Chương 25

'suy nghĩ'

Flashback

"tiếng italia"

"nói chuyện bình thường "

"tiếng Quỷ"

"HÉT LÊN"

--------------------Chương 25---------------------

Cuộc chiến đầu tiên cuối cùng đã kết thúc. Ieyatsu đã không chiến đấu, nhưng cảm xúc thăng trầm đã đủ làm anh kiệt sức. Takeshi và Hayato chào tạm biệt anh, và Ryohei đã về nhà.

Tất cả bọn họ thực sự thất vọng vì những gì Varia đã làm với chính thành viên của họ. Họ được cho là một gia đình...

Hoặc có lẽ chỉ có anh và gia đình anh nghĩ như vậy. Mafiosos khác chỉ biết 'đồng minh', không phải 'gia đình'.

Trên đường về, Reborn đang ngủ trên đầu trong khi thổi bong bóng. Vì vậy, anh đi chậm, cẩn thận không đánh thức Reborn.

Không phải là anh quan tâm, anh chỉ đơn giản là muốn cứu đầu anh ấy khỏi cơn đau mà anh chắc chắn sẽ nhận được từ búa Leon.

Và anh cần phải ở trong tình trạng tốt nhất trước khi chiến đấu.

Khoảnh khắc anh bước vào nhà họ, Reborn thức dậy và đi nhanh vào phòng ngủ. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh ấy sẽ tiếp tục ngủ trên võng.

Ieyatsu quyết định kiểm tra Tsuna. Đúng như dự đoán, em trai anh đang ngủ. Anh vào phòng cố gắng không tạo ra bất kỳ âm thanh nào để anh không đánh thức món sushi-cá ngừ của mình.

Anh kéo chăn đắp cho em trai. Đó là khi anh nhìn thấy nó.

Đó là một lời nói dối nếu anh không bị sốc khi anh đặt mắt vào hơi thở mệt nhọc của em trai mình. Nước da nhợt nhạt và mồ hôi lạnh vẫn rõ ràng như ban ngày ngay cả với ánh sáng yếu.

"Ototo! Tsuna! Tsuna!" Ieyatsu lắc vai Tsuna, anh lo sợ điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra. Anh gần như thở phào nhẹ nhõm khi Tsuna mở mắt. Nhưng đôi mắt lại mang vẻ kiệt sức.

Ieyatsu nhanh chóng rút ngăn kéo bên cạnh giường, anh lấy ra hộp đựng thuốc lửa mặt trời. Và anh bắt đầu hoảng sợ, nó trống rỗng.

Là sự ngu ngốc của anh! Cách Tsuna mười ngày khiến anh bỏ bê sức khỏe của em trai mình! Anh sẽ tiếp tục tự mắng mình nếu không vì bây giờ Tsuna cần anh nhiều hơn và anh có thể tự mắng mình sau này.

Anh nhanh chóng ôm lấy cơ thể của Tsuna trong vòng tay run rẩy của mình. Ieyatsu quay lại, anh chuẩn bị chạy đến bệnh viện Namimori. Rồi ánh mắt đổ dồn vào Reborn, người đang đứng cạnh cửa.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Đó không phải là một câu hỏi, giọng Reborn nghiêm túc, anh yêu cầu một câu trả lời "Đặt cậu ấy lên giường" và anh không gọi Tsuna là Mama.

Ieyatsu nhanh chóng làm theo lời anh, anh tin vào Reborn. Sau tất cả, Reborn luôn chăm sóc họ kể từ khi đến đây.

Ieyatsu đặt Tsuna trở lại giường. Hơi thở yếu ớt vẫn còn đó. Khuôn mặt cậu tái nhợt hơn trước. Rõ ràng là cậu khó thở.

Reborn nhảy lên giường và kiểm tra mạch của Tsuna qua cổ tay cậu, nhịp đập thất thường.

Reborn sử dụng ngọn lửa Mặt trời của mình và chiếu thẳng vào ngực của Tsuna. Hy vọng sẽ giúp cậu thở đều. Sẽ tốt hơn nếu Colonello ở đây, Reborn có thể sử dụng ngọn lửa Mưa để làm dịu nhịp tim thất thường của Tsuna.

Ieyatsu không thể chịu đựng khi nhìn thấy em trai mình bị thiếu oxy. Như mọi khi, anh nhanh chóng lấy ra một bình Oxy, bật nó lên và đeo mặt nạ cho Tsuna.

Chỉ sau đó, cơn kiệt sức của Tsuna cuối cùng cũng dịu đi một chút. Mặc dù cậu có vẻ hơi khó thở, nhưng ít nhất nó đã tốt hơn trước.

Reborn tiếp tục đưa cho Tsuna ngọn lửa Mặt trời của mình, và trong khi anh ở đó, anh biến Leon thành một chiếc điện thoại và gọi cho Colonello. Sau một vài hồi chuông, phía bên kia đã nhấc máy.

"Kora, Reborn!!! Ngươi không biết bấy giờ là mấy giờ rồi sao?!" Ieyatsu có thể nghe thấy tiếng hét giận dữ mặc dù Reborn không bật loa.

"Ta cần ngươi giúp. Hãy đến nhà của Iemitsu ngay bây giờ." Đó là một cuộc gọi nhanh chóng, Reborn thậm chí không đợi câu trả lời của Colonello. Anh trực tiếp cúp máy.

Colonello không bao giờ nghĩ rằng Reborn sẽ cần sự giúp đỡ từ anh. Sau tất cả, Reborn thật hoàn hảo, Kora!

Anh bực mình vì bị làm phiền đến tận đêm khuya. Nhưng anh có thể nói rằng Reborn rất nghiêm túc. Có chuyện gì đó đã xảy ra.

Vì vậy, anh vội vã đến nơi ở của Sawada. Và nhanh chóng tìm thấy Ieyatsu và Reborn trong phòng của Sawada trẻ nhất.

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Ieyatsu. Người đang quỳ bên giường, trong khi âu yếm và dịu dàng chăm sóc khuôn mặt của Tsuna và vuốt mái tóc mượt mà của cậu.

"Ta cần ngọn lửa Mưa của ngươi để làm dịu nhịp tim của cậu ấy" Và anh đã làm như được nói bởi Reborn. Không một lời phàn nàn, cho một lần.

Mười lăm phút sau, Tsuna đã ngủ say. Và cậu dường như đủ ổn định để họ ngừng cho cậu hấp thụ lửa.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy, Kora?" Colonello hỏi với giọng thấp. Reborn cũng nhìn Ieyatsu để giải thích.

"Tớ không biết. Tớ chỉ kiểm tra Tsuna như mọi khi. Em ấy đã ngủ, nhưng em ấy khó thở. Tớ nghĩ có gì đó đã xảy ra, vì vậy tớ đã cố gắng đánh thức em ấy." Ieyatsu giải thích khi anh dụi đôi mắt mệt mỏi.

"Em ấy tỉnh dậy, nhưng tớ biết có gì đó không ổn. Tớ định đưa cho em ấy viên thuốc lửa Mặt trời. Nhưng hóa ra đã hết thuốc rồi." Anh chỉ cho Reborn hộp đựng thuốc rỗng.

"Tớ biết chúng ta đã đi được mười ngày. Mọi thứ thật khó khăn với Tsuna. Có lẽ em ấy đã làm việc quá sức một lần nữa. Tớ nên kiểm tra thuốc của em ấy ngay khi chúng ta trở về nhà." Nắm tay anh siết chặt, khuôn mặt tự trách.

"Đừng tự trách mình, Dame-Yatsu. Tai nạn đã xảy ra, nhưng việc tự trách mình là gì? Có thấy đổi được điều gì không? Liệu Tsuna có hồi phục một cách kỳ diệu không? Không. Vì vậy, hãy ngừng tự trách mình và ngăn chặn tai nạn tương tự xảy ra lần nữa. " Colonello nhìn chằm chằm vào Reborn trong sự hoài nghi.

Reborn. Người tái sinh. Hitman mạnh nhất thế giới. Đang an ủi ai đó?!

Đó là khía cạnh mà Colonello không bao giờ biết Reborn có.

Một khía cạnh khác mà anh không bao giờ thể hiện với bất cứ ai trừ những người anh quan tâm.

Ieyatsu nhìn chằm chằm vào Reborn mà chết lặng. Anh cứ nghĩ rằng là mình sẽ bị đập bởi búa Leon.

"Tôi sẽ bảo Shamal chuẩn bị thêm thuốc lửa mặt trời vào ngày mai. Cậu nên đi ngủ ngay bây giờ, Dame-Yatsu."

-Ngày tiếp theo. 11:28 sáng-

Tsuna tỉnh dậy với một tiếng rên rỉ. Ngực cậu đau nhói như phần còn lại của cơ thể. Nhìn chung, cậu cảm thấy đau đớn như thể cậu vừa bị một chiếc xe buýt nhỏ tông phải.

Cậu không biết những viên thuốc cậu uống thậm chí không kéo dài đến một giờ. Nếu cậu biết, cậu chắc chắn sẽ uống hai viên.

Lý do tại sao cậu có một cơn đau như vậy là, trong khi cậu đang trên đường trở về nhà, cậu đã sử dụng lửa bầu trời để trở về nhà nhanh hơn. Nhưng hiệu ứng của viên thuốc biến mất trong khi cậu vẫn đang sử dụng Ngọn lửa của mình.

Cơ thể cậu không chịu được áp lực. Vì vậy, nó đã xảy ra. Cậu đã nghĩ đến việc nuốt viên thuốc lửa mặt trời của mình. Thật không may, cậu đã hết thuốc. Ít nhất anh trai của cậu đã tìm thấy cậu đúng lúc. Tsuna không muốn nghĩ đến hậu quả.

Tsuna ở một mình trong phòng. Anh trai có lẽ đã đi luyện tập lại. Giống như những gì Tsuna đã làm hồi đó. Họ không thể lãng phí thêm thời gian và rủi ro để thua Xanxus.

"Ư ..." Tsuna chuyển sang nằm nghiêng, cậu nhìn vào đồng hồ, cậu biết mình thức dậy muộn vì cậu được đánh thức bởi ánh sáng chiếu qua cửa sổ. Nhưng thời gian hiển thị trên đồng hồ cậu sững sờ.

Ai nấu bữa sáng?! Ai sẽ nấu bữa trưa?!

Cậu không thể mạo hiểm để họ bị ngộ độc thực phẩm vì những thứ không ăn được!

Tsuna tháo mặt nạ oxy và di chuyển cơ thể phản kháng của mình để đứng dậy.

"Ototo, em đã tỉnh dậy?" Ieyatsu đột nhiên xuất hiện từ phía sau cánh cửa.

Anh bước đến trong khi mang một cái khay với một cái gì đó trên đó. Anh đặt cái khay lên đầu giường. Cẩn thận sắp xếp vị trí của em trai, anh đặt chiếc gối sau lưng của Tsuna.

"Chỉ cần nghỉ ngơi cho ngày hôm nay, được chứ? Em có nhớ những gì đã xảy ra đêm qua?" Tsuna gật đầu với anh.

"Em không cần phải nấu bất cứ thứ gì cho ngày hôm nay. Reborn đã đặt ở ngoài. Anh mang cho em một ít cháo," Tsuna vốn định lấy cháo và tự ăn, thật tệ cho cậu, Aniki bảo vệ quá mức không cho phép cậu tự làm vậy.

Những gì xảy ra đêm qua đã bị đốt cháy trong trí nhớ của cậu. Tsuna vui vẻ để Ieyatsu đút cho cậu ăn. Cánh tay cậu cũng đau nhói.

Sau khi cậu ăn cháo xong, Ieyatsu đặt nó sang một bên và đưa cho anh ta một hộp thuốc lửa mặt trời khác. Cậu nuốt một cái.

Ieyatsu nhìn Ototo thở phào nhẹ nhõm, có lẽ đã cảm nhận được tác dụng của viên thuốc. Ieyatsu không thể ngăn mình tiếp cận với Tsuna và kéo cậu vào một vòng tay ôm chặt. Tsuna sững sờ một lúc. Rồi cậu đưa tay ra ôm anh. Tsuna nhắm mắt lại.

"Làm ơn đừng khiến anh sợ như thế." Giọng anh đầy sợ hãi. Anh hít vào một hơi thở sắc bén. Anh có khóc không?

"Gomen ne, Aniki"

"Anh xin lỗi, anh chỉ vô tình bỏ rơi em. Anh hứa điều đó sẽ không xảy ra nữa." Anh ôm chặt hơn, nhưng vẫn nhẹ nhàng. Anh sẽ không làm nghẹt thở Ototo của mình. Ieyatsu buông tay, anh nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt nhỏ trên mặt.

"Aniki không hề bỏ rơi em. Như em nhớ, Aniki luôn chăm sóc em." Tsuna nở một nụ cười lớn. "Aniki, đừng tự trách mình chỉ vì em quên nói với anh rằng em đã hết thuốc."

Ieyatsu thở dốc và bị giữ chặt trong tiếng rít gần như nổi lên vì anh không thể nhìn thấy hình ảnh nụ cười dễ thương của Tsuna.

Em ấy thật ngọt ngào!!

***

Phần còn lại của ngày, mọi người đều cấm Tsuna làm điều gì. Reborn thậm chí đã buông Ieyatsu chỉ với vài giờ luyện tập trước bữa tối.

Ieyatsu bế Ototo của mình và đặt cậu lên ghế sofa, anh vuốt tóc của Tsuna bằng một nụ cười tinh nghịch. Anh sẽ nấu ăn, và anh sẽ không để Tsuna can thiệp.

Để thực hiện nhiệm vụ đó và để đảm bảo rằng Tsuna sẽ không khăng khăng đi nấu ăn, Ieyatsu đích thân ra lệnh cho một đội quân trẻ em giữ cho Tsuna ở trong phòng khách.

Đội quân đang vội vã đến phòng khách.

"Bwahahaha! Mama, nhìn này! Lambo-san đã là một cậu bé ngoan! Dame-Yatsu đã tặng kẹo nho cho Lambo-san!"

"I-Pin cũng là một cô bé ngoan! I-Pin cũng nhận được kẹo!"

Hai đứa trẻ cho Tsuna thấy kẹo của chúng.

Một đường gân nổi trên trán Ieyatsu. Đồ Ahoushi, anh đã cho nhóc ấy kẹo. Nhưng vẫn gọi anh là Dame-Yatsu.

"Tsuna-nii, em có mang Monopoly. Hãy chơi!" Fuuta giơ hộp Monopoly lên. Tsuna không nhớ họ từng có trò chơi đó. Ai đã mua nó?

Cuối cùng, chỉ có Fuuta, người thực hiện công việc của mình. Cũng có thể bắt đầu các món ăn ngay bây giờ trước khi anh đánh mất chính mình và đập đầu Lambo. Anh không muốn mạo hiểm lãng phí năng lượng của Tsuna bằng cách trách mắng anh về việc đối xử với Lambo như cách anh đối xử với Tsuna.

"Gomen Futta-kun. Nhưng anh cần phải đi nấu ăn ngay bây giờ. Hãy chơi sau-"

"Hãy chơi với họ, Ototo" Ieyatsu nhanh chóng cắt ngang. Aaaah, đó thật nguy hiểm.

"Anh sẽ nấu ăn."

"Nhưng-"

"Không nhưng!" Ieyatsu đã trốn thoát nhanh chóng.

Không, Tsuna rất đặc biệt. Cậu sẽ luôn như vậy.

Không ai trong số họ nhận ra Reborn đang nhìn họ với một cốc cà phê. Làm thế nào anh thích nhìn hai anh em. Vì nó đầy tình yêu gia đình.

Anh định chửi Iemitsu vì đã may mắn như thế nào.

Sau đó một lần nữa. Iemitsu không ở đây ngay bây giờ, người đàn ông đó có lẽ đã quay lại Ý ngay bây giờ, để tìm hiểu lý do tại sao Nono lại ra lệnh như vậy.

Và bây giờ Reborn có tất cả cảnh tượng này với chính mình.

(Trong trường hợp bạn không nhớ, Cervello đã cho họ xem những lá thư có Dying will trên đó. Được ký bởi Nono, nói rằng Xanxus sẽ là Decimo)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip