chap 47
- Mukuro - nii. Tsuna ngơ ngác nhìn Mukuro.
- Kufufufu, lâu rồi không gặp, Tsuna. Mukuro mỉm cười nói nhưng vẫn cảnh giác nhìn người đàn ông đang khuất trong bóng tối.
- Hahahaha. Người đàn ông cất tiếng cười một cách điên loạn. Giỏi lắm, giỏi lắm, ta đã tự hỏi đến lúc nào con chuột như ngươi mới lộ diện đấy, Mukuro.
- Kufufufu, ta nghĩ rằng cái danh con chuột đấy hợp với ngươi hơn đó, kẻ - không - dám - lộ - mặt ạ.
- Ha, khích tướng cũng vô dụng thôi Mukuro. Người đàn ông lắc đầu. Và ta chắc chắn rằng ngươi sẽ không muốn thấy khuôn mặt của ta đâu. Còn ngươi, Tsuna.
Tsuna co rúm lại khi nghe thấy tên mình.
- Lần này, ta sẽ tạm thời tha chết cho ngươi. Nhưng nếu còn có lần sau .... ta sẽ khiến cho ngươi muốn chết cũng không thể chết.
Nói rồi, người đàn ông tan biến.
- Kufufufufu, ta sẽ đợi đến ngày đó.
Mukuru nói xong liền nhẹ nhàng vỗ lưng cho Tsuna - người vẫn còn đang run rẩy trong lồng ngực hắn. Chẳng biết qua bao lâu, cậu ngừng run rẩy, cơ thể cũng dần thả lỏng ra.
- Mukuro - nii ?
- Huh ?
- Anh có thấy tình cảnh bây giờ rất quen thuộc không ?
- Có sao ? Để anh nhớ lại nào . Mukuro mỉm cười, tâm trí lại không nhịn được nhớ về những kí ức xa xưa.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong một căn phòng tối tăm và trống rỗng, đứa trẻ với mái tóc màu xanh lam hình quả dứa ngồi cuộn tròn, hai tay che lấy tai mình. Những tiếng la hét và những tiếng cười đáng ghét vẫn vang vọng. Đứa trẻ càng cật lực che đôi tai mình lại nhưng vẫn chẳng thể tống khứ được những âm thanh đó ra khỏi đầu mình.
' Cạch '
Đứa trẻ ngẩng đầu lên nhìn. Cánh cửa sắt đang dần mở ra. Người đàn ông mặc áo blouse trắng bước vào cùng một đứa trẻ tóc nâu vắt ngang vai. Lạnh lùng ném đứa nhỏ xuống sàn, hắn liền nhanh chóng chóng bước ra, đóng cửa lại.
Đứa trẻ tóc nâu vẫn nằm vậy, chẳng nhúc nhích hay hó hé một lời. Ngay khi đứa trẻ kia nghĩ rằng có lẽ nó đã chết rồi thì cơ thể nó bắt đầu run rẩy. Cơ thể nó bắt đầu run rẩy nhiều hơn, gần giống như đang co giật hơn là run rẩy.
- AAAAAAAAAAAAAA.
Nó bắt đầu hét, tiếng hét của nó khàn khàn và chói tai nhưng tiếng cửa sắt kẽo kẹt. Nó vung vẩy tay chân dường như đang chống lại một thứ gì đó vô hình.
- AAAAAAAAAAAAA.
Những tiếng hét vẫn cứ vang lên. Chói tai và chẳng ngừng lại.
- Bình tĩnh lại, bình tĩnh lại nào ! Đứa trẻ tóc dứa nói và ôm chặt lấy thân hình bé nhỏ kia. Tất cả đã ổn rồi, tất cả đã ổn rồi.
Như một liều thuốc an thần, đứa trẻ tóc nâu dần bình tĩnh lại. Nó cuộn người lại và cảm nhận những cái vỗ lưng nhẹ nhàng của người kia. Bỗng mái tóc dài che cả mắt nó được vén lên.
- Oa, một đôi mắt thật đẹp, em tên gì vậy ?
- Tsuna. Nó trả lời, giọng nói vẫn cứ khàn khàn như vậy.
- Cá ngừ ? Đó mà cũng là tên sao ?
Tsuna vẫn không nói gì, đôi mắt caramel của nó nhìn chằm chằm vào người kia.
- Mukuro, đó là tên của anh.
- Nốt ruồi ? Tsuna nghiêng đầu thắc mắc rồi bật cười.
Chú thích : Mukuro trong tiếng nhật có nghĩa là nốt ruồi.
Mukuro thấy vậy cũng bật cười theo. Đó là lần đầu tiên cả hai người gặp nhau, tại căn cứ thí nghiệm vô nhân đạo của Esraneo familia.
( Lưu ý : Mukuro và Tsuna chỉ tồn tại tình cảm huynh đệ, cả hai người đều đã có cp của riếng mình. Xin đừng đục thuyền dưới mọi hình thức. )
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nhớ lại những kí ức kia, Mukuro và Tsuna lại không nhịn được mà bật cười.
- Haha, thật không ngờ lúc ấy anh đã gọi em là cá ngừ đấy. Tsuna nói.
- Anh cũng gọi anh là nốt ruồi thôi, có thua gì đâu. Mukuro cũng phản kháng lại.
Cười đã rồi, Mukuro liền ngừng lại. Hắn siết chặt tay và hỏi.
- Em đã hồi phục lại chưa ?
- Chỉ mới một chút thôi. Còn anh thì sao ?
- May mắn đã được Chikusa, Ken, MM và Fran cứu ra khỏi Vindice. Nhưng việc hồi phục lại các thớ cơ bị đông cứng vì ngâm trong nước rất là tốn thời gian nên anh nghĩ rằng anh sẽ ở đây với em thêm chút nữa.
- Mukuro. Rúc vào lồng ngực Mukuro, Tsuna khẽ mỉm cười. Cảm ơn anh.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong lúc đó, tại một khách sạn nào đó ở Nhật bản,
Byakuran nằm trên giường, trán đắp một miếng giải nhiệt, miệng ngậm một cái nhiệt kế, tay lại cầm một túi kẹo dẻo. Phía dưới sàn, Zakuro, Bluebell và Kikyo cung kính quỳ một chân lặng lẽ nhìn hắn.
- Vậy các ngươi đã thất bại sao ?
- Xin thứ lỗi, thuộc hạ đã không tính đến khả năng Gamma của đội Black Spell xuất hiện. Kikyo cung kính trả lời.
- Vậy cũng bỏ qua việc hộp Vongola luôn à ?
- Không, mặc dù đúng là đáng ngạc nhiên, nhưng năng lực chiến đấu của bản thân chiếc hộp không đến nỗi mạnh. Ngay từ đầu Daisy và Torikabuto vốn đã là hai kẻ yếu nhất trong chúng ta rồi.
- Haha, ngươi nói đúng, năng lực của người mạnh hơn bọn chúng nhiều. Lần tới ta cũng muốn đi cùng, thật không thất vọng chút nào. Tuy nhiên, cuộc chiến này đã kéo dài quá lâu rồi. Đã đến lúc ta nên dùng đến biện pháp mạnh hơn. Ta đã quyết định sẽ thả thứ đó ra rồi, ta vừa làm việc với Vindice 30' trước rồi.
- Vindice ? Bluebell thốt lên đầy kinh ngạc.
- Ngài không định ... Kikyo cũng hoảng sợ nói.
- Đừng .... Byakuran - sama.
- Suỵt. Byakuran ra dấu im lặng. Bây giờ Alice - chan đang trông chừng cái đó đấy. Nó sẽ đến đây sau nửa ngày nữa thôi.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Châu âu, thủy ngục Vindice,
Sâu thật sâu dưới lòng đất, trong một buồng giam chứa đầy nước, có một chàng trai đang ngủ say. Mái tóc trắng bồng bềnh trong nước, làn da tái nhợt làm nổi bật hình xăm vương niệm ngược ở khóe mắt hắn. Hắn mở mắt, đôi mắt tím mờ mịt nhìn mọi thứ qua làn nước mờ ảo rồi lại nhắm mắt.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đố mọi người nè, người đàn ông bí ẩn được nhắc đến trong truyện là ai vậy ?
Gợi ý : kẻ này cực kỳ đáng ghét nha.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip