ấy, được chứ? Các vị thần không thể mở bất kỳ cánh cửa nào, và cô ấy biết điều đó!
"Hử. Đây quả là một bộ phim hay!" Skull nhận xét sau khi bộ phim kết thúc, nghĩ rằng con người kia sẽ trả lời một cách nhiệt tình nhưng khi anh quay đầu lại, tất cả những gì anh thấy là người kia đang gục trên ngực Fon, ngủ một cách bình yên.
"Tôi đang chụp ảnh." Colonnello tuyên bố, cố gắng tìm điện thoại trong ngăn kéo.
Vấn đề là, công nghệ ở Trinity rất tốt, nhưng các vị thần thì già rồi. Họ lạc hậu rất xa so với thời đại và chỉ có người đàn ông tóc vàng và Skull cố gắng theo kịp... Đôi khi. Verde đã ở đỉnh cao của công nghệ, nhưng điều đó đã được dự đoán trước.
Và họ không bao giờ nghĩ đến việc sử dụng điện thoại để liên lạc với nhau khi họ có phép thuật để làm điều đó, và dù sao thì họ cũng không bao giờ sử dụng thứ đó.
Nếu Tsuna nhìn thấy điện thoại, cậu ấy sẽ khóc và xin được ôm nó vào ngực. Cậu ấy là một chàng trai trẻ, cậu ấy thích điện thoại, và cậu ấy không thể chơi trò chơi hoặc lướt bất kỳ trang web nào!
Cậu ấy đang cai nghiện nhưng may mắn thay cho tất cả các vị thần liên quan, chàng trai tóc nâu đang ngủ và không nhìn thấy gì cả.
Colonnello cuối cùng cũng tìm thấy chiếc điện thoại cũ của mình và đứng dậy để chụp ảnh trước khi cau mày,
"Tôi cảm thấy như..." anh bắt đầu, trước khi lắc đầu và nhanh chóng chụp ảnh.
"Cậu định nói gì vậy?" Reborn hỏi, tự hứa với lòng mình sẽ mua một chiếc điện thoại để chụp thật nhiều ảnh Tsuna.
" Anh có cảm thấy cậu như người thân trong gia đình không?" Fon nói đúng đến mức Colonnello phải ngạc nhiên rồi gật đầu.
"Mới chỉ có bao nhiêu thôi. Một ngày sao? Nhưng tôi cảm thấy như... tôi đã biết cậu ấy từ rất lâu rồi và tôi nên..."
"Bảo vệ cậu ấy bằng cả mạng sống của mình." Viper kết thúc thay anh, nhận được những ánh mắt hiểu ý từ mọi người xung quanh.
"Và đó không phải là điều kỳ lạ sao?" Skull tự nhủ, ngả lưng ra ghế và cuộn tròn người lại.
"Thành thật mà nói, tôi không biết, nhưng nếu tôi là anh, Colonnello, tôi sẽ nghe theo trực giác của mình Cậu ấy xứng đáng." Fon gật đầu, vuốt ve mái tóc rối bù của anh.
"Ừ. Tôi có thể thấy nó."
Vào giờ ăn tối, Tsuna vẫn đang ngủ trong phòng khách vì Karen đã ngừng chặn cửa và Colonnello đã sẵn sàng để đưa cậu qua, đảm bảo rằng các vị thần khác sẽ không phá hỏng căn bếp của cậu bằng một cuộc chiến ngẫu nhiên.
Tất nhiên, cậu không nghĩ họ sẽ làm vậy vì tất cả bọn họ đều...
Bình yên.
Họ đã sống hòa bình với nhau và điều đó không phải là kỳ lạ sao?
Người đàn ông tóc vàng không thể hiểu được điều đó nhưng một phần trong anh ta thì vui vẻ. Anh ta đã có những vị thần đồng hành trở lại nhờ con người đó.
Nếu Tsuna không đến hôm nay, Colonnello biết anh ta sẽ chỉ dành cả ngày để buồn chán, câu cá và tự nhắc nhở mình về những ký ức cũ trong quá khứ.
"Tôi sẽ đánh thức Tsuna." Anh nói với những người khác, và nhận được cái nhìn cảnh cáo từ Reborn như muốn nói: đừng có mà gây rắc rối cho người của tôi.
Chiến thần không khỏi trầm trồ, biểu cảm kia thật đáng sợ . Anh ta tăng tốc bước chân hướng về phòng khách, vừa đi vừa vỗ nhẹ Karen khi thấy cô đang nghỉ ngơi bên cạnh cửa phòng tắm, rồi tự mình đi vào phòng mà không gõ cửa.
"Này, Tsuna ít thời gian để-" Colonnello đã sẵn sàng trở thành một tên khốn và ném Tsuna ra khỏi giường nhưng những gì anh nhìn thấy khiến anh ngạc nhiên.
Đôi chân gầy gò quấn quanh tấm chăn, da thịt đầy vết sẹo ở đây và đó với những vết bầm tím mới trên đó. Tsuna có va chạm nhiều không?
Anh chàng tóc vàng dịch lại gần hơn, tay anh ta đưa xuống vuốt ve mắt cá chân của Tsuna và nhìn chằm chằm vào làn da mềm mại. Chết tiệt. Thật tuyệt khi chạm vào-
"Một vị thần đang chạm vào chân tôi." Tsuna đã tỉnh dậy, quay lại nhìn chằm chằm vào Colonnello.
"Ồ. Xin lỗi. Chỉ là có rất nhiều vết bầm tím ở đây, bạn ổn chứ?"
"Hả?" Tsuna nhìn xuống, thở dài
"Ồ, những thứ đó. Chúng bình thường thôi, tôi va phải rất nhiều thứ."
"Vậy thì là một con người vụng về." Colonnello cười, ngồi xuống mép giường. "Quần áo của cậu đâu rồi?"
Anh không thể nhìn thấy chúng ở đâu
"Ồ. Tôi vứt chúng ở đằng kia rồi, quần jean của tôi thủng nhiều lỗ lắm... Tôi sẽ phải vá lại nếu có thể." Tsuna không giỏi nhiều thứ, nhưng cậu đã học được cách tự may quần áo, kỹ năng đó cần thiết cho mọi người.
"Được rồi, đừng làm thế. Tôi sẽ cho cậu mượn một ít quần áo của tôi, nhưng có thể chúng hơi rộng một chút. Cậu không phiền chứ?"
Mặc đồ của một anh chàng nóng bỏng ư?
Đó không phải là giấc mơ của mọi chàng trai đồng tính sao?
Một giấc mơ nào đó của một chàng trai đồng tính nào đó ư?
Một chàng trai nào đó tên là Tsuna ư?
Bạn hiểu ý tôi chứ.
"Ý tôi là được chứ! Như vậy thì tốt quá, tôi cũng có thể tắm được không?"
"Được thôi. Cửa ngay trước cửa phòng cậu đừng để Karen chặn em lại."
Colonnello nháy mắt, vỗ nhẹ vào đôi chân gầy gò trước khi đứng dậy
"Tôi sẽ lấy quần áo cho cậu vào phòng tắm rồi ăn sau."
"Cảm ơn!" Tsuna mỉm cười rạng rỡ, đợi cho đến khi vị Thần ra khỏi phòng mới chạy nhanh về phía phòng tắm, vui mừng khi được ở trong không gian rộng lớn này.
Ngày nay, thật khó để tắm khi những vị thần này dường như không cần tắm. Họ thậm chí còn không- Tsuna rùng mình.
Họ không sử dụng nhà vệ sinh. Fon đã nói với cậu rằng họ có thể làm cho nó biến mất khỏi cơ thể họ, và đó là một trò gian lận. Một trò gian lận lớn cho cuộc sống.
Tsuna muốn nó.
Cậu xoa xà phòng tắm lên người và thậm chí còn chơi đùa trong bồn tắm, tự hỏi Natsu đã chạy đi đâu vì bản thân không thấy chú sư tử con ngay cả sau khi thức dậy. Tsuna gần như nhảy dựng lên khi Colonnello gõ cửa và bước vào.
Bởi vì
Tsuna
Không khóa cửa.
Đó là một thói quen rất xấu, được chứ?
Bố mẹ cậu không bao giờ ở nhà, cậu đã quen với việc làm việc của mình với cánh cửa mở toang !
Và thói quen đó đã ảnh hưởng đến rất nhiều thứ, vì vậy, trong khi Tsuna tự trách mình vì thói quen của mình, Colonnello chỉ đơn giản đặt quần áo lên quầy, "Cậu ổn chứ?"
"Tôi ổn !" Tsuna gật đầu, thổi bong bóng xung quanh. Tại sao anh ta vẫn chưa rời đi?
"Tuyệt! Nhưng nhanh lên một chút, đồ ăn đã sẵn sàng rồi."
Tsuna gật đầu, cảm ơn người đàn ông khi một chiếc khăn bông được đưa cho, và cậu quấn mình như một chiếc bánh bao gạo khi cậu làm xong. Colonnello bị mê hoặc bởi hình ảnh này, và anh không thể cưỡng lại được nữa.
Anh ấy phải làm điều đó ngay bây giờ!
Anh xoa má Tsuna niết chúng dưới lòng bàn tay và thở phào nhẹ nhõm. Nhiệm vụ đã hoàn thành anh cảm thấy thỏa mãn
"Cái-cái gì cơ?" Tsuna cảm thấy má mình nóng lên đến tận tai, cúi đầu và tự hỏi liệu những người này có ổn không. Họ chạm vào cậu khắp mọi nơi!
"Cậu dễ thương thật." Colonnello cười nhẹ, trước khi vội vã rút lui khi thấy chàng trai trẻ đang loay hoay và phì phèo khói từ tai.
Khi anh ta cuối cùng cũng đi, Tsuna thở dài, trước khi mặc quần áo vào
Cậu không mặc quần lót và điều đó sẽ rất khó chịu nhưng đừng quan tâm đến điều này, cậu muốn xem Colonnello đã đưa cho cậu thứ gì... Một chiếc quần xanh mềm mại dài đến mắt cá chân (cậu phải xắn chúng lên vì xấu hổ) và một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay.
Nó hơi rộng so với Tsuna, và cậu nhận thấy vải có mùi rất dễ chịu, thế nên, nếu cậu dành nhiều thời gian trong phòng tắm để đắm mình trong mùi hương đó, sẽ không ai biết về điều đó.
"Bữa tối nay ăn gì?" Khi cậu bước vào bếp, trên mặt cậu nở một nụ cười ngại ngùng, nhưng anh không ngờ tất cả các vị thần trong phòng đều tinh tế
Ngửi cậu !
Tsuna muốn phá vỡ bức tường thứ tư để hỏi xem cái nỗi ám ảnh về mùi hương của mọi người là sao vậy.
"Ngồi đi Tsuna." Fon nói, mời Tsuna ngồi cạnh mình. Nhiều vị thần có phần khó chịu vì điều này nhưng vì lợi ích của chàng trai tóc nâu, họ sẽ không thể hiện sự ghen tị của mình.
Mặc dù nhìn nụ cười giả tạo của Reborn, hắn vẫn sẵn sàng rút súng chỉ để Tsuna ở lại bên mình.
"Tsuna đoán xem nào!" Tất nhiên Natsu không thể đọc được bầu không khí, và cậu đã chứng minh điều đó nhiều lần rồi, Natsu nhảy lên đùi Tsuna và háo hức nhìn cậu , vẫn còn hơi lo lắng về những gì đã xảy ra vào đầu ngày hôm nay.
"Cậu ăn một con bướm à?" Tsuna cảm ơn Fon khi người đàn ông đưa cho cậu thêm thức ăn, đỏ mặt khi có người thả thêm thức ăn vào đĩa của cậu.
Chưa từng có ai làm thế với cậu trừ khi là đổ thức ăn mà họ ghét. Cảm giác này thật tuyệt nhưng lại quá sức chịu đựng, Tsuna không ngờ đến điều này khi cậu vừa bước vào Trinity...
"Ồ tớ đã ăn bốn con rồi." Đứa con đó là mối đe dọa cho xã hội và qua nụ cười của Skull, Thần Chết đã chấp thuận điều này.
"Nhưng đó không phải là điều tớ muốn nói! Chúng tớ đã khám phá xung quanh cùng những người khác,"
Và đó là một cuộc phiêu lưu mà cậu phải chia sẻ với Tsuna,
"Và chúng tớ đã tìm thấy một thác nước với những con cá lớn và thậm chí cả một con rùa! Chúng ta nên đi vào ngày mai!"
Colonnello biết hòn đảo này như lòng bàn tay, và vì vậy anh biết Natsu đang nói về điều gì, đang ăn món cá hầm mà anh nấu.
"Vâng, thực ra tất cả chúng ta có thể đến đó, tôi có một số việc phải làm quanh khu vực đó."
"Như thế nào cơ?" Skull hỏi như vậy, ngạc nhiên khi một lần nữa, không ai khiển trách anh ta và người đàn ông tóc vàng chỉ nói với họ.
Skull muốn hỏi ai đã lấy những vị thần này và thay thế họ bằng những người bình thường?
"Có một con cá vua khổng lồ đang gây rắc rối cho trang trại rùa của tôi-"
"Anh có một trang trại nuôi rùa sao?!"
Nhiều giọng nói cùng lúc thốt lên và Colonnello đỏ mặt, xoa tóc.
"Ồ, chúng dễ thương khi cận đã quen chúng! Tôi đã làm việc này trong hai mươi năm và tôi không thể để tên khốn này ăn thịt con của tôi."
Reborn gần như đập mặt vào cốc cà phê.
Gần như vậy hắn không quá ngạc nhiên khi Colonnello làm điều này. Mỗi người trong số họ đều bất tử và thỉnh thoảng, họ sẽ đảm nhiệm những dự án mới.
Skull thậm chí còn tạo nên rạp xiếc tuyệt vời nhất thế giới, nhưng giờ đây đó chỉ còn là lịch sử đen tối.
"Rùa." Mắt Tsuna sáng lên và đôi mắt nâu của cậu sáng hơn nữa khi Colonnello nói,
"Tôi sẽ cho cậu xem hết sau nhé."
Bữa trưa trôi qua nhanh chóng sau khi Tsuna nghe thấy điều đó, và ngay sau đó, vị thần chiến tranh đã khoe trang trại của mình.
"Ôi trời, chúng dễ thương quá." Skull đang khom người trên một tảng đá, từ xa quan sát những chú rùa con đang bơi trong ao
Tsuna muốn biết tại sao chúng không ở bãi biển nhưng đây không phải là Trái Đất, và cậu thấy Falco nhiều lần biến thành thứ gì đó lớn hơn một con ngựa.
Thật thú vị khi xem và thậm chí còn buồn cười hơn khi Falco khiến Colonnello loạng choạng ngã khỏi lưng giữa không trung.
"Tên cậu ấy là Renate." Colonnello chỉ ra, biết ơn vì Reborn không ở đây để nghe điều này ngay bây giờ. Người đàn ông tóc vàng nhìn Tsuna loạng choạng đi quanh những chú rùa con, mỉm cười khi cậu thì thầm lời xin lỗi với một chú rùa mẹ.
Skull cười khúc khích khi nghe cái tên, nhặt một con rùa con tò mò lên và đưa cho Tsuna, để cậu quan sát nó. Những con rùa không khác gì Trái Đất nhưng Tsuna nghĩ rằng hoa văn trên mai của chúng tinh tế và kỳ diệu hơn. Một con thậm chí còn phát sáng như cầu vồng!
"Vậy chúng cũng có phép thuật à?" Người Trái Đất ngây thơ hỏi, không để ý đến việc Skull vẫn chưa rời tay khỏi tay Tsuna và vẫn lặng lẽ nắm lấy nó.
Được thôi. Tsuna nên quay lại những ngày đầu tiên khi nói rằng: bỏ qua chuyện này đi, nó hoàn toàn bình thường và không lãng mạn chút nào!
Dù sao thì có lẽ họ cũng không thích cậu ấy theo cách đó.
"Ồ, trên hòn đảo này, động vật có đặc tính hoặc là lớn lên hoặc là nhỏ đi."
Colonnello tiến lại gần hơn với con rùa mẹ phía sau, chỉ tay vào nó. Nó hiểu ý anh và đột nhiên lớn hơn hai cỡ và nếu con của nó không ở đó
Tsuna có thể thề rằng nó sẽ lớn khủng khiếp
"Vậy thì chỉ trên hòn đảo này thôi sao?"
Tsuna tò mò hỏi, che giấu sự đỏ mặt khi Skull đặt con rùa vào tay cậu và thả ra. Thần Chết có vẻ hài lòng với chính mình, thậm chí không giấu nổi nụ cười nhếch mép.
"Đúng vậy, đó là lý do tại sao mọi người không sống ở đây. Hãy tưởng tượng cảnh chạm trán Natsu và thấy cậu ta to bằng Tháp Luna, mọi người sẽ phát điên mất!" Colonnello cười, rồi sững người khi nhận ra điều mình nói.
Người đàn ông tóc vàng liếc nhìn Skull, nỗi lo lắng ẩn sâu trong đôi mắt xanh của anh.
"Cái gì thế-" Tsuna nghĩ rằng cả hai người lúc này trông thật kỳ lạ nên hỏi một cách hơi miễn cưỡng, rồi giật mình khi thấy một đôi tay mạnh mẽ quấn quanh vai cậu, buộc cậu phải dựa vào...
Reborn Một lần nữa, người đàn ông chứng minh rằng hắn bị ám ảnh bởi cậu
" Cậu không cần biết đâu. Skull, sao Cậu không thử câu cá ngoài biển với người đồng hành của anh đi Colonnello"
Colonnello biết mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng nên gật đầu, "Tôi sẽ đi cùng cậu Falco cần đi săn và-"
Karen lặng lẽ xuất hiện bên cạnh anh, run rẩy.
"Karen cũng vậy. Chúng ta đi thôi, cậu có thể ở lại đây Tsuna."
Tsuna không kịp phản ứng, nhìn người đàn ông tóc vàng lo lắng nắm tay Skull và chạy về phía bờ biển. Việc Skull có vẻ im lặng lạ thường và đôi mắt của anh ta...
Họ trông trống rỗng. Lạc lõng.
"Tôi không hiểu." cậu nói với Reborn, ngước lên và cau mày.
"Cậu ấy sẽ sớm phải biết thôi, Reborn."
Fon tiến lại gần họ vẫn bước đi trên không trung và Tsuna nghĩ điều đó thật tuyệt nhưng thôi nào xung quanh làm gì có nhiều cát
Hãy trở thành một người phàm như cậu và chịu đựng theo cách bình thường!
"Không phải lúc này." Reborn sinh ra đã bướng bỉnh, hắn tựa đầu vào đầu Tsuna, nhìn con rùa mẹ biến thành hình dạng nhỏ bé để chơi đùa với lũ trẻ.
Tsuna cảm thấy họ đối xử với cậu như trẻ con, thậm chí còn không nói cho cậu biết thông tin này! Thật không công bằng.
Nhưng Tsuna sẽ không hỏi thêm nữa nếu ngay cả việc hỏi về Luna Tower này cũng khiến Skull buồn như vậy
Chàng trai tóc nâu sẽ chỉ kìm nén sự tò mò của mình cho đến khi họ quyết định chia sẻ với cậu
"Vậy thì, quyết định là của cậu." Fon ngồi xuống một tảng đá nhẵn gần ao, Reach ngồi yên bình trên mái tóc đen bóng của mình và ăn một quả đào.
Tsuna hy vọng nước trái cây sẽ không rơi vào tóc Fon, điều đó sẽ rất tệ và dính.
" mọi người thật là khó hiểu." Tsuna thở dài như một phụ huynh bực bội, cố gắng kéo Reborn ra khỏi lưng mình
Mặc dù cậu không thể nói rằng mình không thích sự tiếp xúc này, nhưng cậu không muốn quen với nó.
Nếu hắn làm vậy khi cậu trở về Trái Đất, liệu bản thân có đau khổ khi lại phải ở một mình không?
Nhưng cậu có mẹ của mình nên điều đó ổn thôi, ngay cả khi... Ngay cả khi bà không thể chịu đựng được việc nhìn vào mắt cậu nữa.
Reborn cười khúc khích và cuối cùng thả Tsuna ra, "Một ngày nào đó cậu sẽ biết thôi Tsuna bé nhỏ."
...
Tsuna không biết tại sao nhưng đột nhiên, khuỷu tay cậu bay về phía sau và đập thẳng vào bụng Reborn, khiến hắn dừng lại trong khi Fon bắt đầu cười và quạt quạt cho mình.
"Ồ, cậu sẽ phải trả giá cho chuyện này."
Tsuna muốn biết liệu người Trái Đất có được bảo hiểm sức khỏe hay không.
Trên đại dương, Falco bay cao lên trời, mắt hướng về vùng đất bên dưới và quan sát hai vị thần đứng cạnh nhau. Một người rõ ràng là không thoải mái trong khi người kia thì chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
"Vậy là Skull vẫn nghĩ về cậu ta hả?" Colonnello khẽ nói, dành một chút thời gian để kéo một chiếc thuyền nhỏ mà anh thường dùng để câu cá. Skull vẫn tiếp tục đi theo anh, lẩm bẩm trong hơi thở.
"Thành thật mà nói, tôi nghĩ về chuyện này mỗi ngày." Skull cố gắng nói bằng giọng bình thường và Colonnello không hề chỉ ra rằng nó quá run để làm vậy.
Tất cả mọi người đều bàng hoàng trước những gì đã xảy ra cách đây năm mươi năm.
"Tôi cũng vậy." Anh thừa nhận, mỉm cười khi đầu Skull giật lên, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào chàng trai tóc vàng.
Họ không hề thân thiết chút nào, không phải sau khi Phù thủy đến. Trước đó, khi họ vừa mới chào đời đã là người lớn, họ đều cố gắng gần gũi hơn, nhưng điều đó là không thể.
Họ không bao giờ có cơ hội trở thành trẻ con hoặc thậm chí là trẻ sơ sinh. Không có gì cả.
Nhưng Skull thì khác. Trong khi những người khác muốn khép mình lại, Thần Chết lại muốn gần gũi hơn với tất cả bọn họ.
Anh muốn đi theo Reborn và Colonnello, họ là thần tượng của anh!
Anh muốn nghe Verde nói về những gì anh đang làm, ngay cả khi đôi khi điều đó khiến anh sợ hãi...
Skull muốn hiểu rõ hơn về họ.
Và Bermuda là người duy nhất cho phép anh đến gần.
"Tôi muốn quay ngược thời gian." Sau một hồi im lặng khi lên thuyền với đồ tiếp tế, Skull nói vào lòng bàn tay, mắt nhìn vào thứ gì đó mà không vị thần nào khác biết đến.
Colonnello không thể nói gì thêm, anh chỉ cau mày rồi khẽ nói
"Chúng ta đã thử rồi. Không được đâu." Anh chàng tóc vàng lẩm bẩm, chớp mắt khi nghe thấy tiếng nước bắn gần đó
. Anh nhìn Tako lớn dần, bơi xung quanh và bắt cá cho người bạn đồng hành đang liếc nhìn xung quanh một cách vô hồn.
Tako là cộng sự của anh nên anh biết chuyện gì đã xảy ra và chỉ có thể thở dài buồn bã.
"Tôi nhớ anh ấy," Skull nói với Colonnello, người sững sờ trước khi nhìn xuống những ngón chân trần của mình.
Anh thường đi chân trần khi câu cá.
"Ừ. Tôi biết mà."
Vào ban đêm, bầu trời đầy sao sáng rực rỡ và cuối cùng Tsuna cũng nhận ra điều gì đó kỳ lạ về bầu trời này, điều mà cậu chưa bao giờ nghĩ có thể xảy ra.
"Natsu, đó không phải là mặt trăng!" cậu thì thầm kêu lên, ngắm bầu trời trong khi ngồi trên bệ cửa sổ
Cả ngày hôm nay thật mệt mỏi với cả hai người, nhưng họ vẫn chưa thể ngủ được chỉ nằm dài trong phòng khách.
" Cậu đã ở đây một thời gian rồi mà bây giờ mới để ý đến điều này à?"
"Nhưng trông giống như mặt trăng tớ không biết."
"Ồ, không phải vậy. Đó là bản sao."
"Khoan đã nào."
Natsu mỉm cười, bàn chân ấm áp của cậu ta đặt trên cánh tay của Tsuna đang khoanh lại trên cơ thể sư tử của cậu
"Đó là điều mà mọi người ở đây đều biết! Một bí mật công khai. Mặt trăng đã biến mất và không còn gì có thể làm sáng tỏ Trinity nữa. Vì vậy, các vị thần đã lập ra một kế hoạch và một hành tinh mới đã ra đời!"
"Vậy là họ có khả năng đó hả... Tớ đoán là tớ thường nghĩ họ cũng là con người giống như tớ ."
Tsuna cảm thấy đau nhói ở ngực và cậu biết đó là gì
Đó là nỗi sợ hãi bởi vì cậu bình thường, một con người có thể làm một chút phép thuật nhưng thực sự, tại sao họ lại ở gần cậu nếu cậu yếu đuối như vậy?
"Họ có khả năng làm được nhiều việc, chỉ là cậu không nhìn thấy thôi. Và chúng ta cũng không để ý Tsuna ,cậu có thể hỏi họ nhiệm vụ của họ như thế nào, điều đó thật tuyệt!"
Natsu cười toe toét, dụi đầu trìu mến vào Tsuna.
"Tớ có thể... Vậy, tại sao mặt trăng lại biến mất?"
"Đó là vì Thần Mặt Trăng đã biến mất. Một ngày nọ, cứ như thế. Không còn mặt trăng nữa và không một điều gì được biết về những gì đã xảy ra ngoài những gì Reborn đã kể cho cậu."
"Bermuda đã làm điều gì đó tồi tệ,"
Tsuna thì thầm, cảm thấy chiếc chìa khóa trên ngực mình rung lên khe khẽ như thể nó đang trả lời giọng nói của cậu.
Cậu đã nhận thấy rằng nó thường làm như vậy sau khi cậu nói chuyện như thể cũng muốn nói.
Sau khi xem tất cả những cánh cửa có thể làm gì, Tsuna chỉ nghĩ rằng bất cứ thứ gì trên thế giới này đều có thể trở nên có tri giác và vì vậy, đã không nói về việc chiếc chìa khóa đã làm gì với những người khác, thậm chí cả Natsu.
Natsu gật đầu, trước khi mắt anh sáng lên, tập trung nhìn vào cánh cửa. "Họ quay lại rồi!"
Tsuna chớp mắt, nhìn cánh cửa mở ra để lộ năm vị thần. Sau bữa tối, tất cả bọn họ đều đi làm một việc mà Tsuna không biết, nhưng không sao cả.
"Tôi về rồi!" Colonnello nói và mỉm cười khi nhận ra Tsuna và Natsu.
Tsuna lắp bắp nói trước khi nói lời chào mừng trở về một cách khá ngại ngùng.
Mọi người âm thầm ôm chặt trái tim, ngây ngất. Thật là một con người đáng yêu, mỗi lần về nhà đều muốn anh nói câu này...
Nhưng điều này nhắm vào Colonnello. Những cái nhìn chằm chằm đen tối bí mật hướng về phía anh ta làm anh chàng tóc vàng đổ mồ hôi, đặt thùng đựng đầy cá tươi vào bếp.
"Cậu chưa lên giường sao?" Fon hỏi người đàn ông ngồi cạnh mình và xoa đầu Natsu, tỏ vẻ thích thú với sinh vật nhỏ bé này.
"Tôi không ngủ được," Tsuna dễ dàng thừa nhận, đắm mình trong hơi ấm của Fon. Vị thần là người điềm tĩnh nhất trong nhóm và Tsuna rất trân trọng điều đó.
"Vậy tôi sẽ pha trà cho cậu nhé."
"Ồ! Vâng, chắc chắn rồi. Cảm ơn." Tsuna lại mỉm cười, ánh mắt cậu hướng về Reborn và Viper, cả hai đều đang nói chuyện với Skull.
Nghe có vẻ nghiêm trọng.
"Ừ, tôi hiểu rồi! Không sao đâu." Skull giờ đã tức giận nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Reborn, anh ta co rúm lại và chạy về phía con người, do dự một lúc. "Không phiền nếu tôi nằm dài ra."
"Ừ-Tôi không phiền chứ?"
Tsuna chưa kịp nói hết câu thì vị thần đã chen vào ngồi cạnh Tsuna, nằm xuống với đầu tựa vào đùi chàng trai tóc nâu, tiếng thở hổn hển thoát ra khỏi lồng ngực.
Tsuna không ngờ tới điều này và nhìn theo ánh mắt hướng về phía mình, những người khác cũng vậy.
"Có chuyện gì vậy?" Anh hỏi, không biết nên đặt tay vào đâu.
Vai? Đầu? Thật ngượng ngùng.
"Không có gì sai cả, chỉ là cậu biết đấy, tôi đang ngắm nhìn một con người dễ thương thôi." Skull nói đùa, nhìn vào mắt Tsuna, nhưng con người kia có cảm giác rằng đây là lời nói dối-
Tsuna không biết liệu cái phần nói rằng cậu dễ thương có phải là nói dối không, tại sao họ lại gọi anh như thế suốt? Kỳ lạ thật.
"Đây, Tsuna." Fon quay lại để đưa trà, đảo mắt khi hắn nhận thấy Reborn chỉ đang đi lại ở ngưỡng cửa, hai tay đút trong túi.
"Cảm ơn," Tsuna thì thầm, thổi vào thức uống nóng.
"Không có gì." Thần Thời Tiết nhận ra tư thế của Skull, nhưng hắn chỉ lắc đầu cười thích thú,
"Sau đó, đi ngủ đi. Chúng ta còn phải làm việc vào ngày mai."
"Hả?"
"Cánh cửa Tsuna chúng ta nên thử lại."
Thật kỳ lạ Fon trông quá bình tĩnh. Quá chắc chắn về lựa chọn này
Natsu biết có điều gì đó không ổn và cậu dụi mặt vào mũi Skull đã chuyển đến đây không muốn xa ngực Tsuna.
Đó là anh trai loài người của cậu, Natsu có đặc quyền và Skull đang đánh cắp chúng!
"Được rồi!" Tsuna gật đầu, bụng cậu thắt lại.
Điều đó không ổn.
Skull là người nhận thấy những phản ứng như thế này và tay anh ta đưa lên, từ từ chạm vào thái dương của Tsuna và trượt xuống má cậu, khiến con người kia trở tay không kịp.
Cậu không thể đưa ra lời an ủi nào vì tất cả các vị thần khác đều ở đây. (Ngoại trừ Viper, kẻ đã quyết định chuồn đi nơi khác. Tsuna thường tự hỏi họ sẽ đi đâu nhưng không ai nói cho cậu biết, nên cậu im lặng.)
"Được rồi, đến giờ đi ngủ rồi, Reborn!" Colonnello quay lại từ bếp, nụ cười rạng rỡ trên môi.
Reborn không muốn ngủ với người bạn ngốc nghếch này, nhưng hắn thực sự đang buồn ngủ và ngay cả khi là Thần, họ cũng cần phải ngủ.
"Chúc mọi người ngủ ngon." Tsuna nói với họ, khiến hai vị thần mỉm cười theo cách riêng của họ.
"Tsunasa."
Khi họ đi khuất khỏi tầm mắt, Fon cẩn thận ngồi xuống bên chân Skull, chú khỉ của hắn phấn chấn lên và kéo Natsu đi cùng cô để tìm Falco và những người khác.
Skull lúc này mở to mắt, anh dịch chân lên để tạo thêm không gian cho vị thần thời tiết, anh rất ngạc nhiên khi Fon đặt chúng lên đùi mình.
Chúa ơi !
Trời ơi.
Anh ta nhìn Tsuna với ánh mắt ngạc nhiên, khiến cậu nhóc con người kia bật cười khúc khích.
"Ta đã chết hay sao vậy?" Vị thần hỏi, hét lên đau đớn khi Fon karate chặt vào chân mình. Đau quá.
"Điều đó có trả lời được câu hỏi của anh không?"
"Mẹ kiếp."
Thời gian trôi qua giữa lúc họ trò chuyện cùng nhau, Tsuna ngại ngùng nhưng cuối cùng cũng cố gắng dựa vào vai Fon, vui mừng khi được ở đây. Họ quá tốt với anh, tất cả đều theo cách riêng của họ.
Tsuna cảm thấy chiếc chìa khóa ấm lên một chút trên ngực mình và cậu muốn khóc.
Bởi vì cậu biết bản thân mình phải về nhà.
Cậu không còn lựa chọn nào khác.
" Cậu sợ nơi đó đến vậy... Nhưng cậu không chịu ở lại đây. Tại sao?" Một giọng nói từ xa xa như thì thầm với chính mình. Và rồi, ngày hôm sau đã đến.
Tsuna đứng trước cửa Karen, tay run rẩy trong túi quần. Quần áo của cậu được trả lại sau khi giặt sạch và sửa chữa hoàn toàn, và chúng có mùi dễ chịu như mùi dừa
Nhưng Tsuna không muốn ở lại đây trước cánh cửa này.
Trước Karen.
Nghĩ đến cô cậu nở một nụ cười nhẹ đầu cúi xuống.
Tất cả các vị thần đều ở bên anh, dõi theo từ xa.
Chiếc mũ của Reborn che giấu nỗi lo lắng trong họ trái tim anh bối rối. Khi hắn gặp con người nhỏ bé này, Reborn đã không lên kế hoạch cho cảm giác này phát triển. Reborn biết những cảm giác này là gì nhưng đó không phải là tình yêu. Một sự say đắm nhỏ có lẽ vậy. Một sự gắn bó chỉ hình thành trong vòng chưa đầy một tuần. Có lẽ đó là một kỷ lục.
"Cậu thực sự phải đi sao?"
Skull không thể cưỡng lại được nữa nên lên tiếng, và nhận một cú đẩy vào vai từ Chiến thần.
Tsuna quay lại nhìn họ, đôi mắt buồn nhưng bướng bỉnh. Họ đều ở gần ao nước với thác nước hùng vĩ và cây dừa và Tsuna muốn chụp ảnh nơi này nhưng... Cậu không có điện thoại. Đây là nhà, nơi có mọi thứ thuộc về cậu.
"Mẹ đang đợi tôi !" Tsuna cười tươi đến nỗi Reborn cảm thấy mặt trời mà hắn điều khiển quá nhạt nhòa khi so sánh.
"Tsuna. Một khi cậu bước qua cánh cửa đó, khả năng lớn là chìa khóa sẽ không còn hoạt động nữa. Cậu sẽ không quay lại được." Fon cảnh báo cậu, và nhận được cái gật đầu từ Viper đang nhấm nháp thanh sô cô la.
Viper ăn uống để giải tỏa căng thẳng, và mọi vị thần đều biết điều đó.
Tsuna nắm chặt chìa khóa quanh cổ, cho mọi người thấy tay cậu đang run rẩy.
"Tôi không thể mất quá nhiều thời gian. Tôi đã biến mất khỏi Trái Đất! Mẹ tôi hẳn đang hoảng loạn, và tôi không biết liệu-"
Tsuna im lặng và nhìn chằm chằm vào Natsu.
Nếu Tsuna phải chọn người mà cậu sẽ nhớ nhất cậu sẽ chọn chú sư tử này ngay lập tức
Natsu là người đầu tiên cậu nhìn thấy và mặc dù cậu ngày càng thích Reborn và những người khác (và trời ơi, cậu không phải đã hoảng loạn mỗi ngày về chuyện này sao), cậu cảm thấy muốn khóc khi nhìn thấy đôi mắt mèo con đau khổ đó.
"Tôi xin lỗi tôi muốn ở lại!" Tsuna cúi đầu, nhận được nụ cười buồn từ Skull.
"Chúng tôi cũng vậy." Skull thì thầm với chính mình, nhưng Tsuna không nghe thấy.
Karen quan sát tất cả những điều này, dịch chuyển vị trí để đứng gần Tsuna hơn.
"Này này, đừng buồn thế Tsuna, có thể Karen sẽ thay đổi ý định và không để cậu đi nữa!" Colonnello nói đùa, khoanh tay và tự hỏi tại sao mình lại cảm thấy đau.
Đứa trẻ này đã làm gì với họ thế?
"Cứ đi đi, Tsuna." Reborn nói một cách chính xác giờ thì mất kiên nhẫn.
Nếu Tsuna còn do dự nữa hắn sẽ bắt cóc con người đó và nhốt cậu vào trong Tháp Duy Nhất của hắn . Và nhốt cậu lại không cho rời đi
Vì thế cậu sẽ mãi mãi ở bên cạnh hắn
"Ah~ Reborn thật là xấu tính." Tsuna đứng thẳng dậy, nhìn xuống chiếc chìa khóa trên tay và từ từ, một ánh sáng màu cam lại nhảy múa quanh cơ thể cậu một lần nữa.
Tsuna hiện đã quen với nguồn năng lượng này, Reborn thường dành thời gian trong ngày để dạy cậu cách triệu hồi nó.
"Khoan đã - ít nhất hãy hôn tạm biệt tôi chứ!"
Natsu là người hét lên, nhảy ra khỏi cánh tay Fon để chạy về phía con người. Điều này có vẻ như là một loại tín hiệu cho những con vật khác, chúng nhảy ra khỏi chủ nhân của mình để ôm Tsuna theo cách của riêng chúng.
May mắn thay, Tako chỉ vòng tay ôm chặt Tsuna.
Tsuna không thể ngăn những giọt nước mắt chảy ra, cậu cúi xuống và ôm chặt chúng. Reach đã tử tế lau nước mắt cho cậu, trò chuyện với cậu và nói với cậu bằng ngôn ngữ của cô rằng cô đã làm Fon hạnh phúc.
Những người khác đều nói điều tương tự, nhưng Natsu chỉ có thể khóc mà không nghe được.
" Tôi sẽ nhớ tất cả mọi người," Tsuna thì thầm bằng giọng nhỏ xíu, hôn lên trán đứa trẻ và không hề để ý đến một sợi dây màu cam từ từ nối liền họ.
Cậu chỉ nhận ra điều đó khi đã quá muộn.
"Cậu định nghiền nát cậu ấy như thế này à." Fon tiến lại gần và cười, đợi cho đến khi bạn đồng hành của họ rời khỏi Tsuna trước khi hắn cũng ôm chặt lấy cậu.
"Tôi rất vui khi được gặp cậu, Tsuna. Chúc cậu may mắn khi trở về Trái Đất."
"Cảm ơn anh!" Tsuna ôm chặt lấy hắn không muốn để nước mắt rơi thêm lần nữa và làm mình xấu hổ hơn nữa.
Lúc đầu các vị thần có chút ngượng ngùng nhưng bây giờ, họ ôm tạm biệt Tsuna, kéo dài cái ôm quá lâu.
Ánh sáng xung quanh Tsuna sáng lên khi tất cả bọn họ đều rút lui, Tsuna liếc nhìn Reborn một cách tò mò. Cậu là người duy nhất không ôm tạm biệt anh, hai tay đút sâu vào túi áo vest.
Lúc đó Tsuna mới nhận ra điều gì đó và nở nụ cười thông cảm với hắn trước khi hôn chiếc chìa khóa màu cam trên tay cậu
"Đến giờ về nhà rồi."
Cánh cửa phía sau anh rung chuyển và ánh sáng tràn ngập bề mặt cho đến khi cánh cửa chỉ còn là ánh sáng.
Tsuna liếc nhìn họ lần cuối, vẫy tay và bước về phía ánh sáng đó.
Cánh cửa này khác với những cánh cửa khác. Nó sẽ không đóng lại cho đến khi Tsuna bước qua.
Một giọng nói từ xa phát ra tiếng cười nhỏ, đợi cho đến khi Tsuna đi qua cửa mới tự mình đóng cửa lại.
"Chào mừng trở về." Giọng nói vang lên, không ai nghe thấy. Nhưng thế cũng được vẫn còn thời gian đúng không?
Khi Tsuna cuối cùng thấy mình đang ở trong một tòa nhà kỳ lạ và đổ nát đầy nấm mốc, cậu quỳ xuống sàn thở hổn hển và run rẩy nước mắt chảy dài trên mắt.
Cậukhông thể ngăn được cảm xúc trào dâng trong lồng ngực, cậu không thể ngừng nấc cụt và có người đã nhận ra cậu chỉ sau vài phút.
Đó là một nhân viên bảo vệ tuần tra công viên giải trí bỏ hoang. Họ đưa chàng trai trẻ đến đồn cảnh sát và mẹ cậu đến tìm cậu rất lâu sau đó, khóc lóc và hỏi Tsuna chuyện gì đã xảy ra.
Tsuna không biết phải giải thích thế nào về việc cậu đã đi mất hai tuần.
Cậu không thể giải thích với bà rằng cậu đã gặp những vị thần đáng gờm và yêu họ
Một tình yêu trẻ con.
Cậu không thể nói với bà rằng anh có một người em là sư tử
Không thể nói với bà rằng cậu có phép thuật và vẫn có thể cảm thấy nó ẩn sâu trong huyết quản của mình.
Vì vậy cậu chỉ có thể nói ra những gì giọng nói bên trong cậu thì thầm.
"Một người đàn ông đã đưa con đi và con đã biến mất. Com không còn biết gì nữa. Ký ức của con đã bị xáo trộn. Con không biết anh ta trông như thế nào, anh ta đeo mặt nạ. Anh ta bắt con ở một nơi nào đó có nắng, đó là lý do tại sao bây giờ con rám nắng. Anh ta đã làm con bị bầm tím rất nhiều, đó là lý do tại sao con như thế này."
Và cứ thế, Tsuna lặp lại những câu trả lời giống nhau cho những câu hỏi giống nhau và giọng nói nhỏ bé đó sẽ cho cậu lời khuyên về cách trả lời.
Cảnh sát tin anh mẹ anh bị sốc và bắt đầu cảm thấy tội lỗi. Cha cậu trở về sau chuyến đi dài, ông đã dành cả mùa hè với họ trước khi phải chuyển đi. Tsuna chỉ có thể nhìn những ngày tháng trôi qua nhanh chóng, cậu chỉ có thể mỉm cười và giả vờ rằng...
Bản thân không hề khóc.
...
( Còn tiếp )
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip