Chap 6
- Ohayo.
- Ohayo. Người đàn ông tóc trắng nói và nhìn cậu bé tóc nâu đang đứng trước cửa.
- Chào bác Tsuyoshi, hôm nay lại một phần sushi cá hồi nữa nhé !Tsuna nói.
- Được rồi.
Tsuyoshi gật đầu rồi ném con cá hồi lên. Bằng một vài nhát dao nhanh đến nỗi mắt thường không nhìn thấy, con cá hồi giờ đã trở thành một đĩa sushi đẹp tuyệt vời. Tsuna chắp tay nói ' Itadakimatsu ' rồi bắt đầu động đũa.
- Thế nào ? Có vẻ như ta vẫn còn chưa giảm sút lắm đâu. Tsuyoshi cười.
- Ừm , vẫn chưa sút nghề thật. Tsuna làm một vẻ mặt thỏa mãn và nói.
- Vậy, nhóc đến đây là có chuyện gì sao ?
- Là về Yamamoto - senpai .
- Hử , chuyện gì quan trọng đến nỗi mà nhóc phải tự đến đây thông báo cho ta vậy ?
- Vongola đã hành động. Reborn cũng đã được gửi đến. Con trai bác giờ đang bị tên spartan đó để ý vì cậu ấy rất thân thiết với Washi - nii.
- Vậy cháu nói với ta những chuyện đó làm gì ?
- Cháu chỉ muốn hỏi là bác sẽ ổn chứ ? Nếu để Yamamoto - senpai tham gia vào mafia ?
- Ta đã không còn quan tâm đến những chuyện trong mafia nữa rồi. Tsuyoshi thở dài, mặt đầy hoài niệm. Lúc trước, ta còn trẻ, ta đã ra rất nhiều quyết định ngu ngốc. Ta đã tham gia vào mafia, ta đã cưới một cô gái xinh đẹp và bình thường. Khi cô ấy mang thai Takeshi, ta đã rút khỏi mafia. Nhưng đã quá muộn. Chúng đã đến để trả thù cho những người mà ta đã giết. Chúng đã giết cô ấy. Yamamoto chính là phải cố hết sức mới giữ lại được.
Tsuyoshi dừng lại, giọng ông hơi run rẩy. Ông che mắt lại, Tsuna có thể thấy những giọt nước mắt qua kẽ ngón tay của ông. Cậu không nói gì, chỉ im lặng. Đôi khi, có những chuyện buồn mà chúng ta không cần lời an ủi. Chỉ cần ở bên và lắng nghe thôi,
- Tóm lại, ta sẽ không can thiệp vào chuyện của Takeshi. Có tham gia hay không chính là lựa chọn của nó. Ta tin tưởng vào quyết định của thằng bé. Tsuyoshi cuối cũng ổn định tâm tình của mình và trả lời.Với lại, ta cũng mạnh lắm nên có thể thằng bé sẽ không cần lo lắng cho sự an toàn của ta đâu.
- Đúng vậy nhỉ ? Tsuna mỉm cười vui vẻ khi thấy Tsuyoshi đã ổn định lại tâm tình của mình.
- Bố ơi !
Đúng lúc đó, một tiếng nói từ phía trong truyền ra. Anh ta nở một nụ cười tỏa nắng với bố của mình.Nhưng cánh tay của anh ta thì ... Nghe nói nó đã gãy vào ngày hôm qua, khi anh ta ở lại để tập bóng chày. Anh ta nở một nụ cười tỏa nắng với bố của mình.
- A, Tsuna, nhóc đến đây để ăn sáng à ?
- Vâng, Yamamoto - senpai . Tsuna mỉm cười.
- Vậy con đi học nhé, bố ! Tạm biệt, Tsuna ! Yamamoto cười và chạy đi.
- Anh ta đang giấu cái gì đó.
- Đúng vậy, thằng bé cũng không bao giờ nói với ta. Tsuyoshi thở dài. Này, Tsuna, hứa với ta là sẽ để ý đến nó khi ở trường nhé ?
- Vâng, tạm biệt, Tsuyoshi - jiji.
Tsuna gật đầu, trả tiền rồi cũng đi học luôn. Cậu nở một nụ cười buồn và thở dài. Thật ghen tị a ~. Bọn họ ai cũng có lý do cần để bảo vệ, cố gắng. Yamamoto cố gắng cười để Tsuyoshi không lo lắng. Tsuyoshi lại cố gắng xóa hoàn toàn sự tồn tại của mafia đối với Yamamoto để anh ta có thể sống vui vẻ. Còn cậu, cậu lại chẳng thể có lý do gì để cố gắng. Liệu cậu sẽ tìm ra chứ ?
Đến khi đã ngồi vào bàn học, Tsuna vẫn không ngừng thả đầu óc lên trời. Bỗng một tên lao vào lớp hoảng hốt la lên.
- Nhanh lên sân thượng mau ! Yamamoto - senpai đang định tự tử đấy !
Tsuna giật mình và lao ra khỏi lớp trước tiên. Sau đó, mọi người cũng chạy theo. Ngạc nhiên là không một ai nhận ra rằng Tsuna đã không vấp phải bất cứ thứ gì trên đường đi. Cậu chạy lên đó. Tất cả học sinh năm hai đã đứng đó kể cả Washi và Toshiro . Cậu lại gần thì nghe thấy Washi cứ lẩm bẩm ' Là lỗi của mình, là lỗi của mình '.
- Đã xảy ra chuyện gì ? Tsuna tức giận cầm lấy vai Washi và hỏi.
- Là ... do anh. Anh đã ... đưa cho cậu ấy một lời khuyên sai và giờ cậu ấy muốn tự tử là vì anh. Washi run rẩy nói.
Tsuna nghe xong liền quay đi. Cậu chạy đến lớp, nhấn một cái nút dưới hộc bàn và một căn phòng bí mật hiện ra. Cậu chạy vào trong đó mở máy quay ở sân thượng lên và bắt đầu quay số gọi Yamamoto.
- Xin chào.
- Xin chào , đồ ngốc. Cậu đang định tự tử sao ? Tsuna dùng giọng trầm và hỏi.
- Ông là ai ?
- Cậu không cần biết tôi là ai cả. Cậu chỉ cần biết ông Tsuyoshi đã nhờ tôi trông coi cậu khi cậu ở trường. Thế nên , tôi không thể để cậu chết.
- Ông không thể ngăn cản được tôi đâu. Tôi đã quyết định từ khi bóng chày từ bỏ tôi rồi.
- Từ bỏ, ý cậu là từ lúc cậu gãy tay sao ?
- Đúng vậy.
- Cậu là đồ ngốc, cậu biết không ?
- Hả ?
- Cậu tự tử vì tay cậu gãy. Đấy chỉ là một việc làm để cậu chạy trốn khỏi việc rằng cậu càng ngày càng kém đi khi chơi bóng chày mà thôi.
- ĐỪNG NÓI NHƯ THỂ ÔNG HIỂU TÔI. ÔNG LÀM SAO HIỂU ĐƯỢC CẢM GIÁC THẤT BẠI KHI ÔNG CỨ CỐ GẮNG RỒI LẠI CỐ GẮNG NHƯNG CHỈ ĐỔI LẠI THẤT BẠI ? Yamamoto gào lên.
- Vậy tại sao cậu lại không nghỉ ngơi. Nếu cậu mệt mỏi với chuyện đó thì hãy nghỉ ngơi cho đến khi cậu có thể sẵn sàng tiếp tục chơi bóng chày. Nó đâu có đi đâu đâu. Nó vẫn ở đó đấy thôi. Trong cuộc sống, có đôi khi cậu phải lùi lại nghỉ ngơi. Biết tiến biết lùi thì mới thành công. Còn những kẻ chỉ biết giữ khư khư những ý nghĩ ấu trĩ như cậu thì sẽ chẳng bao giờ thành công được đâu. Trời đã trao cho cậu tài năng khi cậu vừa sinh ra, hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi sử dụng nó !
- Tôi ....
- Tôi sẽ chỉ nói như thế với cậu. Mọi quyết định còn lại là tùy thuộc vào cậu. Nhưng hãy suy nghĩ thật kĩ, cha cậu sẽ như thế nào nếu cậu tự tử.
Sau đó, Tsuna tắt máy. Lời nói của Tsuna làm phần nào trong Yamamoto dao động. Anh cúi đầu để làn gió lạnh buốt quét qua thân thể mình. Bên tai anh vẫn luôn văng vẳng tiếng gọi của các bạn mình nhưng anh lại chẳng thể nghe được gì cả. Đúng rồi, sao anh lại ngu ngốc thế nhỉ ? anh đã không suy nghĩ đến lời bố từng căn dặn rằng ' siêng năng tập luyện là tốt nhưng đôi lúc con cũng cần phải nghỉ ngơi ' . Thực ra, anh chưa bao giờ cần hỏi Washi để xin lời khuyên. Câu trả lời vốn đã luôn nằm đó. Nhưng anh lại quá ngu ngốc, cố gắng đáp lại kì vọng của mọi người, kì vọng của bản thân anh mà bỏ qua câu trả lời đó. Có lẽ người đàn ông bí ẩn kia nói đúng. Thứ mà anh cần hiện tại chính là sự nghỉ ngơi mà thôi.
- Takeshi. Washi bước lên.
- Xin lỗi cậu vì lời khuyên đó. Washi bối rối nói, Toshiro ở bên cạnh nắm lấy tay cậu để tăng thêm dũng khí cho cậu.
- Thật ra, tớ rất ngu dốt. Ngoài thể thao ra, tớ chẳng hề giỏi bất cứ thứ gì. Những lời khuyên mà tớ đưa ra luôn đem lại rắc rối. Không bao giờ có ai đến xin tớ một lời khuyên nên khi cậu hỏi tớ đã rất vui. Vì không muốn cậu buồn nên tớ đã đưa ra lời khuyên ngu ngốc đó. Nếu có ai phải chết thì người đó nên là tớ chứ không phải là cậu. Washi hét lên, những giọt nước mắt của cậu lăn dài trên má.
- Vì vậy, đừng làm điều gì ngu ngốc.
Yamamoto vươn tay muốn lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt người bạn thân của mình. Thế nhưng, đúng lúc đó, chiếc hàng rào vốn đã rất yếu gãy ra. Yamamoto vốn đang dựa vào đó nên ngã xuống. Washi vươn tay bắt lấy tay của Yamamoto và rơi xuống kéo theo Toshiro đang nắm lấy tay cậu. Tim Tsuna dường như ngừng đập khi thấy khung cảnh đó. May thay, Gokudera đã trải những tấm nệm dày ở dưới đất trước đó theo lời Toshiro. Vì thế, cả ba đã được an toàn.Tsuna thở phào và ngã người ra sau chiếc ghế đệm.
Flashback
- ĐỪNG NÓI NHƯ THỂ ÔNG HIỂU TÔI. ÔNG LÀM SAO HIỂU ĐƯỢC CẢM GIÁC THẤT BẠI KHI ÔNG CỨ CỐ GẮNG RỒI LẠI CỐ GẮNG NHƯNG CHỈ ĐỔI LẠI THẤT BẠI ?
End flashback.
- Không hiểu sao ? Tsuna thì thầm, bàn tay cậu che đi đôi mắt của mình.
- So với mấy người thì tôi hiểu rõ nhất cảm giác đó đấy. Tsuna thì thầm, những giọt nước mắt chảy qua kẽ ngón tay cậu.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Xin thông báo, vì dạo gần đây mình hơi bận nên chỉ có thể ra 2 ngày 1 chương thôi nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip