Chương 25

"... Đó là những gì xảy ra với cuộc sống trước của em. Đó là lý do tại sao em không muốn hy vọng một lần nữa khi biết rằng nó sẽ có thể bị nghiền nát một lần nữa. Hạnh phúc của em đã bị phá hủy một lần... "Tsuna nói với giọng vỡ òa, cậu nhìn vào đêm yên bình và giữ chặt Pacifier trên cổ." Em không biết... Bao giờ em sẽ được hạnh phúc một lần nữa". Tsuna nói với giọng yếu ớt.

Cậu không để ý về những giọt nước mắt đang lăn dài trên má mình. "Em đã mất một người, em đã mất một người rất yêu quý em. Em đã mất tất cả vì em .... bởi em ...." Tsuna nói, tiếp tục khóc trong đau khổ. Cậu không thể tìm được một từ chính xác để mô tả cảm giác của mình đau đớn và tan vỡ như thế nào.

Tsuna lần nữa đưa đầu gối lên ngực và cuộn tròn mình một lần nữa. Và rồi cậu lại nức nở, lần này cậu dường như càng đau khổ, tuyệt vọng hơn .

Giotto, người nghe tất cả câu chuyện của Tsuna cũng nghẹn ngào rơi nước mắt. Anh cảm thấy buồn, tức giận, hối hận và lo lắng cho em trai mình.

Thứ nhất, anh hối hận khi bỏ lại em mình, nghĩ rằng em trai sẽ ổn thôi.

Thứ hai, anh cảm thấy đau khổ và suy sụp khi anh đang cảm nhận cùng một cảm xúc mà Tsuna có. Giống như họ đang chia sẻ cảm xúc với nhau. Hiểu rằng em mình bị tổn thương như thế nào.

Thứ ba, tức giận vì người tên Kawahira, cha mẹ của anh và Arcobaleno đã làm tổn thương Tsuna đến nỗi, để lại một nỗi đau về thể xác và tinh thần. Đó là lý do tại sao từ khi anh và Tsuna gặp nhau, anh đã thấy có gì đó không ổn với Tsuna, mọi thứ đều sai trong tâm hồn em trai của mình.

Lo lắng, bởi vì anh nghe thấy Tsuna nói "em không muốn hy vọng nữa". Câu nói đó cho rằng Tsuna đã từ bỏ, từ bỏ cuộc sống. Nếu kẻ thù ở đây để giết Tsuna, Tsuna sẽ chỉ đi vào và bị giết chết mà không gặp tình huống nào. Có lẽ, Tsuna sẽ tự tử nếu có thể.

Nói về tự tử, Giotto nhìn thấy một con dao nhỏ bằng kim loại dính đầy máu trên bồn rửa trong phòng tắm của Tsuna. Cái bồn màu trắng có một chút màu hồng trên đó, Giotto đoán rằng đó là máu của Tsuna. Vì con dao đó vừa khít với vết cắt trên cổ tay của Tsuna. Anh cho rằng Tsuna đã cố tự sát, không chỉ một lần mà có lẽ còn hơn thế nữa.

Giotto sau đó đã ôm Tsuna vào lòng, vừa khóc vừa nói. "Anh xin lỗi Tsuna, anh xin lỗi ..." Giotto thì thầm bên tai của Tsuna hết lần này đến lần khác. "Anh xin lỗi vì anh đã rời xa... anh xin lỗi ..." Giotto lặp lại nhiều lần, anh vùi mặt vào vai của Tsuna. "Anh xin lỗi ... Vì anh không phải là một người anh tốt cho em ... anh xin lỗi ..."

Tsuna chỉ lắc đầu. "Không thể nói đó là lỗi của anh Giotto-nii. Có lẽ ... có lẽ đó là số mệnh của em rồi." Tsuna nói với giọng buồn bã.

Giotto chạm vào má mềm mại của Tsuna và lau đi những giọt nước mắt nhưng chúng cứ rơi. "Hãy nghe anh, Tsuna, xin em... đừng mất hy vọng. Hãy nhớ rằng anh vẫn ở đây. Anh sẽ ở bên em, anh vẫn ở đây, vì vậy đừng mất hy vọng ..." Giotto nói, cố gắng làm Tsuna cảm thấy tốt hơn.

Tsuna nở một nụ cười yếu ớt và ôm anh trai mình. "Em sẽ cố gắng ..." Tsuna nói, cậu vùi mình trong vòng tay của Giotto.

Cả hai giữ chặt cho đến khi Giotto nhận thấy Tsuna đã ngủ. Giotto nhìn Tsuna, "Anh sẽ không để những điều này xảy ra với em một lần nữa." Giotto vừa nói vừa vuốt ve đôi má mềm mại đó và càng ôm Tsuna thêm chặt hơn.

"Vậy đó là những gì xảy ra?" G vừa nói vừa hé lộ mình đứng sau gốc cây. "Em trai của cậu thực sự đã chịu đựng rất nhiều."

"Tớ biết." Giotto trả lời khi anh vẫn đang nhìn Tsuna đang ngủ. Giotto biết rằng G không phải là người duy nhất ở đó, mọi người khác cũng ở đó với ảo ảnh của Deamon và Mukuro, cả hai đều che giấu sự hiện diện của mọi người rất tốt. Nhưng tất cả đều cảm nhận được một cảm xúc giống nhau. Họ đều cảm thấy đau đớn về quá khứ của Tsuna. Thật là tồi tệ, đau khổ và đau khổ cứ nối tiếp chồng chất lên nhau.

Những người lắng nghe quá khứ của Tsuna bằng cách nào đó họ đều muốn làm cho cậu bé tóc nâu vui vẻ thêm một lần nữa, nhìn thấy nụ cười xinh đẹp đó một lần nữa. Nhưng vẫn có vài người trong số họ muốn săn lùng cha mẹ của Tsuna và Kawahira, tra tấn họ trước khi giết, khiến họ đau khổ hơn những gì Tsuna đã trải qua.

Giotto đã cầu xin mọi người, giúp Tsuna mang lại hạnh phúc.

Sáng hôm sau, Tsuna đã thức dậy, cảm thấy khác mọi ngày, thật nhẹ nhàng và ấm áp. Yên bình và thư giãn. Cậu rúc vào nhiều hơn để cảm nhận sự ấm áp đó và hy vọng cậu có thể trở lại giấc ngủ. Nhưng ý thức của cậu đã tỉnh táo, không thể lần nữa trở lại giấc ngủ, nên cậu vui mừng mở mắt ra để gặp một người.

Cậu nhận ra rằng mình đang ngủ với Giotto.

"Chào buổi sáng." Giotto nói với một nụ cười. Một nụ cười rạng rỡ.

Tsuna chớp mắt một hai lần trước khi cười yếu ớt với Giotto.

"Chào buổi sáng." Tsuna nói, nhưng nó giống như thì thầm hơn.

Giotto cười. Đây là một tiến bộ tích cực của trạng thái thay đổi của Tsuna. Giotto ngồi dậy và xoa nhẹ đầu của Tsuna, Tsuna cũng ngồi dậy theo, ngượng ngùng nhìn Giotto.

Giotto sau đó mời Tsuna ăn sáng. Tsuna gật đầu và đi vào phòng tắm sửa soạn. Cậu nhận thấy một cái gì đó khác nhau. Trong bồn rửa, con dao nhỏ đáng tin cậy của mình đã bị mất, nhưng sau đó cậu nhún vai không quan tâm và đi ra khỏi phòng tắm. Cậu sẽ không cần thứ đó bây giờ. Cậu hy vọng mình sẽ không cần thứ đó nữa trong đời.

Tsuna bước ra khỏi phòng, được chào đón bởi cô Maria, người đề nghị giúp đỡ Tsuna đến phòng ăn. Tsuna nói rằng nó ổn, cậu biết hành lang đi đến nhà ăn nên không cần bất kỳ sự trợ giúp nào.

Cô Maria gật đầu rồi rời khỏi, cậu đến trước cửa văn phòng của Giotto. Tsuna gõ cửa nhưng không ai trả lời. Cậu đợi mãi nhưng vẫn không thấy tiếng trả lời nên cậu lại gõ, lần này cậu trực tiếp mở cửa và thấy một thảm họa.

Văn phòng của Giotto là một mớ hỗn độn. Giấy tờ khắp nơi. Nó giống như một bãi rác. Tsuna thở dài, cầm ngẫu nhiên một trong những tờ giấy và đọc.

Ngày 2 tháng 12

Nhiệm vụ: ám sát Kuroja Yukiji

Lý do: Ma túy bất hợp pháp, kẻ trộm, giết người, buôn người và tham nhũng

Giao nhiệm vụ cho: Lampo và Asari

Tình trạng: Hoàn thành nhiệm vụ.

Tsuna chớp mắt một hai lần trước khi thở dài.

'Mình cá đây là một trong những nhiệm vụ của họ'. Tsuna nghĩ.

"Hả?" Giotto vừa ra khỏi phòng tắm. Tsuna nhìn Giotto nhưng rồi quay đi. Giotto đã khỏa thân một nửa nên ...

"Ahm ... em xin lỗi Giotto-nii. Em chỉ gọi anh nhưng không thấy ai trả lời." Tsuna nói.

"Không sao, xin lỗi về văn phòng của anh, nó rất bừa bộn. Công việc giấy tờ thực sự rất bực bội." Giotto cảm thán.

Tsuna chỉ gật đầu. "Sẽ thế nào nếu em sắp xếp chúng cho anh trong khi anh mặc quần áo?" Tsuna nói nhưng lưng vẫn đối mặt với Giotto.

Giotto đã mỉm cười vì giờ đây, Tsuna khá là hòa đồng, chỉ gật đầu và trả lời một tiếng "Hn" trước khi đi về phòng mình. Tsuna khi Giotto đi rồi đã sắp xếp giấy tờ đúng cách trước khi đặt lên bàn. G đi đến trong văn phòng.

"Tsuna? Anh trai ngốc đó của em đâu rồi?" G nói.

"Ừm ... Anh ấy ở trong phòng." Tsuna nói, cậu thấy G đang định đi đến phòng của Giotto, cậu ngăn lại "Em nghĩ anh không nên vào. Giotto-nii đang mặc quần áo." Tsuna nói, G nhìn Tsuna trước khi quay đi với một chữ "Tch."

G nhìn Tsuna và hỏi. "Em đang làm gì vậy?".

"Sắp xếp giấy tờ này. Tất cả chúng lộn xộn khắp nơi trong văn phòng của Giotto." Tsuna trả lời mà không nhìn vào G, tập trung vào những tờ giấy mà cậu đang sắp xếp.

"Tôi sẽ xử lý nó. Tôi là tay phải của Giotto." G vừa nói vừa nhẹ nhàng sắp xếp giấy tờ. Tsuna chỉ gật đầu. Không lâu sau khi Giotto ra khỏi phòng.

"Tsuna? G? A-re? G, cậu đang làm gì ở đây?" Giotto nói.

"Tsk, Baka-boss! Cậu có công việc giấy tờ để hoàn thành. Bên cạnh cậu có 4 chồng giấy tờ đang chờ cậu ký vào sáng nay." G cáu kỉnh nói.

Giotto bĩu môi. "GGGG ~ Tớ có thể nghỉ ngơi một ngày không? Tớ cần dành thời gian với Tsuna, chỉ một chút thôi, xin cậu đó~"

"Đừng sử dụng 'vấn đề rắc rối em trai' để thoát khỏi công việc của mình!" G kiên định.

Giotto cau mày. "Không vui chút nào G. Có lẽ cậu nên là boss thay vì tớ." Giotto nói.

"Sẽ không xảy ra." G nói. Giotto nhăn mặt nhiều hơn nhưng lại mỉm cười như một thằng ngốc khi nhìn vào Tsuna.

"Sah ~ Tsuna, chúng ta hãy đi ăn sáng." Giotto vui vẻ nói.

Tsuna chỉ gật đầu và đi theo Giotto đến phòng ăn.

"Chào buổi sáng boss, chào buổi sáng Tsuna-sama." Hayato cúi đầu nói một cách lịch sự.

Tsuna và Giotto kinh ngạc chớp mắt với Hayato. Tsuna-sama ???

"Yo Tsuna, Giotto." Takeshi vui vẻ chào hỏi.

"Hoy! Tên ngốc bóng chày! Hãy nói một cách kính trọng hơn." Hayato nói.

"Maa ~ Maa ~ Nó tốt chứ?" Takeshi nói, Tsuna gật đầu. "Bên cạnh đó ..." Takeshi dang tay ôm cổ Tsuna. "Bây giờ chúng ta là bạn bè phải không?" Takeshi vui vẻ nói.

"Hoy! Sao cậu dám chạm vào Tsuna-sama như thế!" Hayato vừa nói vừa cầm vài viên thuốc nổ.

"Maa ~ Maa ~ Cậu lại sử dụng những pháo hoa đó một lần nữa?"

"Đã bao nhiêu lần tôi nói với cậu! NÓ KHÔNG PHẢI LÀ PHÁO HOA !!!"

"Maa ~ Maa ~ Bình tĩnh."

Sau đó, một cuộc cãi vã đã xảy ra.

😓😓 <------ Phản ứng của Giotto và Tsuna.

Họ nhìn nhau ăn ý phớt lờ sự ngốc nghếch của Hayato và Takeshi.

Tsuna và Giotto ngồi xuống và ăn sáng cùng nhau trò chuyện vui vẻ. Nhưng Tsuna chỉ gật đầu.

Sau khi xong bữa sáng, Tsuna cùng Hayato và Takeshi đi bộ đến trường cùng nhau. Lần này họ đến trễ vì Takeshi và Hayato mải cãi nhau, Tsuna đã đợi quá lâu để hai người đó ngừng cãi vã.

"Động vật ăn cỏ, động vật ăn tạp, tôi sẽ cắn chết tất cả các ngươi!"

"Hả!? Tên khốn!"

"Maa ~ Maa ~ bình tĩnh Haya-chan, Kyoya-kun."

Quá muộn, tonfa đã được gửi bay đến họ. Nhưng Hayato và Takeshi đã né được nó. Nhưng khi bay đến chỗ Tsuna, cậu bắt lấy tonfa và nhìn chằm chằm vào nó. Sau đó cậu thở dài nặng nề rồi ném trả lại cho Kyoya. Đưa ra một khuôn mặt nhàm chán cho Kyoya.

Tsuna từ từ bước đến và vỗ vai Kyoya. "Anh biết đấy, học sinh sẽ không học được nếu họ luôn ở trong phòng y tế của trường." Tsuna nói rồi cậu rời đi.

Kyoya chỉ nhếch mép khi nghe câu nói đó. Anh định tấn công nhưng lại dừng bước vì biết rằng Tsuna vẫn còn có vấn đề về cảm xúc. Do đó, anh hướng mắt về hai người còn lại, nguyền rủa cắn chúng đến chết.

-BỮA TRƯA-

"Sawada-san." Cô gái thần tượng tên Kurosawa Kyoko chào hỏi.

"Xin chào cậu Kurosawa-san." Tsuna lịch sự cúi đầu.

"Yo khỉ ." Kurosawa Hana gọi, cả hai đều là chị em với khoảng cách 1 năm. Nhưng họ lại là bạn cùng lớp vì họ bắt đầu đi học cùng năm. Đối với Hana, mọi người đều là khỉ.

"Hoy! Cô kia! Sao cô dám gọi Tsuna-sama như thế!"

Hana tròn mắt. "Một con khỉ khác." Cô lẩm bẩm.

"Cô vừa nói gì cơ!?"

"Maa ~ Maa ~ Haya-chan. Bình tĩnh."

"Đừng gọi tôi bằng cái tên đó tên ngốc bóng chày!"

Sau đó, Tsuna bỏ qua và nhìn Kyoko.

"Sawa-"

"Tsuna."

"Huh?"

"Gọi tôi là Tsuna."

"Được rồi, Tsuna-kun, hãy gọi tớ là Kyoko. Tớ đã tự hỏi liệu chúng ta có thể ăn trưa cùng nhau không?." Kyoko vui vẻ mời.

Trực giác của Tsuna đã nhanh chóng nhận ra rằng các chàng trai đang ghen tị và sốc vì thần tượng của trường đã yêu cầu Tsuna hẹn hò. (Theo nhận thức của họ)

Tsuna thở dài và phớt lờ những biểu cảm đó "Được thôi, Kyoko. Cậu muốn ăn trưa ở đâu?" Tsuna hỏi.

"Trên sân thượng?" Kyoko nói. Tsuna gật đầu rồi đi lên sân thượng, cùng ăn trưa với Hana và Hayato, người đang cãi nhau và Takeshi trấn tĩnh họ.

Tsuna thở dài.

"Cậu thở dài rất nhiều? Cậu có ổn không?" Kyoko hỏi.

"Ổn thôi, chỉ là có một chút mệt mỏi." Tsuna nói.

"Có phải vì công việc?"

"Không, đó là vì cuộc sống ghét tớ, và đau khổ yêu tớ nhiều hơn."

"Cậu biết đó Tsuna-kun. Mọi người trong cuộc sống này đều đau khổ. Đó là điều làm nên cuộc sống. Trong nỗi đau khổ đó, cậu đứng lên và nói 'Tôi không sợ thế giới. Hãy tiếp tục thử thách' và vì thế cậu sẽ vui mừng khi vượt qua tất cả nỗi sợ của cậu. " Kyoko vui vẻ nói.

Tsuna ngẩn ngơ một lúc trước khi nhìn lên bầu trời tươi đẹp. "Tớ đồng ý." Tsuna thì thầm với một nụ cười yếu ớt.

Một không gian im lặng thoải mái diễn ra giữa họ cho đến khi Hana phá vỡ nó.

"Vậy sao? Tsuna. Tôi tò mò, Làm thế nào mà cậu đạt được 100% trong bài kiểm tra đó, rõ ràng là 'giáo viên ưu tú' của chúng ta đã hầu như không giảng về những vấn đề liên quan đến bài kiểm tra đó." Hana nói.

"Tớ chỉ hiểu và biết cách làm. Tớ thích đọc sách và tự học." Tsuna nói.

"Môn học yêu thích của cậu là gì?" Hana hỏi.

"Lịch sử và ngôn ngữ. Tớ thích đọc những cuốn sách liên quan đến nó." Tsuna nói.

"Wow thật tuyệt vời." Hana nói

Sau đó, họ tiếp tục thảo luận cho đến khi chuông reo lần nữa báo hiệu bữa trưa đã kết thúc. Họ đã rời đi và đến phòng học ngay lập tức trước khi hội trưởng nhất định sẽ cắn họ đến chết.

Nghĩ về Fon.

Tsuna tự hỏi, từ lần đầu tiên gặp Kyoya, cậu thấy Kyoya là bản sao của Fon, ngoại trừ mái tóc tết. Có thể là Kyoya bằng cách có liên quan với Fon?

Tsuna tự hỏi .... nếu cậu gặp lại một trong những Arcobaleno thì sao. Quan trọng nhất

.

.

.

.

.

.

.

.

Reborn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip